Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 29



Tới dưới lầu tiểu khu, Kiều Lộc theo thói quen muốn nhìn Thẩm Tùng Lam rời đi rồi mới đi lên.

“Anh đưa em lên.” Thẩm Tùng Lam cười nói một câu.

Kiều Lộc trầm tư hai giây, cuối cùng gật gật đầu.

Lúc lên cầu thang, Thẩm Tùng Lam thấy đèn cảm ứng của tầng 3 vẫn hư, không khỏi nhíu mày: “Đèn này không ai báo cho nhân viên tới sửa sao em? Con gái độc thân buổi tối đi như vậy rất nguy hiểm.”

“Đi vài bước là tới, cũng không sao.” Kiều Lộc chẳng hề để ý mà đáp.

Thẩm Tùng Lam không đồng ý mà thở dài: “Như thế nào lại không sao, sao lúc trước em lại chọn chỗ này để thuê phòng vậy?”

“Nơi này cách bệnh viện rất gần, tiền thuê nhà cũng không cao, ra cửa còn có trạm xe buýt, phòng ở có chút cũ nhưng vẫn có thể ở được.” Kiều Lộc cười trả lời, làm gì có chỗ thuê hoàn mỹ, tuy rằng những nơi giá cao thì phòng ở sẽ tốt hơn, nhưng mấu chốt chính là cô không có nhiều tiền như vậy.

Thẩm Tùng Lam thiếu chút nữa buộc miệng nói ra để Kiều Lộc tới chỗ anh ở, nhưng cũng may cuối cùng một tia lý trí kéo anh trở về, lúc này mới không nói ra.

Tới cửa, Kiều Lộc chuẩn bị tạm biệt: “Em tới nơi rồi, anh trở về cẩn thận.”

“Anh có thể đi vào kiểm tra một chút tính an toàn của phòng này không?” Thẩm Tùng Lam mới vừa nói xong, đèn cảm ứng âm thanh đột nhiên tắt, xung quanh một mảnh đen như mực.

Lời Kiều Lộc định nói bị nghẹn lại, tim cô chịu một đã kích nghiêm trọng, cô hoảng loạn nhìn về phía Thẩm Tùng Lam, khuôn mặt anh trong bóng tối vẫn mười phần ưu việt.

Ngay lúc này, đèn cảm ứng bị một tiếng vỗ tay của Thẩm Tùng Lam sáng lên, Kiều Lộc còn đang hoảng loạn, lúc này lại cười: “Lý do này của anh có chú đặc biệt nha.”

Thẩm Tùng Lam nghiêm túc mà nhìn vào mắt cô: “Anh đang nói nghiêm túc, phòng ở nếu có chỗ nào không ổn, để anh nhìn xem trước không phải càng tốt sao?” Tuy rằng anh cũng có chút tâm tư.

Kiều Lộc trong lòng rối rắm vài giây, cuối cùng cắn răng nói: “Được, nhưng anh chỉ có thể vào xem một chút.”

Thẩm Tùng Lam lập tức cong cong đôi mắt: “Được.”

Kiều Lộc lấy chìa khoá ra mở cửa, đang chuẩn bị nhường chỗ cho Thẩm Tùng Lam đi vào, lúc này mới nhớ tới một việc, cô giữ cửa lại, quay đầu nói: “Trong phòng có chỗ lộn xộn, em dọn dẹp một chút, anh lại tiến vào!”

Lời này nói xong, Thẩm Tùng Lam còn chưa phản ứng lại, Kiều Lộc đã bước vào, đem cửa đóng lại.

Anh sờ sờ mũi, có chút buồn cười nhìn cánh cửa đang đóng.

***

Kiều Lộc vào phòng, vội vàng cởi giày, sau đó bỏ túi xách qua một bên, chạy nhanh ra ban công thu hồi quần áo, còn có nội y đều lấy đi hết.

Khoảng thời gian trước mưa nhiều, trời lại đầy mây, bởi vậy trên ban công cô treo không ít đồ, này nếu Thẩm Tùng Lam nhìn thấy thì không biết mặt mũi cô đặt nơi nào.

