Khi đi bộ gần chục cầu thang, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi mà người dân Hàn Quốc hay gọi là " thiên đường của tình yêu". Hai đứa chúng tôi như bị choáng ngợp trước khung cảnh hàng triệu chiếc ổ khóa được móc vào đài quan sát với đủ loại màu sắc khác nhau.
Tôi chạy nhanh đến nơi các ổ khóa được móc lại với nhau... trong đó còn có cả những mẩu giấy nhỏ hình trái tim được viết bằng tiếng Hàn Quốc, mặc dù không hiểu gì lắm nhưng tôi vẫn dịch được những từ nôm na là "anh yêu em" hoặc "em yêu anh"...
-Chúng ta cũng treo một cái móc khóa tình yêu đi! Tôi hào hứng
-Chán chết được! Hắn nói
-Người sinh lý không bình thường như anh làm sao hiểu gì về tình yêu trong sáng chứ!
-Thật là lố bịch khi người ta vẫn tin rằng nếu cặp đôi nào móc ổ khóa vào đây sẽ mãi mãi hạnh phúc!
-Được! Vậy tôi sẽ đến quán bar tìm vài anh đẹp trai cùng treo móc khóa!
-Ngoại hình như cô thì có cho tiền cũng không anh nào dám lại gần đâu!
-Anh!?!... Thế cuối cùng có treo móc khóa cùng tôi không thì bảo.
-Có...ai bảo là tôi không muốn! Hắn đỏ mặt
Tôi biết rõ tính cách của hắn ngại ngùng, tự kiêu không dám nói ra chứ thật ra là rất thích là đằng khác ấy chứ!
Sau đó chúng tôi cùng nhau treo móc khóa lên lan can của tháp. Mặc dù việc đó xảy ra khá là rất nhanh nhưng tôi biết rằng cả Thất Lục và tôi đều dành hết tình cảm của mình vào chiếc móc khóa xinh xắn ấy như là một vật báu vô cùng quan trọng gắn kết hai đứa chúng tôi.