Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 7: Tập thể dục buổi sáng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Song Ngư

Chị gái tóc bím nói chuyện phiếm với bọn họ xong mới kéo mọi người quay lại câu chuyện vừa rồi, "Diên nhi, chị vừa rồi là muốn nói giáo sự Mạch muốn hợp tác với Trang Tễ Nam."

Biểu tình kinh ngạc trên mặt của Tuỳ Diên là thật, cô vẫn giữ tư thế cầm bút không nhúc nhích, "Chị nghe ai nói thế? Có thể tin hay không?"

"Người bạn làm truyền thông của chị nói, ngày mai hai bên sẽ công bố."

Tuỳ Diên gắt gao nhíu mày, một chút cũng không muốn che dấu cảm xúc.

Năm trước, bà chủ Tuỳ rời Columbia về thành phố S để học năm nhất, cũng là vì vị giáo sư Mạch đỉnh đỉnh đại danh này. Giáo sư Mạnh là nhà nữ nghệ thuật thị giác mà cô thích nhất, cũng là một vị đạo sư (*) cô thích nhất, rất có danh tiếng trong giới nghệ thuật, rất am hiểu vận dụng thân thể của nữ giới, đưa ra được nhân tính ôn nhu tốt đẹp nhất.

(*) Đạo sư: như sư phụ, người dạy đạo.

Lúc Tuỳ Diên và Trang Tễ Nam cùng học ở Đại học Columbia thì đều ở trong lớp của giáo sư Mạch, cô rất thưởng thức vị tiền bối rộng rãi độc lập này, duy trì cách sống độc thân, và vẫn luôn tự cao là cô giáo mà học sinh thíhc nhất, bây giờ hướng gió lại quay ngược, giáo sư Mạch thế nhưng lại muốn hợp tác với Nam Nam, cô không thể nói không có áp lực được.

Nhưng giáo sư Mạch không phải là nhà nghệ thuật khom lưng vì tiền, bằng không cũng sẽ không rời nước Mỹ mà trở về nước dạy học.

Vậy là sau đó có chuyện gì, mà hai người đó đột nhiên quyết định hợp tác rồi?"

Bàng Sơ Sơ cắn môi, đầu lưỡi không tự giác mà uốn qua bộ niềng trong răng, "Giáo sư Mạch.......Thật sự không nói qua với cậu sao?"

Tuỳ Diên trầm mặc rồi lắc đầu, mấy ngày nay cô xin nghỉ ở trường bên kia, tranh thủ thời gian mà sửa lại sản phẩm mới để đưa ra thị trường, cho nên cũng không chú ý việc ở trường học cho lắm.

Nhất thời không có manh mối nào cả, các loại ý tưởng cứ bay cuồn cuộn trong dầu, ngoại trừ cảnh giác đối với phương diện sự nghiệp, thì càng nhiều hơn là cảm giác một gia đình có hai đứa nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy mình chính là đứa nhỏ không được thương, thậm chí bị ruồng bỏ bên ngoài, nội tâm khó tránh khỏi có chút mất mát, một cảm xúc ấu trĩ dâng lên.

Tuỳ Diên tận lực thở một hơi dài để giảm bớt sự khó chịu, nói với bản thân mình, cô đã là một người trưởng thành thành thục rồi.....

Thành thục cái rắm.

Chính bởi vì là người lớn, nên cái gì cũng muốn có được.

Cô híp mắt, tay siết chặt gối ôm, như suy tư mà nói, "Ngày mai tớ sẽ tới trường học tìm cô Mạch tâm sự."

......

Tuỳ Diên sáng sớm về trường học, hẹn với giáo sư Mạch ở nhà ăn cùng ăn bữa sáng, chủ yếu là muốn biết tại sao cô ấy và Trang Tễ Nam lại hợp tác.

