Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 18



Nguỵ Vũ Sâm nhíu mày nhìn chén thuốc trước mặt, miệng méo xệch. Bây giờ anh yếu tới nỗi nói không ra hơi, chỉ có thể dùng vẻ mặt để thể hiện sự chống cự.

Phù Việt cúi đầu nhìn anh, thứ ánh lên trong con ngươi toàn là bóng anh, nét cười trong mắt thiếu niên rất rõ. Cậu nói: “Anh ơi, anh cứ thế này là em có thể hiểu anh đòi hôn đấy nhé.”

Vậy nên cả một chén thuốc mà Nguỵ Vũ Sâm chẳng nếm thấy vị đắng gì, chỉ có mùi cỏ tươi thoang thoảng trên người Phù Việt và nhịp tim mất kiểm soát.

Hai ngày sau, Nguỵ Vũ Sâm đã có thể xuống giường hoạt động. Vì Chúc Long bị thương quá nặng nên anh ta có thể nói chuyện nhưng vẫn chưa cử động được.

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, mọi người chỉ đành ở đây đợi trời quang mây tạnh.

Ngày thứ hai kể từ khi Nguỵ Vũ Sâm tỉnh lại, Gấu Trúc từng thử chạy trốn, kết quả suýt nữa bị đầm lầy nuốt chửng, do đó không một ai có tâm tư ra ngoài nữa.

“Bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện xảy ra trong hành động lần này rồi.”

Giọng Nguỵ Vũ Sâm lạnh lùng, đây là vấn đề anh luôn suy nghĩ suốt hai ngày sau khi tỉnh lại: “Ai tiết lộ thông tin hành động cho Khun Sa, mọi người nghĩ sao?”

Lúc đến có mười lăm người, lúc về chỉ còn tám người, nếu Phù Việt đến trễ hơn một chút nữa thôi thì bây giờ có lẽ mọi người đã bị ném vào miệng sói trong thung lũng rồi.

Nhưng đồng thời cũng có một vấn đề khó giải thích được, mọi người đều bị thương, mọi người đều đối diện với nguy cơ phải chết, vậy nên không ai bị nghi ngờ.

Chúc Long trầm giọng nói: “Từ khi chúng ta vào rừng mưa, mọi người luôn ở cùng nhau, tín hiệu của công cụ truyền tin đều bị ngắt, gần như không ai có thể truyền tin ra ngoài.”

Nguỵ Vũ Sâm nhìn về phía Hoẵng: “Người dẫn chúng ta vào đâu?”

Hoẵng mím môi, rõ ràng hơi kháng cự câu hỏi này, ngặt nỗi ánh mắt của Sói Rừng Rậm quá sắc bén, cậu chỉ đành lắp bắp lên tiếng: “Tối hôm chúng ta tiến vào, tôi và Báo Hoa ở trên đài bắn súng đã trói gã ném qua một bên, sau khi các anh gặp chuyện, chúng tôi vội vàng quan sát tình huống, nghĩ lại thì lúc đó gã đã…”

Cậu nhóc dè dặt nhìn Nguỵ Vũ Sâm, nói tiếp: “Có lẽ gã lên cơn nghiện thuốc, ngã vào vũng nước đọng rồi chết đuối…”

Nguỵ Vũ Sâm không có phản ứng gì quá mạnh, chỉ dửng dưng gật đầu, nói: “Không phải gã.”

Phù Việt xé một cái đùi thỏ đã được nướng chín, xé nhỏ rồi đưa cho Ngụy Vũ Sâm. Cậu nói: “Muốn biết chuyện này đơn giản lắm, không cần đoán mò thế đâu.”

Mọi người đồng loạt sững sờ.

“Có lẽ hắn không thực sự cố ý tiết lộ tin mật, vậy nên hắn cũng gặp nguy hiểm giống mọi người. Nhưng sau khi nguy hiểm qua đi, chắc chắn hắn biết vấn đề là do mình.”

Cậu nói như ám chỉ: “Người này biết mình bất cẩn để lộ tin tức nên cực kỳ hoảng loạn lo lắng, không nhịn được tìm cách chứng thực suy đoán của mình, không ngừng liên lạc với bên ngoài. Do đó, người nóng lòng nhất hai ngày qua là người có hiềm nghi lớn nhất.”

Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Gấu Trúc. Ngay cả một người không lắm mưu toan như Hoẵng cũng chau mày thật chặt, từ từ lên tiếng hỏi giữa một vùng tĩnh lặng: “Là cậu sao? Cậu biết từ lâu rồi?”

