Lúc Quyền Hoa Thần đến khuôn viên trường đại học A mới hơn 10 giờ sáng, hắn và Lưu Minh hẹn gặp mặt lúc 11 giờ 30 trưa. Vốn không nên đến sớm như vậy, nhưng hắn thật sự không thể tiếp tục bình thản ngồi nói chuyện với Quyền Tiêu trên cùng một bàn hội nghị.
Chứng đau nửa đầu lại bắt đầu phát tác, cơ gân ở gáy trái dường như không ngừng co rút đau đớn, Quyền Hoa Thần đã đi thăm khám ở rất nhiều bệnh viện, kết quả đưa ra đều nói là do áp lực dẫn đến đau thần kinh. Cho nên trong tủ đồ nhà hắn luôn có sẵn thuốc giảm đau, nhưng bình thường hắn sẽ không uống trừ khi không cần thiết.
Quyền Tiêu và hắn có nhiều bất đồng lớn trong việc lập kế hoạch tương lai cho Toàn Hòa.
Toàn Hòa cho tới nay vẫn luôn nghiên cứu và sản xuất dược phẩm liên quan đến tuyến thể của Alpha và Omega, không những thế còn chiếm một nửa thị trường các sản phẩm miếng dán tuyến thể và thuốc ức chế được nhóm Omega sử dụng. Tuy nhiên, trong vài năm trở lại đây nghiên cứu liên quan đến tuyến thể rơi vào ngõ cụt. Các công ty nhỏ lẻ mới phát khác tràn vào thị trường, mang theo công nghệ tân tiến và nhiều nhân tài hơn so với Toàn Hòa, về sau giá cổ phiếu của Toàn Hòa dần dần giảm xuống.
Quyền Tiêu cho rằng, nếu việc nghiên cứu trên tuyến thể gặp khó khăn, vậy thì nên phóng xa tầm mắt nhìn vào thị trường Beta với cơ sở dân số lớn hơn, để rồi nghiên cứu phát minh và sản xuất thuốc dành cho Beta. Đây cũng là việc bà đã làm trong nhiều năm, nhưng trong mảng lĩnh vực này từ lâu đã có những công ty hàng hàng đầu lớn mạnh hơn chiếm lĩnh thị trường, thương hiệu của Toàn Hòa thật sự không tạo được tiếng vang, lợi nhuận thu về quá mức nhỏ bé.
Quyền Hoa Thần lại có quan điểm trái ngược hoàn toàn với chị mình, hắn cảm thấy Toàn Hòa nên kiên trì với nhóm khách hàng là Alpha và Omega. Nếu nghiên cứu rơi vào ngõ cụt thì nên đầu tư vào các nghiên cứu và phát minh khác, đàm phán hợp tác các hạng mục dự án với những phòng thí nghiệm dược phẩm sinh học.
Lần này Quyền Hoa Thần về nước kỳ thật cũng là bởi vì chuyện này.
Quyết sách của Quyền Tiêu từ trước đến giờ vẫn luôn không mở rộng được quy mô, rất nhiều nguyên lão trong Toàn Hòa đã âm thầm liên lạc với Quyền Hoa Thần, hy vọng hắn có thể trở về tổng công ty chủ trì đại cục.
Thế nhưng, bởi vì một số chuyện cũ năm xưa không tiện nói rõ, cho nên quan hệ giữa Quyền Hoa Thần và Quyền Tiêu vẫn không được tốt cho lắm, lúc trước Quyền Hoa Thần xuất ngoại cũng là chuyện bất đắc dĩ. Chẳng qua mấy năm này hắn phát triển rất tốt ở nước D, cũng đã đón mẹ ruột đến bên cạnh mình thành ra hắn không muốn trở về Trung Quốc nữa, chính mẹ hắn sau khi biết chuyện trong nước, đã khuyên hắn giúp đỡ đám người Quyền Tiêu.
Mặc dù Quyền Hoa Thần cho rằng Quyền Tiêu tuyệt nhiên không cần tới sự trợ giúp của hắn, nhưng hắn vẫn gửi một email mang tính tượng trưng cho Quyền Tiêu, hỏi rằng có cần hắn về nước không. Cuối cùng làm cho Quyền Hóa Thần bất ngờ chính là, Quyền Tiêu lại đồng ý.
Tiếp đó Quyền Hoa Thần về nước, dẫn người theo với danh nghĩa quay về trụ sở chính huấn luyện. Có điều rõ ràng là Quyền Tiêu đồng ý để hắn về nhưng cũng không phải cam tâm tình nguyện gì cả. Bà hoàn toàn không chịu nghe đề nghị của Quyền Hoa Thần, mỗi lần họp bọn họ đều sẽ chấm dứt bằng việc cãi nhau ầm ĩ. Cuộc họp sáng nay cũng là như thế, Quyền Tiêu vì để cãi thắng hắn mà không ngần ngại đẩy lùi lịch trình đi công tác, đó là lý do Quyền Hoa Thần rời khỏi công ty sớm hơn giờ hẹn.
