Tháng mười hai, mưa ở Sương Thành không ngừng rơi, gió lạnh thổi từ bốn phía khiến người ta không khỏi rụt cổ, chỉ muốn trở về căn phòng ấm áp.
Ngu Mãn cầm ô đứng đợi xe ở trạm xe buýt, những ngón tay mảnh khảnh khẽ kéo chặt áo của mình, muốn cuộn mình lại cho ấm hơn.
Cuối cùng xe cũng đến, cô đóng ô rồi bước lên xe.
Lúc này trên xe buýt chỉ có lác đác vài người, hệ thống sưởi ấm trong xe đang bật, giúp những ngón tay đang tê cứng vì lạnh của Ngu Mãn được thư giãn phần nào. Cô quẹt thẻ xe buýt rồi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Cô đặt ô bên cạnh, hơi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài xe tạo thành một lớp sương mỏng, những hạt mưa đọng trên kính sau đó lăn dài xuống, chỉ để lại những vệt nước loang lổ.
Ngu Mãn lấy trong túi ra một tờ khăn giấy, lau đi lớp sương trên mặt kính chỗ cô đang nhìn, lúc này mới có thể nhìn rõ hơn một chút.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài, một lúc sau liền nghe thấy tiếng gầm rú từ xa đến gần, vài giây sau, một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh xe buýt.
Từ góc nhìn của Ngu Mãn, cô chỉ có thể nhìn thấy cửa kính xe màu đen. Cô đang dời mắt vì buồn chán thì cửa sổ xe thể thao hạ xuống một chút.
Chỉ một chút, có lẽ chủ xe thấy ngột ngạt trong xe nên mở cửa sổ cho thoáng khí.
Ngu Mãn ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, qua khe hở nhỏ đó, cô nhìn thấy một bàn tay với các khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, tay áo được xắn lên đến cổ tay, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay với mặt đồng hồ cũng màu đen tuyền. Ngu Mãn không biết nhãn hiệu của chiếc đồng hồ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nó rất đắt tiền.
Người đó cầm chiếc điện thoại đặt trên hộp đựng đồ, lật ngược lại rồi dùng vân tay để mở khóa màn hình.
Ngay lúc này, Ngu Mãn dời mắt, tránh vô tình nhìn thấy việc riêng tư của người khác.
Đèn đỏ chuyển sang xanh.
Chiếc xe thể thao lại gầm rú vang lên, Ngu Mãn liếc nhìn, ngay sau đó thấy chiếc xe lao vút đi như mũi tên, chỉ vài giây sau đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Cơn mưa bên ngoài đã giảm bớt, đúng lúc này, từ trong túi xách vang lên một đoạn nhạc chuông nhẹ nhàng, điện thoại của cô reo.
Ngu Mãn chậm rãi hoàn hồn, lấy điện thoại ra, khi nhìn rõ người gọi đến trên màn hình, cô khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn nghe máy.
"Tiểu Mãn." Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ ống nghe, ông ta tiếp tục nói: "Bố biết con có thể không hài lòng với việc sắp xếp hôn sự của bố, nhưng đây là một chuyện tốt, dù con vui vẻ đồng ý hay không thì ngày mai cũng phải đi gặp đối phương cùng bố."
Ngu Mãn nói: "Nếu đã là chuyện tốt, sao không để Ngu Duyệt đi?"
Dường như người đàn ông hít sâu một hơi, ông ta nói: "Duyệt Duyệt không phù hợp."
Vẻ mặt Ngu Mãn không hề thay đổi, cô chỉ nói: "Con còn có việc, nói sau đi."
Cô nói xong dứt khoát cúp máy.
Cuộc điện thoại này chưa đến hai phút, nhưng đủ để khiến tâm trạng vừa mới khá lên một chút của Ngu Mãn hoàn toàn biến mất.
May mà xe buýt đã báo đến trạm cuối, Ngu Mãn cất điện thoại, tạm thời đè nén sự bực bội trong lòng, cầm ô xuống xe.
Mưa bên ngoài đã tạnh, Ngu Mãn chậm rãi đi lên con dốc, lặng lẽ đi khoảng mười phút thì cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi chùa ở cuối con dốc, chùa Thánh An.
