Kiều Lộc bị “tập kích” bất thình lình doạ ngốc, quên mất phản ứng, ngay sau đó liền sa vào nụ hôn của anh.
Không biết vì đang ở bên ngoài hay là vì hơi thở của Thẩm Tùng Lam quá có tính xâm lược làm cho mặt cô đỏ đến kỳ lạ.
Hai nhân viên của Phạn Sang vì đi gặp khách hàng nên lúc này đang ở bãi đỗ xe, họ biết được xe của Thẩm Tùng Lam, khi bắt gặp cảnh tượng này, bọn họ sợ ngây người.
“Tôi bị hoa mắt rồi phải không!”
“Đậu, đây là Thẩm tổng giả đi!”
“Thì ra phó tổng nói là sự thật!”
Cũng may lúc này, Thẩm Tùng Lam đã buông Kiều Lộc ra, cũng khởi động xe rời đi. Hai nhân viên sững sờ, đang hối hận vì sao lúc nãy không chụp hình lại. Nhưng nghĩ tới khả năng sẽ bị cuốn gói ra đi, hai người quyết định làm như không nhìn thấy.
“Anh thật là......Nếu bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ!” Kiều Lộc che mặt nói.
Thẩm Tùng Lam nhướng mi cười nói: “Nơi này bình thường sẽ không có ai lại đây.”
“Nếu có thì sao, như nhân viên của anh, em đây đến lúc đó làm sao có thể nhìn mặt người khác!” Kiều Lộc tức giận đến nghiến răn.
Thẩm Tùng Lam an ủi cô: “Yên tâm, nếu bọn họ nhìn thấy cũng không dám nói bậy, trừ khi không muốn đi làm nữa.”
Kiều Lộc dựa vào ghế thở dài.
Thẩm Tùng Lam cong khoé môi: “Ít nhất cũng tìm lại được tự tôn, thực không tồi.”
Kiều Lộc: “......”
***
Buổi tối tan tầm, Thẩm Tùng Lam về nhà nhìn thấy một bàn đồ ăn, tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng tâm tình anh rất tốt.
“Hương vị khẳng định sẽ không ngon bằng anh làm, không biết anh có thích hay không.” Kiều Lộc cười nói.
Kiều Lộc ngồi xuống, điện thoại trong tay Thẩm Tùng Lam lúc này vang lên, cô nhìn thoáng qua, là điện thoại của mẹ Thẩm gọi tới.
Anh cầm điện thoại bấm nghe, làm cho cô cũng căng thẳng theo.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Sức khoẻ của ông nội con khôi phục rất tốt, còn có thể đi dạo vài vòng.” Mẹ Thẩm báo cho anh một tin vui.
Đầu lông mày của Thẩm Tùng Lam buông lỏng, cũng nở nụ cười, “Con sẽ sắp xếp thời gian về thăm ông nội.”
“Vậy con trở về có dẫn theo bạn gái về không? Ông nội con đã nhắc rất nhiều lần.” Mẹ Thẩm hưng phấn nói.
Bởi vì nghe được hai chữ “Bạn gái”, trong lòng Kiều Lộc liền căng thẳng, cả người ngồi bất động ở kia.
(Trong tiếng trung, từ “Bạn gái” là ba chữ, chỗ này mình sửa lại hai chữ cho giống tiếng việt nha.)
Thẩm Tùng Lam hài hước nhìn về phía Kiều Lộc: “Con phải hỏi ý kiến của cô ấy trước mới trả lời được.”
“Được được, vậy con mau hỏi đi.” Mẹ Thẩm vừa nghe, lập tức vui vẻ.
“Mẹ anh hỏi em có muốn cùng anh trở về hay không?” Thẩm Tùng Lam không che di động lại trực tiếp hỏi Kiều Lộc.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng kinh hô, mẹ Thẩm vui vẻ hỏi: “Con bé ở bên cạnh con sao, để cho mẹ nói chuyện con bé.”
Kiều Lộc lập tức hoảng loạn, nhỏ giọng nói một câu: “Được, em đi.”
“Mẹ, cô ấy nói sẽ về cùng con.” Thẩm Tùng Lam khẽ cười nói, “Chờ tụi con về nhà rồi nói chuyện sau. Mẹ mau nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Mẹ không cần nghỉ ngơi, mẹ muốn nói chuyện với con dâu của mẹ......”
Giọng mẹ Thẩm đột nhiên im bât, Thẩm Tùng Lam đã tắt máy, anh đặt điện thoại qua một bên, nhìn Kiều Lộc hỏi: “Thật sự quyết định đi sao? Nếu không muốn......”
