Rực Lên Lửa Chiến

Chương 21



Khi Kiều Mục và Dung Kiều Mộc trở về gaming house của đội thì cũng đã đến giờ cơm trưa, hai người mỗi người ôm một thùng nước đi về phía phòng ăn, mọi người đang ngồi quanh bàn ăn cơm, nhìn thấy Kiều Mục và Dung Kiều Mộc ôm đồ liền dồn hết ánh mắt về Bạch Tịch và Bạch Mặc. Hai anh em thân hình cao lớn bị cả đám nhìn cho sởn da gà, đành phải đặt bát đũa xuống ngoan ngoãn đi tới giúp. Lúc đứng dậy Bạch Mặc còn lẩm bẩm: “Nói cái này mấy người có thể không tin, kỳ thực tôi với anh tôi toàn miệng hùm gan sứa cả.”

Bạch Mặc nói xong đổi lại là ánh mắt sâu xa của cả bọn, kèm theo một cước thẹn quá hóa giận của Bạch Tịch.

Bạch Tịch và Bạch Mặc thân hình cao lớn, hai thùng nước khoáng được bọn họ ôm nhìn nhỏ bé hơn rất nhiều. Bạch Tịch và Bạch Mặc xếp hai thùng nước xuống cạnh tủ lạnh rồi lại ngồi vào bàn ăn tiếp, Kiều Mục và Dung Kiều Mộc cũng rửa tay sạch sẽ rồi gia nhập hàng ngũ ăn cơm.

Kỳ thực phần lớn phòng ăn của các câu lạc bộ đều phục vụ theo hình thức buffet, vì nhiều người không có đủ chỗ, vì vậy mỗi người cầm đĩa đi lấy đủ đồ cho mình rồi ngồi vào bàn bốn người giống căn-tin đại học để ăn. Nhưng phòng ăn của đội tuyển GG khác với các đội khác, tất cả thành viên đội tuyển GG sẽ ngồi quanh một chiếc bàn lớn ăn cơm, đồ ăn cũng đặt nguyên bát to trên bàn, mọi người tranh nhau ăn cướp. Theo lời Uất Lam nói, nhìn như vậy mới giống một gia đình.

Thực ra Dung Kiều Mộc rất thích bầu không khí cùng nhau ăn cơm thế này, cậu ngồi xuống bên cạnh Chủ Công. Chủ Công liếc mắt nhìn cậu, theo thói quen xới cơm vào chiếc bát trống không trước mặt Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc dặn xới ít thôi, Chủ Công không thèm để ý, nhồi nhét cả đống cơm vào bát như mẹ hay xới cho con ăn. Dung Kiều Mộc ngồi một bên kháng nghị không ăn hết được, Chủ Công lại mở miệng nói: “Ăn mau chóng lớn, cậu muốn giống như Tương Ngôn à, nhảy lên cũng chỉ tới đầu gối của hai đứa ngu si tứ chi phát triển Bạch Tịch Bạch Mặc.”

Toàn bộ đội tuyển tính cả dự bị có sáu người, Văn Hạo Du nói một câu đã kéo thù một nửa. Tương Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Chủ Công, dùng ánh mắt coi thường nhân loại để biểu lộ thái độ kiêu căng rằng anh đây lười so đo tính toán với đám nhân loại ngu xuẩn các người. Nhưng thân là một trong những nhân loại ngu xuẩn kia, Bạch Mặc không làm như thế. Cậu ta nuốt miếng cơm trong miệng xuống, vừa lườm vừa cãi lại Chủ Công: “Cái gì gọi là ngu si tứ chi phát triển hả, anh dựa vào đâu mà cứ công kích đồng đội như thế, tình đoàn kết hữu ái đâu hết rồi?”

Quản lý Uất Lam ngồi bên cạnh nói tiếp: “Tôi cảm thấy Chủ Công chỉ nói sự thật thôi mà, ngu si, tứ chi phát triển.”

Bạch Tịch thấy em trai bị bắt nạt cũng tham gia vào cuộc chiến: “Quản lý và đội bá* của đội tuyển hợp tác với nhau bắt nạt người mới, có ai quản không đây?”

