Nơi mà Ngu Mãn từng sống cách Sương Thành khá xa, phải đi qua vài thành phố khác. Sau khi xuống máy bay, họ lại vội vã bắt xe buýt, rồi lại phải chuyển sang một chuyến xe buýt khác để đến vùng nông thôn.
Vì phải gấp rút di chuyển nên khi đến nơi, sắc mặt cả hai đều không được tốt, đặc biệt là Tần Lễ Tinh. Anh mệt mỏi dựa vào vai Ngu Mãn, từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa từng đi loại xe xóc như vậy.
Xe cứ rung lắc khiến anh cảm thấy dạ dày mình như đang đảo lộn.
Bánh xe nghiến qua những ổ gà trên đường. Ban ngày hôm nay trời vừa mưa, mặt đường trơn trượt, đất bùn nhão nhoẹt.
Ngu Mãn vòng tay qua vai Tần Lễ Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn uống nước không?"
Tần Lễ Tinh khó chịu đáp: "Không cần."
Lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng đặt chân xuống đất.
Ngu Mãn đưa tay sờ lên mặt anh. Cô đã quen với việc này rồi, thật sự không ngờ Tần Lễ Tinh lại khó chịu đến vậy. Biết thế này đã không để anh đi cùng.
"Anh không hối hận vì đã đến đây." Tần Lễ Tinh đột nhiên lên tiếng, anh ngẩng đầu lên một chút, trán cọ vào cổ Ngu Mãn: "Em đừng nghĩ lung tung, anh nghỉ một lát là ổn thôi."
Ngu Mãn lại sờ lên mặt anh, không biết là do lạnh hay do khó chịu mà mặt anh chẳng có chút hơi ấm nào.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vai mình bị người phía sau chọc vào. Ngu Mãn quay đầu lại, trước mắt là một quả quýt. Cô bé không nói gì, chỉ đưa quả quýt cho cô.
Ngu Mãn ngẩn người ra một lúc rồi nhận lấy quả quýt: "Cảm ơn, để chị trả tiền cho em."
Cô vừa nói vừa lấy tiền từ trong túi ra định đưa cho cô bé thì xe dừng lại. Cô bé phía sau đứng dậy, không lấy tiền của Ngu Mãn mà xách túi quýt xuống xe.
Ngu Mãn nhìn qua cửa sổ thấy cô bé đi vào con đường nhỏ. Xe lại bắt đầu lắc lư, Tần Lễ Tinh ôm cô chặt hơn.
Ngu Mãn thu lại tâm trí, bóc vỏ quýt rồi đưa một múi cho Tần Lễ Tinh: "Ăn chút quýt cho đỡ buồn nôn."
Quýt có mùi thơm đặc trưng, lúc cô bóc vỏ, Tần Lễ Tinh ngửi thấy mùi đó cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Ngu Mãn đút cho anh một múi quýt, Tần Lễ Tinh mới nói: "Khá hơn nhiều rồi."
Ngu Mãn nói: "Lúc về chúng ta sẽ không đi xe này nữa."
Thực ra còn một phương tiện di chuyển khác là xe máy, nhưng trời tối lại lạnh, đi xe máy không an toàn nên Ngu Mãn mới không chọn.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại, họ cũng đến trạm.
Ngu Mãn nói: "Xuống xe."
Lúc này Tần Lễ Tinh mới ngồi thẳng dậy, anh lắc lắc đầu rồi theo Ngu Mãn xuống xe. Hành lý của họ để ở khoang dưới, Ngu Mãn thành thạo kéo khoang hành lý ra, lấy chiếc vali của họ.
Trời đã tối hẳn, trong làng vẫn có một số đèn đường nên không đến nỗi tối om.
Cô quay đầu nhìn Tần Lễ Tinh, hỏi: "Anh đỡ hơn chưa?"
Tần Lễ Tinh gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi."
Mặc dù đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, nhưng so với việc ngồi trên xe rung lắc thì tốt hơn nhiều.
Anh hỏi: "Mỗi lần ra ngoài, em đều phải đi như vậy sao?"
Ngu Mãn gật đầu: "Ừ."
Rốt cuộc anh đã hiểu tại sao Ngu Mãn lại nói việc đi ra khỏi đây một chuyến không dễ dàng, cũng hiểu tại sao nơi xa nhất mà Ngu Mãn từng đến là Sương Thành.
