“Đại ca, tụi em là người của anh Bành, tới lấy hàng.”
Một tiếng trước, Nguỵ Vũ Sâm moi được lai lịch và nhiệm vụ của hai kẻ bị bắt từ lời kể của chúng, chúng là tay buôn thuốc phiện qua lại giữa biên giới hai nước Trung – Miến hằng năm. Anh dứt khoát “thay mận đổi đào”.
Anh chọn một người lính đặc chủng thuộc quân khu Tây Nam có bí danh là Báo Hoa, biết tiếng Myanmar để hành động cùng mình. Lúc này hai người đang đứng trước cổng trại.
Bọn buôn thuốc phiện đứng gác cổng quan sát họ từ trên xuống dưới một lượt, cảnh giác hỏi: “Sao trước đây chưa thấy chúng mày bao giờ?”
Nguỵ Vũ Sâm so vai rụt cổ, trông như một kẻ xúi quẩy đang khúm núm nịnh bợ. Anh cười hùa bảo: “Đại ca trước đây được cử đi đại lục rồi ạ, anh Bành tạm cử chúng em đến.” Nói rồi anh lục khắp hai bên người, tìm được tấm thẻ màu vàng kim in con trăn, mấy tờ đô la Mỹ bị đè bên dưới.
Anh ngó dáo dác, lại gần nói nhỏ với một kẻ buôn thuốc phiện: “Sau này nếu không có gì bất ngờ thì hai đứa chúng em sẽ là người tới đây, xin đại ca quan tâm nhiều hơn.”
Tay buôn thuốc nọ nhận lấy tấm thẻ nhôm rồi nhìn thật kỹ, lặng lẽ rút mấy tờ đô la Mỹ ở dưới, sau đó gã cười vỗ vai Nguỵ Vũ Sâm rồi nói: “Mày khá đấy, đợi đó, tao đi thông báo một tiếng.”
Sau khi gã vào, Nguỵ Vũ Sâm tùy ý nhìn vào trong, nhưng theo khuôn phép lại nhanh chóng thôi nhìn. Trông anh như đang thấy chán vì chờ đợi, rút một bao thuốc lá Trung Hoa loại mềm ra khỏi túi, cười hùa lần lượt châm thuốc cho mấy gã người Myanmar đứng canh gác kế bên, gật đầu khom lưng nói: “Đại ca vất vả quá, sau này quan tâm tụi em nhiều hơn nhé.”
Trong phút chốc cảnh tượng có thể nói là vui vẻ hòa thuận, không một ai chú ý đến chàng trai trẻ trông có vẻ phục tùng luôn im lặng theo sau Nguỵ Vũ Sâm đang lặng lẽ đánh giá cấu trúc và canh phòng trong trại.
Một anh lính đặc chủng đang nhìn chằm chằm động tĩnh bên này lên tiếng ngợi khen: “Không nên gọi Sói Rừng Rậm là Sói Rừng Rậm, nên gọi là Hồ Ly Rừng mới đúng, trông bộ dạng đó mà xem, tôi nhìn mà muốn nã anh ta một phát cho rồi.”
Khỏi phải nói, chắc chắn anh lính này là người Hoa Bắc.
Nếu tình báo không có sai sót thì nơi này là một trong những địa điểm tập trung đông đúc tay sai của Khun Sha chế tạo và buôn bán thuốc phiện. Trại không lớn, không đủ để chèo chống một phòng thực nghiệm hoá học pha chế thuốc phiện, nhiều nhất là trồng anh túc, sau đó lấy thuốc phiện bên chỗ Khun Sa bán cho lái buôn và những tay buôn nhỏ. Sở dĩ họ xem nơi này là mục tiêu chủ yếu bởi họ muốn biết tình hình cụ thể vụ thảm sát ở thôn Sách Mễ trong phạm vi thế lực bao trùm ở trại này.
Tam Giác Vàng có một luật thép, kẻ buôn thuốc phiện không được dùng thuốc phiện, đây là quy định do trùm ma tuý lớn nhất trong lịch sử Tam Giác Vàng đặt ra, vi phạm quy tắc thì ông chủ của kẻ vi phạm sẽ không bỏ qua cho gã.
Nhưng xem ra, quy định này không được chấp hành tốt ở biên giới bang Shan.
Sau khi hai người bị lục soát khắp người, họ được dẫn vào một căn phòng làm việc trông xa hoa lộng lẫy đến bất ngờ giữa chốn thâm sơn cùng cốc, vừa vào cửa là một mùi cháy xém đã phả ngay vào mũi.
Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm tối đen, đây là mùi sau khi heroin gặp nhiệt.
Một gã trung niên mặc quần áo đặc trưng của Myanmar đang ngồi sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, là một gã đầu trọc.
Ánh mắt của gã lờ đờ, vẻ mặt ngây ngất tê liệt trên ghế. Một cô bé trông khoảng mười ba mười bốn tuổi để trần nửa thân trên đang quỳ gối bên chân gã, đứng từ góc độ cửa vào chỉ thấy được đầu của cô bé đang chuyển động, không thấy rõ mặt.
