Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 31: Anh đang đợi em đấy à?



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Mạnh miệng nói là chặn đường anh, nhưng Bạch Trác cũng chỉ muốn thử chút vận may, gặp được thì tuyệt, còn lỡ như không thì… Thì ngày mai gặp vậy, dù gì cũng còn tận hai môn thi.

Cô không quá sốt ruột, nên dẫu chẳng gặp được thật thì cũng không thất vọng lắm. Hứa Yếm đâu chạy mất tiêu, nói không chừng trưa mai còn được ăn cơm chung thì sao.

Bạch Trác cứ đinh ninh là như vậy, tuy nhiên thực tế khác hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng.

Hôm sau, Bạch Trác chẳng thấy tăm hơi anh đâu cả, từ lúc tiếng chuông bắt đầu làm bài cho đến khi nộp bài vẫn chẳng thấy anh vào phòng thi.

Hôm nay anh không đi thi.

Buổi chiều, sau khi kết thúc bài kiểm tra cuối kỳ môn tiếng Anh, Bạch Trác quay sang nhìn chỗ ngồi trống trơn gần ô cửa sổ, cô cụp mắt xuống giấu đi biểu cảm, cầm đồ lên rồi về lớp.

Kỳ thi cuối kì thế là xong, sắp tới là kì nghỉ dài nên khắp khuôn viên trường trở nên náo nhiệt và ồn ào hơn hẳn. Tiếng cười nói hào hứng của các bạn học trò pha lẫn với tạp âm nhức tai, tựa như tâm tình rối bời của Bạch Trác lúc này.

Về đến lớp, tiếng ồn vẫn chưa thôi, mọi người xúm lại liến thoắng không ngừng, ai nấy đều đang đợi chủ nhiệm đến phổ biến xong nhiệm vụ để bắt đầu chuỗi ngày nghỉ hè hằng mong mỏi bấy lâu nay.

Trên mặt cô cậu nào cũng hớn hở rõ mồn một. Chỉ có Bạch Trác đang ngồi nắn nót chép những vần thơ cổ vào tập vở.

Hiện giờ cô đang phân tâm nên không tài nào làm nổi bài tập các môn toán, lý, hóa, sinh. Những công thức trong đầu cô giờ chỉ là những chữ số khô khan, không thể sinh ra bất kì phản ứng hoá học nào, vì vậy cô chỉ có thể tập viết, một công việc không đòi hỏi phải động não nhiều, còn có thể làm phân tán sự chú ý, để đầu óc cô bớt suy nghĩ mấy chuyện linh tinh.

Hôm nay Tiêu Như Phỉ cũng im phăng phắc, thỉnh thoảng lại lén lút ngó Bạch Trác, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói.

Không biết lần thứ mấy bị bạn mình nhìn lén, cuối cùng cô cũng đặt bút xuống, liếc sang cô bạn cùng bạn, hỏi: “Cậu muốn nói gì à?”

“Bạn cùng bàn này.” Tiêu Như Phỉ thủ thỉ hỏi, “Cậu đang có tâm sự à?”

Mặc dù Bạch Trác hí hoáy viết bài như thường lệ, nhưng trực giác của Tiêu Như Phỉ mách bảo rằng bạn mình đang không vui, không giống với ngày hôm qua chút nào.

Tuy cô nàng đã phải trăn trở cả đêm do quá bất ngờ trước lời cô nói, song không thể phủ nhận được một điều rằng, những biểu cảm sinh động của bạn mình khi nói ra những lời đó chứng tỏ là cô đang thật sự rất hạnh phúc.

Khác xa so với bộ dáng của ngày hôm nay.

Nghe Tiêu Như Phỉ nói xong, sau vài giây lặng thinh, cuối cùng Bạch Trác mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có đâu.”

Cô nói: “Tớ chỉ hơi lo lắng.”

Cô sợ Hứa Yếm đã gặp phải chuyện gì không hay, biết là lo bò trắng răng nhưng cô không thể ngăn được những suy nghĩ vần vũ trong tâm trí mình.

Cô có chút hối hận, biết thế cô đã sớm xin số điện thoại của anh, thì đã đỡ phải ngồi đoán non đoán già như bây giờ.

“Đừng lo.” Cô ấy vỗ nhẹ vai cô rồi động viên, “Cậu cố thêm chút nữa thôi, chờ cô Điền nói xong mấy việc là sẽ ra về ngay đó mà. Hay là giờ cậu đi tìm cô xin về sớm đi, đến lúc đó tớ sẽ báo lại cho cậu mấy bài tập hay nhiệm vụ của kì nghỉ hè sau nhé.”

Nghe bạn nói như vậy, Bạch Trác bỗng thấy lòng mình đỗi ấm áp, cô nhoẻn cười với cô bạn tốt bụng, song lại lắc đầu: “Cảm ơn cậu.”

Ngay cả khi có xin về sớm thì cô cũng không biết mình phải đi đâu để tìm được anh.

Tất cả những nơi cô có thể đến chỉ có ba chỗ: tiệm tạp hóa của Trịnh Kỳ, Hà Trác.

