Rực Lên Lửa Chiến

Chương 17



Dưới sự yêu cầu của Kiều Mục, cường độ huấn luyện của mỗi thành viên đội tuyển GG nhiều hơn hẳn các đội tuyển khác, hơn nữa về cơ bản các thành viên đều đang bận luyện tướng mới, chắc chắn sẽ tiêu hao tinh lực nhiều hơn. Trong khi các đội tuyển khác có khi vẫn còn đang nghỉ hè, đám người của GG thì thống khổ như thể trời giăng kín mây đen. Mỗi ngày mở mắt ra là đâm đầu vào guồng huấn luyện, huấn luyện xong thì mệt đến mức nằm thẳng cẳng trên giường, nhắm mắt lại là ngủ.

Cực khổ nhất trong số bọn họ vẫn là Dung Kiều Mộc, cậu không những phải hoàn thành việc huấn luyện hàng ngày mà còn phải xem rất nhiều video thi đấu cùng Kiều Mục, Kiều Mục sẽ chỉ cho cậu trường hợp nào nên ứng phó ra sao, thời cơ như thế nào thì cần quyết đoán. Cái danh bộ não mạnh nhất LPL của Kiều Mục năm đó không phải tượng trưng, Dung Kiều Mộc theo anh học tập, chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các phương diện từ ý thức, thao tác, tầm nhìn đến chỉ huy đều được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa khi đấu tập, cậu chỉ huy ngày càng thuận buồm xuôi gió, đội tuyển GG khi đối đầu với các đội tuyển thuộc LSPL thì đánh đâu thắng đó, thậm chí khi hẹn đấu với những đội tuyển thuộc top giữa và top dưới của LPL cũng chưa từng nếm mùi thất bại. Bạch Tịch và Bạch Mặc kiêu ngạo ngày nào cũng muốn chạy sang hàng xóm SSS hẹn đấu, Chủ Công nhìn vậy chỉ khịt mũi coi thường, Lão Thiết thì khuyên bọn họ làm ơn kiếm tiền mua gương về soi đi.

Ngày nào cũng cắm mặt vào huấn luyện, thời gian trôi qua rất nhanh, mãi đến tận khi đội tuyển GG nhận được thông báo từ liên minh yêu cầu phái người đi quay video quảng bá cho giải đấu mùa xuân, bọn họ mới chợt nhận ra, vũ đài LPL đã gần trong gang tấc.

Văn Hạo Du là tuyển thủ ngôi sao tại LPL, dựa theo quy định hàng năm, chắc chắn hắn sẽ là người nhận được lời mời, nhưng vì scandal bất lương đánh đồng đội, đương nhiên liên minh sẽ loại tên của hắn. Nếu như không phải GG, câu lạc bộ HP và chính hai người trong cuộc chủ động tìm tới liên minh để biện hộ cho hắn, lại thêm bản thân hắn cũng bày tỏ thái độ nhận sai, liên minh cũng sẽ không nể tình một Văn Hạo Du đang độ tuổi đỉnh cao phong độ. Thực ra Văn Hạo Du rất có thể sẽ phải chịu án phạt cực kỳ nghiêm khắc của liên minh, ví dụ như cấm thi đấu một năm giống như vụ Lão Thiết say rượu, hiện tại phía trên chỉ không mời Văn Hạo Du tham gia quay video quảng bá cho giải mùa xuân đã là rất nhân từ với hắn rồi.

Kỳ thực trailer tuyên truyền cho mỗi mùa giải chỉ dài khoảng một phút rưỡi, trong đó đã bao gồm cả cảnh đầu, cảnh cuối cùng với các phân cảnh đặc thù xen kẽ, vì vậy tính ra thời gian xuất hiện cũng chỉ hơn một phút, chia trung bình cho 12 đội tuyển thì mỗi đội sẽ chỉ có thời lượng khoảng năm đến sáu giây. Nhưng trên đời làm gì có chuyện công bằng đến thế, những tuyển thủ hàng đầu như Phong Phồn hay Dung Liêu Lượng chắc chắn sẽ có riêng vài giây lộ mặt, thời lượng cho mỗi đội sẽ càng ít hơn, ví dụ như GG, chỉ cần phái một người ra góp mặt một hai giây là được, có ai lại muốn ngắm một đội mới thăng hạng đâu, đương nhiên phải khiêm tốn một chút rồi.

