Rực Lên Lửa Chiến

Chương 28



Hiếm khi bàn ăn của đội tuyển GG lại yên tĩnh đến thế, nếu Kiều Mục cũng ở đây, có lẽ Bạch Tịch và Bạch Mặc còn khúm núm hơn, còn nếu Kiều Mục không ở, Chủ Công liền phát điên. Hai người Uất Lam và Tứ Nguyệt không trị được đám Hỗn Thế Ma Vương này. Trên bàn ăn GG hiện tại đang trình diễn tiết mục kinh điển [Quản lý Weibo một mình đại chiến hai thằng ngốc], Bạch Tịch và Bạch Mặc vốn đang vui vẻ khoác lác mình vô địch LSPL ra sao, Tương Ngôn trẹo chân khó ở lại không chịu nổi khi thấy hai tên ngốc kia vui vẻ ba hoa, anh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Các người thích LSPL thế thì biến khỏi LPL đi, tiếp tục ếch ngồi đáy giếng ở cái giải hạng hai đó là được rồi, việc gì phải chạy tới LPL để ăn hành. Thằng rừng của đám diễn viên WG thậm chí sắp xây biệt thự hướng biển xuân về hoa nở trong rừng của cậu rồi, cậu lấy đâu ra tự tin mà ngồi đây nói nhảm như thế nhỉ?”

Bị xát muối vào vết thương, Bạch Tịch bức xúc kêu to: “Thua có một lần thôi anh nói đủ chưa, LPL thì có gì hay, làm như tôi ham hố lên LPL đánh lắm không bằng. Lại còn nói ông đây là con gà ở LPL, đợi đến giải mùa xuân đi, khi đó ông sẽ lên sân khấu, đánh đuổi hết những thằng rừng team khác cho anh xem.”

Bạch Tịch ồn ào xong thì thấy đi rừng Nirvana của đội tuyển hàng xóm bước vào phòng ăn. Thôi Duẫn Hiền nghiêm túc trịnh trọng nói với Bạch Tịch: “Nhưng tôi không có ý định bị đánh cho giải nghệ đâu, cảm ơn.”

Trong tay Thôi Duẫn Hiền là thú cưng Lucky của đội tuyển SSS, Lucky từ xa vốn rất dịu hiền ngoan ngoãn, nhưng đến khi phát hiện Tương Ngôn cũng ở trong phòng thì liền mừng tớn cả lên, hưng phấn bay về hướng Tương Ngôn đang ngồi. Thôi Duẫn Hiền trực tiếp buông dây trong tay, Lucky thấy hắn không ngăn cản, lập tức vui vẻ chạy tới bên cạnh Tương Ngôn, vui vẻ chạy vòng vòng quanh người anh.

Tương Ngôn thân thiết xoa đầu Lucky, lại liếc Bạch Tịch đang ngồi một bên. Bạch Tịch cũng quá xui xẻo, đang chém gió bản thân trâu bò sẽ hành chết hết rừng của LPL thì lại bị người ngoài nghe thấy. Đã vậy nhân vật này tình cờ lại là rừng của LPL, mà hơn thế nữa còn là loại rừng LPL đã từng giành cúp vô địch thế giới. Vị đi rừng của LPL đã từng giành cúp vô địch thế giới này còn rất nghiêm túc giải thích với cậu ta, nói hắn không có ý định bị đánh cho giải nghệ. Tương Ngôn nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên loại người vô liêm sỉ như Bạch Tịch được trải nghiệm cảm giác vừa tức vừa xấu hổ muốn chết như vậy.

Tất nhiên Bạch Tịch có chết hay không cũng chẳng liên quan đến anh, dù Bạch Tịch đâm đầu vào cái chậu đậu phụ Tứ Xuyên trên bàn kia chết ngay lập tức thì anh cũng chỉ có thể lên thi đấu thay Bạch Tịch mà thôi. Chẳng phải đó là nhiệm vụ của dự bị sao? Tương Ngôn không nhìn Bạch Tịch nữa, quay về phía Thôi Duẫn Hiền đang cười híp mắt ở cửa phòng ăn, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

“Mang cái này cho anh.” Thôi Duẫn Hiền đi về phía Tương Ngôn, cực kỳ lịch sự hơi nghiêng mình chào hỏi những người hắn đi ngang qua. Đến khi đứng trước mặt Tương Ngôn, Thôi Duẫn Hiền lập tức lấy lọ dầu thuốc màu đỏ to bằng lòng bàn tay ra đưa cho Tương Ngôn như đang cống nạp trân bảo: “Chân anh bị thương thì bôi cái này đi, tốt lắm. Huấn luyện viên bên bọn tôi mua về đợt đi Singapore, tôi hỏi xin anh ta không cho, thế là tôi solo thắng cướp được.”