Chiếc Maserati của cô bị tài xế đem đi kiểm tra rồi, cơ trưởng Tuỳ muốn lái xe đưa cô đến trường học, nhưng Tuỳ Diên vội cản lại, nói chỉ muốn ngồi xe điện ngầm đi đến trường thôi.

Dù sao thời tiết khá tốt, những nhà cao tầng san sát nơi thành thị phồn hoa, trong bản nhạc dạo du dương mang theo làn gió nhẹ lười biếng.

Cô đi ra khỏi khu biệt thự, đi vài phút liền đến ga tàu điện ngầm gần đó, liếc mắt nhìn qua, chỗ ngã tư phía trước có đám người đi đường đang vây quanh lại.

Tuỳ Diên không thích xem náo nhiệt, nhưng rất nhanh liền phát hiện sự việc quả thật rất không thích hợp.

Đứng ở giữa là một tên nhóc tóc nâu mặt mũi dữ tợn, đang tay đấm chân đá với một bác mặc quần áo bình thường giản dị, mọi người xung quanh đang khuyên can, nhưng không ai dám lên ngăn lại.

"Ông con mẹ nó không thấy tôi muốn qua đường sao? A? Trên xe mẹ nó toàn thứ dơ bẩn gì thế......"

"Quần áo của bố bẩn hết rồi này."

"Ông có bồi thường không thì bảo? Tôi xem chắc ông cũng chả trả nổi đâu."

Bác kia đi con xe ba bánh cũ rít, phía trên chất đầy đồ, cũng không quá sạch, có lẽ do thân xe quá nặng, nên đụng vào người trẻ tuổi đang đẩy xe đạp.

Người này rõ như ban ngày là vì một chút va đụng liền ra tay đánh người, thật sự đúng là quá đáng.

Tuỳ Diên nhìn xong rất bực mình, nhưng cũng không dám tuỳ tiện đi lên ẩu đả với một người đàn ông cao gầy như vậy, cô vừa định báo cảnh sát, thì một dì lớn tuổi cảnh cáo cậu ta rằng đã gọi cho 110 rồi, cũng nói lại tình huống và vị trí hiện tại của mình.

Lúc dì đó cúp điện thoại thì vừa vặn có một người trẻ tuổi đội mũ đeo khẩu trang, không nói hai lời xông lên kéo tên nhóc đó ra, rồi nện một quyền vào mũi cậu ta.

Người nọ dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo len tối màu, dưới chân mang đôi giày chạy bộ, bên tai còn đeo chiếc tai nghe dành cho người chạy bộ, hẳn là đang tập thể dục, chưa từng nghĩ người đó ra đòn quyết đoán như vậy, cơ hồ là đè tên nhóc đó đánh tơi bời.

Cực kì hả dạ!

Thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng không quá phận, đánh mấy quyền thấy đối phương không có năng lực phản kích thì cũng không công kích nữa mà dừng tay.

Tuỳ Diên đi qua giúp bác ấy đứng lên, lúc ngẩng đầu lên thì vừa lúc đối diện với người trẻ tuổi thân thủ bất phàm đó.

Anh cũng cúi đầu, sợi tóc đen nhánh rũ xuống bên mắt, ánh mắt còn chưa rút đi tia giận dữ, làm cô hơi chấn động.

Khẩu trang làm lộ nửa gương mặt của anh, biểu tình nhìn rất nghiêm túc, nhưng cô để ý nhất chính là đôi mắt kia.

Hốc mắt rất sâu, còn thêm đôi mắt thanh triệt quen thuộc, hoàn toàn đi sâu vào lòng người, lại cũng không giống như bình thường.

Anh rũ mắt xuống nhìn cô một cái, bàn tay lớn cùng gương mặt nhỏ tinh xảo gần ngay trước mắt, tầm mắt hai người chạm nhau, Tuỳ Diên không dám tin mà nhìn chằm chằm đối phương.

Mẹ nó.

Tuỳ Diên mắng nhỏ trong lòng, "Anh là......."

Giản Mặc Vân?!