Và với một hai giây lộ mặt này, liên minh gọi tên Dung Kiều Mộc. Nếu như là các đội khác, lý do chắc chắn sẽ là để đội trưởng tới quay đi, nhưng đổi ngược lại là đội tuyển GG, cả đám đều suy đoán, có lẽ nhân viên lo việc này của liên minh đã nghiêm túc đọc qua danh sách thành viên của team mình, sau đó kiềm chế xúc động không xé nát danh sách rồi chọn ra một người duy nhất mà bọn họ không muốn đập chết.

Thời gian tập trung để quay trailer cho giải mùa xuân là mười giờ sáng, đối với các tuyển thủ ngủ ngày thức đêm thì mười giờ vẫn là quá sớm. Vì gaming house của GG không quá xa địa điểm quay phim nên tám rưỡi sáng Dung Kiều Mộc mới thức dậy chuẩn bị, khi cậu tắm xong đi ra thì lại thấy Văn Hạo Du cũng đã tỉnh, ngồi trên giường bắt tréo đôi chân dài nhìn cậu.

Dung Kiều Mộc mở miệng hỏi Văn Hạo Du: “Em đánh thức anh à?”

“Không.” Chủ Công nhìn qua đã biết thiếu ngủ, giọng nói cũng gắt gỏng vì vừa tỉnh dậy, hắn nhíu mày nhìn về phía Dung Kiều Mộc, “Tôi đang nghĩ hay là để tôi đưa cậu đi, hôm nay ở chỗ quay phim sẽ có rất nhiều người, trong rừng sâu thì chim gì cũng có, cậu vừa mới tham gia giới chuyên nghiệp sợ sẽ không quen.”

“Anh Kiều đi cùng em mà, anh yên tâm.”

Dung Kiều Mộc biết Văn Hạo Du có ý tốt, cậu là một người mới, ở trong một đội tuyển không có bất cứ thành tích gì, tuổi thì còn nhỏ, Văn Hạo Du sợ cậu đi một mình sẽ bị bắt nạt. Có điều hiện tại Văn Hạo Du thực sự không nên lộ mặt, trong mắt người ngoài, hắn là kẻ mang tiếng xấu, nhục nhã lưu lạc tới một đội tuyển mới nhìn qua rất đáng lo ngại, thậm chí còn bị liên minh đối xử lạnh nhạt. Văn Hạo Du gai nhọn khắp người khác với Dung Liêu Lượng khôn khéo linh hoạt, cái tính bộc trực thẳng thắn của hắn chắc chắn đã đắc tội không ít người, bây giờ người ta không mời nhưng hắn lại xuất hiện ở địa điểm quay phim, chưa biết chừng sẽ gặp người châm chọc khiêu khích. Văn Hạo Du cũng biết những điều này, thế nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn đưa Dung Kiều Mộc đi, Dung Kiều Mộc cảm thấy vui vẻ trong lòng, nghĩ một chút liền bồi thêm một câu: “Cảm ơn anh Hạo Du.”

Văn Hạo Du là người thích mềm không thích cứng, hoàn toàn không biết đối xử mềm mỏng với một đứa nhóc như thế nào. Mặc dù Dung Kiều Mộc cũng không bé bỏng gì, nhưng vì cậu có một gương mặt cực kỳ ôn hòa vô hại, vì vậy mỗi lần Tiểu Kiều ngoan ngoãn gọi hắn là anh Hạo Du, Chủ Công liền thấy cả người khó chịu như có ai giẫm vào đuôi. Hắn lẩm bẩm gọi tôi là Chủ Công được rồi, lẩm bẩm xong vẫn không yên lòng dặn dò: “Cậu đi theo anh Kiều, nhỡ đâu có chuyện gì mà anh ta không ở bên cạnh thì hãy đi tìm Dung Liêu Lượng.” Chủ Công hoàn toàn không muốn mắc nợ Dung Liêu Lượng nhưng vẫn không thể không nhượng bộ, tiếp tục cau có nói, “Cậu cứ nói là tôi bảo cậu tìm cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ giúp cậu.”

Dung Kiều Mộc cười tươi như hoa: “Vâng.”

