Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 20



Kiều Lộc híp mắt nở nụ cười, sau đó đem tay mình đan vào lòng bàn tay của Thẩm Tùng Lam, “Vâng.”

Từ sau khi tốt nghiệp cao trung cô chưa từng đi công viên trò chơi nữa, lúc đại học thì cả ngày đều học tập, căn bản không còn tâm tư để chơi. Sau khi học xong thì công việc lại bận rộn, cũng không có bạn đi cùng, một mình tới đây chơi thì quá mức kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc cầm tay người khác giới, cũng là lần đầu tiên cầm tay người mình thích. Lòng bàn tay của Thẩm Tùng Lam rất khô ráo, tuy rằng ngoài mặt cô thể hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương, ngón tay cũng run nhè nhẹ.

Khác với Kiều Lộc, khoé miệng Thẩm Tùng Lam luôn mang theo ý cười, biểu hiện thập phần tự nhiên: “Em muốn chơi cái gì trước?”

Kiều Lộc nhìn chung quanh một vòng, chỉ vào tàu lượn siêu tốc cách đó không xa nói: “Cái kia.”

Tiếng hét từ tàu lượn siêu tốc vang vọng khắp công viên, Thẩm Tùng Lam có chút kinh ngạc nhìn Kiều Lộc: “Em xác định?”

“Trước kia có chơi một lần, đã lâu chưa chơi, bây giờ muốn thử lại một lần.” Kiều Lô không sợ hãi, ngược lại có chút nóng lòng muốn thử.

Thẩm Tùng Lam cười gật gật đầu: “Vậy đi chơi tàu lượn siêu tốc.”

Bởi vì không phải cuối tuần, người đứng xếp hàng cũng không nhiều, chờ thêm một lượt chơi xong, Kiều Lộc cùng Thẩm Tùng Lam rất nhanh ngồi lên.

Cô dùng dây thun buộc tóc lên, sau đó cài đai an toàn vào, cuối cùng chờ nhân viên công tác tới kiểm tra.

Thẩm Tùng Lam hiếm khi thấy bộ dáng hưng phấn của cô, không khỏi cười nói: “Vui vẻ như vậy sao?”

Kiều Lộc cong cong đôi mắt: “Đã lâu chưa thả lỏng như vậy, huống chi còn có anh bên cạnh.”

Thẩm Tùng Lam vươn tay ra nắm lấy tay của Kiều Lộc: “Cho nên nguyên nhân chủ yếu là vì anh đúng không.”

Kiều Lộc sửng sốt, lúc này mới hiểu ra Thẩm Tùng Lam đang nói cái gì, cũng nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy.”

***

Sau khi nhân viên công tác kiểm tra đai an toàn cho mọi người, xác nhận không có vấn đề gì, tàu lượn siêu tốc cũng chậm rãi chạy lên đỉnh cao nhất.

Kiều Lộc không sợ hãi chút nào, thậm chí còn cuối đầu nhìn biển người đang nhỏ dần, ngay lúc này, tàu lượn siêu tốc đôt ngột lao xuống, xung quanh lập tức vang lên tiếng thét chói tai.

Giống như có tâm linh tương thông, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Cùng Thẩm Tùng Lam đi công viên trò chơi, cùng Thẩm Tùng Lam ngồi tàu lượn siêu tốc, trước đây đều là mơ ước của Kiều Lộc, không nghĩ bây giờ lại có thể thành sự thật. Nếu không phải có gió thổi trên mặt, cảm giác không trọng lực mãnh liệt như vậy, cô còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Tàu lượn siêu tốc trải qua một vòng quay cuồng trời đất, rốt cuộc cũng vững vàng dừng lại.

Thẩm Tùng Lam nhìn về phía Kiều Lộc: “Chơi vui không?”

Kiều Lộc nhanh chóng gật đầu: “Chơi vui.”

Chờ tàu lượn dừng lại, Kiều Lộc lại nhìn xung quanh một lần, tìm kiếm một chút nên chơi cái gì tiếp theo.