Ngón tay trỏ thon dài của anh ở bên ngoài khẩu trang làm một tư thế "Suỵt", xương bàn tay hơi nhô lên, đáy mắt mơ hồ phát sáng.

Tuỳ Diên muốn gọi anh lại, thế nhưng lúc đèn đỏ chuyển xanh, anh liền bỏ đi, rồi biến mất trong dòng người.

Nơi này có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, cô biết không tiện vạch trần thân phận của bác sĩ Giản.

Nhưng Tuỳ Diên chắc chắn đó chính là anh.

Cho dù thật lâu sau, cô vẫn nhớ rõ cái nhìn làm cô không muốn chớp mắt này.

Sắc trời tháng tư nắng ấm, người qua đường vây xem khá hoảng loạn chen chúc nhau, trên người của bác trai bị đánh cũng bám đầy bụi đất, mà người nọ lại chạy nhanh từ trong đám người ra, trên trán rũ xuống vài sợi tóc, hiện lên một sự kiên định.

Cô từ từ hoàn hồn, cảm thấy việc vừa rồi đúng là làm cô kinh ngạc ngoài ý muốn.

.......Cho nên bác sĩ nhìn thì ôn tồn lễ độ, nhưng thật ra thân thủ lại rất tốt?

Khó trách bỏ qua thân phận là một bác sĩ, anh vẫn luôn có một khí chất làm người ta cực kì an tâm.

Tuỳ Diên mím môi, nếu cô gặp Giản Mặc Vân đang chạy bộ ở đây, vậy nhà anh chắc ở gần đây?

Trùng hợp như vậy sao.

Lòng hiếu kỳ của cô nổi lên, thừa dịp ngồi trong xe điện ngầm mở WeChat ra, gửi tin nhắn cho Bàng Sơ Sơ hỏi số điẹn thoại của bác sĩ Giản.

Sau đó, cô xem lướt qua WeChat của anh.

Số điện thoại này là số công việc, cho nên số WeChat cũng là dùng cho công việc, trên ID được ghi là "Bác sĩ Giản khoa ngoại giải phẫu thuật hàm mặt Cửu Viện."

Thường thì hình avatar của bác sĩ là hình trêngiấy chứng cấp phép, nhưng của Giản Mặc Vân lại là mô hình lego....

Mô hình là một con thuyền quỷ, đầu thuyền là tạo hình hoạt hoạ của thuyền trưởng Jack, khung thân tàu rõ ràng, mang theo phong cách của Tây Ban Nha.

Tuỳ Diên dừng một chút, thứ này có chút quen mắt, không biết sao trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ, nó hẳn là con tàu trong phim Cướp biển vùng Caribe— Mary Câm Lặng (*).

(*) Mary Câm Lặng: hay còn gọi là Silent Mary, là tên con tàu trong phim "Cướp biển vùng Caribe" (hình minh hoạ bên dưới)

Mô hình thuyền nhỏ được đặt trên lò sưởi, màu sắc của căn phòng rất ấm áp, có cây tầm gửi, cùng mấy cái nơ màu đỏ và con bướm lục lạc, không khí tràn ngập hơi thở của Giáng Sinh, món đồ chơi cũng được trang trí như một món đồ yêu thích.

Tuỳ Diên nhìn một lát, suy nghĩ xem mình nên nhắn như thế nào, nếu là mình chủ động kết bạn thì nên nói cái gì nhỉ.

.....Hello, tôi là Tuỳ Diên.

Nghe có vẻ ngốc quá.

.....Xin chào bác sĩ Giản, tôi là Tuỳ Diên nha ~~~

Thật quá buồn nôn.

Cô chắc phải gặp vấn đề về thần kinh mới nói như vậy.

Tuỳ Diên suy nghĩ cỡ 5 phút mà vẫn không tìm được từ tương đối đặc biệt nhưng không quá đột ngột....

Thật là phiền mà.