Quả thực là không dễ dàng.
Trước khi khởi hành, Ngu Mãn đã nói với Tề Dực tối nay họ sẽ đến. Vừa xuống xe, điện thoại của cô đã reo.
Tề Dực gọi đến hỏi họ đã đến đâu rồi.
Ngu Mãn nói vừa xuống xe, sắp vào làng thì Tề Dực mới nói sẽ ra đón họ.
Ngu Mãn từ chối, không cần thiết phải để Tề Dực ra khỏi nhà trong thời tiết lạnh như thế này.
Tuy con đường lớn bên ngoài vẫn còn lầy lội, nhưng đường trong làng thì tốt hơn nhiều, không biết đã được sửa chữa khi nào mà bánh xe vali lăn trên đó cũng không mất nhiều sức.
Tuy Tần Lễ Tinh không được khỏe nhưng vẫn đưa tay ra kéo vali, vô tình chạm vào tay Ngu Mãn.
Ngu Mãn nói: "Không nặng đâu, để em kéo là được rồi."
Họ đến đây để thắp hương, chỉ mang theo một số đồ dùng vệ sinh cá nhân và một bộ quần áo để thay, nhìn vali to vậy chứ thực ra không nặng lắm.
Ngu Mãn nói: "Tối nay chúng ta ở nhà cô, ngày mai sau khi thắp hương xong, chúng ta sẽ đến thành phố, nghỉ ngơi một đêm rồi về."
Tần Lễ Tinh để mặc cho Ngu Mãn nắm tay mình đi về phía trước, nghe Ngu Mãn nói vậy liền hỏi: "Đã về đến đây rồi, em không ở lại thêm vài ngày sao?"
Đây là nơi Ngu Mãn từng sống, theo lý mà nói, đã về đến đây rồi thì nên ở lại thêm vài ngày mới phải.
Ngu Mãn chỉ nói: "Không cần đâu."
Gió lạnh thổi qua khiến Tần Lễ Tinh dễ chịu hơn một chút. Anh đưa mắt quan sát xung quanh dưới ánh đèn đường nhưng vì sương mù dày đặc nên không nhìn rõ được gì.
Vì có người đi lại nên thi thoảng lại có tiếng chó sủa, nghe vào ban đêm có chút khó chịu.
Tần Lễ Tinh nắm chặt tay Ngu Mãn, đi bộ khoảng mười phút thì cuối cùng cũng đến nơi.
Tề Dực đã bật đèn hiên từ sớm, chờ họ đến.
"Chị Tiểu Dực." Ngu Mãn tiến lên chào.
Tề Dực gật đầu, ánh mắt cô ấy lại hướng về phía Tần Lễ Tinh: "Anh Tần."
Tần Lễ Tinh gật đầu, cũng gọi giống như Ngu Mãn: "Chị Tiểu Dực."
Tề Dực ngẩn người ra một lúc rồi mời họ vào nhà.
Trong nhà bày biện đơn giản với bàn ghế, trên chiếc bàn cao đặt đồ cúng và hai bức di ảnh, một nam một nữ, người phụ nữ chính là Tề Việt.
Tề Dực nói: "Tôi đã dọn dẹp sơ qua, chúng tôi cũng đã lâu không về đây, có thể có chỗ tiếp đón không chu đáo, mong anh Tần đừng để ý."
Tần Lễ Tinh lắc đầu: "Không sao đâu."
Tề Dực nói xong, đi vào bếp, cô ấy đi nấu cơm tối cho hai người họ.
Ngu Mãn xách vali, dẫn Tần Lễ Tinh vào một căn phòng.
Chăn ga gối đệm đã được trải sẵn, đây là phòng của Tề Dực trước kia, Ngu Mãn cũng từng ở nhờ một thời gian ngắn nên cô vẫn còn nhớ rõ cách bài trí trong phòng.
Nhưng Tần Lễ Tinh lại rất tò mò về mọi thứ, lúc này anh đã hoàn toàn khỏe lại, anh đi đến bức tường ảnh xem, bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ bé thu hút sự chú ý của anh.
Đó là Ngu Mãn, cô mặc đồng phục, đang đứng chụp ảnh ở cổng trường.
Anh hỏi: "Ngu Mãn, bức ảnh này chụp khi nào vậy?"
