Nguỵ Vũ Sâm đờ người, bối rối cảm nhận “ngọc thơm” dào dạt giữa chốn rừng già núi thẳm. Nếu người trong vòng tay anh là một cô gái, có lẽ anh sẽ cảm thấy mình giống chàng thư sinh trong Liêu trai chí dị, gặp phải yêu quái trong núi… Cơ mà thiếu niên xinh đẹp ấy cũng chẳng khác yêu quái trong núi là bao.
Họ vốn đã cách nhau rất gần, hơi thở của Phù Việt phả lên má anh, gợi cơn ngứa râm ran. Thiếu niên vùi mình vào lòng anh quá mức thuần thục, như thể đã làm vô số lần, có khi ba ngày trước thiếu niên luôn ngủ như thế cũng nên.
Nghĩ vậy, Nguỵ Vũ Sâm cũng thoải mái hơn. Quả nhiên sau khi bị thương nặng thì sức khoẻ không hồi phục nhanh được, từng cơn buồn ngủ chóng mặt ập đến, anh cũng chìm vào giấc ngủ say.
“Một nhóm y bác sĩ nước ta hỗ trợ Myanmar đã bị phần tử vũ trang Myanmar bắt cóc. Hiện tại đã xác định được vị trí của họ ở bang Shan. Nhóm y bác sĩ có tổng cộng mười hai người, chúng ta sẽ cử Sói Rừng Rậm thâm nhập Myanmar, giải cứu con tin…”
“Có nội gián, mau rút lui…”
“Đội trưởng, chạy mau, chạy mau!!!”
“Đội trưởng, anh nhất định phải quay về…”
Ánh lửa ngập trời, xác chất đầy thôn, cơn đau từ vô vàn vết thương trên mặt trên người đang bào mòn ý chí của anh, nhưng chẳng thể nào sánh được nỗi tuyệt vọng khi cơ thể của đồng đội hóa thành thịt vụn ngay trước mặt mình.
Thịt vụn và máu bị cơn mưa xối xả cọ rửa hóa thành một vùng đỏ thắm mênh mông, cơ thể của đồng đội đứt thành từng mảnh nhỏ ở nơi gần anh trong gang tấc. Cậu thanh niên trẻ tuổi cản mảnh bom sau lưng cho anh, gào lạc cả giọng: “Chạy mau!”
Ngực anh như bị chặn bởi một tảng đá nặng trịch, nỗi bi thương khiến cả việc hít thở cũng trở nên khó nhọc. Anh vùng vẫy há to miệng thở hổn hển, cho đến khi từng tiếng gọi cứu anh khỏi cơn ác mộng không khác gì địa ngục.
Anh được một người ôm vào lồng ngực ấm áp, người ấy hôn phớt đỉnh đầu anh, không ngừng vỗ về: “Không sao, bây giờ an toàn rồi, không sao…”
Cuối cùng ánh mắt của anh cũng tập trung, bấy giờ anh mới cảm nhận được mồ hôi lạnh thấm ướt cả người. Thiếu niên giữ mặt anh, lo lắng nhìn vào mắt anh.
Cậu nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt lăn tròn trong mơ bằng phần bụng ngón tay khô ráo. Thấy anh đã tỉnh, cuối cùng cậu cũng thở phào một hơi. Cậu không nhắc đến cơn ác mộng vừa rồi mà thỏ thẻ như sợ quấy nhiễu anh: “Anh lại bị sốt, tỉnh là tốt rồi. Anh đừng sợ, ở đây rất an toàn.”
Hai con báo gấm nằm nhoài ngoài cửa hang để canh gác, ánh lửa trong hang vẫn sáng, xua tan cái lạnh do giấc mơ đem đến.
Anh hơi xấu hổ nhúc nhích cơ thể. Cậu thiếu niên hiểu ý bèn buông anh ra, nói: “Quần áo trên người anh không mặc được nữa, anh mặc tạm đồ của em nhé, ngày mai quần áo khô rồi lại thay.”
Nguỵ Vũ Sâm gật đầu, uống sạch nước thiếu niên đưa cho. Anh hé môi nhưng chẳng nói một lời, vẫn để bụng nụ hôn vừa rồi của thiếu niên.
Phù Việt lấy một chiếc áo khoác thể thao để bên giường, rồi giặt lại khăn ướt dùng để hạ sốt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt anh. Thấy anh né tránh, cậu dừng tay rồi nói với vẻ bất lực: “Anh đừng cử động, bây giờ dù chỉ một cơn cảm nhẹ cũng có thể dễ dàng lấy mạng anh đấy.”
Nguỵ Vũ Sâm mím môi, nhận khăn, ho khẽ một tiếng: “Cảm ơn, hồi nãy cậu…”
Phù Việt hiểu ngay anh muốn nói gì. Cậu chống mép giường đá nghiêng người kề sát mặt Nguỵ Vũ Sâm, quan sát thật kỹ anh lính đặc chủng trước mặt, trong mắt đượm đôi nét gian xảo nhưng lại chẳng nói gì.