Chờ cô đem nội y lấy xuống cuộn thành một đống nhét vào tủ quần áo, cô lại thấy hai câu thơ treo trên tường kia. Không có nghĩ nhiều, Kiều Lộc lập tức lấy xuống, cũng nhét vào trong tủ.

Giống như đi đánh giặc, Kiều Lộc đem khắp nhà dò xét một lần, xác định không còn vấn đề gì, mới đi tới chỗ huyền quan.

Bởi vì chạy khắp phòng thu dọn, nên đầu tóc có chút loạn, cô hít sâu một hơi, mới mở cửa ra, nhìn anh, “Anh vào đi.”

“Thu dọn xong rồi sao?” Thẩm Tùng Lam cười nhìn cô.

Kiều Lộc ngượng ngùng quau đầu đi, “Xong rồi.”

Phòng cô ở không có dép đi trong nhà cho nam, đành từ trong tủ lấy ra đôi giày chạy bộ, “Anh dùng cái này đi, em không có dép lê của nam.”

Thẩm Tùng Lam cởi giày da ra, sau đó bình tĩnh nói: “Lần sau anh tới mua một đôi để ở đây.”

“.......” Khéo miệng Kiều Lộc giật giật, “Để em mua là được.”

“Em biết anh đi cỡ bao nhiêu không? Anh mang số 44.” Thẩm Tùng Lam rất nhanh nói lại, giống như đã xác định Kiều Lộc sẽ mua.

“Em nhớ rồi.” Kiều Lộc thấy Thẩm Tùng Lam kiểm tra phòng ở, trong nháy mắt khẩn trương lên.

Phòng ở là sàn gỗ, bởi vì xây dựng đã lâu, có chỗ đã hơi mốc, trên tường sơn màu trắng. Kiều Lộc không thích sơn tường lại lắm, nhưng trong phòng rất sạch sẽ.

Đầu tiên Thẩm Tùng Lam đi tới chỗ ban công, anh duỗi tay kiểm tra cửa sổ, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Lúc Kiều Lộc thấy Thẩm Tùng Lam đi đến ban công, cảm thấy vô cùng may mắn lúc nãy cô đã đem quần áo rút xuống.

Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, đối với lý do kiểm tra an toàn cũng tin tưởng vài phần.

“Khoảng cách từ đây đến nhà đối diện rất gần, buổi tối đi ngủ em nhớ kéo màn lại.” Thẩm Tùng Lam nói.

Kiều Lộc gật gật đầu: “Mỗi ngày tan làm về nhà đều sẽ kéo màn lại, nhất định sẽ không quên.”

Trên ban công còn treo áo khoác hôm qua Kiều Lộc mới giặt, bởi vì còn chưa khô, cho nên cô không rút xuống.

Thẩm Tùng Lam nhìn lướt qua: “Em phơi quần áo ở đây, ở bên ngoài nhìn thấy rất dễ nhận ra em là cô gái độc thân ở một mình, có muốn anh đem tới mấy bộ quần áo của anh lại đây treo không.”

Ở trên mạng Kiều Lộc cũng từng thấy chuyện này trong những ghi chú cho những cô gái độc thân thuê nhà một mình. Cô vốn muốn đem mấy bộ của quần áo của ba đem lại đây, sau đó lại bình an không có việc gì nên cũng quên đi.

“Anh có thể cung cấp quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, em một tháng treo một cái khác nhau.” Thẩm Tùng Lam cong môi cười nói.

Kiều Lộc bất đắc dĩ: “Anh giống như đẩy mạnh tiêu thụ cho bản thân vậy......”

“Đúng thực là đang nghiêm túc đẩy mạnh tiêu thụ.” Thẩm Tùng Lam cũng không phản bác, “Em giúp anh mua dép lên, anh đưa quần áo cho em.”

Kiều Lộc nhìn anh, cảm thấy lời này có chút kỳ kỳ quái quái.