Ngu Mãn đang lấy đồ từ trong vali ra, nghe vậy liền liếc nhìn: "Hình như là năm lớp mười, lúc đó chị Tiểu Dực thi đậu đại học, cô cố ý mượn máy ảnh đến chụp."
Lúc đó cô cũng ở đấy nên cô giáo cũng chụp cho cô một tấm, đây có thể coi là một trong số ít những bức ảnh thời thơ ấu của Ngu Mãn.
Nhiều năm trôi qua, cô đã sớm quên mất chuyện này, không ngờ cô giáo lại rửa ảnh ra.
Lớp mười sao?
Tần Lễ Tinh ngẩn người, anh nhìn Ngu Mãn trong ảnh, nhỏ nhắn gầy gò, nói là học sinh lớp bảy chắc cũng có người tin.
Anh cố gắng nhớ lại những bạn nữ cùng lớp hồi cấp ba của mình, cũng có người nhỏ nhắn, nhưng không ai gầy đến mức như Ngu Mãn, trông như bị suy dinh dưỡng vậy.
Anh đặt khung ảnh xuống, quay đầu nhìn Ngu Mãn vẫn đang bận rộn, thực ra bây giờ cô cũng rất gầy, mỗi lần ôm cô, anh đều cảm thấy Ngu Mãn còn nhẹ hơn cả lông hồng.
Anh hỏi: "Em luôn gầy như vậy sao?"
Hình như Ngu Mãn khựng lại một chút rồi đáp: "Ừ, do cơ địa."
Cô thu dọn xong đồ đạc của hai người: "Để em dẫn anh đi xem phòng tắm và nhà vệ sinh, anh tự nhớ nhé."
Tần Lễ Tinh lại theo cô ra ngoài, nhà vệ sinh ở bên ngoài, phải đi dọc theo hành lang rồi rẽ trái.
Sau khi hướng dẫn anh cách sử dụng bình nóng lạnh, Ngu Mãn dẫn anh đi ăn cơm.
Tề Dực nấu bánh trôi, cô ấy nói: "Sáng mai chị sẽ ra chợ mua ít thức ăn, tối nay cứ ăn tạm vậy nhé."
Ngu Mãn nói: "Không sao đâu, bọn em đi đường cả ngày cũng không có khẩu vị lắm."
Đây là lời nói thật, đặc biệt là Tần Lễ Tinh, anh không có khẩu vị lại còn buồn ngủ. Sau khi ăn bát bánh trôi nóng hổi, tinh thần có vẻ tỉnh táo hơn một chút, Ngu Mãn liền bảo anh đi tắm trước.
Tần Lễ Tinh rất biết ý, biết hai người họ có chuyện muốn nói nên không làm phiền.
Đợi Tần Lễ Tinh đi rồi, Tề Dực mới nói: "Chị không ngờ cậu ấy cũng đến."
Ngu Mãn chỉ mỉm cười: "Cô giáo mất khi nào vậy?"
"Chiều mùng ba Tết." Hốc mắt Tề Dực đỏ hoe, cô ấy dùng thìa khuấy bát bánh trôi còn dang dở: "Mẹ chị không thích những chuyện rườm rà, giống như bố chị, chỉ báo cho một vài người thân đến, mùng năm đã lên núi rồi."
Ở nông thôn thường là địa táng, rất ít khi hỏa táng.
Ngu Mãn cụp mắt xuống: "Chị Tiểu Dực, nén bi thương."
"Trước khi mất, mẹ chị còn dặn dò không được báo cho em biết, sợ em lại lặn lội đường xa về đây." Tề Dực nói: "Từ khi thi đỗ đại học ra ngoài, em chưa từng quay lại đây đúng không?"
Ngu Mãn ừ một tiếng. Tuy nhiên, cô và cô Tề vẫn thường xuyên liên lạc, gọi điện thoại, video,... Cô cũng từng nói sẽ dành dụm tiền xe về thăm cô giáo, nhưng cô Tề biết được đều ngăn cản.
Lúc đó cô giáo nói gì nhỉ?
Cô giáo nói rằng vì cô đã đến Sương Thành rồi thì hãy cố gắng lập nghiệp ở đó, bắt đầu cuộc sống mới, đừng lo lắng cho bà, bà vẫn ổn.
Bản thân Ngu Mãn cũng không thích nơi này nên đã nghe lời bà, chưa từng quay lại đây lần nào.
