Sau khi đưa Bạch Trác đến nơi, Bạch Lẫm dặn dò thêm mấy câu rồi mới sang phòng bao bên cạnh. Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại những bạn trạc tuổi nhau, và hầu hết là cùng học chung một mái trường cấp ba.
Nhà mọi người cách nhau cũng gần, có thể xem như cùng nhau khôn lớn, mối giao hảo khăng khít, tuy nhiên ở đâu cũng có trường hợp ngoại lệ.
Một bàn có bảy, tám người ngồi, người Bạch Trác chơi thân nhất duy chỉ có mình Ôn Ngôn, còn lại đa phần là bạn xã giao, thậm chí trong đó còn có vài người hễ thấy là ghét nhau ra mặt.
Gần nửa năm không gặp, Phạm Mộng Tuyền trông vui vẻ hơn trước kia nhiều, gặp ai cũng cười tít cả mắt. Ngay cả khi trông thấy Bạch Trác, cô ta cũng không còn câng câng cái mặt và hếch mỏ, chỉ ước gì được lao vào cắn cô một phát như xưa.
Có điều sự kiêu ngạo trong từng lời nói và cử chỉ của cô ta vẫn luôn ẩn chứa bên trong.
Trông vẻ hả hê của cô ta, Ôn Ngôn mất kiên nhẫn liếc xéo.
“Cậu không có mặt ở đây không ai xử nó được, coi cái bộ dạng vênh váo của nó kìa.” Ôn Ngôn nhỏ giọng chê bai, “Lúc nào cũng huênh hoang, khoác lác chẳng khác gì con chim công làm màu!”
Lúc chia ban tự nhiên và xã hội, Ôn Ngôn chọn ban xã hội, thế là đớn đau thay bị xếp chung lớp với Phạm Mộng Tuyền, ngày nào cũng phải bắt gặp cái bản mặt làm mình phát điên!
Bạch Trác cũng hết cách, nếu biết trước phải ăn cơm chung với họ thì chi bằng khỏi xin nghỉ, sau tiết thể dục hoặc ngày mai về luôn cho rồi, hơn nữa cũng đỡ bỏ mất thời gian ở bên cạnh Hứa Yếm.
“Bạch Trác, trường số một Mạn Thành thế nào?” Quả nhiên bản tính Phạm Mộng Tuyền trăm năm khó đổi, ở trong cái sướng lâu đâm ra không moi móc được gì là y như rằng cả người bứt rứt: “Tớ nghe bảo học sinh ở đó hôm nào cũng túm tụm đánh nhau, có thật thế không?”
Nói rồi cô ta ra vẻ kinh ngạc như thể mình thật sự tò mò lắm vậy.
Dù Bạch Trác đã phủ nhận nhưng cô ta nào chịu tin.
“Thế có khi cậu chưa chứng kiến rồi,” Phạm Mộng Tuyền cười giả lả, “Trường đó loạn thấy mồ, đủ loại thượng vàng hạ cám.”
Trong lúc chờ tin nhắn hồi âm, Bạch Trác mới ngẩng đầu nhìn về phía cô ta. Vì cũng lười đò đưa qua lại với đối phương nên cô nói đúng sự thật: “Đúng là trước nay chưa từng thấy.”
Có thể thành tích của học sinh trường số một Mạn Thành không đứng đầu, thế nhưng môi trường ở đây thì khá lành mạnh, không hề giống như những gì cô ta xiên xẹo.
Giọng điệu tỉnh bơ của cô khiến Phạm Mộng Tuyền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Dường như bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu, Bạch Trác luôn có thể đè bẹp được cô ta, dẫu cho bây giờ cô đã chuyển đến một trường tầm thường.
Lúc biết tin Bạch Trác chuyển trường, cô ta sướng rơn, còn nhờ người ta tìm những chuyện tiêu cực về ngôi trường đó. Cô ta định bụng rằng mỗi khi gặp Bạch Trác sẽ đem chúng ra để cười nhạo đôi ba câu, chỉ là mãi mà chưa được gặp lại.
Hiếm lắm mới có cơ hội, Phạm Mộng Tuyền nhớ ra ngay một chuyện khiến cô ta không khỏi khiếp sợ trong số những điều lặt vặt chẳng đáng kể lên: “Cậu đừng tin chắc như thế, tớ nghe người ta rỉ tai nhau ở trường đó từng có một học sinh cầm dao chĩa vào bố mình đấy.”
Bạch Trác khựng lại, nghe cô ta tiếp câu: “Bây giờ hình như cũng đã lên lớp mười hai rồi, tớ nhớ mang máng tên là…”
“Nghe ai nói?”
Phạm Mộng Tuyền hơi sửng sốt vì chẳng ngờ Bạch Trác lại thình lình cắt ngang: “Hả?”
Thấy cô ta ngơ ngơ ngác ngác, Bạch Trác đáp thay: “Chỉ nghe đồn đại thôi ư?”
