Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 11



Cụ ông cười gằn một tiếng rồi nói: “Lúc đó “bên trên” đặc biệt xem trọng chuyện này, bất cứ báo cáo hành động nào của tổ hành động cảnh sát vũ trang đều được chuyển thẳng đến tổng bộ. Về cơ bản, người bên kia đã nói dối trắng trợn, hành vi như thế chẳng khác nào nói huỵch toẹt cả Trung ương tỉnh Vân Bắc chẳng có quyền lên tiếng, chẳng có quyền quản lý. Tam Giác Vàng là khu vực “ba không quản”, bọn chúng muốn biến Vân Bắc thành một nơi như thế. Bí danh của Thư ký tỉnh uỷ Vân Bắc lúc đó là Cú Đêm.”

Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm rụt lại, anh kinh hoảng hỏi: “Sao con không biết chuyện này?”

“Lúc con nhập ngũ sự việc đã qua lâu rồi.Cuối năm 2003 “bên trên” đã tiến hành một đợt thanh tẩy lớn, chú trọng gia cố biên phòng Tây Nam, hẳn là con đã nghe nói việc này.”

Nguỵ Vũ Sâm: “Con có nghe nói, chính quyền Vân Bắc lúc đó bị xử bắn không ít, Thư ký tỉnh uỷ cũng nằm trong số đó.”

Cụ ông: “Ừ, nhưng vì sức ảnh hưởng quá khắc nghiệt và khủng khiếp nên không công khai chuyện hắn ta là kẻ chống lưng cho trùm thuốc phiện ở biên giới. Vì hắn lãnh đạo nên lúc đó số lượng người dân khu Vân Bắc tham gia sản xuất buôn bán thuốc phiện không hề ít, thậm chí có vụ án cả một thôn bị dẫn đi cai nghiện tập trung. Bây giờ cái tên này lại xuất hiện, tuyệt đối không phải tình cờ.”

Cuối tháng 7.

Chiếc xe taxi chạy vững vàng lên đường vành đai 4 Bắc Kinh, giọng nữ cứng nhắc trong đài hướng dẫn nhắc nhở, sau một km nữa chạy xe chếch sang bên phải, vào cao tốc sân bay.

Ngoài cửa sổ là khung cảnh đường phố phồn hoa ở Bắc Kinh, Nguỵ Vũ Sâm vô cảm nhìn những tòa nhà cao tầng san sát vụt lùi. Lần này rời đi không biết có thể sống tiếp quay về ngắm nhìn sự náo nhiệt của Bắc Kinh hay chăng?

Tiếng chỉ đường lại vang lên bên tai: Lái thêm một trăm mét chếch sang trái, vào cao tốc sân bay.

Nguỵ Vũ Sâm mím môi, lúc tài xế đã giảm tốc độ chuẩn bị vào trạm thu phí thì anh bỗng lên tiếng: “Làm phiền anh rẽ phải xuống vành đai số 2 Bắc Kinh.”

Cổng nhà Phù Việt vẫn như trước, nhưng ban ngày và ban đêm đem đến hai cảm giác khác hẳn nhau. Cây cổ thụ cắm rễ ở đây không biết bao nhiêu năm, tấm huy chương đồng cổ thụ bảo tồn quốc gia cấp hai được khảm trên thân cây. Bàn đá ghế đá vẫn còn đó. Lúc này đang khoảng mười hai giờ trưa, mặt trời ở Bắc Kinh chói chang, còn là giờ cơm nên trong ngõ rất yên tĩnh.

Đứng lặng trước cửa một chốc, Nguỵ Vũ Sâm giơ tay gõ lên cánh cổng đang khóa. Một con mèo hoa nhảy từ trên cây xuống, giẫm chân liếc nhìn con người xa lạ, thấy anh sững người đứng đó, nó mất hứng chạy vụt đi.

