Rung Động

Chương 10: 10: Bi Kịch Luôn Tới Bất Ngờ




Kì nghỉ hè, Chu Tịnh Kỳ không về nhà, cô muốn tìm một công việc để kiếm tiền.

Cô có suy nghĩ muốn vào đại học, mà đại học sẽ tốn tiền gấp nhiều lần bây giờ.
Hiện tại cô có thể dạy kèm Lục Trầm học để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng khi lên đại học lại khác, nên cô cần tích trữ trước một chút tiền dùng khi mới lên đại học, sau đó sẽ lại kiếm việc làm sau.
Lục Trầm biết cô có ý định đi làm, cậu liên giả vờ như tình cơ biết được một cửa hàng đang cần tuyển nhân viên.
Là một nhà sách kết hợp quán cafe, rất yên tĩnh.

Khách hàng đều lac những người nho nhã, lịch sự, Chu Tịnh Kỳ sẽ không lo bị người khác quấy rầy.

Cửa hàng này vốn là của anh họ cậu, nhưng Lục Trầm không nói cho Chu Tịnh Kỳ biết.
Chu Tịnh Kỳ rất thích công việc ở đây, lúc rảnh rỗi cô còn có thể đọc sách, cô được đọc rất nhiều tác phẩm nổi tiếng.
Năm lớp mười một đã qua khai giảng, Lục Trầm lại tiếp tục muốn cô dạy kèm cho cậu, dĩ nhiên Chu Tịnh Kỳ lại thoải mái đồng ý rồi.
Dạo gần đây, Chu Tịnh Kỳ thấy tâm trạng của Lục Trầm không được tốt, thường xuyên thất thần, cô có hỏi nhưng cậu đều cười xoà nói không sao.

Buổi tối, khi Lục Trầm đang ngồi làm chỗ bài tập mà Chu Tịch Kỳ giao cho, dưới trang giấy bỗng tia tách từng giọt máu rơi xuống.
Lục Trầm vội vàng lấy mấy tờ giấy ngăn lại dòng máu đang chảy ra từ mũi.

Nhìn lại tờ đề đã nhuốm đỏ.
Hôm sau Chu Tịnh Kỳ muốn kiểm tra bài tập trước đó, nhưng Lục Trầm lại không đưa ra, chỉ nói rằng trong lúc bất cẩn đã làm rách
Có phải cậu lười biếng không muốn làm nên bịa ra lý do đó không.
Lục Trầm cười lưu manh, không trả lời làm Chu Tịnh Kỳ tức giận thở hồng hộc.
Tình trạng chảy máu của Lục Trầm ngày càng trở lên nghiêm trọng, lúc đánh răng cũng sẽ bị chảy máu lợi
Ngày nhận được kết quả báo cậu bị bạch cầu cấp, cả thế giới như vừa sụp đổ, mẹ cậu ngóc ngất trên hành lang bệnh viện.

Ba cậu vừa khóc vừa gọi cấp cứu.

Lục Trầm đề nghị giữ bí mật, truyện này ngoài ba người họ, không được nói cho ai biết, cậu không muốn người ta nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.
Lục Trầm nghĩ đến Chu Tịnh Kỳ, cô nhóc yếu đuối đó sẽ thế nào khi nghe tin cậu không còn sống được lâu nữa.

Tốt nhất là không nên cho con nhóc đó biết, sẽ khóc lóc khiến cậu ngập chết sớm hơn mất.
Lục Trầm vẫn đến trường học như không hề có chuyện gì, hàng ngày vẫn bất cần như vậy.

Cuối ngày sẽ cũng Chu Tịnh Kỳ về nhà học thêm.
Ba mẹ Lục gạt công việc sang cho nhà anh họ Lục Trầm, khoảng thời gian này thường xuyên ở nhà chăm sóc cậu.
Ba mẹ Lục rất quý Chu Tịnh Kỳ, trước đó còn đã từng suy nghĩ nếu hai đứa sau này muốn kết hôn, ba mẹ Lục sẽ ủng hộ hai người.

Chẳng ai ngờ, bị kịch lại đến với nhà họ bất ngờ như vậy.
Kỳ nghỉ dương lịch này cậu có về nhà không.
Chỉ được nghỉ có ba ngày, mình không về đâu, ba mẹ cũng không chào đón mình.
Lục Trầm đã mấy lần tìm hiểu, cũng biết sơ qua về tình trạng của Chu Tịnh Kỳ, cậu tức giận với cách hành xử của gia đình cô.

Người con gái mà cậu chăm sóc, bảo vệ lại bị chính gia đình mình đối xử bất công như vậy.
Sau này nếu cậu không còn nữa, ai sẽ thay cậu chăm sóc con nhóc ngốc nghếch này đây.

Một con nhóc ốm yếu như cô chỉ khiến người khác muốn bắt nạt thôi.
Nếu đã không về, tôi dẫn cậu đi chơi, chịu không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.