*Đội bá: Người cầm đầu của đội, không xét về game mà ở trong cuộc sống.

Kiều Mục đáp nhẹ như gió: “Không quản.”

Cả bàn cười ha ha, Bạch Tịch và Bạch Mặc lại trút giận bằng cách xới thêm mỗi người một bát. Đến khi bàn cơm rốt cuộc cũng yên lặng trở lại, Chủ Công mới hạ giọng hỏi Dung Kiều Mộc nãy giờ ngồi hóng trò vui: “Tôi nghe nói hôm nay người của WG tìm cậu gây phiền toái à?”

Giọng của Chủ Công không lớn, có điều hiếm khi bàn ăn yên tĩnh như vậy nên mọi người đều nghe được. Cả đám nhìn về phía Dung Kiều Mộc, Thiết Trạch Hi nãy giờ chỉ cười ha ha mà không nói lời nào cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn hỏi tiếp một câu: “Có chuyện gì, bị bắt nạt không?”

GG là một đội tuyển vừa thành lập, không có bất cứ thành tích nào, các thành viên trong đội thì toàn một thân tiền án, lúc này mà lùm xùm với một đội tuyển có lượng fan đông đảo nhất LPL cũng không phải chuyện tốt. Dung Kiều Mộc bình tĩnh cười, nói: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, bọn họ đều là những tuyển thủ siêu sao, làm gì có chuyện không biết xấu hổ sân si với một đứa trẻ chưa đánh trận nào như em chứ.”

Ý cười nhàn nhạt lóe qua đáy mắt Kiều Mục, Dung Kiều Mộc thành thục hiểu chuyện nhưng vẫn còn chút ngây thơ của trẻ con, không muốn gây phiền toái cho đội nhưng vẫn không nhịn được phải độc miệng “khen” mấy người của WG không biết xấu hổ một phen. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Kiều Mục, Dung Kiều Mộc cũng nhìn về phía anh, hai người trong lòng biết rõ, nhìn nhau mỉm cười.

Tương Ngôn nửa tin nửa ngờ với lời giải thích của Tiểu Kiều, nói: “Cậu nói thật không, sao tôi lại cảm thấy đám WG không biết xấu hổ thật nhỉ?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Dung Kiều Mộc trả lời chắc nịch, sau đó lại sâu xa nhìn Chủ Công, Chủ Công hiển nhiên biết rõ chuyện hơn, nhưng nhìn thấy ánh mắt Dung Kiều Mộc, do dự một chút vẫn lựa chọn không nói gì thêm. Hắn đã lăn lộn trong giới này nhiều năm như thế, đương nhiên biết rõ Dung Kiều Mộc lo lắng điều gì.

So với những người khác gặp chuyện sẽ nghĩ nhiều, hai anh em Bạch Tịch và Bạch Mặc hồi còn ở WO được mấy người lớn hơn nuông chiều cho ngu người đương nhiên sẽ không suy nghĩ đến mức đó, Bạch Tịch ra vẻ bạo ngược nói: “Nếu bị bắt nạt thì đừng giấu giếm, anh sẽ trừng trị bọn họ giúp cậu.”

Bạch Mặc nhét một đống thức ăn vào miệng, ngồi một bên điên cuồng gật đầu hùa theo.

Tương Ngôn cười nhạo: “Trừng trị kiểu gì? Đập gaming house của WG sao? Đi đi, anh đây đã nghĩ xong tít báo cho hai chú mày rồi, hai thằng ngốc đại náo WG.”

Thiết Trạch Hi lại bồi thêm: “Hay là đi một người thôi, dù sao đội mình cũng chỉ có một dự bị, hai người đi thì đến lúc đấu lại không đủ năm người.”

Tương Ngôn: “Vậy tít báo sẽ đổi thành một tên ngốc đại náo WG.”

Bạch Tịch đập đũa vào thành bát một cái: “Sao hai người các anh đáng ghét thế nhỉ!”