Quyền Hoa Thần đã cân nhắc đến việc đàm phán hạng mục với phòng thí nghiệm của Lưu Minh từ khi còn ở nước ngoài. Vào ngày vừa mới về nước hắn đã thử tìm người trung gian liên lạc với Lưu Minh. Đúng lúc Lưu Minh sắp nghỉ hè, dự án trong tay cũng đã kết thúc, ông cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của Quyền Hóa Thần, mong muốn được thảo luận về việc hợp tác với hắn, vì thế bọn họ hẹn gặp mặt vào buổi trưa hôm nay.
Cách thời gian đã hẹn còn rất sớm, Quyền Hoa Thần xuống xe, tính toán đi dạo một vòng trong trường. Một nhóm sinh viên mặc áo cử nhân đi ngang qua bên cạnh hắn, bàn bạc xem chờ lát nữa đi đâu chụp ảnh, líu ra líu ríu giống như một đàn chim nhỏ.
Quyền Hoa Thần nhìn bóng lưng bọn họ, bỗng nhiên nhận ra thời điểm này đang là mùa tốt nghiệp, các khoa đều sắp tổ chức lễ tốt nghiệp, hiển nhiên hôm nay cũng có.
Quyền Hoa Thần suy nghĩ đến thời gian Lưu Minh hẹn gặp mặt hắn, đoán chừng hôm nay rất có thể chính là lễ tốt nghiệp của khoa Sinh học. Hắn nhìn hai bên xung quanh, đi về phía hội trường từ trong trí nhớ. Bình thường các khoa tổ chức lễ tốt nghiệp đều sử dụng hội trường lớn có nhiều chỗ ngồi nhất, ngày trước hắn cùng từng tham gia lễ tốt nghiệp ở đó.
Hắn không biết liệu mình có thể chạm mặt Khang Chước tại đây không.
Quyền Hoa Thần cũng không ôm kỳ vọng gì, chỉ là hiện tại hắn không có việc gì để làm, đi xem các vị lãnh đạo vắt dải mũ trao bằng cho sinh viên cũng có thể giết chút thời gian.
Đến gần hội trường, Quyền Hoa Thần nhìn thấy rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh.
Ở lối vào hội trường còn có một bức tường chữ ký, được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp những chữ ký khác nhau. Không những thế còn có không ít thông điệp dành cho mọi người, như là hy vọng tìm được công việc tốt, tìm được người yêu, có cả mong ước thế giới hòa bình… Mỗi một nét chữ đều tràn ngập một hơi thở thanh xuân tươi mới.
Quyền Hoa Thần đứng nhìn hồi lâu, hắn muốn tìm tên Khang Chước, nhưng thật sự có quá nhiều chữ. Thêm nữa, một vài vết mực đen có sẵn xen lẫn với những chữ ký tạo thành mớ xộn lộn có không tài nào nhận ra.
Vì thế Quyền Hoa Thần xoay người rời đi, bước về phía hội trường.
Quả nhiên trong hội trường chật kín người, nửa đầu dãy ghế toàn bộ đều là sinh viên, nửa sau thì là phụ huynh tới tham dự, và còn có rất nhiều người đứng ở lối đi. Quyền Hoa Thần chen vào đám người, tùy tiện tìm một góc không có ai đứng.
Quyền Hoa Thần đoán không sai, hôm nay chính là lễ tốt nghiệp của khoa Sinh học, giờ phút này Lưu Minh đang đứng trên sân khấu vắt dải mũ cho sinh viên.
Vận may của Quyền Hoa Thần rất tốt, hắn vừa đứng một lát đã nghe thấy giáo viên chỉ huy ở phía dưới hô: “Sinh viên chuyên ngành Khoa học sinh học chuẩn bị lên sân khấu!”
Nếu như Quyền Hoa Thần không nhớ nhầm, thì hắn sẽ có thể nhìn thấy Khang Chước lên bục sớm thôi.
Sinh viên chuyên ngành Khoa học sinh học đã xếp thành một hàng dài đứng ở hành lang đối diện, Quyền Hoa Thần cách quá xa, không thể lập tức tìm ra Khang Chước giữa một nhóm sinh viên ăn mặc giống nhau.
Chẳng mấy chốc, sinh viên đầu tiên bắt đầu lên sân khấu tiếp nhận vắt dải mũ.