Anh dùng đầu lưỡi tì vào má, nói khẽ: “Em nói rồi đấy, anh làm gì cũng được.”

Cánh cổng đang khoá mở ra như đáp lời.

Cổng chính không khác gì cổng của những căn nhà khác, nhưng mở ra mới phát hiện không gian bên trong rất rộng.

Đây là một khoảng sân được trang hoàng rất cầu kỳ, kết cấu tứ hợp viện truyền thống. Cửa chính, cửa sổ và bàn ghế đều màu gỗ trầm, giữa giếng trời là một chòi nghỉ mát, một bộ bàn bằng gỗ được đặt chính giữa, hai bên treo ghế mây. Vì đã lâu không ai cắt tỉa nên hoa cỏ trong vườn um tùm ngổn ngang. Cửa sổ sát sàn khổng lồ trong nhà chính sạch sẽ sáng bóng, có thể thấy rõ bài trí trong phòng khách.

Một giá vẽ được bày trước cửa sổ thuỷ tinh trong phòng, bên trên chỉ phác họa vài nét bút thô sơ, nhìn vào trong nữa là một mặt giá sách cổ.

Tầm mắt của Nguỵ Vũ Sâm chợt khựng lại, trên ô vuông chính giữa giá sách cổ có một khung ảnh. Thiếu niên trên tấm ảnh chống cằm cười mỉm nhìn về phía ống kính, mặt mày tinh xảo, ánh mắt dịu dàng ấm áp. Tim Nguỵ Vũ Sâm mềm nhũn.

Ngày 3 tháng 9, bang Shan, Myanmar.

Nếu không nhắc đến trị an hỗn loạn và giao dịch thuốc phiện bừa bãi ở đây thì bang Shan thực sự là một thành phố rất thích hợp để du lịch. Nơi này có bãi biển nhiệt đới trong veo chưa bị ô nhiễm, có đa dạng các loại thức ăn rẻ và ngon, có núi sông rừng rậm, đủ các loài động thực vật phong phú. Dòng suối chầm chậm chảy trôi giữa núi, sạch sẽ trong lành, không có dấu vết từng bị ô nhiễm.

Chỗ này là Taman, một xóm trại gần Sách Mễ nhất.

Từ sau khi Sói Rừng Rậm gần như bị diệt sạch, đây là lần đầu tiên đội đặc chủng Trung Quốc tiến vào Myanmar. Bảy khu lớn khắp đất nước lần lượt cử hai đội viên lính đặc chủng cùng tham gia điều tra vụ việc Sói Rừng Rậm và tái khởi động “hành động giải cứu y bác sĩ”.

Hôm đó, khi cuộc trò chuyện ở khách sạn thủ đô gần đến hồi kết, Nguỵ Vũ Sâm đưa ra vấn đề mình thắc mắc bấy lâu: “Nếu chỉ vì mười hai con tin thì bọn chúng hoàn toàn không cần phải làm ra động tĩnh lớn như thế, muốn “ve sầu thoát xác” để khiến chúng ta nghĩ rằng họ đã chết còn đơn giản hơn thế.”

Trong đôi mắt sắc bén của ông lão chứa đôi phần cảm thông: “Nếu chỉ là con tin thì đương nhiên không cần làm thế, nhưng có thêm mạng sống của Sói Rừng Rậm thì chắc chắn phải làm. Các con cản đường chúng.”

“Sói Rừng Rậm? Sói Rừng Rậm!”

Một giọng nói lạc quan hoạt bát vang lên bên tai, cuối cùng Nguỵ Vũ Sâm cũng choàng tỉnh khỏi dòng suy tư. Anh trả lời: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung.”

Cậu nhóc gọi anh đến từ đội đặc chủng Đông Bắc, là một người có tính cách hào sảng nhiệt tình đặc trưng của người Đông Bắc. Hành động lần này do Nguỵ Vũ Sâm dẫn đầu, tổng cộng mười lăm người. Quân số lần này không ít, cũng toàn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ từ các quân khu lớn.