Tương Ngôn nghiêm túc đánh giá lọ dầu thuốc trong tay, dầu thuốc màu đỏ sóng sánh bên trong chai đựng hình chữ nhật, phía trên có in dòng chữ Dầu Nam Dương Ngàn Dặm Truy Phong màu đỏ trên nền trắng. Tương Ngôn từng thấy món này trên mạng, có vẻ dùng rất tốt, vừa nghĩ đến việc cái chân trẹo của mình là do Thôi Duẫn Hiền ban tặng, anh liền yên tâm thoải mái để dầu lên bàn: “Cảm ơn.”

Thấy Tương Ngôn nhận dầu, Thôi Duẫn Hiền vui vẻ nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục nói: “Tôi follow Weibo của anh rồi, nhớ follow lại tôi nha, tôi còn like bài đăng và comment của anh nữa đó.”

Tương Ngôn bỗng có linh cảm không lành, nghi hoặc hỏi: “Like cái nào?”

Thôi Duẫn Hiền tỏ vẻ cầu khen ngợi: “Cái nào cũng like.”

Nhớ lúc nãy quản lý weibo của GG chửi nhau láo nháo với anti, mọi người trong đội liền im lặng. Tuy trước đó bọn họ cũng không nói câu nào, nhưng tuyệt đối không có cái bầu không khí nghiêm túc nén bi thương tràn ra như thế này. Tương Ngôn cố gắng kiềm chế, hỏi: “Bây giờ cậu bỏ like đi còn kịp không?”

Thôi Duẫn Hiền vẫn cười híp mắt: “Fan WG quay sang chửi tôi đông lắm, tôi chán rồi.”

Tương Ngôn cố gắng thương cảm nhìn Thôi Duẫn Hiền bằng ánh mắt như nhìn trẻ thiểu năng, nhưng mặc dù Thôi Duẫn Hiền vẫn cười cợt nãy giờ nhưng ánh mắt và suy nghĩ lại cực kỳ tỉnh táo, rõ ràng không hề giống với hai đứa thiểu năng bẩm sinh đang ngồi trên bàn ăn. Người này biết thừa hậu quả ra sao nhưng vẫn cố ý làm, chẳng biết là vì muốn bồi thường cho anh hay là ra mặt thay Tiểu Kiều. Tương Ngôn có chút bất đắc dĩ, nói: “Đừng có nhàn cư vi bất thiện, cẩn thận A Sầu mắng cho.”

“Mắng rồi.” Thôi Duẫn Hiền ra vẻ rất oan ức. “Thế nên đối xử với tôi tốt một chút đi.”

Uất Lam nhìn màn vừa rồi không nhịn được phải mở miệng: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu diễn gay với quản lý Weibo của GG ngay trước mặt chúng tôi như vậy đã nghĩ đến cảm nhận của bọn này chưa?”

Thôi Duẫn Hiền kinh ngạc: “Anh cũng muốn chơi gay với anh ấy hả?”

Tương Ngôn đen mặt nhìn Uất Lam và Thôi Duẫn Hiền, hai người có đang nói tiếng người không thế, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào mà oang oang gay tới gay lui còn ra thể thống gì nữa, tưởng tôi không có sĩ diện đấy à? Tương Ngôn giơ tay kéo kéo cánh tay Thôi Duẫn Hiền, mặt tối sầm nói: “Cảm ơn cậu đã đưa dầu, đừng tự mua dây buộc mình trên mạng nữa, tạm biệt, không tiễn.”

Thôi Duẫn Hiền còn định nói thêm gì đó nhưng lại thấy Tương Ngôn không thèm liếc mình mà lại dùng cái giọng cưng chiều trước nay hắn chưa từng được nghe để nói với con chó lông vàng đang nằm ườn trên đùi anh: “Lucky ngoan, mai tao lại sang thăm mày, lại hôn một cái nào.”