“Nếu chỉ nghe đồn thổi thì cậu nên học cách chọn lọc tin tức đi, còn nếu không có cái năng lực ấy thì xin giữ kín trong lòng giùm cho.” Bạch Trác nhếch môi, song mặt mày nghiêm nghị, “Truyền bá tin đồn thất thiệt là hành vi sai trái, đó là phạm pháp đấy.”
“Ai bảo là giả!” Lần đầu tiên bị Bạch Trác phản bác một cách thẳng thắn như vậy, Phạm Mộng Tuyền tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt, “Tớ đã…”
Bạch Trác nhìn cô ta chằm chằm, giọng nhuốm đầy lạnh lẽo: “Đã gì?”
“Đã…” Trông ánh mắt của cô, Phạm Mộng Tuyền lập tức tỉnh táo lại, lắp bắp không thốt nên câu.
Làm sao mà thừa nhận vì muốn chê cười cậu, tôi đã nhờ người đi điều tra được.
Phạm Mộng Tuyền thẹn quá hóa giận: “Dù sao thì tớ cũng biết rất rõ!”
Vốn đã khó ở lại còn bị Phạm Mộng Tuyền đâm chọc, Bạch Trác mím môi và nhíu mày, toan lên tiếng thì điện thoại cầm trong tay chợt rung lên, lúc này cô mới chịu bỏ qua, thế rồi bất ngờ khi thấy tên hiển thị trên màn hình, đồng thời chân mày tức khắc giãn ra.
Vì không muốn đôi co với cô ta nữa nên Bạch Trác ra hiệu với Ôn Ngôn, tiếp đó lấy tai nghe trong túi xách và bỏ ra ngoài.
Về phần Ôn Ngôn, biết bạn mình khó chịu liền cất lời trách Phạm Mộng Tuyền: “Cậu thì biết cái gì, dầu gì cũng học ban xã hội, cũng là học sinh giỏi nhất lớp. Phải chăng cậu đã quên lời cô chính trị dạy, tôi thấy hình như cậu chẳng nhớ cái gì là thế giới quan với phương pháp luận nhỉ…”
Bạch Trác đóng cửa lại, ngăn cách những âm thanh bên trong. Cô đeo tai nghe lên, bấm nút trả lời và lắng nghe âm thanh từ đầu bên kia: “Bạch Trác?”
Nghe được giọng của Hứa Yếm, bao phiền muộn trong lòng cô bỗng chốc tan biến: “Dạ.”
Bạch Trác rảo bước trên con đường mòn lát bằng đá xanh bên ngoài phòng bao, tiến vào sâu bên trong men theo cái ao bên trong sân, cuối cùng dừng lại cạnh một khóm hoa dâm bụt.
“Vẫn chưa ăn cơm à?”
Bạch Trác rất thích đeo tai nghe lúc gọi điện với Hứa Yếm, làm vậy tựa như anh đang đứng thủ thỉ ngay kế bên cô, làm cõi lòng cô tan chảy.
“Chưa ạ.” Cô vừa đáp vừa đưa ngón tay miết nhẹ một bông hoa dâm bụt trắng ngà trước mặt, thưởng thức mùi hương thoang thoảng khẽ đưa từ nó. Sau đó cô làm bộ than thở với người trong điện thoại y hệt trẻ con, “Còn lâu lắm mới ăn xong với được về nhà cơ.”
Buổi tiệc này được tổ chức hằng năm ít nhất một lần với mục đích vô cùng rõ ràng, đó là liên lạc nhiều nhằm gắn kết cảm tình bền chặt, để tương lai có gặp chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Một ý tưởng tốt đấy nhưng thực chất chẳng hữu dụng là bao với họ.
Bạch Trác lầu bầu kêu ca: “Nếu không xin nghỉ thì tốt biết mấy, không chỉ có thể học được tiết thể dục mà giờ cũng được ăn cơm tối nữa.”
Cô bổ sung thêm: “Anh còn chưa dạy em đâu đó.”
Giọng Bạch Trác đỗi dịu êm, nghe mềm mại như đang làm nũng với anh vậy.
Trong điện thoại, Hứa Yếm ngập ngừng rồi mới trả lời: “Sau này…”
“Bạch Trác.”
Thấy có người gọi mình, Bạch Trác bèn quay sang xem, chỉ thấy Nghiêm Gia Lãng đứng ngay sau lưng cô, trên tay đang cầm một lọ sữa chua.
Nghiêm Gia Lãng ăn mặc hết sức đỏm dáng, quần áo trên người, giày dưới chân, đồng hồ đeo ở cổ tay được phối một cách hoàn hảo. Thậm chí cậu ta còn kết hợp cả tóc tai đi kèm với một nụ cười luôn hiện hữu trên mặt, từ trong ra ngoài đều cực kì thu hút ánh mắt từ các bạn khác giới.