Tứ Nguyệt vẫn luôn đeo tai nghe vùi đầu xem video thi đấu dường như cũng nhận ra bầu không khí có gì sai sai, anh tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế, đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì, cậu cứ tiếp tục sống trong thế giới của chính mình đi.” Uất Lam chu đáo đeo lại tai nghe cho Tứ Nguyệt, tiện thể nhấn Play đoạn video đang tạm dừng của anh. Nhìn thấy video bắt đầu phát tiếp, quả nhiên Tứ Nguyệt lại dồn hết tập trung vào màn hình máy tính bảng của mình, trong nháy mắt đã biến sự tồn tại của bản thân trở nên nhạt nhòa.

Ăn trưa xong, mọi người liền chen nhau đi chia nước mà Kiều Mục đem về. Dung Kiều Mộc và Chủ Công không đi tranh, vẫn ngồi trên bàn ăn không nhúc nhích. Thiết Trạch Hi dường như biết bọn họ định nói gì, cũng kéo ghế bên cạnh bọn họ ra ngồi xuống. Chủ Công liếc mắt nhìn Thiết Trạch Hi một cái, cũng không có ý muốn đuổi hắn đi, chỉ thấp giọng hỏi Dung Kiều Mộc: “Rốt cuộc cậu và WG đã xảy ra chuyện gì, tôi nghe nói bọn họ muốn đánh cậu, vừa lúc Phong Phồn đi ngang qua nên mới kịp thời ngăn cản à?”

Nghe Chủ Công nói, sắc mặt Thiết Trạch Hi lại càng khó nhìn, Dung Kiều Mộc thì lại nở một nụ cười giảo hoạt: “Không đâu, là em nhìn thấy có người đến nên cố tình nói bọn họ muốn đánh em.”

Chủ Công vẫn chưa yên tâm, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật không?”

Dung Kiều Mộc gật đầu: “Thật mà, anh xem vừa rồi anh Kiều cũng không lên tiếng, anh ấy cũng biết chuyện, chẳng nhẽ các anh không tin tưởng anh Kiều sao? Anh ấy sao có thể để em chịu thiệt thòi được.”

Nghĩ tới thái độ của Kiều Mục, Chủ Công và Lão Thiết cuối cùng cũng tin lời giải thích của Tiểu Kiều. Lúc này Lão Thiết mới nhớ đến mà hỏi Chủ Công: “Vậy sao cậu lại biết được chuyện này?”

Chủ Công còn chưa kịp trả lời, Dung Kiều Mộc đã thản nhiên mở miệng nói: “Lúc đó Bạch Dược và Box của CD cũng ở đó, quan hệ của CD với HP tốt lắm mà, Bạch Dược kể lại chuyện cho Đại Oa, đương nhiên Đại Oa sẽ lập tức nói cho Chủ Công.” Dung Kiều Mộc nói xong liền liếc mắt nhìn Chủ Công một cái, “Không hổ là hỗ trợ nhiều năm cho Chủ Công, có khi hôm nay HP ăn đêm cái gì cũng sẽ phải báo cho anh.”

Tiểu Kiều nói xong cũng không đợi Chủ Công trả lời, trực tiếp đứng lên đi mất, để lại Chủ Công mặt đầy hỏi chấm nhìn Lão Thiết. Chủ Công nói không biết có phải hắn nghĩ nhiều hay không mà sao lại cảm thấy lời cuối cùng mà cậu nói mập mà mập mờ. Đại Oa nói cho mình vì có lòng tốt, sao lại như đã chọc giận cậu ấy mất vui rồi?

Lão Thiết đồng cảm vỗ vai Chủ Công, sâu xa nói: “Tiền nhiệm và đương nhiệm chính là cuộc chiến không hồi kết, nén bi thương bạn ạ.”

Tiểu Kiều đã đi nhưng lại quay về đúng lúc Thiết Trạch Hi đang nói. Không biết Tiểu Kiều có nghe thấy câu vừa rồi của mình hay không, sắc mặt Lão Thiết có chút lúng túng, Tiểu Kiều lại không quan tâm chuyện vừa rồi nữa, chỉ nói với Lão Thiết: “Em quên không nói, người đi rừng của CD bảo em nói với anh câu này, anh ta nói anh nợ bọn họ, anh ta sẽ đòi lại hết trên đấu trường.”

