Rực Lên Lửa Chiến

Chương 6



Đối với tuyển thủ eSport mà nói thì mười giờ sáng rời giường đã coi như rất chịu khó dậy sớm rồi. Mà trong gaming house mới xây của GG, Lão Thiết, cặp sinh đôi và Văn Hạo Du đã ngồi trong phòng huấn luyện từ chín rưỡi. Bạch Tịch đi rừng dựa vào ghế rên rỉ: “Anh Kiều bắt chúng ta chờ ở đây sớm như vậy làm gì chứ?”

Xạ thủ Văn Hạo Du cũng thiếu ngủ, hắn dựa vào cạnh bàn ngáp một cái rồi đáp lại: “Anh Kiều gọi điện thoại kêu là lát nữa đưa hỗ trợ mới đến, bảo tôi chuẩn bị đón tiếp.”

Bạch Mặc bức xúc: “Hỗ trợ cho anh thì anh dậy sớm chờ là được rồi, sao phải kéo cả tụi này theo.”

Văn Hạo Du nói rất thèm đòn: “Vì tôi thích.”

Bạch Mặc thành khẩn nói: “Tôi chúc cho hỗ trợ mới của anh là một thằng béo nặng 400 cân, ngồi xuống là đè cái đồ ngứa đòn như anh xẹp lép.”

Bạch Tịch thêm vào một câu: “Gay luôn càng tốt, ngày nào cũng đè anh ngủ.”

Lão Thiết ngồi trong phòng không nói nửa lời, nghe mấy người tán gẫu câu được câu chăng, mở máy tính chuẩn bị đánh một trận rank.

Bạch Tịch thấy Lão Thiết mở máy tính, bản thân cũng nhàm chán lấy điện thoại ra lướt Weibo, đang lướt thì bỗng bật cười: “Chủ Công, tối hôm qua anh vừa gọi Vua Qua Đường là ba ba đúng không? Giới hạn của anh còn thấp hơn so với dự đoán của tôi nữa.”

Bạch Mặc tiến tới bên người anh trai xem ké Weibo, hóng xong liền tiếc nuối nhìn Văn Hạo Du: “Nói không chừng lại thành oan gia, cả hai đều là xạ thủ, vậy mà anh chỉ vì năm mạng mà bất chấp gọi cậu ta là ba ba luôn.”

Văn Hạo Du cũng móc điện thoại ra vừa lướt vừa đáp lại: “Chẳng phải cậu suốt ngày gọi trong rank sao? Tối qua còn vì một hỗ trợ mà cũng kêu ba ba còn gì?”

Bạch Mặc cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi không biết xấu hổ thì đành, ai mà biết anh cũng không có liêm sỉ đâu.”

Lão Thiết mở máy tính còn chưa bắt đầu chơi game, thấy bọn họ nói về chuyện trên Weibo liền tiện tay mở web hóng tin tức.

Kỳ nghỉ thi đấu vốn không có tin gì chấn động, vì thế hôm nay mấy trang báo lớn về Liên Minh Huyền Thoại đều đăng bài về Chủ Công. Trong đó có một tờ báo khá nổi giật tít cực xịn, tiêu đề là [Chủ Công gọi Vua Qua Đường là ba ba, Tiểu Kiều ấy vậy lại chơi thật.]

Lão Thiết đọc tin mà thầm nhếch miệng, Văn Hạo Du nhìn thấy liền xông đến kẹp cổ Lão Thiết: “Anh đừng tưởng tôi không thấy anh đang cười trộm, cười cái đếch gì mà cười, lần sau gặp lại tên Tiểu Kiều kia tôi sẽ đánh cho nó thành tiểu kiều luôn!”

Thiết Trạch Hi cố gắng đẩy Văn Hạo Du ra: “Chính cậu mất mặt lại nghĩ gank tôi là lấp liếm được à. Buông ra mau, thứ ung nhọt eSport đánh đồng đội kia không thấy cắn rứt lương tâm hả?”

Khi cả đám còn đang đấu võ mồm với nhau thì Kiều Mục đã đưa Dung Kiều Mộc tiến vào phòng huấn luyện. Kiều Mục gọi mọi người lại một chút, cả bốn người lập tức ngoan ngoãn đứng dậy đi tới trước mặt Kiều Mục và Dung Kiều Mộc. Bốn người của đội tuyển GG nhìn Dung Kiều Mộc đánh giá, Dung Kiều Mộc cũng đánh giá bốn người bọn họ, sau đó cả đám đều cảm thấy hình như Kiều Mục tuyển thành viên dựa vào ngoại hình.

Văn Hạo Du quan sát hỗ trợ mới của mình rất kỹ, tuy cảm thấy người này có chút quen mắt nhưng không thể nhớ ra đội tuyển nào có thành viên này.