Cô cắn môi, cuối cùng nhắn một câu đơn giản: Tôi là Tuỳ Diên, xin chào bác sĩ Giản.

Nhắn xong thì lại có cảm giác khẩn trương cứ như đang phải làm diễn thuyết trước toàn thể nhân viên của công ty, chắc có lẽ do sự kính sợ đối với bác sĩ.

Từ nhà đến trường còn một đoạn nữa, không nghĩ tới tàu điện ngầm còn chưa đến trạm thì Giản Mặc Vân đã chấp nhận lời kết bạn của cô.

——Bây giờ hai người có thể nói chuyện phiếm được rồi.

Nói....Nhưng mà nói cái gì mới được?

Anh không chủ động nói thì cô cũng ngại nói thảng, cũng không thể vừa vào là nói, "Người vừa rồi đánh một tên nhóc lưu manh chính là anh đúng không?"

Nghĩ một chút, cô quyết định ám chỉ cho anh biết, "Bác sĩ Giản, là thế này, hôm nay tôi đến trường ngồi tàu điện ngầm tuyến số 1 đó."

Sau một lúc lâu, màn hình điện thoại sáng lên, là đối phương vừa trả lời, "Xe của cô đâu?"

Cô lầm bầm gõ chữ, nước chảy mây trôi nói, "Đã đưa xe đi kiểm tra rồi, tôi là muốn hỏi, người vừa rồi tôi gặp trên đường là anh sao?"

Bác sĩ Giản: "Bạn học Tuỳ, cô nhìn lầm rồi."

Tuỳ Diên:.....

Người đàn ông này, vì cái gì có thể trợn mắt nói dối như vậy chứ.

Cô cạn lời xoa cái trán, thậm chí trong đầu còn có thể tưởng tượng ra cái thần thái nhướng mày ôn nhu cười của đối phương.

Tuỳ Diên: "Vậy tôi tìm cảnh sát giao thông lấy camera ở ngã tư đường để xác nhận lại xem?"

Lần này, Giản Mặc Vân không trực tiếp trả lời cô, mà nhắn một câu, "Tôi vừa đến nhà, cả người toàn mồ hôi, để tôi đi tắm đã, nói chuyện sau."

Cô cười cười, theo tự nhiên mà tưởng tượng tới cảnh mịt mờ trong phòng tắm, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nước ào ào, thân hình rắn chắc cơ bắp gợi cảm của người đàn ông mờ ảo trong hơi nước, trong hơi nước quẩn quanh mùi hương nước hoa Nasomatto, các vệt nước dọc theo khe rãnh bụng, chảy xuống dưới.......

Đột nhiên chóp mũi hơi nóng, Tuỳ Diên xoa mặt của mình, cô chắc chắn bị Bàng Sơ Sơ lây bệnh rồi, nên mới thèm nhỏ dãi với sắc đẹp của soái ca thế này!!

Bởi vì sự hiếu kỳ với việc xảy ra trên đường, lúc cô miên man đi vào trường thì đã trễ nửa tiếng so với thời gian đã hẹn, giáo sư Mạch trước nay luôn không có kiên nhẫn với người không tuân thủ thời gian, nhưng đây là tiểu cô nương cô ấy thích nhất, nên cô ấy vẫn ngồi uống cà phê mà tâm trạng vẫn khá tốt.

Tuỳ Diên cảm giác rất phong phú khi đi theo Mạch Triết Tư, hai người thường đi xem triển lãm, tham gia hội thảo, mặc dù giáo sư Mạch có tiếng khắc nghiệt, nhưng cô vẫn hưởng thụ quá trình như vậy.

Lúc trước, Mạch Triết Tư nhiều lần từ chối cơ hội lương cao ở Mỹ, còn nói không muốn tham gia hoạt động kinh doanh thương nghiệp nào, bây giờ, cô giáo cô thích nhất lại không một lời vì học sinh khác mà phá lệ, thật sự làm cô có chút buồn.

_____

(*) con tàu Mary Câm Lặng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.