Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 13



Việc đầu tiên Nguỵ Vũ Sâm làm ngay khi vừa đến Myanmar là bí mật đến Sách Mễ tìm kiếm thi hài của đồng đội. Tuy nhiên thôn xóm bên đó đã hoang hoá, con suối bị nhuộm máu đỏ trước đây đã khôi phục sự trong veo, mấy khung nhà còn sót lại sau cơn cháy lớn vốn lung lay sắp đổ thì giờ lại đứng thẳng bên rìa rừng nguyên sinh, thi thể đã bị ai đó quét dọn sạch sẽ, chỉ có một vùng lớn hoa anh túc nở rộ lóng lánh nước khác thường trước thôn, sạch sẽ sống động tựa như vùng đất này chưa từng chứng kiến bất cứ tử nạn nào.

Đầu Trọc: “Lúc đến dọn thi thể, bọn tao đã chôn chúng và dân làng dưới đồng hoa anh túc.”

Thấy ánh mắt rét lạnh của Nguỵ Vũ Sâm, hắn vội vàng bổ sung: “Chỗ bọn tao đều như thế, hoặc thiêu, hoặc chôn bên dưới còn làm phân bón được.”

Báo Hoa: “…”

Đúng là một kẻ cứ tìm đến cái chết.

Lúc những người lính đặc chủng khác nối đuôi nhau đuổi đến, tay của Đầu Trọc đã được nối lại, môi gã trắng bệch, không dám hó hé co quắp trong góc xó.

Chẳng thể tìm được manh mối gì từ vẻ mặt của Nguỵ Vũ Sâm. Anh nói: “Đã nghe ngóng rõ ràng, xưởng chế thuốc lớn nhất của Khun Sa nằm trong rừng mưa. Nếu tin tức có được không sai, rất có khả năng mười hai con tin vẫn chưa chết, hơn nữa họ đã nghiên cứu ra loại thuốc phiện số hiệu 032, độ thuần khiết cực cao, bây giờ đã có một bộ phận được đưa vào quốc nội.”

Trước khi anh tiến vào lãnh thổ Myanmar, cụ ông đã gửi cho anh một email, trên đó chỉ có một câu: Xác thực có người khác, dốc toàn lực giải cứu.

Câu nói này đã chứng thực ít nhất con tin thực sự tồn tại, khả năng rất lớn phỏng đoán của họ là thật.

Một anh lính đặc chủng bình thường có thói quen kiệm lời rời mắt khỏi Đầu Trọc, thản nhiên lên tiếng: “Vậy chúng ta vào rừng mưa cứu con tin ra ngoài.”

Anh chàng nói rất đỗi nhẹ nhàng, xem việc vào rừng mưa Bắc Myanmar là chuyện đơn giản như đi vệ sinh. Những người lính đặc chủng khác muốn nói lại thôi, một người lính đặc chủng đến từ Tây Nam cười nhạo: “Rừng mưa không dễ vào thế đâu, không có kinh nghiệm mà vào bừa là chết đấy.”

Anh lính đặc chủng này có bí danh là Gấu Trúc, bí danh rất dễ thương nhưng thực chất anh ta là một người cứng đầu và khó chơi.

Không biết quân khu khác thế nào, nhưng không ít người ở quân khu Tây Nam biết sau khi Sói Rừng Rậm quay về bản doanh đã tiếp nhận cuộc thẩm tra kéo dài gần nửa tháng, bên trong chắc chắn có vấn đề. Một mình anh bình yên vô sự thoát khỏi rừng mưa, nếu nói không có ai giúp đỡ anh thì chẳng ai tin. Trong rừng mưa toàn người thế nào? Bọn buôn thuốc phiện, tội phạm bị truy nã. Cả đội còn mỗi mình anh chỉ là sự trùng hợp thôi ư?