Lúc cô đang ngó nghiêng trái phải, Thẩm Tùng Lam nhẹ nhàng giơ tay lên giúp cô chỉnh sửa lại đầu tóc: “Tóc em rối rồi.”

Kiều Lộc ngơ ngẩn, ngây ngốc để Thẩm Tùng Lam tuỳ ý giúp nàng sửa tóc, tóc cô lúc này đã bị lỏng ra, dây cột tóc cũng gần tuột xuống sau đầu.

Thẩm Tùng Lam chạm vào dây thun, tóc liền lập tức xoã ra, anh luốn cuống tay chân giúp Kiều Lộc cột lại lần nữa, nhưng là vẫn không làm được.

Bên cạnh có một đôi tình nhân vừa vặn đi qua, nữ sinh thấy Thẩm Tùng Lam giúp Kiều Lộc cột tóc cũng hâm mộ mà nói với bạn trai mình: “Anh nhìn xem bạn trai nhà người ta, nhìn lại anh!”

Nam sinh bất đắc dĩ trả lời: “Không phải tóc em ngắn sao, cũng không cần buộc lên.”

“Em từ ngày mai sẽ bắt đầu dưỡng tóc dài!” Nữ sinh hừ một tiếng, nhanh chóng nhấc chân rời đi.

Nam sinh u oán liếc mắt nhìn Thẩm Tùng Lam một cái, ánh mắt mang theo ý lên án, ngay sau đó liền chạy theo nữ sinh kia.

Bất quá sự chú ý của Thẩm Tùng Lam đang đặt toàn bộ lên tóc của Kiều Lộc, đang cùng dây thun vật lộn, rõ ràng chỉ cần buộc hai vòng, tay anh lại trước sau không biết nên làm thế nào.

Kiều Lộc cười khẽ một tiếng, sau đó đôi tay tự cầm lấy đầu tóc của mình, “Để tự em cột đi.” Để cho Thẩm Tùng Lam buộc tóc, rớt lên rớt xuống, không biết đến bao giờ mới buộc được.

Thẩm Tùng Lam thả tay, trên mặt xẹt qua một tia chật vật, anh nhìn theo động tác của Kiều Lộc muốn học theo.

Kiều Lộc đem tóc tóm gọn lên xong, sau đó dùng dây thun đơn giản cột ba vòng liền kết thúc, Thẩm Tùng Lam cảm thấy mình còn chưa kịp nhìn kỹ, toàn bộ quá trình đã kết thúc.

“Lần đầu tiên em thấy anh chật vật như vậy.” Kiều Lộc không khỏi trêu chọc nói.

Thẩm Tùng Lam cười khổ một tiếng: “Anh sẽ chăm chỉ học tập.” Ít nhất lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

***

Hai người đứng tại chỗ nói chuyện phiếm, nhân viên công tác của tàu lượn siêu tốc lúc này đi tới, “Soái ca, ảnh chụp của anh và bạn gái rất đẹp, có muốn mua không?”

Khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, sẽ có camera tự động chụp ảnh lại, lúc chơi xong mọi người sẽ lựa chọn mua hoặc không mua, có những tấm ảnh bộ dáng quá xấu tự nhiên chỉ hy vọng bức ảnh này sẽ nhanh chóng bị tiêu huỷ.

Ảnh chụp của Thẩm Tùng Lam và Kiều Lộc không thuộc loại này, ngay cả nhân viên công tác cũng cảm thán, đôi tình nhân này giá trị nhan sắc thực cao, ảnh cũng chụp rất đẹp.

Thẩm Tùng Lam cùng Kiều Lộc đi theo nhân viên đến trước máy để xem, ảnh chụp thực sự rất đẹp, tóc bị gió thổi tung lên làm tăng thêm cảm giác.

Thẩm Tùng Lam không do dự trực tiếp nói: “Tôi muốn mua bức ảnh này.”