Phụ huynh ngồi phía trước Quyền Hoa Thần xúc động đứng lên, cầm lấy máy ảnh chụp một trận điên cuồng, hoàn toàn ngăn trở tầm nhìn của Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần nheo mắt lại, kiên nhẫn chờ vị phụ huynh này chụp hình một hồi, sau đó vỗ vỗ bả vai người nọ, giơ điện thoại trong tay mình lên ra hiệu muốn chụp.
Vị phụ huynh kia vội vàng nhường chỗ cho hắn: “Tôi đã chụp xong, mời anh mời anh.”
Quyền Hoa Thần lách qua, cố ý tìm một vị trí gần với phía trước có tầm nhìn thoáng đãng, cầm điện thoại lẳng lặng đứng chờ.
Vóc dáng của hắn quá cao, hơn nữa còn mặc âu phục trang trọng, trông vô cùng nổi bật, thu hút ánh nhìn của rất nhiều phụ huynh và sinh viên đang chờ.
Quá trình vắt dải mũ và trao bằng diễn ra rất nhanh, Quyền Hoa Thần cũng không dám chớp mắt.
Có tầm 100 sinh viên chuyên ngành Khoa học sinh học, và tất cả mọi người hoàn thành nghi thức nhận bằng trong khoảng 15 phút, ngay sau đó là nhóm sinh viên chuyên ngành Sinh thái học.
Mà từ đầu đến cuối Khang Chước vẫn không xuất hiện.
Quyền Hoa Thần lập tức nghi ngờ bản thân mình, chẳng lẽ chuyên ngành của Khang Chước không phải Khoa học sinh học, hay là cậu đổi chuyên ngành rồi?
Quyền Hoa Thần vừa chú ý sinh viên lên bục, vừa mở trang web chính thức của khoa Sinh tra cứu bài viết công bố học bổng.
【Học bổng hạng nhất, Khang Chước, năm bốn khoa Sinh, chuyên ngành Khoa học sinh học…】
Chính xác là chuyên ngành Khoa học sinh học, trí nhớ của Quyền Hóa Thần không có vấn đề gì, vậy thì chỉ có một lời giải thích duy nhất —
Khang Chước hoàn toàn không đến dự lễ tốt nghiệp.
Gần mười một giờ, Khang Chước vẫn nằm trên giường không muốn động đậy, cậu rất ít khi ngủ đến giữa trưa, trong lòng cảm thấy có hơi tội lỗi. Nhưng mà hiện tại quan trọng nhất là nghĩ xem buổi trưa nên ăn gì, bởi vì hai ngày trước cậu đã nói với dì Chúc rằng hôm nay là lễ tốt nghiệp, nên dì Chúc không cần nấu cơm.
Khang Chước xoắn xuýt một lúc lâu trong việc lựa chọn gọi đồ ăn ngoài hay là ăn mì gói, cuối cùng vẫn quyết định ăn mì gói cho nhanh.
Điện thoại của Quyền Hoa Thần gọi tới chính là lúc Khang Chước vừa định rời giường.
“Alo, cậu ạ?”
“Là tôi, bây giờ tôi đang ở trường em, đúng lúc nhìn thấy ở đây đang có lễ tốt nghiệp, chắc là sắp kết thúc rồi, em có muốn cùng tôi ra ngoài ăn cơm không?”
Khang Chước lật người ngồi dậy, cậu nhanh trí nói: “Cháu về nhà rồi, bọn cháu, chuyên ngành của bọn cháu kết thúc tương đối sớm, cho nên cháu về nhà luôn rồi.”
“Thật vậy sao? Nhưng tôi đứng ngoài nghe thấy buổi lễ vẫn đang tiếp tục ở bên trong.”
“Đó là chuyên ngành khác, khoa Sinh học của bọn cháu có tổng cộng có sáu chuyên ngành, Khoa học sinh học xếp đầu nên bọn cháu kết thúc nhanh lắm, vì thế đã về hết rồi.”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên không có động tĩnh gì, chỉ có một vài tiếng ồn ào từ môi trường xung quanh vang tới, khiến cho Khang Chước nắm chặt góc áo ngủ trong lòng bàn tay.
Cậu cảm giác như thể một thế kỷ đã trôi qua, giọng nói trầm thấp của Quyền Hoa Thần mới truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Khang Chước, bây giờ tôi đang ở trong hội trường. Nửa giờ trước, tôi chờ từ lúc sinh viên đầu tiên của chuyên ngành Khoa học sinh học lên sân khấu, đợi đến khi học sinh cuối cùng xuống bục, cũng không nhìn thấy một nửa bóng dáng của em.”