Cậu cách anh quá gần, thoáng chốc Nguỵ Vũ Sâm sững người.
Phù Việt cụp mắt, nhìn đôi môi trắng toát của Nguỵ Vũ Sâm, ghé lại gần chạm khẽ rồi ngước đôi mắt sáng như sao, cười hỏi: “Hồi nãy làm sao?”
Nguỵ Vũ Sâm không nhúc nhích. Với tư cách là đội trưởng đội đặc chủng Sói Rừng Rậm, ít nhất anh sẽ không hoảng sợ mất vía khi gặp tình huống xảy ra bất ngờ, dù rằng với anh cảnh tượng lúc này thực sự quá hoang đường.
Anh đã quanh quẩn trong rừng nguyên sinh ba ngày hai đêm, sau khi hôn mê được một cậu bé xinh đẹp người Trung Quốc cứu, cậu bé ấy vừa mới hôn anh.
Nguỵ Vũ Sâm định thần, lúc lên tiếng giọng anh đã chẳng còn vẻ đắn đo. Anh híp đôi mắt sắc bén, nghiêm túc nhìn cậu bé: “Tại sao?”
Đến lượt Phù Việt sững sờ, còn vì gì được nữa, cậu thích thì hôn chứ sao.
Ánh mắt Phù Việt âm u, hồi lâu sau mới thở dài, đứng lên ra khỏi hang. Cậu không trả lời câu hỏi của Nguỵ Vũ Sâm mà bình thản nói rằng: “Anh lau người rồi ngủ đi, dễ bị lạnh đấy.”
Một con báo gấm đi theo cậu, con còn lại ngoảnh đầu nhìn anh, nằm im trên mặt đất.
Con ngươi của Nguỵ Vũ Sâm tối tăm không rõ, anh giơ tay chạm vào môi mình. Vì bị sốt nên môi anh khô nứt nẻ, chạm nhẹ là đau nhói… chảy máu rồi.
Thô ráp đến thế mà cậu ấy cũng hôn, Nguỵ Vũ Sâm bỗng có một suy nghĩ rất không đúng lúc.
Trông thiếu niên còn chưa đầy hai mươi, cũng đương độ tuổi sinh viên bình thường, vừa trong sáng vừa đẹp trai. Còn anh đã sống trong quân đội nhiều năm, lúc còn trẻ thì tạm, chứ bây giờ thật sự đã xuề xoà hơn nhiều. Nói một cách công bằng, dù có hôn cũng là anh chiếm hời của cậu.
Cậu thích anh ư?
Nguỵ Vũ Sâm thay đồ, ngăn bản thân nguy nghĩ lung tung. Ngoài trời vẫn đang mưa, liệu cậu ra ngoài có gặp chuyện hay chăng?
Anh cố gắng vịn vách núi đứng lên, bấy giờ mới cảm nhận được cơn đau nhói nhưng không quá khủng khiếp từ vết thương trên người. Vừa nãy anh có xem thử, vết thương lành rất tốt, xem ra cơ thể đau nhức là do sốt.
Bây giờ anh mới thấy rõ hoàn cảnh trong hang, hẳn đây là một nơi có địa hình khá cao, nước mưa ngoài kia không thể chảy vào. Súng của anh và balo của thiếu niên nằm chung một chỗ, được đặt hết sức tuỳ ý, điều này cũng cho thấy thiếu niên rất chắc chắn về độ an toàn của nơi này. Về phần đống lửa, lúc này anh mới thấy rõ đó không phải đống lửa được dựng nên, mà là một chiếc bếp lò không biết đang cháy nhờ vào nhiên liệu gì, chẳng trách lửa cháy được ở nơi ẩm ướt thế này.
Balo leo núi của thiếu niên rất to, bị bỏ ngỏ trên mặt đất. Anh không có ý định rình mò bí mật của người khác mà vịn vách núi từ từ di chuyển ra cửa hang.
Báo gấm lười biếng liếc nhìn anh, chẳng hề có ý định tấn công. Nó chỉ đứng lên, anh bước ra ngoài một bước, nó cũng đi theo một bước.
Ngoài hang là một vùng tối đen, ấy là đêm muộn trong rừng nguyên sinh. Rẽ qua tảng đá trong hang núi, tiếng mưa và tiếng gầm gừ của những loài vật chưa biết tên càng gần thêm, trong thoáng chốc anh như quay lại khu rừng nguyên sinh nguy hiểm hãi hùng. Miệng hang không có dấu vết của thiếu niên.
Đã trễ thế này mà cậu còn đi đâu?
Nguỵ Vũ Sâm chau mày, gió núi hắt nước mưa lên mặt anh. Bước thêm một bước ra ngoài là màn đêm duỗi tay không thấy năm ngón, không biết bên trong che giấu bao nhiêu hiểm nguy chết người. Những mối nguy ấy không đến từ con người, nhưng còn hung hiểm hơn cả con người.