“Anh đi kiểm tra phòng bếp, em suy nghĩ một chút.” Thẩm Tùng Lam cười khẽ một tiếng liền đi vào phòng bếp/

***

Phòng bếp rất nhỏ, dụng cụ cũng không đầy đủ bằng nhà của Thẩm Tùng Lam, có thể nói rất đơn giản, bình thường Kiều Lộc rất ít khi nấu ăn ở nhà, huống chi sau khi xác định quan hệ với Thẩm Tùng Lam, đã lâu cũng không vào phòng bếp nấu ăn.

Buổi tối mà đói, nhiều lắm cô chỉ nấu mì ăn liền.

“Em lại ăn mì ăn liền?” Thẩm Tùng Lam nhìn trong bồn, bên trên kết một tầng dày gia vị của mì, vừa nhìn thấy liền biết thời gian dài chưa rửa.

Kiều Lộc hối hận mà cuối thấp đầu xuống, cô làm sao lại không nhớ trong này còn có một cái nồi chưa rửa vậy.

“Ăn nhiều mì ăn liền không tốt, về sau em hạn chế lại nhé.” Thẩm Tùng Lam nói một tiếng, liền săn tay áo lên giúp cô cọ nồi.

Kiều Lộc cả kinh, vội vàng ngăn cản, “Không cần đâu, lát nữa em sẽ rửa.”

Thẩm Tùng Lam cười lắc đầu: “Một cái nồi mà thôi, rửa rất nhanh.”

Kiều Lộc đứng ở sau lưng anh xấu hổ che mặt, bị bạn trai phát hiện ăn mì ăn liền thì thôi đi, còn bị phát hiện, lại giúp mình rửa nồi......

Tiếp theo Thẩm Tùng Lam liền nghiêm túc mà kiểm tra phòng bếp, ống dẫn ga cũng nhìn qua thật ký, cuối cùng gật đầu nói: “Tuy rằng phòng có chút cũ, nhưng phương diện an toàn cũng vẫn còn được, không có vấn đề gì lớn.”

Kiều Lộc vội vàng phụ hoạ: “Đúng không, phòng này em thuê chính là phòng tốt giá rẻ.”

Một phòng một sảnh vốn dĩ cũng không lớn lắm, cuối cùng chỉ còn lại phòng ngủ, Thẩm Tùng Lam ở bên ngoài không nhúch nhích, nhìn về phía Kiều Lộc hỏi: “Anh có thể vào phòng ngủ không?”

Phòng ngủ của cô rất đơn giản, cũng không có gì không vào được, đồ vật cô đã thu dọn hết, cho nên tự nhiên mở cửa: “Có thể a.”

Thiết kế qua vô số phòng ở Thẩm Tùng Lam cũng không khẩn trương bằng lần này, anh đi theo Kiều Lộc vào phòng, nhìn thấy ga trải giường hình vịt vàng, cười thành tiếng, “Vỏ chăn này rất đặc biệt.”

Kiều Lộc: “......”

Ngàn tính vạn tính không nghĩ tới bởi vì vỏ chăn mà bị cười nhạo......

Lúc này ánh mắt Thẩm Tùng Lam thay đổi, lập tức liền thấy được bức tranh trên kệ sách, anh đi qua cầm lên xem: “Bức tranh đặt ở đây anh rất thích.”

Kiều Lộc che giấu mà giải thích một câu: “Cũng không có chỗ nào có thể đặt, nơi này thích hợp nhất.”

Thẩm Tùng Lam để bức tranh về lại chỗ cũ, xoay người chuẩn bị đi về phía đuôi giường lại đụng phải Kiều Lộc.

Kiều Lộc bỗng dưng kinh hoảng, không gian ở đây không lớn, sau lưng chính là giường ngủ, căn bản không thể bước lui. Bị đụng một cái, cô trực tiếp liền ngã lên phía giường.

Thẩm Tùng Lam một tay nâng eo Kiều Lộc, tránh cho cô ngã xuống. Kiều Lộc cũng vội vàng ôm lấy cánh tay anh, khoảng cách của hai người trở nên rất gần.

Trong phòng rất an tĩnh, không khí đột nhiên trở nên ái muội, Kiều Lộc căng thẳng không dám nhìn vào mắt Thẩm Tùng Lam, cô cảm giác được ánh mắt nóng bỏng trên đỉnh đầu.