Hỗ trợ của hắn không những không phải tên béo tám trăm cân như Bạch Mặc nói mà còn là người eo nhỏ, chân dài, da trắng xinh đẹp, thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa vô hại. Văn Hạo Du có chút đau đầu, nhìn ngoan ngoãn như vậy sau này chơi game hắn muốn văng tục thì phải làm sao.

Dung Kiều Mộc trưởng thành giữa lòng đội tuyển SSS cực kỳ thô tục lúc này cũng không biết xạ thủ tương lai của mình đang xoắn xuýt chuyện gì, cậu mỉm cười với bốn người đồng đội, bọn họ cũng rất thân thiện cười với cậu, tuy xạ thủ có hơi dữ dằn một chút.

Kiều Mục kéo Dung Kiều Mộc qua, giới thiệu cho bốn người: “Đây là Dung Kiều Mộc, là đồng đội mới của chúng ta.”

Kiều Mục nói xong liền giới thiệu bốn thành viên trong đội cho Dung Kiều Mộc.

Kỳ thực trước đó Dung Kiều Mộc cũng đã từng xem bốn người này thi đấu, từng người đứng riêng thì chỉ cảm thấy dáng dấp không tệ, nhưng khi bốn người đứng chung một chỗ thì đúng là nhan sắc đột phá, lực sát thương tăng gấp bội. Ai không biết bọn họ là tuyển thủ eSport, có khi còn nghĩ đây là boygroup mới debut.

Bạch Tịch và Bạch Mặc có một phần tư huyết thống Đức, thân là con lai nhưng hai gương mặt này lại góc cạnh rõ ràng như ngôi sao Âu Mỹ, ngay đến vóc dáng cũng cao hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa vì hai người giống nhau như đúc nên nhìn đẹp mắt gấp đôi. Không có gì khó hiểu khi hai kẻ thích chọc chửi người ta như vậy lại có vô số fangirl.

So với Bạch Tịch và Bạch Mặc thì Thiết Trạch Hi không đẹp trai hút mắt đến thế, mặt mày hắn nhu hòa, ngũ quan cân xứng thoải mái, khóe miệng luôn nhếch lên một cách tự nhiên, là điển hình của dạng đàn ông ấm áp. Trước khi scandal say rượu thi đấu xảy ra thì fangirl của Thiết Trạch Hi cũng xếp hàng đầu LPL.

Còn Văn Hạo Du thì khác hẳn với bọn họ, Văn Hạo Du có gương mặt điển hình Á Đông, mắt phượng một mí, môi mỏng, nhìn qua có cảm giác lạnh nhạt lại cay nghiệt, khí tức lạnh như băng tỏa ra mạnh mẽ. Khi gương mặt ngang với minh tinh có chút dữ tợn ấy mỉm cười nhìn mình, Dung Kiều Mộc cảm thấy người này có lẽ rất thú vị.

Bạch Tịch và Bạch Mặc là hai tên chuyên nói nhảm, Bạch Tịch mở miệng đầu tiên: “Dung Kiều Mộc, trước đây cậu ở đội nào thế, trước giờ hình như tụi này chưa thấy cậu bao giờ.”

Dung Kiều Mộc ăn ngay nói thật: “Trước đây em không có team, tự chơi tự vui thôi.”

Giải đấu mùa xuân chẳng mấy chốc đã tới, năm thành viên có kinh nghiệm thi đấu còn chẳng đủ thời gian mà rèn luyện, lúc này lại kéo tới một người mới còn chưa từng tham gia cả trại huấn luyện có phải hơi liều quá rồi không? Bạch Mặc cảm thấy Kiều Mục không phải người ngu ngốc đến thế, cậu ta liền hỏi tiếp: “Cậu chơi server trong nước hay server Hàn, lên Thách Đấu chưa, thắng nhiều không?”

Dung Kiều Mộc bình tĩnh đáp: “Đánh ở server Hàn, top 1.”

Câu nói của Dung Kiều Mộc khiến bốn vị đồng đội treo máy tại trận, cuối cùng Thiết Trạch Hi là người phản ứng đầu tiên, kinh ngạc nhìn Dung Kiều Mộc: “Cậu chính là Tiểu Kiều đó sao?”

Dung Kiều Mộc mỉm cười gật đầu thay lời thừa nhận.

Bạch Mặc mờ mịt hỏi Kiều Mục: “Anh Kiều, chúng ta thiếu hỗ trợ mà, tìm xạ thủ tới làm gì vậy?”

Dung Kiều Mộc trả lời câu hỏi thay cho Kiều Mục: “Em đánh hỗ trợ là chính, vì hỗ trợ leo rank đơn rất khó nên em mới chọn chơi xạ thủ khi cày rank server Hàn.”