Hoẵng gãi đầu: “Đáng sợ đến mức đó hả? Chẳng phải Sói Rừng Rậm đã an toàn thoát ra đó sao…”

Gấu Trúc không hiểu tại sao “bên trên” lại cử Sói Rừng Rậm dẫn đội chấp hành nhiệm vụ lần này. Dưới góc nhìn của anh ta, mệnh lệnh lần này rõ là vô trách nhiệm. Anh ta hừ một tiếng, nói: “Sói Rừng Rậm ra được, cậu thì chưa chắc.”

Mấy người họ đều nghe được sự mỉa mai trong giọng điệu của anh ta, ai nấy đều ngượng ngùng nhìn lén Ngụy Vũ Sâm, nhưng Nguỵ Vũ Sâm chẳng hề phản ứng, cứ như không nghe thấy.

Hoẵng chau mày nói: “Bây giờ manh mối đều chỉ về phía rừng nguyên sinh, dù thế nào đi nữa cũng phải vào một lần.”

Gấu Trúc cảm thấy mình sắp bị sự ngây thơ ngờ nghệch của cậu nhóc đánh bại: “Muốn vào thì các cậu vào đi, tôi không vào tìm chết đâu.”

Anh lính đặc chủng có thói quen kiệm lời đến từ quân khu Tây Bắc khi nãy có bí danh là Chúc Long. Anh là một mỹ nhân lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng lạnh lùng: “Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, nếu cậu đã đến thì phải nghe theo chỉ huy. Nếu không vừa lòng chuyện gì, hoặc là chấp hành nhiệm vụ xong quay về nộp báo cáo, hoặc là bây giờ rời đội.”

“Cậu!” Gấu Trúc sắp tức chết rồi, nhưng lời nói thẳng thừng chẳng hề khách sáo của Chúc Long cũng khiến anh ta ngậm miệng, không nói thêm nữa.

Đối với 15 người lính đặc chủng mà nói, lần thâm nhập này là lần đầu tiên phần đông trong số họ vào rừng mưa nhiệt đới.

Vì Trung Quốc đất rộng, chiều rộng lãnh thổ cực lớn nên điều kiện khí hậu ở mỗi địa phương có sự khác biệt rất lớn. Mặc dù họ là những người xuất sắc nhất trong đội lính đặc chủng, khả năng thích nghi rất mạnh, nhưng điều kiện khắc nghiệt trong rừng mưa vẫn tạo thành thử thách to lớn cho họ.

Tháng 9, mùa mưa trong rừng mưa nhiệt đới vẫn chưa qua, nhưng mấy hôm nay trời không đổ mưa, nước đọng trên mặt đất không quá nhiều, tốt hơn nhiều so với lần trước Nguỵ Vũ Sâm hoảng loạn vào rừng.

Có điều các loại côn trùng nhiều hơn hẳn lần trước, đi một bước là giẫm trúng mấy con, tiếng chất lỏng nổ tung làm da đầu người nghe tê rần. Còn có không ít con không sợ người, chạy qua mu bàn chân họ, muôn màu muôn vẻ, đa dạng chủng loại. Nếu có người mắc hội chứng sợ lỗ nhìn thấy, sợ rằng sẽ từ trần ngay tại chỗ.

Đầu Trọc chẳng thiết sống dẫn đường phía trước, gã đã lên thuyền giặc, bây giờ căn bản không về được nữa. Nếu Khun Sa biết gã hít thuốc phiện thì chắc chắn gã sẽ chết, huống hồ gã đã bị bắt cóc, nhả ra nhiều lời như thế, lần này gã có về vẫn chết.

Đây là lần thứ hai Nguỵ Vũ Sâm vào rừng mưa, so với lần trước anh đã có thêm chút cảm giác an toàn lạ thường, vì anh biết, Phù Việt cũng đang ở một nơi nào đó trong rừng mưa này.