“Em...... Em đứng vững rồi, anh có thể không cần đỡ em......” Âm thanh Kiều Lộc khô khốc, gian nan mở miệng.

Thẩm Tùng Lam không buông cô ra, ngược lại kéo cả người cô vào trong ngực mình, sau đó ghé sát vào tai Kiều Lộc nói: “Kiều Lộc, anh là bạn trai của em.”

Tiếng nói khàn khàn, còn có chút hài hước, đại não Kiều Lộc oanh một cái trống rỗng, thân thể vì căng thẳng mà run lên.

Cô chính mình không rõ mình khẩn trương nhiều hơn hay là chờ mong nhiều hơn, trong đầu đã rối như cuộc chỉ bị rối.

Thẩm Tùng Lam nhìn người trong lòng, cũng bất đắc dĩ cong môi, anh nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu Kiều Lộc, âm thanh nhu hoà, “Nếu bây giờ em còn chưa quen, anh có thể chậm rãi chờ. Em không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng.”

Kiều Lộc ở trong lòng anh, lời này truyền đến bên tai. Mũi cô xót lại, đối với lời nói tôn trọng của Thẩm Tùng Lam rất cảm động.

Rời khỏi cái ôm của anh, Kiều Lộc rốt cuộc ngẩng đầu nhìn, “Cảm ơn anh.”

Dứt lời, cô nhón chân, hôn lên môi anh môi cái.

Đôi mắt màu đen của Thẩm Tùng Lam đột nhiên co rụt lại, bị sự chủ động của Kiều Lộc làm cho tay chân luống cuống.

Cũng vào lúc này, anh không cẩn thận đụng phải kệ sách làm cho đồ vật ở bên trên rơi xuống.

Nghe được tiếng vang, Kiều Lộc cùng Thẩm Tùng Lam cúi đầu nhìn lại.

Cô lập tức kinh hô một tiếng, “A! Tai nghe 2000 tệ của em.”

Thẩm Tùng Lam khom lưng nhặt lên, chỉ cảm thấy tai nghe này có chút quen thuộc, anh cầm trong tay nhìn nhìn, lại quay đầu hỏi Kiều Lộc: “Em tốn 2000 tệ để mua? Mua làm gì vậy?”

Kiều Lộc ngồi ở đuôi giường, từ trong tay Thẩm Tùng Lam lấy tai nghe lại kiểm tra, “Em không phải đã kể với anh sao, lúc đại học em từng xem một trò chơi phát sóng trực tiếp, tai nghe này là anh ấy bán lúc đó, tốn 2000 tệ để mua, bây giờ nghĩ lại thật hối hận. Lúc ấy tiêu thật nhiều tiền, em ăn mặc tiết kiệm thật lâu mới bù lại được lỗ thủng này.”

Thẩm Tùng Lam nhìn tai nghe nhíu mày lại, anh hỏi: “Người phát trực gọi là gì?”

“Là Bomb, lúc đó anh ta phát trực tiếp vẫn luôn không lộ mặt, chỉ lộ tay cùng với âm thanh, rất nhiều người đoán rằng anh ta rất đẹp trai.” Kiều Lộc trả lời, nhưng mà, cô đương nhiên sẽ không nói cho Thẩm Tùng Lam là bởi vì giọng người đó giống anh nên cô mới đi xem.

Thẩm Tùng Lam hỏi bâng quơ một câu: “Nếu có thể gặp lại người phát trực tiếp kia, em sẽ nói cái gì?”

“Kêu anh ta đem tiền tai nghe trả lại cho em, em lên mạng tìm thử giá ta nghe này rất rẻ, nhưng là em lại mua tới 2000. Đây là kẻ lừa đảo!” Kiều Lộc cảm thấy năm đó đầu óc mình chắc là bị nước vào, mới có thể vào lúc anh ta tuyên bố rút lui lại vội vàng đi mua tai nghe này.

Bây giờ cô cùng Thẩm Tùng Lam yêu đương, còn để ý cái này để làm gì.

Thẩm Tùng Lam sờ sờ cái mũi, theo bản năng mà giải thích: “Có lẽ chuyện này không có liên quan tới anh ta đâu......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.