Vẻ mặt của Phù Việt chẳng mảy may thay đổi. Cậu hỏi: “Bây giờ Quân đội Trung Quốc có động tĩnh gì không?”
Phạm vi câu hỏi của cậu quá rộng, từ Sói Rừng Rậm tới thuốc phiện rồi vòng ngược trở lại, ánh mắt của gã trung niên thoáng vẻ né tránh, gã thận trọng trả lời: “Hiện tại quân đội chưa có động tĩnh gì. Chúng tôi cũng lấy làm lạ, Sói Rừng Rậm bị diệt toàn quân thì chẳng có lý do gì để họ không hành động.”
Người trẻ tuổi kế bên tìm được cơ hội lên tiếng, lập tức tiếp lời: “Tin tức về hành tung của Sói Rừng Rậm do nội bộ Quân đội Trung Quốc tiết lộ, nghe nói bên đó có một người có bí danh Cú Đêm, là bạn cũ của Khun Sa.”
Gã trung niên biến sắc, nóng nảy đá một cú vào chân người trẻ tuổi.
Cõi lòng Nguỵ Vũ Sâm chấn động dữ dội, một nhóm lái buôn nhỏ cũng biết trong nội bộ quân đội có nội gián, vậy mà Quân đội Trung Quốc to lớn nhường ấy chưa từng nghe nói gì ư?
Sói Rừng Rậm là mũi tên sắc bén nhất biên phòng, các anh đã đọ sức với đội buôn ma tuý của Khun Sa nhiều năm, thế mà lần này lại thất bại trong tay người phe mình, đúng là nực cười quá đỗi.
Phù Việt thuận miệng hỏi: “Cậu biết Cú Đêm là ai không?”
Gã trung niên nức nở xin tha: “Tôi thật sự không biết, chúng tôi chỉ là lái buôn nhỏ ở ngoài rìa mà thôi…”
Phù Việt nhảy xuống khỏi người con trăn: “Đừng nói cho người khác biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bằng không sau này các người đừng hòng đi qua khu rừng này nữa.”
Gã trung niên thấp thỏm đồng ý.
Phù Việt vỗ con trăn đang nằm ườn trên mặt đất rồi nói nhỏ với nó mấy câu, đám người nọ nhanh chóng bị con trăn kéo đi xa, tựa như lúc đến.
Nguỵ Vũ Sâm bước ra từ trong góc khuất, cụp mắt, không thấy rõ vẻ mặt.
Phù Việt giơ tay, một con rắn nhỏ màu đen quấn quanh cổ tay cậu, con rắn nhỏ thon dài như chiếc đũa, lúc quấn quanh cổ tay trông như một món trang sức bình thường.
Phù Việt kéo tay Nguỵ Vũ Sâm, nói: “Lần này quay về anh phải cẩn thận, em bảo rắn nhỏ đi theo anh, nó sẽ bảo vệ anh. Đợi đến khi anh quay lại rừng Bắc Myanmar, anh nhớ đưa nó về nhé.”
Rắn nhỏ xuôi theo bàn tay nắm lấy nhau của hai người để bò lên tay Nguỵ Vũ Sâm loanh quanh hai vòng, quấn quanh cổ tay anh rồi bất động.
Xúc cảm từ động vật máu lạnh làm người ta nổi da gà, nhưng Nguỵ Vũ Sâm không sợ, anh khẽ nói: “Cảm ơn.”
Màn đêm đã buông xuống núi rừng, con voi trắng sau lưng họ đang ngủ say, đom đóm bay quanh rọi sáng hai người, đem lại cảm giác thật tươi đẹp. Gương mặt tinh xảo của thiếu niên giữa màn đêm trông càng đẹp vô thực, Nguỵ Vũ Sâm chợt thấy xuyến xao.
Lúc này quá hợp để hôn, Nguỵ Vũ Sâm nghĩ.
Phù Việt dắt tay anh đi vào hang núi, dịu dàng cất tiếng: “Anh không cần cảm ơn em.”
Lần này thiếu niên ngủ trong vòng tay anh, ôm lấy eo anh, gối lên hõm vai anh say giấc nồng như mọi lần, vậy nên cuối cùng anh cũng được ngủ yên giấc.
Anh có rất nhiều lời muốn nói với Phù Việt, nhưng anh không có lập trường để nói, chỉ đành giữ im lặng.
Nơi này được gọi là “chốn ma quỷ cư trú”, trước khi gặp được Phù Việt đúng là như thế. Nhưng một tháng nay, ngoại trừ sự ẩm thấp oi bức của rừng thẳm khiến anh khó chịu thì chẳng có lấy một con muỗi hay đĩa quấy phá. Anh là Sói Rừng Rậm, có khả năng thích nghi với kiểu thời tiết thế này tốt hơn người khác nhiều, thế nên anh cũng không thấy khổ. Mà điều kì lạ là dường như Phù Việt còn thích nghi với môi trường ở đây tốt hơn cả anh.