Kiều Mục và Dung Kiều Mộc khởi hành sớm, hai người rời căn cứ nửa tiếng thì quản lý A Sầu của đội tuyển SSS nhà bên mới hô hào năm thành viên nhà mình xuất phát. Mười Sáu đứng ở cửa hỏi A Sầu đang chuẩn bị trèo lên xe: “Nghe nói em trai nhà mình cũng được đi quay, kêu nó qua đi cùng luôn, xe đội mình to mà, bên đó lại chỉ có mỗi mình nó.”

Trong tiếng hùa theo của đám người, A Sầu thâm sâu nhìn Mười Sáu, nói: “Công nhận xe to tốt thật.”

Mười Sáu thật thà gật đầu: “Đúng rồi.”

A Sầu vừa đẩy mọi người lên xe vừa nói với Mười Sáu: “Mười Sáu này, cậu ngu ngốc y như một đứa trẻ 100 cân, vừa rồi khi tôi dắt Lucky ra ngoài chơi đã thấy Kiều Mục đưa Tiểu Kiều đi rồi, xe người ta ngồi chính là dòng Toyota ELFA mới nhất năm nay,” A Sầu giơ tám ngón tay lên, “Tôi đoán cái xe đó ít nhất cũng từng này tiền nè.”

Các thành viên của SSS đã lục tục ngồi vào xe, tài xế khởi động xe rồi xuất phát. Vì thân hình đồ sộ nên không ai muốn ngồi cạnh, Mười Sáu liền tự giác ngồi riêng, cậu ta bám lấy lưng ghế dựa của A Sầu ngồi phía trước để tám chuyện tiếp: “A Sầu, đội tuyển nhà giàu đâu rồi, tự tôn của SSS đâu rồi, nếu như lúc trước không phải nói là sẽ được gả vào nhà giàu sang phú quý, anh nghĩ ông chủ sẽ đồng ý để bọn tôi tới chắc. Hiện tại đến hàng xóm còn được ngồi ELFA, vậy còn tôi, tôi thì sao?”

Người đi rừng Nirvana và hỗ trợ Bồi Bàn chỉ biết im lặng, A Sầu cười ha hả trả lời: “Tỉnh lại giùm đi, nào thì đội giàu đây, tự tôn đây, tôi nói cậu nghe, từ sau năm mà Tương Dư bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, giới eSport này không có nổi người thứ hai dám tự nhận mình là phú nhị đại nữa rồi. Hiện tại đội của Tương Dư chuyển tới nhà bên cạnh, cậu còn phú quý giàu sang cái con khỉ, sau này chúng ta sẽ đi theo con đường con gái rượu, nhà hàng xóm mới là gia đình quyền quý giàu sang.”

Nirvana nói tiếp: “Nếu không phải nhà giàu quyền quý, làm sao A Sầu cam lòng gả linh vật nhà mình đi chứ.”

Mười Sáu kêu to: “Mua một tặng một, gả luôn tôi sang đi, tôi tình nguyện chịu thiệt làm vợ bé, tôi cũng muốn ngồi ELFA.”

Dung Liêu Lượng dựa lưng vào ghế, cười híp mắt trả lời: “Dù cậu có đi thì cũng không ngồi được vào chiếc xe đó đâu.”

Tên béo trăm cân tỏ vẻ vừa bị trọng thương, Apple im lặng nãy giờ còn bồi thêm một nhát: “Dù cậu có cố nhét người vào thì với tính tình của Chủ Công, chắc chắn cậu sẽ bị đạp xuống. Tiểu Kiều nhà chúng ta da trắng xinh đẹp, eo nhỏ chân dài, dù Chủ Công biết nó là em trai Lượng thần có khi cũng chẳng nỡ ra tay. Thế nhưng cậu thì khác, mặt cậu nhìn như vừa bị đấm, chắc chắn sẽ khiến người ta muốn đấm thêm phát nữa.”

Mười Sáu uất ức gào lên với Apple, Apple lạnh lùng nhắm mắt ngủ bù, Bồi Bàn hỏi Dung Liêu Lượng đang ngồi bên cạnh: “Chủ Công vẫn chưa biết Tiểu Kiều là em trai cậu sao?”

Nghe Waiter hỏi, nụ cười trên khóe miệng Dung Liêu Lượng bỗng mờ đi, rõ ràng có thể thấy anh không vui với chuyện này. Trong khi đó A Sầu lại quay lại cười hề hề: “Tôi cực kỳ mong chờ đến khi Chủ Công biết cái tin kích động lòng người này sẽ có biểu cảm gì.”