Sau khi được dẫn vào, họ đứng nghiêm chỉnh trước cửa. Rõ ràng gã trung niên sau bàn đang phê thuốc, gã choáng váng xách tóc của cô bé lên rồi đập liên hồi vào góc bàn. Tiếng gào khóc của cô bé đầy thê lương, nhưng cô bé càng la thảm thiết thì gã trung niên nọ càng hào hứng, cô bé đó nhanh chóng mất tiếng.
Lúc Nguỵ Vũ Sâm vừa vào đội đặc chủng đã từng phối hợp hành động với đội trưởng một chi đội cấm ma túy trong nội địa. Lúc đó đội trưởng đã nói một câu, sau mỗi quá trình giao đấu với bọn buôn thuốc phiện mai này, câu nói ấy lại khắc sâu vào ấn tượng của anh thêm một lần: Chỉ cần con người dính vào thuốc phiện thì không còn là người nữa.
Anh cúi đầu, kìm nén sự rét lạnh trong mắt.
Một lúc sau, dường như gã buôn thuốc kia mới chú ý đến sự tồn tại của hai người, hắn lảo đảo bước ra, đứng trước mặt Nguỵ Vũ Sâm, hỏi: “Mày là người của Bành Tam?”
Nguỵ Vũ Sâm bày ra điệu bộ đầy sợ sệt, khép nép nói: “Anh Bành Nhị bảo tụi em qua đây, anh A Sha trao đổi với bên anh trước đây đã vào nội địa rồi, sau này bên chỗ anh sẽ do em tới trao đổi.”
Gã buôn thuốc nọ khoác vai Nguỵ Vũ Sâm, nói: “À, đúng, là Bành Nhị, vậy tại sao hắn không chào hỏi tao?”
Cơ thể của Nguỵ Vũ Sâm cứng đờ, anh nói: “Bên chỗ anh Bành Nhị hơi bận, anh xem, em mang tín vật đến rồi đây.”
Gã buôn thuốc xoa cái đầu bóng loáng của mình, không trả lời mà ngoảnh đầu nhìn về phía Báo Hoa ở sau lưng anh, hỏi với vẻ thích thú: “Đàn em của mày giống người biết võ đấy.”
Báo Hoa trông khá bình thường, thậm chí đứng trước mặt một đám buôn thuốc phiện khỏe khoắn cao to trông cậu chàng còn hơi nhỏ nhắn, nhưng phần thân dưới của cậu chàng rất vững, cơ thể cũng săn chắc.
Xem ra ánh mắt của gã trọc kia cũng tinh tường lắm.
Báo Boa bất an nhìn Nguỵ Vũ Sâm, lặng im không nói, trông hơi ngờ nghệch.
Nguỵ Vũ Sâm đá cậu chàng một cú, quát: “Nhìn gì mà nhìn, hỏi mày đấy, nói đi!”
Báo Hoa run rẩy, bày ra dáng vẻ chưa gặp sự đời bao giờ, bấy giờ mới vấp váp nói: “Em từng… từng học võ được mấy hôm.”
Đầu Trọc liếc nhìn hai người một lúc rồi nói: “Được rồi, đưa giấy thông hành của chúng mày cho tao xem, không có vấn đề gì thì đi lấy hàng đi.”
Rõ ràng đã xem một lần, sao còn đòi xem nữa?
Nguỵ Vũ Sâm nhanh chóng tính toán trong lòng, nhưng ngoài mặt chẳng mảy may để lộ sơ hở, anh lấy tấm thẻ vàng ra khỏi túi, đưa cho gã buôn thuốc.
Ngay giây sau, anh vụt nghiêng người, bóp yết hầu của gã buôn thuốc, chắn gã trước người mình.
Sự cố xảy ra quá đột ngột, đám buôn thuốc phiện ngoài cửa ngạc nhiên nhìn một màn này rồi nhanh chóng lũ lượt giơ súng chĩa vào trong phòng.
Mà ngay khoảnh khắc Nguỵ Vũ Sâm hành động, Báo Hoa nhanh chóng cướp súng của một tay buôn thuốc gần anh chàng nhất, chĩa vào đầu gã trọc.
Nguỵ Vũ Sâm rũ bỏ dáng vẻ phục tùng ban nãy, ánh mắt sắc bén, anh nói với đám người chặn cửa: “Tránh ra hết cho tao.”
Chặng đường ra khỏi trại cực kỳ thuận lợi, lúc hai người dẫn theo gã buôn thuốc thoát khỏi sự truy đuổi phía sau rồi lần theo dấu vết vào rừng sâu, Báo Hoa bối rối hỏi: “Sao bỗng dưng anh ra lệnh động thủ thế?”
“Gã đã phát hiện chúng ta có vấn đề.”
Báo Hoa: “?”