Lời Tiểu Kiều nói khiến sắc mặt Lão Thiết trở nên nghiêm túc hơn hẳn, nhưng rất nhanh liền dịu lại, hắn bất đắc dĩ cười cười đáp: “Dưới sân khấu thì được, trên đấu trường thì không.”

Hiện tại đội tuyển GG sẽ có trung bình hai trận đấu tập một ngày, trận nào cũng sẽ đánh BO3, phần lớn đều đấu với các đội ở LSPL, thỉnh thoảng cũng hẹn được mấy đội không mạnh lắm của LPL. Vì GG đánh với LSPL luôn là thế trận một chiều nên sau khi bàn bạc, Kiều Mục và Tứ Nguyệt liền thay đổi sang một phương pháp huấn luyện khác. Bọn họ yêu cầu các thành viên trong đội không được phép giành ưu thế quá lớn trong quá trình đi đường, phải để đối phương cũng farm được tiền và lấy được trụ. Sau đó năm người của đội tuyển GG sẽ phải phối hợp với nhau giành lại lợi thế qua những pha giao tranh tổng.

Kiều Mục nghĩ ra cách này cũng coi như rất dụng tâm, một mặt anh cũng sợ đánh lâu với LSPL sẽ làm các thành viên sẽ mắc chứng tự cao, không đánh được những trận mà bản thân rơi vào thế bất lợi. Mặt khác anh cũng dốc hết sức tạo cơ hội cho bọn họ rèn luyện phối hợp giao tranh tổng thật sự, đồng thời nâng cao khả năng đọc chiến thuật. Không có ưu thế về tiền ở giai đoạn đầu mà GG đã san bằng các đường rồi, nếu có được lượng tiền khổng lồ trong tay thì khi giao tranh tổng khỏi cần nghĩ nữa, luyện tập rèn giũa đều không có tác dụng.

Đối với việc tăng độ khó cho game một cách cưỡng ép thế này, Dung Kiều Mộc và Lão Thiết luôn bảo gì nghe nấy không nói nhiều thêm, còn Bạch Tịch và Bạch Mặc cùng lắm cũng chỉ là có thêm nhiều cách mạnh mồm khoác lác mới, ví dụ như là xem đi, tôi để lộ sơ hở rành rành như vậy rồi mà bên kia còn không dám tiến lên đánh, hay kiểu như ái chà chiêu Q này là tôi cố ý đó, hoặc kiểu tôi nhường hết rừng cho rồi mà còn không dám xông vào cướp, chẳng nhẽ lại còn định chờ tôi đứng ở bờ sông hát bài vườn hồng đã hé nhưng sao không vào à?

Đám người GG nghe Bạch Tịch và Bạch Mặc khoác lác thành quen, Tứ Nguyệt đến cốc đầu mỗi đứa một cái là im lặng ngay. Người duy nhất không thể tiếp nhận phương pháp huấn luyện này thực ra lại là Chủ Công, hắn vốn không muốn nhường đường, cứ nhìn là lại gào lên nói tôi nhường đến mức đó rồi mà bên kia cũng không có được ưu thế thì bảo tôi phải làm sao hả.

Đối với thái độ bất hợp tác của Chủ Công, Tứ Nguyệt sâu sắc khuyên nhủ, nói bây giờ nếu cậu không thử đánh thế trận ngược chiều, sau này đánh với những đội mạnh ở LPL, rơi vào thế bất lợi thực sự thì cậu có điều chỉnh được tâm lý cho tốt hay không. Chủ Công khịt mũi coi thường: “Tôi đã đánh ở LPL nhiều năm như thế, Phong Phồn có mạnh không, Dung Liêu Lượng có mạnh không, vậy mà cùng lắm cũng chỉ 50:50. Xin lỗi tôi đây chưa biết thế bất lợi là gì bao giờ.”