Những người lính đặc chủng sinh sống ở phương Bắc gần như nổi điên. Quần áo thấm nước dính sát vào người, hít vào phổi không khí ẩm ướt khiến họ có cảm giác như bị chết đuối. Thỉnh thoảng họ còn gặp mấy con đĩa rơi từ trên trời xuống chào hỏi họ, hoặc có những con muỗi khổng lồ bay tới thử chạm vào da thịt họ cách lớp quần áo.

Lại một lần nữa ném một con kiến to bằng nắm tay khỏi bốt quân đội, Hoẵng nổi điên nói: “Cái chỗ quỷ gì đây? Tôi sắp bị cắn chết rồi!”

Cậu nhóc bước vội về trước hai bước, cố gắng dùng tốc độ để thoát khỏi đám côn trùng đã bám theo mình cả chặng đường. Bỗng dưng cậu ngạc nhiên nhìn về phía Nguỵ Vũ Sâm, hỏi: “Sói Rừng Rậm, sao tôi thấy chẳng con muỗi nào cắn anh thế?”

Nguỵ Vũ Sâm sững người, thoát khỏi dòng suy nghĩ trùng điệp, bấy giờ anh mới nhận ra quanh mình cực kỳ sạch sẽ, chẳng con muỗi nào đến gần anh.

Mấy người họ lục tục nhìn sang phía anh.

Con rắn nhỏ trên cổ tay anh nhúc nhích, xúc cảm lạnh lẽo từ động vật máu lạnh là cái lạnh duy nhất mà anh có thể cảm nhận được kể từ khi vào rừng mưa.

Nguỵ Vũ Sâm dừng chân, anh chợt nhận ra điều gì, ánh mắt khẽ dao động, anh cởi tay áo được cột chặt trước ánh mắt hoài nghi của mọi người.

Thực ra trong rừng mưa nhiệt đới, để trần da thịt của mình là việc rất nguy hiểm, vì đủ loại côn trùng sẽ nương theo nguồn nhiệt bao vây bạn trong chớp mắt. Ở những nơi thế này, chỉ cần bị cắn một phát thôi cũng có thể mất mạng, vì bạn không thể nào phán đoán được trên người những con côn trùng nhỏ xíu chẳng hề bắt mắt ấy có chứa virus đoạt mạng hay không.

Động tác của anh rất nhanh lẹ, Hoẵng còn chưa kịp can ngăn thì cổ tay của anh đã lộ ra ngoài.

Trên làn da màu lúa mạch, một món đồ trang sức màu đen thô nhỏ như chiếc đũa quấn quanh cổ tay, trông chẳng có gì kỳ lạ. 

Điều kỳ lạ là da anh trần trụi trong không khí nhưng quanh người vẫn sạch bóng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy côn trùng tản ra tứ phía như dòng chảy dưới chân anh, cảm giác như chúng đang chạy trốn.

Trong mắt Nguỵ Vũ Sâm có sự ấm áp không rõ, hoá ra Phù Việt thật sự đưa cho anh bùa hộ mệnh.

Lần này tất cả mọi người đều thấy bất thường, Báo Hoa và Hoẵng ghé lại gần định nhìn cho rõ đó là thứ gì, không ngờ Nguỵ Vũ Sâm lại lùi một bước. Người ở sau không thấy rõ tình hình, chỉ cho rằng Sói Rừng Rậm không muốn cho hai người xem.

Chỉ có hai người kia đứng đực tại chỗ, mồ hôi lạnh túa khắp người. Nếu Nguỵ Vũ Sâm phản ứng chậm hơn một chút thôi, họ sẽ bị chiếc vòng tay bỗng dưng ngóc đầu dậy, à không, con rắn nhỏ kia tấn công.

Mọi người nhận ra sự bất thường, bèn thận trọng vây quanh anh.