Lúc Bạch Trác vào phòng bao, cậu ta ngồi phía đối diện, tuy thế hai người không hề trao đổi gì với nhau, cô không đoán được ý cậu ta mà trong lòng vừa hay nghĩ đến gì đó, thế là Bạch Trác gật đầu một cái thay cho lời đáp lại rồi tỏ ý không muốn trò chuyện cùng.
Thấy cô đánh mắt sang, Nghiêm Gia Lãng mỉm cười, tiến về trước rồi dừng lại trước mặt cô khoảng hai bước. Tiếp theo cậu ta cố ý quan sát biểu cảm và động tác của cô một lượt, khẽ cười: “Bây giờ trông tâm trạng cậu tốt hơn hẳn.”
Không chờ Bạch Trác đáp, cậu ta lại tiếp câu: “Mộng Tuyền được chú Phạm nuông quá sinh hư chứ không có ác ý gì đâu, tớ sẽ bảo chú Phạm răn cô ấy xả giận cho cậu.”
Nghe cái điệu thân thiết của Nghiêm Gia Lãng, ai không biết khéo còn tưởng họ thân lắm. Mà Bạch Trác nghe xong thì khẽ cau mày.
“Nhà hàng không có loại sữa chua cậu thích uống.” Nghiêm Gia Lãng đưa sữa chua cầm trong tay cho Bạch Trác, “Thử loại này xem sao nhé?”
“Cảm ơn.” Bạch Trác lùi về sau nửa bước, chẳng thèm nghĩ ngợi đã từ chối, “Không cần đâu.”
Dứt lời cô lại kín đáo bảo: “Không quen uống vị khác.”
“Không quen à…” Nghiêm Gia Lãng nhoẻn cười trước, rồi mới vờ thở dài, đoạn cất lời: “Đã mang đến cho cậu rồi thì thử chút xem sao? Nhỡ đâu cậu thích đó.”
Đã nói không quen uống vị đó tức là không muốn thử, sao còn mời mọc lai rai làm gì nữa, Bạch Trác cảm thấy phiền vô cùng.
Cô cứ cảm thấy đáng lẽ tối nay mình không nên đến đây, dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng.
Dường như thấu được cảm xúc của cô, Hứa Yếm nãy giờ lặng thinh bất chợt lên tiếng: “Bây giờ em đang đeo tai nghe à?”
“Vâng.” Bạch Trác vừa đáp vừa gật đầu, chỉ khi nghe thấy âm thanh của Hứa Yếm, những sầu tư trong lòng cô mới nguôi ngoai đi phần nào. Rồi cô hơi giật mình hỏi lại: “Sao anh biết?”
Nghiêm Gia Lãng tưởng Bạch Trác đang nói chuyện với mình, lập tức cười đáp: “Cậu gật đầu rồi còn hỏi ngược lại thế này là muốn thử hay là…”
“Xin lỗi.” Bạch Trác giơ điện thoại trong tay lên, động tác này làm dây tai nghe hơi lắc lư, “Tôi đang gọi điện thoại.”
Đồng thời cô cũng nghe Hứa Yếm nói: “Em tháo tai nghe ra đi.”
Bạch Trác sững lại giây lát rồi chầm chậm đồng ý: “Ừm.”
Nghiêm Gia Lãng thấy cô tháo tai nghe thì cho rằng cô đã nói chuyện điện thoại xong, tức thì cố ý hỏi nhằm muốn xoa dịu tình cảnh lúng túng ban nãy: “Ai vậy?”
Không khí xung quanh dường như đông đá, yên ắng như tờ, ngay cả người vốn phải nói là Hứa Yếm cũng nín lặng, bốn bề im lìm không một tiếng vang.
Hồi lâu sau vẫn không nghe ai nói gì, Bạch Trác bèn cất tiếng hỏi: “Anh muốn nói gì thế?”
Cô hỏi anh nhưng chưa được mấy giây, thay vì chờ nghe câu trả lời của anh thì cô đã chuyển đề sang chủ đề dễ đáp hơn: “Lúc em bảo đã bỏ lỡ một tiết học thể dục ấy.”
Bàn tay đang buông thõng của Bạch Trác nhẹ nhàng đưa lên chạm khẽ bông hoa dâm bụt khoe sắc trắng bên cạnh, như thể đang chờ đợi hương hoa vây lấy đôi tay mình, cô hỏi: “Sau này thế nào?”
Bạch Trác đổi điện thoại sang bên tay đượm ngát hương hoa như muốn người ở đầu dây bên kia cũng ngửi được hương thơm ấy, “Anh còn nhớ không?”
Nỗi âu sầu trong lòng hóa hư vô, cô thôi cười và cất tiếng gọi: “Hứa Yếm.”
Tiếp tục là mấy giây tĩnh lặng, hình như Hứa Yếm đang ném cái lon vào thùng rác, sau khi nghe tiếng gọi anh mới đáp: “Nhớ.”
Vì mở loa ngoài nên giọng anh có hơi khác thực tế, nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một mỗi từ anh nói ra: “Sau này bù lại.”
—*—
Lâu không làm, lâu tới nỗi tui suýt quên cả cốt truyện…