Bồi Bàn trầm tư một chút, mờ mịt nói: “Chắc có lẽ là cảm giác khi vất vả lắm mới cưới được một hoàng hậu hợp ý, cuối cùng lại phát hiện người ta là công chúa nước địch.”

Nếu như Uất Lam biết Bồi Bàn nói y hệt anh ta, chắc chắn sẽ nhận Waiter làm tri kỷ ngay tại chỗ.

Thân là một đội tuyển vừa thăng hạng lên LPL, GG và Car là hai đội tuyển tới địa điểm quay phim đầu tiên theo quy củ. Trailer quảng bá giải mùa Xuân năm nay sẽ đi theo phong cách khoa học viễn tưởng, vì vậy không có bất cứ cảnh quay ngoài trời nào, tất cả đều được thực hiện trong studio. Staff của liên minh tới còn sớm hơn các tuyển thủ, Kiều Mục đưa Tiểu Kiều tới tìm chuyên viên trang điểm, lo liệu xong xuôi cho cậu rồi mới đi tìm nhân viên công tác của liên minh nói chuyện.

Dung Kiều Mộc còn nhỏ tuổi nhưng rất ưa nhìn, vẻ ngoài ngoan ngoãn dễ gần, rất được lòng các chị gái make-up artist. Một chuyên viên trang điểm chịu trách nhiệm hóa trang cho Tiểu Kiều, những người khác cũng tíu tít tán gẫu với cậu mấy chuyện về game. Tiểu Kiều dễ tính, hỏi gì đáp nấy. Trong khi bầu không khí trong phòng hóa trang đang vui vẻ thuận hòa, một tuyển thủ đeo kính viền rộng nhìn rất ngoan ngoãn biết điều bước vào. Hắn tự giới thiệu mình là đội trưởng Keepsake của đội tuyển CAR, mọi người có thể gọi hắn là Tiểu Kỷ. Nhân viên trang điểm lập tức tỏ vẻ hoan nghênh, thân thiện kéo hắn tới ngồi bên cạnh Dung Kiều Mộc cách đó không xa, sau đó bắt đầu hóa trang cho hắn.

Dung Kiều Mộc không biết nhiều về những thành viên ở các đội tuyển thuộc LSPL, cậu quen với các thành viên ở LPL hơn. GG và CAR thường xuyên đấu tập với nhau nhưng đến hôm nay, hai đội trưởng mới gặp nhau lần đầu. Tiểu Kỷ cũng chơi hỗ trợ, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Dung Kiều Mộc một chút, hắn thân thiện mỉm cười với Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc cũng cười đáp lại. Cả hai đều mặc áo đấu của đội mình, nhìn qua đã biết đối phương là ai. Tiểu Kỷ chủ động mở miệng nói: “Trận đấu tập hôm kia cậu chơi Blitzcrank tốt thật đấy.”

Dung Kiều Mộc gật đầu chắc nịch: “Dạ, anh nhớ tuyên truyền giúp em nhiều một chút, hi vọng đáng giá một slot Cấm khi vào trận.”

Tiểu Kỷ bị dáng vẻ ranh ma của Tiểu Kiều chọc cười, thế nhưng nụ cười cũng nhanh chóng biến mất, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi Dung Kiều Mộc: “Gần đây cậu có lên Tieba hay Weibo gì không?”

Các thành viên của GG gần đây bị Kiều Mục hành hạ đến kiệt sức, tắt máy tính xong là chỉ muốn gục xuống bàn ngủ luôn tại chỗ. Quả thực lâu lắm rồi Dung Kiều Mộc không lên xem mấy cái này, hơn nữa nghe Tương Ngôn nói bài đăng thông báo trên Weibo của đội bọn họ ngập trong biển nước bọt rồi, vì vậy cậu cũng không hứng thú mò lên chơi với bãi nước bọt đó.

Nghe Tiểu Kỷ hỏi, Dung Kiều Mộc mới trả lời không có, sau đó lại hỏi có chuyện gì. Xung quanh có rất nhiều nhân viên cũng như chuyên viên trang điểm, Tiểu Kỷ nghĩ một chút rồi chỉ nói: “Hóa trang xong cậu đừng chạy loạn, nhìn thấy người của WG thì nhớ trốn cho xa một chút.”
Hết chương 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.