Trên cổ tay Sói Rừng Rậm chỉ có một “sợi dây màu đen” bình thường nhỏ dài như chiếc đũa, lúc này một nửa cơ thể của nó đang quấn trên tay Nguỵ Vũ Sâm, nửa còn lại đứng thẳng. Cái đầu nhỏ hình tam giác khẽ thè lưỡi, cảnh giác hướng về phía mọi người, bệ vệ oai nghiêm, ngang ngược cực kỳ.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, nó đang hùng hục ý chí chiến đấu, chỉ cần đối phương hơi để lộ tính công kính là nó sẽ chẳng mảy may do dự phát động tấn công.

Nhưng con rắn nhỏ này thực sự quá nhỏ và quá bình thường, chiều dài cùng lắm chỉ có thể quấn một vòng quanh cổ tay đàn ông trưởng thành, dáng vẻ nổi lòng cảnh giác như bây giờ trông khá đáng yêu.

Hoẵng và nó mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. Cậu nhóc tò mò hỏi: “Con rắn nhỏ thế này, anh nuôi à?”

Ngay lúc này, Đầu Trọc bước đi phía trên cùng bỗng hít vào một hơi khí lạnh, liên tiếp lùi về sau. Gã run rẩy đến nỗi đầu lưỡi cũng run: “Sao… sao ở đây lại có Vua Đen?”

Vẻ mặt của gã thực sự quá hãi hùng, khiến mọi người thoáng thả lỏng trước vẻ ngoài của nó nãy giờ chợt thấy lạnh run.

Gấu Trúc thắc mắc: “Vua Đen? Đó là gì?”

Nguỵ Vũ Sâm vươn tay sờ đầu rắn nhỏ, con rắn nhỏ mới còn bệ nghệ oai nghiêm trở nên dịu ngoan trong nháy mắt. Nó xuôi theo kẽ tay của Nguỵ Vũ Sâm bò một vòng như đang lấy lòng, rồi lại quấn quanh cổ tay anh, bất động.

Đầu Trọc nhìn tay áo đã được cột lại của Nguỵ Vũ Sâm, bấy giờ gã mới thở phào. Bây giờ ánh mắt gã nhìn Nguỵ Vũ Sâm đã hoàn toàn thay đổi, chẳng thể giấu giếm vẻ sợ sệt trong mắt.

Gã cách xa Nguỵ Vũ Sâm thêm một chút rồi nói: “Vua Đen là loài rắn độc nhất thế giới.”

Gấu Trúc coi khinh: “Chỉ cần đọc sách nhiều một tí cũng biết loài rắn độc nhất trên thế giới là rắn hổ mang.”

Đầu Trọc không để ý lời cười nhạo của cậu ta mà liếc nhìn Nguỵ Vũ Sâm bằng ánh mắt không rõ. Gã nói: “Đây là lời đồn trong rừng mưa Bắc Myanmar. Cả đời này tôi chỉ từng thấy nó một lần vào lúc sáu tuổi, cha của tôi dẫn tôi băng qua rừng mưa, tôi tận mắt nhìn thấy một con rắn to như thế này đã cắn chết trọn một bầy sói. Cha tôi nói cho tôi biết nó tên Vua Đen, chỉ thuộc về rừng mưa Bắc Myanmar, là loài rắn độc nhất thế giới, quanh nơi có nó sẽ không có con muỗi nào xuất hiện.”

Trong mắt của mỗi người chứa đủ loại cảm xúc, Nguỵ Vũ Sâm dửng dưng lên tiếng: “Tôi gặp nó khi đến rừng mưa Bắc Myanmar vào lần trước.”

Anh chỉ nói một câu như thế như lời giải thích cho tất thảy, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hoẵng muốn hỏi gì đó, thấy anh không muốn giải thích thêm thì lặng lẽ nhìn sang anh lính đặc chủng ở quân khu Đông Bắc đến đây cùng mình. Đó là một người có tính cách trầm lặng, lắc đầu một cái rõ nhẹ với cậu nhóc, vậy nên cậu nhóc ngậm miệng đi theo.

Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, đi theo Nguỵ Vũ Sâm có thể giảm bớt muỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.