Thế nhưng cô cảm thấy anh sẽ không có mặt tại những nơi đó, thậm chí nhà của Hứa Yếm… Tạm thời cô không thể tới đó được, e là một cuộc gặp đường đột sẽ làm phiền đến anh.

Chính vì thế mà cô cảm thấy hơi bực bội.

Chẳng mấy chốc, cô chủ nhiệm đã bước vào và tiến hành phổ biến những yêu cầu trong suốt kỳ nghỉ, đồng thời nhấn mạnh những việc cần hết sức lưu tâm tới. Sau đó học sinh được ra về, nhưng đến tận khi ra tới cổng trường cô vẫn chưa biết phải đi về đâu.

“Bạn Bạch Trác.” Đột nhiên có người gọi tên cô, giọng điệu đầy hấp tấp.

Cô quay về hướng phát ra âm thanh kia, nhìn thấy một nam sinh đeo kính đang nhanh nhẹn rảo bước tới, dáng dấp trông khá lịch sự và nhã nhặn, nhưng gương mặt hơi lạ lẫm vì cô chưa từng gặp bao giờ.

Cậu chàng nhìn cô rồi nở một nụ cười ngượng ngùng, cất tiếng chào: “Chào cậu.”

Bạch Trác không rõ mục đích của sự làm quen đột ngột này, cô trả lời với vẻ tỉnh bơ: “Chào cậu.”

“Tớ học lớp C,” Cậu ta có vẻ rất hồi hộp, bất thình lình nói, “Thành tích của tớ không giỏi bằng cậu.”

Rồi lắp bắp: “Nhưng tớ, tớ sẽ cố gắng hết sức để đuổi kịp cậu.”

Bạch Trác lẳng lặng lắng nghe, tuy nhiên cô không hiểu cậu ta muốn nói gì điều gì.

“Thế nên bạn Bạch Trác này,” Gương mặt của cậu ta bắt đầu đỏ au, “Cậu có thể, có thể…”

Cậu ta kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, mãi không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, bỗng dưng cậu ta cúi xuống hốt hoảng tìm thứ gì đó ở trong cặp, “Cậu chờ một chút.”

Và rồi cậu ta lấy từ trong cặp ra một chiếc phong bì, vì miết mạnh tay nên cái phong bì đã bị nhàu nát một góc, nom cậu ta luống ca luống cuống, nhìn cô xong lại mở miệng: “Tớ muốn…”

Cậu ta vừa nói ra hai chữ ấy thì ánh mắt cô chợt sáng ngời, ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt cô làm cả mặt cậu ta đỏ như trái cà, như được tiếp thêm dũng khí.

Cậu ta hít thở lấy đà, đẩy lá thư tới trước mặt cô, nhắm tịt mắt nói: “Bạn Bạch Trác, tớ thích…”

“Xin lỗi.” Bạch Trác nhìn đăm đăm anh chàng ở phía sau cậu ta, vội vã bảo, “Tớ có việc phải đi trước.”

Dứt lời, cô bỏ đi để lại người kia với vẻ mặt thảng thốt.

“Bạn Bạch…” Cậu ta cuống quýt gọi với cô lại, nhưng lúc này không còn gì lọt vào tai của cô nữa, trong mắt cô chỉ có mỗi hình bóng anh, chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của anh.

Nam sinh đưa mắt dõi theo người mà từ nãy đến giờ vẫn điềm tĩnh nghe mình nói, khoảnh khắc này lại vội vàng chạy về phía người đi xe đạp và đội mũ lưỡi trai, cách chỗ cậu ta đứng khoảng tầm mười mấy mét.

Cô đứng trước mặt người nọ, không cần nhìn cũng biết đôi mắt của cô đang rực sáng đến nhường nào, sáng đến nỗi lúc nãy khi nhìn vào nó đã khiến cậu ta nảy sinh ra một sức mạnh diệu kỳ.

Người đội mũ lưỡi trai kia sở hữu vóc dáng cao ráo cùng với đôi chân thon dài, trông cực kỳ xứng đôi với bạn Bạch Trác, ít nhất là xét về vẻ ngoài thì hai người vô cùng vừa lứa.

Cậu chàng đứng nhìn đôi trai gái trời sinh một cặp từ xa, âm thầm vo tròn lá thư trong tay lại, khuôn mặt bừng lên như lửa đốt.

Bạch Trác đứng trước mặt Hứa Yếm, chớp chớp hai mắt nhưng chẳng nói một lời.

Hứa Yếm đẩy vành mũ lên cao một chút, hé lộ đôi mắt sắc bén, anh cất giọng hỏi: “Đi không?”

Cô không trả lời mà hỏi vặn lại: “Anh đang đợi em đấy à?”

Anh nhìn cô, thấu rõ sự mong đợi không chút che giấu phản chiếu trong đáy mắt ấy, Hứa Yếm quay đi và đáp: “Ừm.”

Nghe được đáp án từ anh, cô híp cả hai mắt lại, bật cười thích thú rồi gật đầu lia lịa: “Đi chứ.”

HẾT CHƯƠNG 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.