Câu trước là hỏi Gấu Trúc, câu sau là hỏi Phù Việt.

Gấu Trúc im lặng, thậm chí không nhìn bất kỳ ai, chỉ nhìn chằm chằm bánh quy nén trên tay.

Hắn có thể cảm nhận được mọi ánh mắt đổ dồn lên người mình, hắn không dám ngẩng đầu, nhất là khi hắn nhận ra vấn đề bắt nguồn từ mình, hắn càng không dám nhìn vào mắt đồng đội.

Phù Việt thờ ơ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Mặt Gấu Trúc trắng bệch.

Hai ngày trước, sau khi Nguỵ Vũ Sâm tỉnh lại, sự thấp thỏm bất an trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm. Hắn không dám tin là mình đã để lộ tin mật hại mọi người, hắn nôn nóng ra khỏi rừng nguyên sinh liên lạc với người kia, nhưng chẳng ngờ lại rơi xuống đầm lầy trong rừng. Bên trên đầm lầy nọ bị nước mưa cao tới eo che khuất, chỉ cần rơi xuống đến đầu gối là có nguy cơ chết đuối. Hắn đã từ bỏ hoàn toàn, kéo balo lấy thiết bị liên lạc quân dụng mà mình có. Hắn không nói với ai khác, lúc tín hiệu liên lạc của đồng đội bị cắt đứt hoàn toàn, một thiết bị liên lạc khác của hắn vẫn còn đầy tín hiệu, hoàn toàn có thể liên lạc với bên ngoài.

Hắn đứng trong đầm lầy, từ từ cảm nhận mình bị đầm lầy nuốt chửng, kết nối cuộc gọi đó.

Mắt hắn đỏ bừng, cắn răng hỏi: “Ông là Cú Đêm?”

Bên kia không lên tiếng mà nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

Hắn ném mạnh điện thoại đi, mất sạch ý chí sinh tồn, cứ thế chìm xuống cũng là kết cục tốt nhất cho hắn.

Lúc nước mưa đã vượt qua cổ hắn, một sợi dây leo được ném đến chỗ hắn.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên ngồi xổm trên cây, bình tĩnh nhìn hắn, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Cuối cùng hắn vẫn tóm lấy sợi dây leo cứu mạng ấy.

Gấu Trúc trúc trắc nói: “Là tôi.”

Mắt Hoẵng đỏ au, nói với vẻ không dám tin: “Tại sao? Cậu có biết chúng ta mất bảy người không? Suýt nữa cậu cũng mất mạng, tại sao cậu làm thế?”

“Tôi… mới đầu… mới đầu tôi cứ tưởng Sói Rừng Rậm có vấn đề.”

Nguỵ Vũ Sâm: “Là cậu cho rằng tôi có vấn đề hay có ai khác nói với cậu tôi có vấn đề?”

Gấu Trúc thoáng trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Nguỵ Vũ Sâm mà nhìn Phù Việt, hỏi: “Nếu cậu đã nghe thấy, tại sao vẫn cứu tôi?”

Phù Việt nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ, nói: “Hai việc này liên quan gì đến nhau?”

Gấu Trúc sững người, ngay sau đó nỗi ân hận như nước dâng nhấn chìm hắn. Ý của Phù Việt là việc hắn là nội gián và cậu cứu hắn chẳng liên quan gì đến nhau, tương tự, Sói Rừng Rậm có vấn đề hay không không đến lượt hắn thẩm vấn.

Hắn nhắm mắt rồi nói: “Có người bảo tôi để mắt Sói Rừng Rậm, nếu anh ấy có bất kỳ điểm bất thường nào thì giết ngay.”

Hoẵng phẫn nộ nói: “Hắn nói gì cậu cũng tin?”

Gấu Trúc hít sâu một hơi rồi nói: “Tiểu Ngũ là em họ của tôi.”

Cổ họng Nguỵ Vũ Sâm đắng chát, lặng thinh nhắm mắt.

Mọi người nhìn nhau, họ không biết Tiểu Ngũ là ai.

Chúc Long đã đoán được điều gì, anh chau mày hỏi: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cậu có báo cáo cho người kia biết chúng ta đang ở đâu không?”

Nếu có nói, vậy tình hình của họ rất có khả năng cực kỳ nguy hiểm.”

Phù Việt dửng dưng lên tiếng: “Yên tâm, hắn không có cơ hội đó.”