Tương Ngôn nói xong liền xoa đầu Lucky, thật sự khom lưng hôn một cái, ánh mắt ướt át dịu dàng kèm theo giọng nói cưng chiều như ông bố già khiến đám người của GG đồng loạt hít một hơi khí lạnh, đặc biệt muốn khuyên Tương Ngôn yêu chó không có kết quả đâu. Tương Ngôn không coi ai ra gì quấn quýt chán chê với Lucky xong mới trả lại dây xích cho Thôi Duẫn Hiền đứng bên cạnh, đồng thời gằn từng chữ biểu đạt thái độ cực kỳ rõ ràng một lần nữa: “Tạm biệt.”

“Ồ.” Thôi Duẫn Hiền có chút ủ rũ nhận lấy sợi dây, dặn dò anh nhớ bôi thuốc, sau đó lại cực kỳ lịch sự chào tạm biệt từng người xong mới rời đi. Cả đám người đội tuyển GG cùng im lặng nhìn theo bóng lưng Thôi Duẫn Hiền dắt chó ra về, mãi sau Uất Lam mới hỏi: “Trước giờ không để ý, rừng hàng xóm tốt tính vậy à?”

Tương Ngôn ghét bỏ nhìn qua mấy người trên bàn ăn, lại càng kỳ thị mở miệng nói: “Tôi cảm thấy phàm là bất cứ ai có chút tự giác cá nhân thì khi một thân một mình đối mặt với mấy người đều sẽ trở nên tốt tính cả thôi, dù sao mạng người quý giá mà.”

Biết rõ Tương Ngôn độc miệng, Lão Thiết cũng lười so đo với anh, Chủ Công thì lại bật cười một tiếng ra vẻ khinh thường, tiện tay đặt miếng cá đã gỡ xương xong xuôi vào trong bát hỗ trợ nhà mình. Bạch Mặc nãy giờ không có cơ hội được nói rốt cuộc cũng chen vào: “Cái gì gọi là mấy người chúng tôi, bọn tôi làm sao?”

Tương Ngôn giơ ngón tay chỉ về phía bọn họ: “Say rượu, ocschos, đánh đồng đội.”

Uất Lam đứng cạnh gật đầu: “Quá đúng, thêm cậu nữa, miệng tiện.”

Tương Ngôn: “Uất Lam, bỗng nhiên tôi có chút tâm đắc trong việc đối nhân xử thế muốn chia sẻ với anh, ví dụ như tôi họ Tương, anh họ tôi là Tương Dư chẳng hạn.”

Uất Lam đứng dậy: “Tôi no rồi, ngài cứ từ từ ăn.”

Tương Ngôn kiêu ngạo chỉ xuống đất: “Quỳ an đi.”

Dung Kiều Mộc từ đầu đến cuối không lên tiếng, hiện tại nói một câu trúng luôn trọng điểm: “Tại sao anh trẹo chân mà Nirvana lại phải mang dầu qua cho anh?”

Tương Ngôn bình tĩnh trả lời: “Sang bên đó tìm Lucky bị trượt chân, cậu ta tình cờ nhìn thấy.”

Tương Ngôn nói xong liền nhìn về phía Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc cũng đối diện với ánh mắt của Tương Ngôn, tiểu hồ ly và hồ ly tinh nhìn nhau mấy giây, dường như đạt được thỏa thuận gì đó qua sóng não, hai người cùng hiểu mà chuyển đề tài. Tương Ngôn mở miệng hỏi: “Tôi thấy dạo này cái lẩu ăn liền có vẻ hot, tí nữa tôi định mua, có ai muốn ăn không?”

Tiểu Kiều thuận theo đáp: “Dạ có, mua cho em hai hộp ăn thử nhé.” Nói xong còn nhìn về phía Chủ Công, “Anh không thích ăn cay ha, đến lúc đó chúng ta chia nhau.”

Chủ Công ừ một tiếng, nói tiếp: “Mua trước ăn thử đã, ngon thì mua nhiều hơn sau, còn muốn ăn cá nữa không?”

Dung Kiều Mộc lắc đầu: “Dạ không, em ăn xong rồi.”

Bạch Tịch và Bạch Mặc nhìn bàn cơm chan hòa thân thiện, có cảm giác hình như mình bỏ qua cái gì rồi, nhưng nghiêm túc nhớ lại một chút thì hình như cũng đâu lỡ gì, sao bỗng thấy quái quái vậy nhỉ?