Anh định thần, siết chặt cây súng trường chẳng còn bao nhiêu đạn trong tay, tiến lên trước một bước.
Anh phải ra ngoài tìm cậu, núi rừng nguy hiểm như thế, nhỡ đâu…
Nhưng anh còn chưa kịp bước vững thì đã va phải lồng ngực của một người.
Cậu thiếu niên ôm anh về lại hang núi, nhìn con báo gấm sau lưng anh bằng ánh mắt trách cứ, duỗi tay sờ trán anh một cách rất tự nhiên, khẽ hỏi: “Sao anh lại ra ngoài?”
Giọng cậu đượm nỗi lo lắng chẳng mảy may che giấu.
Nguỵ Vũ Sâm không biết giải thích thế nào.
Trong hang núi sáng tỏ, thiếu niên tuỳ ý lau nước mưa trên tóc, cậu ngồi xổm trước mặt anh và nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Anh sốt nên vừa nãy em đi hái thuốc cho anh. Bên ngoài nguy hiểm lắm, cơ thể của anh hãy còn yếu, anh đừng ra ngoài.”
Nguỵ Vũ Sâm gật đầu, trong lòng vừa thấy cảm động vừa thấy xấu hổ, nhưng anh chẳng thể nói rằng anh ngỡ cậu xấu hổ vì câu hỏi khi nãy nên mới ra ngoài. Anh giơ tay chạm vào mái tóc ướt đẫm của thiếu niên rồi nhanh chóng buông tay, nói: “Tôi biết rồi, cậu mau thay đồ đi, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Thiếu niên buông mạch đập của anh ra, bấy giờ mới thở phào, cười trêu: “Nếu anh quan tâm em, thế thì anh hôn em một cái nhé.”
Nguỵ Vũ Sâm: “…”
Có thể xem như anh đang bị ghẹo không?
Thiếu niên nửa quỳ trước mặt anh, mắt sáng ngời. Anh cũng không thể phân rõ trong mắt cậu sự trêu đùa hay sự chân thành chiếm phần hơn nên anh nhất thời ngây ngẩn.
Mà thiếu niên cũng không đợi anh có ý kiến, cậu đứng thẳng che phủ môi anh.
Nguỵ Vũ Sâm im thin thít, trừng mắt nhìn cậu thiếu niên đang kề sát mình.
Cậu khép hàng mi tựa lông vũ, duỗi đầu lưỡi mềm mại từ từ thấm ướt đôi môi khô của anh. Vì môi khô nên khi vết thương bị rách còn kéo theo cả cơn đau râm ran cứ mãi lan đến đáy lòng, nhưng lại có sự rung động ngứa ngáy khó lòng kiềm chế. Trái tim đánh mất nhịp đập bình thường, một thoáng đại não của anh trắng xóa, đợi đến khi anh hoàn hồn, thiếu niên đã rời khỏi môi anh.
Trong bầu không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở dồn dập của hai người, trong đôi mắt của cậu thiếu niên đang kề cận là ánh nước hiển hiện, đáy mắt đượm nét cười nhìn anh.
Nguỵ Vũ Sâm cầm lòng không đậu mà liếm môi. Khi ý thức được mình đang làm gì, anh lại mím môi ngay tức thì như đang giấu đầu lòi đuôi. Đối diện với cậu thiếu niên ướt sũng, hiếm khi anh thấy hoảng loạn, vội vàng lên tiếng: “Cậu đi thay đồ đi.”
Thoạt đầu không đẩy thiếu niên ra vì anh sợ thiếu niên lại chạy đi, lúc sau không đẩy thiếu niên là do đâu?
Lần đầu tiên trong đời Nguỵ Vũ Sâm nghi ngờ xu hướng tính dục của mình. Anh đỡ trán, cũng không rõ vì đau hay vì ngượng.
Khi anh ngẩng đầu lên lại, thiếu niên đang để trần nửa thân trên để lau người. Nước mưa xuôi theo tóc cậu từ từ chảy xuống ngực, lướt qua hạt châu đỏ tươi xuống cơ bắp đường nét rõ ràng. Cơ bắp của cậu rất đẹp, không phải những khối cơ thô thiển do đắm mình trong phòng tập gym mà có. Cơ thể trắng nõn kết hợp với lớp cơ bắp săn chắc tạo thành dáng người tiêu chuẩn mặc đồ thì gầy nhưng cởi đồ thì có thịt.
Nét cười thoáng qua mắt Phù Việt, cậu vẫn không dừng tay mà cởi quần dài để lộ bắp đùi thon dài và bờ mông tròn vểnh. Cậu quay lưng về phía anh, cúi người lấy quần áo trong balo của mình để thay.
Nguỵ Vũ Sâm cảm giác bản thân hơi khang khác. Anh rời mắt khỏi cơ thể nọ, uống ít nước thấm họng, bấy giờ mới thấy khỏe hơn: “Tôi không sao, sau này cậu đừng mạo hiểm đi hái thuốc nữa.”