Chúc Long: “…”

Gấu Trúc: “…”

Hải Quỳ vừa bất ngờ vừa giận mà nhìn Gấu Trúc. Một đồng đội đến từ cùng một quân khu với anh ta đã tử trận. Anh ta đã từng phỏng đoán rất nhiều khả năng, nhưng chẳng ngờ nguyên nhân lại nực cười đến thế. Anh ta miễn cưỡng giữ vững lý trí, cắn răng hỏi: “Kẻ đó là ai? Tại sao cậu tin hắn đến thế?”

“Hắn là Lưu Tiềm.”

Phù Việt cảm nhận rõ cơ thể Nguỵ Vũ Sâm cứng đờ khi nghe thấy cái tên ấy. Nhân lúc mọi người đổ dồn sự chú ý lên Gấu Trúc, cậu lặng lẽ nhét tay mình vào tay phải của anh, mười ngón tay từ từ đan chặt.

Đầu ngón tay lạnh cóng của Nguỵ Vũ Sâm cảm nhận được hơi ấm, anh nắm chặt bàn tay ấm áp ấy, hấp thu thân nhiệt của đối phương.

“Sau sự kiện Sách Mễ, Sói Rừng Rậm chỉ còn một người sống sót, vả lại chỉ mất một tháng để băng qua rừng nguyên sinh Bắc Myanmar. Lúc tìm được anh ta, cả người anh ta hầu như không bị thương. Chuyện này quá khó tin, hơn nữa sau khi anh ta về đội đã tiếp nhận tra hỏi suốt nửa tháng trời, nhưng mãi mà anh ta chẳng nói mình thoát ra thế nào. Vậy nên người biết chuyện đều thấy khả nghi.”

Cõi lòng Phù Việt chấn động, dường như lời cậu nói với anh trong đêm cuối cùng trước khi đi lại vang lên bên tai —

“Quay về đừng nhắc đến sự tồn tại của em.”

Nguỵ Vũ Sâm không hỏi gì hết, chỉ đáp vỏn vẹn một chữ: “Ừ.”

Thế là anh phải đối diện với nguy cơ bị mọi người hiểu nhầm, nhưng chẳng nói một chữ nhắc đến sự tồn tại của cậu.

Mắt cậu nóng rực, nâng bàn tay đang nắm chặt của hai người đến bên miệng rồi hôn.

Gấu Trúc cười cay đắng, hắn nói: “Đây vốn là điểm tôi nghi ngờ nhất, người sống trong núi Dã Nhân đều là kẻ buôn thuốc phiện, tội phạm bị truy nã, nếu không có ai giúp đỡ thì căn bản anh ta không thể ra khỏi rừng mưa. Cho đến khi gặp được Phù Việt, vấn đề cuối cùng quấy nhiễu tôi bấy lâu nay cũng được giải quyết.”

Có Phù Việt, một tháng mà thoát khỏi núi Dã Nhân chẳng phải vấn đề gì to tát.

Gấu Trúc: “Người được cử đến tham gia nhiệm vụ lần này vốn không phải tôi, là Lưu Tiềm tìm tôi, nói cho tôi biết rất có thể cái chết của Tiểu Ngũ có liên quan đến Sói Rừng Rậm, vả lại trong đội đã nảy sinh nghi ngờ với anh ấy. Hắn ám chỉ với tôi rằng trong nhiệm vụ lần này, hễ Sói Rừng Rậm có bất cứ động thái nào khác thường thì có thể lập tức ra tay giết anh… Hơn nữa, vì Lưu Tiềm là sĩ quan huấn luyện cũ của Sói Rừng Rậm, có quan hệ đặc biệt mật thiết nên lúc đó tôi đã nghĩ rất có thể bên trong có vấn đề, nhưng người tìm tôi là hắn nên tôi tin ngay…”

Trong mắt Nguỵ Vũ Sâm chứa đựng sự đau khổ, hồi lâu sau mới từ từ lên tiếng giải thích: “Lần trước về tôi có gặp hắn, hắn là cán bộ hành chính tối cao của khu Tây Nam. Lúc đó hắn và kiểm tra viên kỷ luật đã cùng nhau thẩm vấn tôi, rồi phê chuẩn cho tôi nửa tháng nghỉ phép. Tôi quay về Bắc kinh một chuyến, trên đường rắn nhỏ luôn theo tôi nên tôi mới tránh được vô số lần tấn công ngoài sáng trong tối.”

Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng Phù Việt có thể nghe được nỗi bi thương sâu sắc trong giọng điệu của anh.

Trong hang là một vùng tĩnh lặng, không ai nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.