Bạch Tịch vỗ vai em trai: “Mày cấu anh một cái xem có phải anh đang nằm mơ không, vậy mà hỗ trợ của chúng ta lại chính là Vua Qua Đường Tiểu Kiều thần bí.”

Bạch Mặc hào hứng thỏa mãn yêu cầu của Bạch Tịch, sau đó hai anh em cứ đứng đó cấu véo nhau.

Thiết Trạch Hi coi như đáng tin nhất trong số bốn người, hắn chủ động đưa tay về phía Dung Kiều Mộc: “Tiểu Kiều, chào mừng cậu gia nhập GG.”

Tiểu Kiều đến giờ mới ngửi được mùi đồng đội, bắt tay với Lão Thiết. Hai người nhìn nhau mỉm cười, Văn Hạo Du nãy giờ vẫn im lặng đi tới chắn ngang giữa Thiết Trạch Hi và Tiểu Kiều, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tối hôm qua có phải chính cậu đánh trận rank đó không?”

Tiểu Kiều vô tội nhìn Văn Hạo Du: “Là trận mà anh gọi ba ba hả, em đánh đấy, tình cờ ghê hen.”

Tiểu Kiều nói xong còn nở một nụ cười cực kỳ vô hại, kết hợp thêm gương mặt trắng nõn ưa nhìn, lửa giận chuẩn bị phun trào của Văn Hạo Du cứ thế xẹp lép.

Tiểu Kiều trả thù Văn Hạo Du giúp anh trai xong còn ra vẻ rất thân thiện: “Anh Hạo Du, anh Kiều nói em và anh sẽ ở chung một phòng, em còn phải tới trường làm thủ tục xin bảo lưu, anh có thể giúp em chuyển hành lý tới phòng không?”

Anh Hạo Du anh Hạo Du anh Hạo Du anh Hạo Du…

Chữ nghĩa điên cuồng chạy loạn trong đầu Văn Hạo Du, đối với bạn nhỏ Dung Kiều Mộc ngây thơ non nớt trước mặt, Văn Hạo Du rất bức xúc khi không thể trút hết tức giận ra ngoài, sau đó hắn còn phải ngoan ngoãn cầm vali hành lý nhấc lên phòng ngủ tầng hai trong uất ức.

Sau khi chào mừng đồng đội mới, cặp sinh đôi liền chạy tới phòng Văn Hạo Du nói về chuyện mất mặt của hắn, nào là cái khí thế lúc bảo nếu gặp lại Tiểu Kiều sẽ đánh cho cậu ta thành tiểu kiều đâu mất rồi? Lão Thiết không biết cách mỉa mai người khác, lựa chọn ở lại phòng train cày rank.

Kiều Mục đưa Tiểu Kiều đi ký hợp đồng, hợp đồng trong ba năm, đãi ngộ không chỉ quá hậu hĩnh đối với một người mới mà còn hậu hĩnh đến độ anh trai cậu nhìn cũng phải tặc lưỡi. Kiều Mục ký hợp đồng xong còn có việc cần làm, Tiểu Kiều cũng ra khỏi cửa để tới trường.

Trước khi đến trường, Tiểu Kiều về lại gaming house của SSS một chuyến, bình tĩnh tìm một cuốn sổ lưu niệm của SSS giữa vô vàn câu hỏi hóng hớt của mọi người, sau đó cậu giơ lên trước mặt anh trai: “Viết giúp em, Bạch Phương Phỉ, chúc bạn sớm lên được rank Bạch Kim.”

Nirvana kích động hỏi: “Tiểu Kiều, yêu đương rồi nha, cũng biết tán gái luôn!”

“Anh mới yêu, là bạn học thôi, fangirl của anh trai.”

Mặc dù Dung Liêu Lượng là một tên bóp em trai nhưng từ trong cốt tủy anh cũng là một người cưng em đến phát điên. Dung Kiều Mộc yêu cầu cái gì là cun cút làm theo, không những ký tên mình còn kéo hết những thành viên còn lại trong câu lạc bộ lần lượt ký cùng, sau đó trịnh trọng trao lại sổ lưu niệm vào tay Dung Kiều Mộc.

Dung Kiều Mộc gửi hợp đồng của mình cho anh trai giữ, sau đó nghiêm túc nói lại với mọi người những gì cậu biết về GG một lần, sau đó mới yên lòng rời đi.

Tiểu Kiều đi rồi, Nirvana vỗ vai Dung Liêu Lượng: “Hôm qua mới vừa đánh bay Chủ Công gọi ba ba xong, hôm nay đã có thể khiến Chủ Công xách hành lý cho mình, em trai chúng ta xịn thật.”

Mười Sáu nói theo: “Dù gì cũng là cung Bọ Cạp mà.”