Dù gì cũng là một trong ba xạ thủ hàng đầu, Tứ Nguyệt suy nghĩ lời Chủ Công nói một chút, bỗng thấy cũng có lý, nhưng Tứ Nguyệt cũng không phải dạng dễ dàng khuất phục, anh đẩy hết lên người Dung Kiều Mộc. Tứ Nguyệt nói dù cậu có kinh nghiệm thi đấu phong phú, nhưng Tiểu Kiều là người mới, cậu cũng nên nghĩ cho cậu ấy một chút. Có lẽ câu này có tác dụng, Chủ Công miễn cưỡng đành phải phối hợp với cả đội nhường nhịn trong giai đoạn đi đường.

Mọi người ăn trưa xong thì lập tức tới phòng train để huấn luyện như thường lệ, Kiều Mục đã sửa lại chỗ ngồi trong phòng huấn luyện, sắp xếp số ghế theo vị trí chỗ ngồi khi thi đấu. Thân là Hỗ trợ, Dung Kiều Mộc đổi sang ngồi ở vị trí trong cùng, bên cạnh cậu là xạ thủ Chủ Công, tiếp đó là đường giữa Bạch Mặc, bên cạnh là Bạch Tịch đi Rừng, ngoài cùng là đường trên Lão Thiết.

Vì câu nói đương nhiệm và tiền nhiệm kia của Lão Thiết mà Chủ Công bỗng nhún nhường trước thái độ khó giải thích của Dung Kiều Mộc, sau khi ngồi xuống chỗ của mình, hắn chủ động bắt chuyện với Dung Kiều Mộc. Dung Kiều Mộc đã trở lại vẻ ôn hòa thường ngày, như thể người vừa nói câu ‘đến việc bữa tối nay HP ăn gì, Đại Oa cũng phải tâu với Chủ Công’ kia không phải cậu. Chủ Công thực sự cảm thấy loạn cả đầu đối với thái độ mưa nắng thất thường của Tiểu Kiều.

Chủ Công còn đang rối rắm không biết có nên giải thích rằng Đại Oa chỉ có ý tốt hay không, Kiều Mục lại hô lớn rằng có việc cần nói. Mọi người bị Kiều Mục hấp dẫn lực chú ý liền đồng loạt nhìn về phía anh, Kiều Mục nghiêm túc nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ quản lý của đội tuyển WG, anh ta nói muốn hẹn đội mình đấu tập một trận.”

Bạch Tịch và Bạch Mặc vốn là dạng bao che anh em, thấy WG gây sự với Dung Kiều Mộc lại còn chủ động hẹn đấu tập thì liền hưng phấn gào lên hẹn luôn hẹn mau, dốc hết sức ra đánh cho tụi nó khóc kêu cha gọi mẹ. Kiều Mục lắc đầu nói: “Không được phép, vẫn nhường đường giai đoạn đầu như cũ.”

Thiết Trạch Hi không hiểu liền hỏi: “Thực lực của WG không yếu, nhường đường giai đoạn đầu sẽ khiến bọn họ lăn được cầu tuyết, đến giai đoạn sau chúng ta có lẽ sẽ không lật kèo được.”

Kiều Mục cười cười, mang theo chút giảo hoạt trong nụ cười: “Chính là vì thực lực của bọn họ không yếu, chủ động đưa đến cửa rồi, đương nhiên chúng ta phải nắm cơ hội cho mấy người rèn luyện một chút. Việc đấu tập không được tiết lộ kết quả ra ngoài, kể cả chúng ta thua cũng không ai biết. Đội mình giữ lại thực lực một chút, để đến khi đối mặt thực sự bọn họ sẽ không kịp trở tay. WG chủ động hẹn đấu âu cũng là do chuyện với Tiểu Kiều bị truyền ra ngoài gây ảnh hưởng xấu cho bọn họ, giờ muốn hành chúng ta xả giận, bọn họ bất nhân thì chúng ta cũng bất nghĩa thôi.”

Chủ Công do dự mở miệng nói: “Anh Kiều, đột nhiên tôi cảm thấy hình như mình hiểu nhầm về nhân cách của anh rồi, nhầm thành loại thiện lương chính trực gì đó.”

Tương Ngôn ở một bên châm chọc: “Người thiện lương chính trực mà lại dám kéo cả đám mấy người vào chung một đội sao? Có phải đằng ấy cũng hiểu nhầm gì đó về nhân cách bản thân không vậy?”
Hết chương 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.