Đây là bức ảnh đầu tiên chụp chung của anh và Kiều Lộc, ý nghĩa rất đặc biệt. Đem bức ảnh đặt vào trong ví tiền, Thẩm Tùng Lam hài lòng cười cười.

“Bức ảnh này anh giữ giúp em, em không có chỗ để cất.” Vì để vui vẻ chơi đùa, Kiều Lộc để túi xách trong xe của Thẩm Tùng Lam, không mang theo bên mình.

Thẩm Tùng Lam tiếp nhận, nhìn ảnh chụp khoé miệng không khỏi cong cong.

Cất ảnh xong, Thẩm Tùng Lam liền hỏi: “Tiếp theo muốn chơi cái gì?”

Kiều Lộc tự hỏi hai giây, nhìn một chỗ khác phát ra tiếng thét: “Thuyền hải tặc.”

Thẩm Tùng Lam không có gì bất ngờ, chỉ cười nói: “Được.”

Ở công viên trò chơi ba tiếng đồng hồ, Kiều Lộc ngay cả nhà ma cũng đi một lần, nhưng là lúc nhìn đến những thi thể mô phỏng, cô lại bình tĩnh vô cùng, thâm chí còn nói cho Thẩm Tùng Lam đó là cơ quan của bộ phận nào, đem tất cả bộ phận từ trên xuống dưới mô tả qua một lần.

Cảnh tượng này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, cô học y nhiều năm như vậy cái gì cũng đều thấy qua, đã từng làm ở phòng cấp cứu, thậm chí từng thấy ruột chảy ra ngoài, so với hình ảnh lúc này còn khủng bố hơn rất nhiều.

Thẩm Tùng Lam bình tĩnh nghe, nhưng nhân viên giả quỷ bên cạnh lại không nhịn được, “Đừng nói nữa, cơm trưa tôi ăn đều muốn ói ra ngoài.”

“Hai người có thể nhanh chóng ra ngoài hay không?” Một nhân viên đóng giả thi thể khác nằm trên giường bệnh cũng nhịn không được, anh ta cảm thấy chính mình như đang nằm trên bàn mổ, đang chờ người tới giải phẫu. “Chúng tôi cũng không doạ hai người.”

Cuối cùng, Kiều Lộc và Thẩm Tùng Lam bị nhân viên công tác dẫn ra ngoài.

Hai người vừa đi, bên trong nhà mà liền hoan hô nhảy nhót, bởi vì Kiều Lộc so với với cảnh tượng trong này còn đáng sợ hơn nhiều, bọn họ thật sự không thể trêu vào......

***

Từ công viên trò chơi đi ra đã gần chạng vạng, Thẩm Tùng Lam mang theo Kiều Lộc đi tới tiệm cơm lần trước.

Chờ cô xuống xe mới phát hiện, đây là nơi mà cô dẫn Thẩm Tùng Lam tới ăn cá uyên ương kia, cô ngẩn người hỏi: “Nghĩ thế nào lại tới quán ăn này?”

Thẩm Tùng Lam cười nhẹ: “Bà chủ không phải rất chờ mong chúng ta ở bên nhau sao, vừa lúc tới đây tuyên bố tin vui.”

“......” Kiều Lộc cảm thấy may mắn cô hiện không uống nước, bằng không nhất định sẽ phun ra, “Anh chính là vì điều này, lái xe hơn một giờ tới đây?”

Thẩm Tùng Lam nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Đương nhiên.”

Kiều Lộc bị anh dắt vào tiệm, trên mặt cũng ửng hồng, đi đường vẫn luôn cuối đầu.

Bà chủ lúc này đang ở đại sảnh tiếp khách, thấy Thẩm Tùng Lam cùng Kiều Lộc tiến vào, đầu tiên là nhìn vào hai người, lại nhìn đến hai bàn tay đang nắm nhau, cũng hiểu rõ mỉm cười.

Vẫn là ngồi ở vị trí cũ, lần này quan hệ của hai người đã khác đi.