Hôm nay trời mưa, trong chùa không có nhiều khách hành hương. Sau khi vào chùa, Ngu Mãn không dừng lại trước tượng Phật mà cầm ô đi dọc theo bậc thang trong chùa, leo lên đến đỉnh, cuối cùng dừng lại ở phòng sách của chùa.
Đây là nơi chùa Thánh An dành cho khách hành hương chép kinh Tâm Kinh. Mấy năm nay, Ngu Mãn đến Sương Thành, điều cô thích nhất chính là nơi này. Những lúc không đi làm thêm, không có tiết học, cô sẽ đến đây chép kinh, tĩnh tâm.
Cô đã rất quen thuộc với sư huynh ở đây. Sư huynh đang pha trà, vẫy tay với cô. Ngu Mãn đặt ô vào thùng đựng, cởi giày rồi nhẹ nhàng đi tới.
Sư huynh rót trà cho cô, mỉm cười hiền hòa nói: "Dạo này cô đến đây hơi nhiều đấy."
Ngu Mãn ngồi xếp bằng, đáp: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, đến đây tĩnh tâm một chút."
Sư huynh nhìn cô, hỏi: "Gần đây có chuyện gì không vui sao? Chúng ta có thể trò chuyện."
Ngu Mãn mỉm cười: "Nói ra cũng chẳng khiến tôi thoải mái hơn, thôi vậy."
Cô cầm lấy chén trà sư huynh rót cho, một ngụm trà ấm nóng xuống bụng, cô cảm thấy khắp người được sưởi ấm. Cô đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn phòng sách, hôm nay trong phòng sách không có một ai chép kinh Tâm Kinh.
Chắc là đều bị cơn mưa này ngăn cản.
Sư huynh lại rót thêm cho cô một chén trà: "Dù vui hay buồn thì dạo này mưa nhiều, cô vẫn nên chú ý giữ ấm."
Ngu Mãn nói lời cảm ơn, đang định nói mình đi chép kinh thì điện thoại trong túi xách lại reo lên.
Cô lấy ra xem, lại là người bố mới nhận không lâu của mình.
Ngu Mãn theo bản năng muốn cúp máy ngay lập tức, không chỉ vì phòng sách cần yên tĩnh, mà bản thân cô cũng không muốn nghe cuộc gọi này.
Sư huynh nhận ra vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt của cô, bèn nói: "Lát nữa khi chép kinh sẽ hơi lạnh, chỗ tôi có chiếc chăn nhỏ, cô có thể lấy đắp chân."
Sau khi nghe sư huynh nói xong, Ngu Mãn lập tức cúp máy, cô mỉm cười: "Cảm ơn, tôi đi chép kinh đây."
Cô cất chiếc điện thoại đã tắt nguồn vào túi, đứng dậy khỏi bồ đoàn (*). Bên ngoài lại bắt đầu rơi những hạt mưa tí tách, nhưng Ngu Mãn lại cảm thấy lúc này vô cùng thanh tịnh.
(*) Bồ đoàn: là một loại tọa cụ dùng cỏ Bồ đề để bện thành, có hình tròn, đây là vật để chư tăng ngồi thiền, quỳ lạy.
*
Câu lạc bộ tư nhân Sương Thành.
Trong phòng bao đang phát nhạc du dương, bên cạnh bàn trà, hai người đang chơi so lớn nhỏ (*).
(*) So lớn nhỏ (比大小) là một trò chơi đơn giản thường dùng để quyết định nhanh chóng một việc gì đó. Mỗi người đồng thời đưa ra một số ngón tay, có thể đưa ra từ 0 đến 10 ngón, cùng lúc hô lên một con số, con số này là tổng số ngón tay mà người chơi dự đoán tất cả mọi người đưa ra. Người đoán đúng hoặc gần đúng nhất sẽ thắng.
Cánh cửa bị một bàn tay đẩy từ ngoài vào, có người bước vào.
Người đầu tiên chú ý đến người vừa bước vào nhìn thoáng qua, huýt sáo một cái, trêu chọc: "Ồ, chú rể của chúng ta đến rồi."
Người đàn ông vừa bước vào từ bên ngoài vốn đã không kiên nhẫn, nghe thấy câu này sắc mặt càng thêm sa sầm.
Người còn lại thấy vậy liền nói: "Chưa kết hôn mà, này Tần Lễ Tinh, sao hôm nay cậu đến muộn thế?"
Tần Lễ Tinh vừa đi vừa cởi áo khoác vắt sang một bên, nói: "Đừng có lắm mồm."