Kiều Mục nói chuyện điện thoại với Phong Phồn xong liền đi tới ăn cơm, lúc này mọi người cũng đã dùng gần xong bữa. Uất Lam đứng cạnh bàn ăn đang định chuẩn bị rời đi, Kiều Mục kéo chiếc ghế bên cạnh Uất Lam ngồi xuống, Bạch Tịch chủ động đứng lên xới cơm giúp Kiều Mục, tiện thể hỏi: “Anh Kiều, sao giờ mới đến?”

Kiều Mục nhìn qua rất bình thường, khẽ mỉm cười nói: “Bận chút việc riêng.” Trả lời Bạch Tịch xong, Kiều Mục lại nhìn về phía Tương Ngôn, “Đăng clip chưa?”

Nhắc đến chính sự, sắc mặt Tương Ngôn cũng nghiêm chỉnh lại, anh đặt bát đũa xuống nói: “Đăng rồi, phàm là người biết đánh giá ắt sẽ biết rốt cuộc là ai nói láo, ngồi chờ bên WG chữa nhục thế nào thôi.”

Dung Kiều Mộc lên tiếng nói: “Cảm ơn anh Kiều.”

Kiều Mục cười đáp: “Không cần cảm ơn, đây là việc chúng tôi cần làm, các cậu cứ chuyên tâm thi đấu cho tốt là được, những việc khác cứ để chúng tôi lo.”

Bạch Mặc ngồi bên cạnh đùa giỡn nói: “Anh Kiều bất công quá, sao anh không giúp bọn em làm sáng tỏ một chút đi, ngày nào cũng bị người ta gọi là ung nhọt giới eSports, tim em vụn vỡ hết cả rồi.”

Chủ Công dựa vào ghế nói tiếp: “Chúng tôi chứng minh sự trong sạch của Tiểu Kiều bằng chính cậu ấy, cậu lấy đâu ra trong sạch mà gào lên đòi.”

Lão Thiết bồi thêm: “Cậu vốn là đồ cặn bã.”

Bạch Tịch cảm thán: “GATO với Tiểu Kiều quá đi, đẻ ra đã có khuôn mặt thuần khiết rồi.”

Tương Ngôn vỗ vai Bạch Tịch: “Đừng tự ti, cậu cũng có một cái mặt rất gợi đòn mà.” Vừa nói lại vừa hất cằm với Bạch Mặc, “Đã vậy còn có một của quý giống hệt.”

Bạch Mặc bức xúc cãi lại: “Anh chỉ là một con châu chấu thành tinh thôi, dựa vào đâu mà lớn lối như vậy.”

Bạch Tịch nói tiếp: “Biết anh họ Tương rồi, đổi câu khác đi.”

Câu tôi họ Tương của Tương Ngôn đến cửa miệng rồi lại phải nuốt về, nhất thời có chút nghẹn lời, anh đang định chửi hai tên ngốc này thì Bạch Tịch đã đứng lên, còn tiện tay vắt Tương Ngôn lên vai: “Nào, thiếu gia Tương, để tôi hầu anh đến phòng huấn luyện.”

Tương Ngôn từ khi đau chân mất sạch tôn nghiêm bị vắt trên vai Bạch Tịch, ra sức giãy giụa muốn Bạch Tịch đổi sang cõng, Bạch Tịch vỗ bốp một phát lên mông Tương Ngôn: “Yên lặng, đừng có lảm nhảm nữa. Ship anh xong tôi còn phải đi chiêm nghiệm sự đời.”

Có lẽ Tương Ngôn bị vỗ cho ngu người, vậy mà không giãy nữa, phồng mang trợn má mặt mũi đỏ lừ vắt vẻo trên vai Bạch Tịch không nói một lời. Mọi người nhìn Bạch Tịch khiêng Tương Ngôn sang phòng bên canh, lần đầu tiên cảm thấy nể phục cậu ta đến thế.

Bạch Mặc kinh hoàng hỏi: “Tôi có nên đưa cho anh trai một cái kim bạc thử độc ngay lập tức không, tôi cảm thấy anh ấy sẽ chết bất cứ lúc nào.”

Lão Thiết đồng tình: “Rất khó đề phòng thứ độc phụ kia.”

Uất Lam vốn đang đứng một bên nghịch điện thoại, lúc này lại mở miệng nói: “Một staff của liên minh vừa gọi cho tôi, nói trailer quảng bá cho giải mùa xuân sắp được đăng lên rồi. Tôi vừa xem qua mấy cảnh bọn họ gửi cho, giờ bấm ngón tay tính toán, Tiểu Kiều ơi cậu sắp hot rồi.”
Hết chương 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.