Lần đầu tiên cậu nhóc đến Đông Nam Á để chấp hành nhiệm vụ nên hơi hào hứng, cậu ta hỏi thêm: “Anh nghĩ gì mà xuất thần thế? Nhớ người yêu à?”

Họ đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, đương tuổi thích náo nhiệt, nhiệm vụ mai phục theo dõi quá đỗi nhàm chán nên ai nấy đều vểnh tai lên nghe ngóng hóng hớt. Có điều đối tượng nhiều chuyện lần này là Sói Rừng Rậm nổi danh ở đội đặc chủng Trung Quốc. Ở quân khu, chưa chắc bạn đã gặp anh, nhưng chắc chắn biết bí danh của anh.

Nguỵ Vũ Sâm bật cười, anh nói: “Tôi chưa có người yêu.”

Bí danh của cậu nhóc nọ là Hoẵng Siberia, vì lúc mới nhập ngũ cậu cứ cứng đầu cứng cổ ngờ nghệch như Hoẵng Siberia – linh vật Đông Bắc. Cậu ta bĩu môi nói: “Anh lừa tôi hả? Ngày nào anh cũng lấy ảnh ra ngắm mấy lần, cười dịu dàng thế cơ mà.”

Bên cạnh có một cậu trai đến từ quân khu Hoa Đông tiếp lời. Cậu là người Thượng Hải, bí danh Hải Quỳ, khi nói chuyện có vẻ nhỏ nhẹ duyên dáng: “Chắc cậu hiểu nhầm Sói Rừng Rậm thật rồi, lúc trước tôi vô tình nhìn thấy một lần, trên ảnh là một cậu bé mà.”

Một cái túi nhỏ được may ngay ngực đồng phục tác chiến của Nguỵ Vũ Sâm, vừa đủ đựng một tấm ảnh nhỏ khoảng hai tấc, đó là tấm ảnh anh trộm được khi đột nhập vào nhà cậu.

Một mảng lớn hoa anh túc nở rộ dưới sườn núi gần đó. Gió thổi qua, hoa nhấp nhô tựa như sóng trào, nếu không cân nhắc hướng đi tiếp đó của những bông hoa thì đây đúng là cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Anh lại đặt chân lên lãnh thổ Myanmar một lần nữa, tâm cảnh đã khác hẳn vô số lần trước đây.

Lần này anh không sóng vai với đồng đội tác chiến nhiều năm, không có người mà anh có thể toàn tâm toàn ý giao phó lưng mình. Lần này cụ ông thuyết phục Trung ương điều động tinh nhuệ từ các đội đặc chủng khắp đất nước là để đề phòng người của Cú Đêm trà trộn vào, song anh vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng giờ đây anh có thêm một thứ, đó chính là tín ngưỡng trong tim. Cậu lại cho anh sự dũng cảm và cảm giác an toàn, giúp anh một lần nữa đặt chân lên lãnh thổ Myanmar, đối diện với màu máu và cái chết mà anh từng chứng kiến. Vì những đồng đội đã qua đời, anh phải mang xương cốt họ trở về quê hương.

Con rắn nhỏ trên tay vẫn chưa đi. Chỗ này gần rừng nguyên sinh, Phù Việt từng nói với anh nếu có quay lại rừng nguyên sinh Bắc Myanmar thì hãy đưa nó về. Anh đã quay lại nhưng rắn nhỏ vẫn chưa đi.

Hai hôm nay Hoẵng bị muỗi chích mà sợ, muốn nói gì đó để dời sự chú ý nên dứt khoát tiếp tục chủ đề: “Vậy cậu bé là em trai anh à?”

Bỗng dưng con rắn nhỏ trên cổ tay ngóc đầu dậy, vẻ mặt của Nguỵ Vũ Sâm thay đổi, anh làm dáng tay im lặng, nhóm lính đặc chủng lục tục nổi lòng cảnh giác.