Dư Du ồ lên vài tiếng, cậu tiến lại gần nói: "Không lắm mồm không được, mấy hôm trước chúng ta còn thề độc sẽ sống độc thân cả đời, thế mà quay đi quay lại cậu đã sắp kết hôn rồi."
Cậu tặc lưỡi: "Bạn của tôi ơi, tốc độ thay đổi của cậu còn nhanh hơn lật sách nữa."
Tần Lễ Tinh khẽ nhíu mày, Dư Du thấy anh sắp nổi điên, vội vàng nghiêm túc nói: "Thôi được rồi, không lắm mồm nữa, nói chuyện chính đi."
Tần Lễ Tinh liếc nhìn cậu: "Mau nói đi."
Anh phải đổi đường đến đây, hôm qua vì tin mình sắp kết hôn mà mất ngủ cả đêm, định hôm nay sẽ chạy về nhà hỏi cho ra nhẽ chuyện này là sao, kết quả hai tên bạn xấu này lại nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc, bảo anh mau chóng đến đây, không ngờ vừa vào cửa đã bị châm chọc một trận.
Cậu hỏi: "Lễ Tinh, cậu thật sự sắp kết hôn rồi à?"
Tần Lễ Tinh nghe đến chuyện này liền thấy bực mình, Dư Du lại ồ lên vài tiếng: "Không kết hôn cũng không được, hôn ước từ bé này là do thế hệ trước nhà cậu định ra, không kết thì e là khó nói."
"Thôi nào, sao lại có thể trêu chọc cậu ấm nhà họ Tần như vậy chứ?" Tô Trình Thanh lên tiếng, anh ấy nói: "Cậu thật sự muốn kết hôn với cô con gái mới tìm về của nhà họ Ngu kia à? Cậu đã gặp cô ấy chưa?"
"Tôi đi đâu mà gặp cô ta?" Tần Lễ Tinh bực bội nói: "Tôi cũng mới biết hôm qua thôi mà?"
Dư Du khoác tay lên vai Tần Lễ Tinh, còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Tần Lễ Tinh dọa cho im bặt, lặng lẽ rút tay về, sau đó mới nghiêm túc nói: "Nhưng mà có khi đối tượng kết hôn của cậu không phải dạng vừa đâu."
Dạo này ở Sương Thành có một tin tức lớn, đó là cô con gái cả nhà họ Ngu bị thất lạc gần hai mươi năm đã được tìm thấy.
Một tuần trước, tin tức đặc biệt này gần như chiếm hết các bản tin của Sương Thành và lọt top ba tìm kiếm trên các mạng xã hội.
Câu chuyện về việc cô con gái cả nhà họ Ngu bị thất lạc năm xưa cũng được đào lại. Năm đó, nhà họ Ngu đã bỏ ra rất nhiều tiền của và nhân lực để tìm kiếm cô, nhưng cũng giống như hòn đá ném xuống biển, không một tiếng động, không một gợn sóng.
Nhưng không ngờ hai mươi năm sau, cô con gái cả đột nhiên xuất hiện. Tin tức trên mạng thật giả lẫn lộn, cuối cùng còn có người đặt câu hỏi liệu có phải có kẻ mạo danh cô hay không.
Tuy nhiên, vào thứ Hai vừa rồi, tập đoàn Ngu thị đã công bố kết quả xét nghiệm ADN giữa cô con gái cả và chủ tịch Ngu, xác nhận quan hệ bố con giữa hai người, mới khiến một số người im miệng.
Nhưng nhà họ Ngu đã bảo vệ cô con gái cả rất tốt, dù cho việc nhận thân có ồn ào đến đâu, cũng không hề để lộ ra một bức ảnh nào. Khoảng thời gian đó, mấy người bọn họ đang mải mê đắm chìm trong thế giới game, chỉ nghe loáng thoáng về chuyện này chứ không rõ lắm.
Kết quả không ngờ, tối hôm kia vừa mới từ thế giới game trở về, chiều hôm qua đã nghe phong thanh nhà họ Ngu muốn liên hôn với nhà họ Tần, mà nhà gái chính là cô con gái cả mới tìm về này.