Tề Dực nói: "Thực ra mẹ chị biết em vẫn luôn không quay lại, bà cũng rất vui, bà cũng không muốn em về đây."
Nơi này không có gì đáng để lưu luyến, những năm qua Tề Dực cũng dành dụm được kha khá tiền, cô ấy cũng từng hỏi mẹ xem có nên di chuyển mộ bố ra ngoài không, nhưng đều bị từ chối.
Dù sao thì nơi này cũng là gốc rễ của họ.
Tề Dực đứng dậy, cô ấy quay về phòng của Tề Việt, một lúc sau đi ra, trên tay cầm một cuốn sổ tiết kiệm, bên trong kẹp một tờ giấy nhỏ. Cô ấy đặt cuốn sổ tiết kiệm trước mặt Ngu Mãn: "Số tiền những năm qua em gửi cho mẹ chị, bà đều đã tiết kiệm giúp em."
"Dạy xong khóa này, mẹ chị định nghỉ hưu rồi đến Sương Thành sống cùng chị, cũng định đến đó rồi mới đưa cuốn sổ này cho em, để dù em mua nhà hay mua xe cũng có một khoản tiền dự phòng, nhưng không ngờ, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi."
Cuối cùng cuốn sổ tiết kiệm này vẫn không thể tự tay trao cho Ngu Mãn, Tề Dực rút một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt: "Đây là điều mà mẹ chị luôn nhắc đến trước khi qua đời, ngày mai khi đến thăm mẹ, em hãy nói với bà ấy một tiếng, để bà khỏi phải chạy vào giấc mơ của chị mà lải nhải nữa."
Ngu Mãn hít một hơi thật sâu, cô mở cuốn sổ tiết kiệm ra, ngày gửi tiền đầu tiên là vào ngày hôm sau khi Ngu Mãn gửi tiền cho bà.
Cô vẫn còn nhớ, đó là lần cô nhận được học bổng, lại đi làm thêm kiếm được kha khá tiền, đúng dịp sinh nhật của Tề Việt nên cô đã gửi cho bà một nghìn tệ.
Một nghìn tệ lúc đó đối với Ngu Mãn mà nói cũng không phải là một số tiền nhỏ, vì vậy sau khi biết chuyện, Tề Việt đã mắng cô một trận.
Nhưng cuối cùng bà vẫn nhận, những năm sau đó, vào mỗi dịp sinh nhật, Ngu Mãn đều gửi cho bà một khoản tiền.
Khoản tiền gần đây nhất là khi Ngu Mãn được nhà họ Ngu nhận lại, cô cũng đã gửi cho Tề Việt một khoản tiền, đây là khoản tiền lớn nhất và cũng được gửi vào ngày hôm sau.
Cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống, Tề Dực hít một hơi thật sâu, cô ấy rút giấy lau nước mắt cho Ngu Mãn: "Trước khi qua đời, lời nói của mẹ chị không còn mạch lạc, nói một câu trước một câu sau, ghép lại đại khái là bà ấy không muốn em quay lại đây. Vì vậy, bà ấy không muốn gặp em, chính là sợ sau khi gặp em, em sẽ lại quay về đây."
"Sao em có thể không quay lại chứ." Ngu Mãn nghẹn ngào nói.
Tề Dực xoa đầu cô: "Phải, vì vậy chị đã giấu bà ấy mà báo cho em biết, chỉ cần tâm đã rời khỏi đây, quay lại một lần cũng không sao."
Đêm khuya, Ngu Mãn nhẹ nhàng quay về phòng, Tần Lễ Tinh đã nằm trên giường, có vẻ như đã ngủ.
Sau một ngày dài mệt mỏi, anh cũng đã buồn ngủ từ lâu.
Ngu Mãn vén chăn lên một chút rồi nằm vào, vừa nằm xuống đã bị Tần Lễ Tinh đang ngủ ở bên trong vòng tay ôm eo kéo vào lòng.
Ở nông thôn không giống như ở thành phố, không có hệ thống sưởi, chỉ có thể dựa vào hơi ấm của nhau.
Tần Lễ Tinh ôm Ngu Mãn, lẩm bẩm: "Em dựa vào anh một chút."
Ngu Mãn nằm vào chỗ anh đã nằm ấm, hỏi: "Anh đỡ hơn chưa?"
Tần Lễ Tinh nói: "Đỡ lâu rồi, em xem thường anh quá rồi đấy."