Kiều Lộc còn đang đắm chìm ở câu con dâu của mẹ Thẩm, giật mình trả lời, “Đi gặp người nhà của anh, em đương nhiên nguyện ý a.”
Thẩm Tùng Lam nắm lấy tay cô, than nhẹ một tiếng: “Không căng thẳng sao?”
“Căng thẳng, nhưng là có anh ở bên canh, em sẽ tốt hơn nhiều.” Kiều Lộc mỉm cười nói.
Đáy mắt anh hiện lên tia ôn nhu, “Được, vậy anh sẽ chọn thời gian.”
***
Kiều Lộc xem lại lịch làm việc của mình và đem những ngày nghỉ phép chưa sử dụng xin bệnh viện nghỉ bốn ngày. Chủ nhiệm khoa vừa nghe nói cô muốn đi gặp mặt cha mẹ của bạn trai, lập tức phê duyệt.
Còn kỳ nghỉ của Thẩm Tùng Lam thì không cần xin phép ai, trực tiếp đem công việc giao cho Tề Khải, nhìn ánh mắt u oán của Tề Khải, anh bắt đầu kỳ nghỉ của mình.
Ngồi trên máy bay trở về An Giang, Kiều Lộc nhìn Ninh Thành đang dần dần thu nhỏ lại, không khỏi cảm thán nói: “Sau khi thi đại học em chưa từng trở về An Giang, không nghĩ tới bây giờ có thể trở lại.”
“An Giang mấy năm nay thay đổi rất nhiều, cũng không kém so với Ninh Thành.” Thẩm Tùng Lam cười nói. “Cũng không biết trường Nhất Trung ở An Giang có thay đổi gì nhiều không.”
Kiều Lộc kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, đối với trường Nhất Trung rất hứng thú, “Đến lúc đó chúng ta đến trường nhìn xem được không?”
“Em muốn đi sao?” Thẩm Tùng Lam hỏi.
Kiều Lộc gật gật đầu: “Đã mười năm không tới trường, em có chút tưởng niệm.”
Thẩm Tùng Lam cười nhìn cô: “Được, vậy chúng ta sẽ đến trường học xem.”
Ở trên máy bay, Thẩm Tùng Lam đã tắt điện thoại di động, chờ máy bay đáp xuống An Giang anh mới mở điện thoại ra nhìn xem, phát hiện mẹ Thẩm gửi không ít tin nhắn tới, giọng điệu rất vội vàng.
An Giang ở phía nam, nhiệt độ so với Ninh Thành còn cao hơn, ở trên máy bay không cảm nhận được, chờ ra đến sân bay, Kiều Lộc mới thật sự cảm nhận được thời tiết cực nóng ở đây.
“Chúng ta gọi xe về nhà thôi, mẹ anh còn đang đi làm, nếu không phải anh không cho mẹ đến đón, không chừng lúc này bà đã đến sân bay.” Thẩm Tùng Lam trả lời tin nhắn của mẹ Thẩm xong mới cất điện thoại.
Kiều Lộc gật đầu, gọi một chiếc taxi đậu gần đó, Thẩm Tùng Lam đem hai valy bỏ vào cốp xe, theo sau Kiều Lộc lên xe.
Thẩm Tùng Lam nói địa chỉ cho tài xế, xe liền khởi động xuất phát.
Kiều Lộc đã lâu không về An Giang, đối với phong cảnh bên ngoài cảm thấy rất hứng thú, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không rời.
Thẩm Tùng Lam cũng không có quấy rầy cô, chỉ là tới những chỗ Kiều Lộc không biết sẽ nói cho cô.
Xe dừng lại trước nhà của Thẩm Tùng Lam, đây là một khu biệt thự, cây cối rất nhiều. Kiều Lộc từ không khí mát mẻ ở trên xe xuống, còn tưởng rằng sẽ rất nóng, không nghĩ tới ở đây lại thập phần mát mẻ.
Cô âm thầm cảm thán một câu, có tiền thật tốt.
“Bây giờ chỉ có ông nội của anh ở nhà, ba mẹ anh đều đang đi làm ở bệnh viện, đến buổi tối sẽ trở về, em không cần căng thẳng.” Thẩm Tùng Lam cười nói.
Kiều Lộc liếc anh một cái, “Nhưng đây là nhà của anh, còn gặp người lớn trong nhà anh, càng thêm căng thẳng.” Cô biết ông nội của Thẩm Tùng Lam là bác sĩ trung ý, không biết có phải rất uy nghiêm hay không.
Thẩm Tùng Lam dắt tay cô, dẫn cô đi về phía trước, “Em tới rồi sẽ biết.”