Apple cũng thuộc cung Bọ Cạp trợn mắt nhìn Mười Sáu: “Cậu có gì bức xúc với cung Bọ Cạp hả?”

Mười Sáu lắc đầu nguầy nguậy đến độ mỡ trên mặt sắp bay luôn: “Dạ không dạ không, không dám ạ.”

Kỳ thực thủ tục bảo lưu sẽ có staff của câu lạc bộ giúp Dung Kiều Mộc giải quyết êm thấm, cậu nói tới trường làm thủ tục chẳng qua chỉ viện cớ mà thôi.

Cậu nhớ hôm nay là ngày huấn luyện của đội cổ vũ trường, sau này có lẽ không thể gặp Bạch Phương Phỉ được nữa. Dung Kiều Mộc rất xúc động khi có thể gặp được một cô gái yêu mến đội tuyển SSS và anh trai của mình một cách chân thành đến vậy. Cậu quyết định chào tạm biệt cô một tiếng.

Dung Kiều Mộc đứng một mình bên ngoài phòng thể dục, thời tiết có chút lạnh nhưng cậu cũng không đi vào quấy rầy Bạch Phương Phỉ tập luyện. Đợi đến mười giờ khi đội tập xong, đám con gái xinh đẹp cười nói vui vẻ đi ra ngoài, Dung Kiều Mộc đã lạnh đến mức cứng cả tay, chủ động tiến lên đón người.

Dung Kiều Mộc rất đẹp, dù mới chuyển trường chưa được bao lâu nhưng con gái trong trường không ai không biết cậu, đôi khi có mấy cô gái cởi mở chủ động chào hỏi Dung Kiều Mộc, cậu liền khách sáo cười đáp lại bọn họ, sau đó mới nhìn về phía Bạch Phương Phỉ vẫy vẫy tay: “Bạch Phương Phỉ.”

Bạch Phương Phỉ chạy tới trước mặt Dung Kiều Mộc trong ánh mắt ghen tị xen lẫn tò mò của đám con gái: “Dung Kiều Mộc, cậu tới tìm tôi à?”

Dung Kiều Mộc gật đầu, lấy sổ lưu niệm đưa cho Bạch Phương Phỉ: “Cho cậu cái này.”

Bạch Phương Phỉ mở cuốn sổ tay có chữ ký của tất cả các thành viên trong SSS, trân trọng vuốt ve, bất ngờ hỏi Dung Kiều Mộc: “Sao cậu lại có thứ này, quý giá quá tôi không dám nhận đâu.”

Dung Kiều Mộc thản nhiên đáp: “Cái này phải ở trong tay người yêu thích thật sự mới có ý nghĩa, cậu giữ đi.”

Bạch Phương Phỉ do dự một chút mới gật đầu đồng ý, sau đó vừa cười vừa hỏi: “Sao bỗng nhiên cậu lại đưa đồ cho tôi? Cậu học giỏi vậy chắc không đến mức phải mượn vở bài tập của tôi để chép bài đâu ha.”

“Mình xin bảo lưu, đây coi như là quà xin lỗi, thực ra mình có chơi Liên Minh Huyền Thoại, hôm đó là mình cố tình bẫy cậu.”

Bạch Phương Phỉ cảm thấy tình tiết hôm nay phát triển quá nhanh rồi, quả thực cô không theo kịp nữa. Bạch Phương Phỉ nghiêm túc nhìn Dung Kiều Mộc, quan tâm hỏi: “Sao cậu lại phải nghỉ học, bị bệnh hay có chuyện gì?”

“Không, mình sẽ đi đánh giải chuyên nghiệp. Bạch Phương Phỉ, nếu như có cơ hội cùng chơi Liên Minh Huyền Thoại một lần nữa, nhất định mình sẽ kéo cậu thăng hạng.” Dung Kiều Mộc nói đến đây như thể nhớ ra điều gì đó, bổ sung tiếp: “Sau này cậu muốn đi xem SSS thi đấu thì cứ nói, mình giúp cậu lấy vé hàng trước.”

Bạch Phương Phỉ bỗng cảm thấy suy đoán trước đây của mình không hề sai, cô hỏi: “Cậu chính là em trai ruột của Lượng thần phải không? Cậu định gia nhập SSS à?”

Dung Kiều Mộc tránh nặng tìm nhẹ, trả lời: “Không phải SSS, là một đội tuyển khác vừa thăng hạng lên LPL, tên là GG.”

“Cậu không cần giúp tôi tìm vé hàng đầu của SSS đâu,” Bạch Phương Phỉ ngửa đầu nhìn Dung Kiều Mộc, cười tươi như hoa, “Giữ vé xem GG cho tôi đi, tôi sẽ tới cổ vũ cho cậu.”

Dung Kiều Mộc cũng mỉm cười, gật đầu nói được với cô.
Hết chương 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.