Những người tò mò đều đang đoán xem nhà họ Ngu sẽ liên hôn với ai nhà họ Tần, bởi vì nhà họ Tần có hai cậu con trai, con trai cả là Tần Nho Nguyệt, hiện đang là người phát ngôn của tập đoàn Tần thị, con trai út là Tần Lễ Tinh, là một kẻ ăn chơi trác táng.
Cả hai đều chưa kết hôn, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, nhưng đa số mọi người đều đoán là Tần Nho Nguyệt.
Bởi vì Tần Lễ Tinh trong giới cũng được coi là "tai tiếng", nhắc đến anh chỉ có hai câu, mặt đẹp hơn Phan An (*), tính khí nóng như lửa.
(*) Phan An (潘安): là một nhân vật lịch sử nổi tiếng của Trung Quốc thời Tây Tấn, được biết đến nhiều nhất với vẻ ngoài tuấn tú của mình. Ông được coi là một trong "Tứ đại mỹ nam" của Trung Quốc cổ đại, bên cạnh Lan Lăng Vương, Vệ Giới và Tống Ngọc.
Nếu đối tượng liên hôn là Tần Lễ Tinh, e rằng anh có thể làm ra chuyện ném đối tượng xuống biển làm mồi cho cá ăn mất.
Vậy mà, người liên hôn lần này thật sự là Tần Lễ Tinh.
Dư Du vỗ vai Tần Lễ Tinh, đảm bảo nói: "Cậu chỉ cần nói một câu thôi, có muốn kết hôn không? Không muốn kết hôn thì nói với anh em, anh em lo liệu cho."
Tần Lễ Tinh lạnh lùng nói: "Cậu đi cưới à?"
Dư Du bĩu môi: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu còn tưởng thật à?"
Tần Lễ Tinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Tô Trình Thanh ném bộ bài trên tay xuống bàn: "Dư Du, bớt nói vài câu đi."
Anh ấy nhìn Tần Lễ Tinh nói: "Nếu cậu không muốn kết hôn thì cứ nói với anh trai cậu, tuy hôn sự này là do bà nội cậu định ra, nhưng cậu không thích thì họ cũng không thể ép cậu kết hôn được? Hơn nữa ngày thường anh Nho Nguyệt luôn chiều theo cậu, kết hôn là chuyện lớn, chắc chắn anh ấy sẽ đứng về phía cậu."
Dư Du phụ họa: "Đúng vậy, tuy anh trai chúng ta là tổng giám đốc bá đạo, nhưng là một tổng giám đốc hiểu chuyện, cậu cứ nói ra, không sai đâu, còn hơn là ở đây nói chưa được năm câu mà câu nào cũng như muốn ăn thịt người."
Vừa dứt lời, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, lần này là quản lý bước vào, ông ta cười tủm tỉm đi về phía Tần Lễ Tinh, sau khi chào hỏi hai người kia xong mới nói với Tần Lễ Tinh: "Cậu Tần, tổng giám đốc Tần vừa nói cậu đến chùa Thánh An đón bà cụ, trời mưa đường trơn, anh ấy không yên tâm, bảo cậu đến nhanh lên."
Từ câu lạc bộ đến chùa Thánh An chỉ mất hai mươi phút, Tần Lễ Tinh khẽ nhướng mày: "Sao anh ấy biết tôi ở đây?"
Anh nói xong, ánh mắt lướt qua hai người bạn.
Dư Du vội vàng xua tay: "Bọn tôi không nói gì với anh Nho Nguyệt đâu!"
Quản lý giải thích: "Hôm nay tổng giám đốc Tần có một buổi gặp mặt ở đây, anh ấy vừa đi, chắc là nhìn thấy xe của cậu ở bãi đỗ xe."
Lúc này Tần Lễ Tinh mới nhàn nhạt đáp: "Tôi biết rồi."
Quản lý đi rồi, Tần Lễ Tinh cũng đứng dậy, Dư Du nói: "Đi luôn bây giờ à?"
Tần Lễ Tinh mặc áo khoác vào, liếc nhìn Dư Du: "Không đi thì ở lại đây nghe cậu xì hơi à?"
Tô Trình Thanh vỗ vai Dư Du: "Thôi, để cậu ấy bình tĩnh lại đã."
Dù sao cũng độc thân bao nhiêu năm, từ nhỏ đến lớn chắc chưa từng nắm tay con gái, kết quả đột nhiên có một ngày, bị thông báo mình sắp phải kết hôn, chuyện này xảy ra với ai cũng thấy hoang đường đến mức không thể tin nổi.