Nhưng đợi chừng năm phút mà vẫn chưa có động tĩnh nào xảy ra, mấy người họ nằm nhoài trên đất trao đổi bằng ánh mắt, tất cả đều nhìn Nguỵ Vũ Sâm.

Rắn nhỏ rất mảnh, nó ẩn mình sau cổ tay áo của Nguỵ Vũ Sâm, vậy nên chưa ai từng thấy nó.

Nhưng dù nó nhỏ nhưng cực kỳ nhạy bén, dựa vào sự nhạy bén ấy mà khi còn ở trong nước, nó đã giúp anh tránh được không ít lần tấn công ám sát. Có thể nói nó chính là bùa hộ mệnh mà Phù Việt tặng cho anh, Nguỵ Vũ Sâm chưa bao giờ nghi ngờ phản ứng của nó.

Mọi người chưa ai phát hiện dị thường, nhiệm vụ lần này do Nguỵ Vũ Sâm lãnh đạo, vậy nên mặc dù nghi ngờ nhưng họ vẫn nghe theo mệnh lệnh của anh, không lên tiếng hay có động tác nào cả.

Nhưng mọi người đều là lính tinh nhuệ số một số hai trong quân khu của mình, sự kiêu ngạo của họ không dễ bị khuất phục bởi lãnh đạo như thế. Đây cũng là vấn đề lớn nhất trong đội của họ, ví dụ lãnh đạo hiện tại của họ không có năng lực khiến họ tâm phục khẩu phục, vậy chắc chắn họ sẽ không tuân thủ những mệnh lệnh kế tiếp. Đây chỉ mới là bước thích ứng ban đầu của những người lính đặc chủng đến từ bảy quân khu.

Thêm ba phút nữa trôi qua mới có tiếng cắt cỏ vang lên rất khẽ ở phía xa xa, có người đến.

Mọi người nén sự kinh ngạc trong lòng. Họ nghe người đó dừng lại ở một chỗ không xa, sau đó gã huýt sáo, và rồi một chuỗi âm thanh róc rách truyền đến — Thế mà gã này lại đi tiểu.

Họ theo dõi xóm trại dưới núi, thôn dân bận rộn trong ruộng hoa anh túc, trong ngoài thôn đều có bọn buôn thuốc phiện có súng thật đạn thật tuần tra, có người đi tiểu trên sườn núi cách trại một đoạn…

Mọi người trao đổi ánh mắt, Nguỵ Vũ Sâm đưa tay ra hiệu, sau đó anh đứng phắt dậy, bịt miệng gã trung niên đang quay lưng với họ để đi vệ sinh rồi kéo gã vào bụi cỏ.

Một lúc sau, có tiếng người từ xa vọng về. Người đó la lên: “A Khun, mày xong chưa?”

Người đó thận trọng vác súng ngắn đi về trước hai bước để tìm đồng bọn và cũng hội họp với cái gã xui xẻo va phải họng súng trước đó trong bụi cây sau lưng núi.

Nhóm lính đặc chủng nhanh chóng vây quanh hai kẻ chuyển phát đang sợ sệt như gà con, rồi ngơ ngác nhìn nhau: “…”

Một anh lính đặc chủng vô cùng cao to đến từ Tây Bắc bối rối nói: “Tôi ở trên cây trinh sát mà chẳng thấy bóng dáng họ đâu, sao anh phát hiện dấu vết của họ trước tôi lâu thế?”

Nguỵ Vũ Sâm cụp mắt quan sát kĩ hai kẻ kia trong phút chốc rồi nói: “Địa hình chỗ này phức tạp, tầm nhìn xa bị cản trở là điều khó tránh khỏi, tôi dựa vào nghe.”

Thính lực của anh phải khủng khiếp đến mức nào…

Hoẵng hoài nghi ngoáy tai mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.