Vòng qua một cái giao lộ, một căn biệt thự hiện ở trước mắt, Thẩm Tùng Lam nhẹ nâng cằm nói: “Đây là nhà anh.”
Anh dừng lại nhìn Kiều Lộc, cô hít sâu một hơi, sau đó nói: “Được, em chuẩn bị xong rồi.”
***
Thân thể của Thẩm Văn Sơn đã khoẻ hơn trước, lúc này đang đi dạo trong phòng khách, nghe được động tĩnh ngoài cửa, vội gọi người giúp việc ra mở cửa.
“Ông nội, con về rồi.”
Giọng của Thẩm Tùng Lam truyền tới, Thẩm Văn Sơn tăng nhanh bước chân về phía cửa, ông không chỉ thấy được Thẩm Tùng Lam, còn thấy một cô gái đứng bên cạnh anh, trong lòng liền biết đối phương là ai.
“Mau vào nhà, mau vào nhà.” Thẩm Văn Sơn vẫy vẫy tay, “Tới lúc này khẳng đinh rất nóng, con có khát hay không?”
Người giúp việc đi rót nước, Thẩm Tùng Lam đi lên đỡ lấy ông, “Ông nội, đây là bạn gái con – Kiều Lộc.”
Đáy mắt Kiều Lộc mang theo tia căng thăng, trên mặt nở nụ cười, “Chào ông nội, cháu là Kiều Lộc.”
Thẩm Văn Sơn cười ha hả đánh giá cô: “Chào con, chào con.”
Đi vào phòng khách, Kiều Lộc đem một ít lễ vật đã chuẩn bị trước đó dưới sự hỗ trợ của Thẩm Tùng Lam lấy ra, Thẩm Văn Sơn nhìn thấy liền vui vẻ, Kiều Lộc thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
“Mau mau lại đây, mang nhiều lễ vật như vậy làm cái gì.” Thẩm Văn Sơn híp mắt cười nói.
Sự căng thẳng trong lòng Kiều Lộc lúc này sớm đã tiêu tán, lúc chưa gặp Thẩm Văn Sơn cô còn tưởng dáng vẻ của ông rất uy nghiêm, hiện tái vừa thấy, chính là một ông lão hoà ái, cũng vui vẻ trong lòng.
“Đều ngồi xuống đi.” Thẩm Tùng Lam đỡ Thẩm Văn Sơn ngồi xuống, sau đó nói, “Con đã nói là không cần nhưng cô ấy vẫn không nghe khuyên bảo, mua một hành lý toàn là quà.”
Người giúp việc bưng hai ly nước chanh tới, Kiều Lộc nói cảm ơn, mới trả lời Thẩm Văn Sơn, “Cháu cảm thấy cái nào cũng tốt, không biết chọn thế nào, nên đều mua.”
“Nếu lần này đã tới, thì liền ở lại mấy ngày, bây giờ thân thể ông đã khoẻ lên nhiều, có thể chơi cùng các con.” Thẩm Văn Sơn cười ha hả nói.
Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ cười, “Con thì không thành vấn dề, nhưng Kiều Lộc chỉ được nghỉ bốn ngày, bệnh viện bên kia bận quá, cô ấy không thể nghỉ lâu.”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Văn Sơn sáng lên, nhìn Kiều Lộc hỏi: “Con là bác sĩ sao?”
Kiều Lộc khẽ gật đầu: “Dạ, là bác sĩ khoa nhi.”
“Bác sĩ tốt a,ha ha ha!”
Nói chuyện một lúc, Thẩm Văn Sơn đã buồn ngủ, hai người đưa ông về phòng nghỉ ngơi, lúc ra ngoài Kiều Lộc nghi hoặc hỏi Thẩm Tùng Lam, “Vì sao ông nội biết em là bác sĩ thì vui vẻ như vậy?” Cô thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt Thẩm Văn Sơn nhìn cô phát sáng.
“Bởi vì cháu trai không phải là bác sĩ, cháu là bác sĩ thì ít nhất còn xem như bác sĩ thế gia.” Thẩm Tùng Lam cong môi cười nói.
Kiều Lộc sửng sốt sau một lúc lâu, chần chờ hỏi: “Thật vậy sao?”
Thẩm Tùng Lam cười gật gật đầu: “Sau khi nhìn thấy không còn hy vọng ở anh, bọn họ liền từ bỏ, sau đó tìm đối tượng xem mắt cho anh toàn là bác sĩ.”
Kiều Lộc: “......”
Đây là sự quật cường cuối cùng của bác sĩ thế gia sao......