Giai đoạn hưng phấn của gã buôn thuốc đã qua, cả người vô lực ngã liệt trên mặt đất.
Nguỵ Vũ Sâm: “Lúc tôi đưa thẻ cho gã xem, ánh mắt của gã thay đổi.”
Lúc đó Báo Hoa chẳng phát hiện gì, một lần nữa cậu chàng phải kinh ngạc trước sự nhanh nhạy của Sói Rừng Rậm, sau đó cậu chàng chau mày nói: “Lẽ ra tấm thẻ không có vấn đề gì mới đúng.”
“Vậy thì cách tôi đưa cho gã có vấn đề, hai tên kia không nói thật, có lẽ chúng đã giữ lại phần nào đó.”
Báo Hoa chợt lạnh run, nếu như hồi nãy Nguỵ Vũ Sâm phát hiện trễ hơn chút thôi thì có khả năng hai người chẳng thể bình an đứng đây.
“Chúng… chúng mày là ai?” Gã buôn thuốc nằm trên mặt đất yếu ớt nhìn hai người, uy hiếp nhưng chẳng có tính uy hiếp: “Tao là người của Khun Sa, chúng mày sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Nguỵ Vũ Sâm không phí lời với gã, hỏi thẳng: “Hai tháng trước, Khun Sa đã bắt cóc mười hai nhà khoa học Trung Quốc, họ đang ở đâu?”
Vẻ mặt vốn đã không mấy dễ nhìn của Đầu Trọc bỗng thay đổi, gã khôi phục lý trí trong thoáng chốc, người có thể hỏi câu này…
“Mày là người Trung Quốc?”
Nguỵ Vũ Sâm ngồi xổm trước mặt gã, một tay dồn sức bẻ gãy xương cổ tay của gã, gần như chẳng mảy may do dự, đến cả người bình tĩnh chuẩn xác tàn nhẫn như Báo Hoa cũng sững sờ.
Đầu Trọc kêu gào thảm thương, run rẩy nói: “Chúng… chết rồi.”
“Lúc nào?”
Đầu Trọc hít một hơi khí lạnh, nói: “Hai tháng trước, ở Sách Mễ.”
Ánh mắt của Nguỵ Vũ Sâm sâu thẳm, anh đứng lên, giẫm một chân lên cổ tay còn lại của gã, hỏi: “Ở Sách Mễ đã xảy ra chuyện gì?”
Cõi lòng Báo Hoa chấn động, Sói Rừng Rậm là đương sự, anh phải là người rõ nhất lúc đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh còn hỏi như thế?
Mắt Đầu Trọc loé lên, gã gào thét: “Tao không biết, tao thật sự không biết! Mười hai con tin bị bắt cóc được chuyển giao cho lính đánh thuê và Sói Rừng Rậm đến giải cứu đều bị giết sạch ở Sách Mễ, chẳng ai ở Sách Mễ còn sống, ngay cả chó cũng bị chặt đầu.”
Nguỵ Vũ Sâm chẳng chút do dự giẫm xuống, một tiếng rắc vang lên, xương cổ tay còn lại cũng gãy.
Báo Hoa xoắn xuýt nhìn con sói quân khu Tây Nam nổi tiếng khiêm tốn lễ độ, cậu chàng hơi lo lắng, thẩm vấn như thế là vi phạm kỷ luật đấy.
Giọng Nguỵ Vũ Sâm dịu dàng chẳng ăn nhập gì với động tác của anh: “Mày nghĩ kỹ rồi nói, mày nghĩ Khun Sa sẽ cứu mày ư? Trước tiên khoan nói đến một nhân vật nhỏ bé không quan trọng như mày có đáng để hắn đối đầu với quân đội Trung Hoa hay không, chỉ riêng việc mày hít thuốc phiện, tao cảm thấy mày rơi vào tay hắn sẽ chẳng chết dễ coi như trong tay tao đâu.”
Đầu Trọc lập tức nuốt ngược tiếng gào thét, vì anh nói đúng, tay sai của Khun Sa bán thuốc nhưng không chơi thuốc, đây là quy tắc.
Gã nén cơn đau, run rẩy nói: “Tao thật sự không biết tình hình cụ thể, chỉ có một cách nói được lan truyền trong trại. Sách Mễ là ván cờ mà Khun Sa bày ra cho Sói Rừng Rậm, sau khi chúng chết thì tin tức con tin bác sĩ Trung Quốc đã bị lính đánh thuê giết và Sói Rừng Rậm bị diệt được lan truyền ngay lập tức. Nhưng lại có người nói, người bị bắt cóc từ Trung Quốc là nhà khoa học chứ không phải bác sĩ gì hết, vả lại cách nói này ngày càng tràn lan, cho đến hai tháng trước bên chỗ Khun Sa vừa nghiên cứu được loại thuốc phiện mới, độ thuần khiết cực cao, cách nói này mới được mọi người công nhận nhiều hơn.”
“Vậy thi thể của lính đặc chủng ở Sách Mễ thì sao?”