Bà chủ bưng trà tới, thấy Kiều Lộc liền cười nói: “Tôi đã nói mà, ăn cá uyên ương nhà tôi xong nhất định sẽ ở bên nhau. Tôi nhìn người rất chuẩn, hai người lần trước đến đây, tôi vừa nhìn liền biết rất xứng đôi.”

Thẩm Tùng Lam nhìn bà chủ gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Kiều Lộc rũ mắt, cô tự nhiên biết câu cảm ơn này của Thẩm Tùng Lam có ý tứ gì, chờ bà chủ để thực đơn xuống rời đi, Kiều Lộc mới bất đắc dĩ nói: “Không chừng lát nữa toàn quán ăn này sẽ biết chuyện của chúng ta.”

“Như vậy rất tốt, anh rất muốn toàn thế giới đều biết em là bạn gái của anh.” Thẩm Tùng Lam nhướng mày cười nói.

Lỗ tai Kiều Lộc đỏ lên, có chút ngượng ngùng, vội nói: “Chúng ta gọi món ăn đi.”

Cùng lần trước không sai biệt lắm, vẫn gọi cá uyên ương như cũ, chờ đồ ăn mang lên, bà chủ hào phóng nói: “Hôm nay cá uyên ương tặng cho hai người.”

Kiều Lộc vội vàng từ chối: “Làm sao lại như vậy được, chúng tôi không thể nhận.”

“Không có việc gì, hai người tốt xấu gì cũng coi như ăn cơm trong tiệm của tôi mà thành đôi, về sau giới thiệu cho tôi nhiều hơn là được.” Thái độ của bà chủ rất kiên quyết.

Thẳng đến khi thanh toán, bà chủ vẫn đem giá của cá uyên ương trừ ra, chỉ là cười nói hy vọng bọn họ có thể bên nhau dài lâu.

***

Hai người từ tiệm cơm đi ra, Thẩm Tùng Lai lái xe tới công viên gần chỗ tiểu khu kia, đây là nơi Kiều Lộc cùng Thẩm Tùng Lam lần đầu tiên cùng nhau tới.

Trở lại nơi này, trong lòng Kiều Lộc vô vàng cảm khái, đi qua chỗ sinh viên kia từng vẽ tranh cho bọn họ, cô ngồi xuống ghế dài liền hỏi: “Anh còn nhớ có một sinh viên từng vẽ tranh cho chúng ta sao?”

Thẩm Tùng Lam ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn là vị trí cũ, chỉ là lần này khoảng cách của hai người gần hơn rất nhiều.

“Đương nhiên nhớ rõ, chúng ta còn cùng nhau đi lồng khung kính, em không phải đem nó ném đi rồi chứ.” Thẩm Tùng Lam cười hỏi.

Kiều Lộc vội vàng giải thích: “Làm sao lại thế được, từ ngày đầu tiên mang về em vẫn luôn đặt trên kệ sách trong phòng ngủ, mỗi ngày đều ngắm nhìn một lần!”

Đáy mắt Thẩm Tùng Lam xẹt qua một tia trêu chọc, anh hơi cong môi: “Phải không? Xem ta từ lần đầu tiên em đã dự mưa đã lâu a.”

Mặt Kiều Lộc nóng lên, như là bị phát hiện ra tâm tư, cô giải thích: “Mới không phải đâu.”

Thanh âm của Thẩm Tùng Lam không nhanh không châm, mang theo ý cười: “Không sai, là anh dự mưu đã lâu.”

Kiều Lộc đột nhiên ngước mắt, vừa lúc chạm vào mắt của Thẩm Tùng Lam.

Anh nghiêng người về phía trước, âm thanh trầm thấp truyền tới bên tai Kiều Lộc, “Bây giờ là cơ hội tốt nhất để hôn em......”

Kiều Lộc còn chưa phản ứng lại, liền bị một cảm giác ấm áp bao trùm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.