Ngu Mãn véo cánh tay anh: "Ngủ đi."
Tần Lễ Tinh ừ một tiếng, cứ như vậy ôm cô, hai người không còn cảm thấy lạnh nữa.
Chẳng mấy chốc, cô đã nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, cô cong môi cười, xem ra hôm nay đúng là đã hành hạ anh đủ rồi.
Cô cẩn thận xoay người, nằm đối diện với Tần Lễ Tinh, cuối cùng sờ lên mặt anh, áp trán vào cổ anh: "Chúc ngủ ngon."
Sáng hôm sau.
Khi Tần Lễ Tinh tỉnh dậy thì Ngu Mãn đã không còn trong phòng, anh mở điện thoại ra xem, thấy Ngu Mãn đã nhắn tin cho anh lúc hơn bảy giờ, cô và Tề Dực đã ra ngoài, nếu anh tỉnh dậy thì có thể ăn tạm chút bánh mì, khi về cô sẽ mua đồ ăn cho anh.
Tần Lễ Tinh nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi.
Bây giờ đối với anh mà nói vẫn còn rất sớm, nhưng ở nông thôn, thời điểm này đã rất nhộn nhịp. Tần Lễ Tinh bị những âm thanh hỗn tạp làm cho hơi đau đầu, cơn buồn ngủ đã tan biến từ lâu, anh bèn mặc quần áo, sau khi rửa mặt xong mới mở mắt ra nhìn kỹ khung cảnh trước mắt.
Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng đã chiếu xuống mặt đất, Tần Lễ Tinh đứng dưới ánh nắng tắm nắng một lúc rồi quay về phòng, quả nhiên thấy trên bàn có một hộp sữa và một chiếc bánh mì ăn liền.
Anh đã mua chúng ở cửa hàng tiện lợi khi xuống máy bay, định bụng ăn tạm, không ngờ Ngu Mãn lại không ăn.
Tần Lễ Tinh lại nhìn về phía chiếc bàn cao hơn, mới phát hiện hương đã cháy hết, anh bước tới rút ba nén hương châm lửa, cung kính cúi đầu trước di ảnh ba lần rồi cắm hương.
Cầm sữa và bánh mì ra khỏi cửa.
Ở trong nhà cũng chán, dù sao đây cũng là nơi Ngu Mãn từng sống, anh muốn đi dạo xung quanh một chút. Lúc đi được một đoạn, Tần Lễ Tinh nhét túi rác vào túi áo khoác, lúc này mới phát hiện mình để quên điện thoại trên giường.
Anh quay đầu lại nhìn, thôi, lười quay lại lấy, dù sao đi dạo một vòng rồi cũng về.
*
Ngu Mãn và Tề Dực mua đồ xong, sau khi đi thăm mộ về thì đã hơn mười giờ rưỡi, cô đẩy cửa ra, thấy sữa và bánh mì trên bàn đã biến mất, vậy là Tần Lễ Tinh đã dậy.
Nhưng cô gọi hai tiếng cũng không thấy ai trả lời.
Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chỉ tìm thấy điện thoại của Tần Lễ Tinh trên giường, người này đi đâu rồi? Sao lại không mang theo điện thoại?
Tề Dực nói: "Chắc là ra ngoài đi dạo rồi, hay là em đi tìm xem? Trong làng này có nhiều chó không được xích, cậu ấy lại là người lạ mặt, cẩn thận đừng để bị thương."
Ngu Mãn gật đầu, đó cũng chính là điều cô lo lắng.
Cô nắm chặt điện thoại của Tần Lễ Tinh đi ra ngoài, gặp ai cũng hỏi, may mắn là vì anh là người lạ mặt nên cơ bản những người đã gặp anh đều nhớ.
Họ cũng chỉ đường cho Ngu Mãn.
Ngu Mãn đi theo hướng được chỉ, đi về phía quen thuộc, cuối cùng nhìn thấy Tần Lễ Tinh trước một ngôi nhà cũ kỹ.
Anh đang đứng bên ngoài căn nhà cấp bốn, hơi ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Ngu Mãn mím môi, chậm rãi bước tới.
Tần Lễ Tinh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn Ngu Mãn, vẻ mặt có chút kiềm nén.
Đợi Ngu Mãn đến gần, anh chủ động hỏi: "Trước kia em sống ở đây sao?"