*
Khi Tần Lễ Tinh đến cổng chùa thì đã là một tiếng sau đó, trên đường đi anh gặp phải tắc đường, rõ ràng chỉ mất hai mươi phút lái xe, vậy mà bị kéo dài đến tận bây giờ mới tới.
Ban ngày mùa đông ngắn ngủi, lúc Tần Lễ Tinh đến chùa thì trời đã tối hẳn, bên ngoài còn đang mưa phùn, không lớn lắm, nhưng nếu bị dính mưa vào mùa đông này thì chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Tần Lễ Tinh lục lọi trên xe một hồi, tìm mãi mới nhớ ra chiếc ô của mình đã mang về nhà hôm qua mà quên không để lên xe. Tần Lễ Tinh lấy điện thoại từ trong túi ra, đang định gọi cho bà cụ Trình thì điện thoại của bà cụ Trình đã gọi đến trước.
Anh nghe máy, bà cụ Trình hỏi: "Tinh Tinh à, anh cháu nói cháu đến đón bà, sao giờ này còn chưa đến?"
Tần Lễ Tinh đáp: "Cháu vừa đến, đang ở cổng."
Anh đang định hỏi bà cụ Trình có mang theo ô không thì nghe thấy bà Trình nói tiếp: "Vậy cháu nhớ mang thêm một cái ô nữa, bà không mang theo."
Lúc bà ra ngoài thì trời đã tạnh mưa, không ngờ giờ lại mưa trở lại.
Tần Lễ Tinh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở cách đó không xa, anh vội vàng đáp: "Vâng, cháu vào đón bà ngay."
Tần Lễ Tinh cúp máy, nhanh chóng mở cửa xe, bất chấp mưa chạy vội đến cửa hàng tạp hóa nhỏ đang sáng đèn kia.
Trời mưa, trong cửa hàng cũng không có mấy người, Tần Lễ Tinh hỏi vị trí để ô rồi đi dọc theo kệ hàng.
Ở cửa tiệm tạp hóa, Ngu Mãn cất ô, giũ nước mưa trên ô, đặt ô ở cửa rồi đưa tay đẩy cửa kính bước vào trong.
Trong cửa hàng bật điều hòa, khiến cho tứ chi đang có chút cứng đờ của Ngu Mãn khôi phục lại sự linh hoạt.
Cô mua một chai nước khoáng được làm nóng, nghĩ ngợi một chút rồi lại đi đến kệ hàng lấy một thanh sô cô la. Hôm nay cô gần như chưa ăn gì, vừa chép kinh xong đứng dậy thì đầu óc có chút choáng váng, chắc là do lượng đường trong máu hơi thấp.
Cô nắm chặt thanh sô cô la trong tay, quay trở lại quầy thu ngân, lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó.
Người đàn ông sờ túi quần, hình như đang tìm gì đó.
Tần Lễ Tinh đã lục tung hết túi quần áo mà vẫn không tìm thấy điện thoại, thật kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy trên xe còn gọi điện, sao điện thoại lại không cánh mà bay rồi.
Ông chủ nhìn anh, tuy không tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhưng ánh mắt vẫn có thêm vài phần dò xét. Đúng lúc Tần Lễ Tinh định lên tiếng thì bên cạnh vang lên một giọng nữ lạnh lùng: "Ông chủ, tính cả của anh ấy vào đây."
Ngay sau đó, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ bên cạnh anh, đặt thanh sô cô la cạnh chai nước khoáng.
Ông chủ nhanh nhẹn quét mã: "Tổng cộng bốn mươi lăm tệ."
Tần Lễ Tinh hơi nghiêng đầu nhìn sang, người phụ nữ bên cạnh chỉ cách anh một bước chân, cô không nhìn anh mà tự nhiên lấy điện thoại ra quét mã QR, vài giây sau liền nghe thấy loa bluetooth trong cửa hàng phát tiếng thông báo nhận được bốn mươi lăm tệ.
Ngu Mãn cầm lấy sô cô la và nước của mình, lúc này cô mới ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này đẹp trai ngoài ý muốn. Tuy nhiên, cô không mấy hứng thú, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi trả rồi."
Cô nói xong, cầm đồ của mình rời khỏi cửa hàng, bung ô rồi biến mất trong màn mưa.