Lúc trời hửng sáng, Phù Việt đã cầm một chén thuốc đợi anh. Anh không nhận thuốc ngay, vì anh bỗng nhớ những lời thiếu niên nói tối qua: đã hết socola.
Thế là anh ôm tâm tư không thể nói rõ mà khẽ chau mày, tiện thể phàn nàn một câu: “Đắng.”
Con ngươi của Phù Việt loé sáng, cậu cúi đầu nhìn thuốc trong tay, chẳng mảy may do dự ngậm một ngụm trong miệng rồi hôn lên môi Nguỵ Vũ Sâm.
Đầu lưỡi mềm mại của Phù Việt dẫn dắt anh, từng chút một đút thuốc vào miệng.
Mọi thứ đều như anh nghĩ, đúng với mong ước của anh.
Thuốc đã được đút hết, hai người vẫn lặng im để môi lưỡi giao hoà, lúc tách ra còn kéo theo một sợi nước bọt bên môi. Chẳng ai nhúc nhích, cứ nhìn vào mắt đối phương và khẽ thở gấp như thế, cho đến khi sợi nước đứt rời, môi hai người lạnh thêm và rồi cái lạnh nhanh chóng mất tăm.
他现在也并不觉得苦了,反而余着淡淡的甘甜,那点说不清道不明、自己都没有搞懂又明晃晃的私心,满足了。
Bây giờ anh chẳng hề thấy đắng, trái lại còn thấy vị ngọt thoang thoảng, thỏa mãn chút tâm tư chẳng thể nói rõ, ngay cả chính anh cũng chưa hiểu song nó đã hiển hiện.
Tốc độ của voi trắng rất nhanh, gần chạng vạng anh đã có thể nhận ra cảnh vật gần biên giới xuất cảnh. Cây cối ở đây không san sát như rừng nguyên sinh, trong đám động vật lang thang cũng không có nhiều thú dữ, đủ mọi tình huống đã chứng tỏ có dấu vết sinh hoạt của con người ở phía trước.
Anh hơi nôn nóng, theo mỗi bước chân tiến về trước của voi trắng anh lại càng sốt ruột hơn. Lúc trời dần tối, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Tôi hơi mệt, hôm nay chúng ta đi tới đây thôi.”
Yêu cầu của anh rất đường đột, song Phù Việt chẳng hề dị nghị.
Phù Việt vỗ voi trắng, hai người dừng chân nghỉ ngơi ở một chỗ cách biên giới xuất cảnh không xa.
Đêm dần buông, hai người tựa vào voi trắng để nghỉ ngơi. Phù Việt quen đường quen nẻo chui vào ngực Nguỵ Vũ Sâm, hai người nhắm mắt, họ đều biết đối phương chưa ngủ.
Nguỵ Vũ Sâm bình tĩnh hỏi: “Cậu sống ở đâu?”
Phù Việt tựa vào hõm cổ anh, mở mắt nhìn góc mặt hoàn hảo của anh thanh niên, khẽ nói: “Bắc Kinh.”
Thấy Nguỵ Vũ Sâm hơi chau mày, Phù Việt nói tiếp: “Số 101 phố cổ Hồ Đồng Bát Đại, khu phía Bắc thành phố Châu, phía Tây Bắc Kinh.”
Chi tiết đến không thể chi tiết hơn, Nguỵ Vũ Sâm thả lòng chân mày, mở mắt cúi đầu nhìn người trong ngực, nhưng lại bất ngờ va phải một đôi mắt chứa nét cười. Anh quên hết lời muốn nói, cứ yên tĩnh ngắm nhìn Phù Việt hồi lâu mới nhớ lại câu hỏi khi nãy: “Chừng nào cậu về Bắc Kinh?”
Hiếm khi Phù Việt trầm tư hồi lâu, cậu nói: “Em chưa biết.”
Nguỵ Vũ Sâm mím môi, từ tốn nói: “Nhà tôi cũng ở Bắc Kinh, phòng 301 tòa 1 Di Hoà Viên Hải Định. Trong nhà chỉ có mình tôi, nhiều năm về trước ba mẹ tôi đã cùng hy sinh khi họ chấp hành nhiệm vụ.”
Phù Việt “dạ” một tiếng.
Nguỵ Vũ Sâm nói tiếp: “Có cơ hội thì chúng ta cùng dạo Bắc Kinh nhé.”
Anh nói câu ấy rất khẽ khàng, nhưng hai người đều biết sức nặng ẩn chứa bên trong, “có cơ hội” được hiểu đầy đủ là “nếu tôi có cơ hội sống tiếp”.
Chỉ cần trở về thì thứ anh phải đối mặt không chỉ gồm những kẻ liều mạng do Khun Sa cầm đầu, mà còn cả nội gián trong quân đội, từng bước đi đều gian nan.
Phù Việt cọ lên phía trên, ngẩng đầu áp lên má anh, thật lâu sau cũng chẳng nhúc nhích.
Tim Nguỵ Vũ Sâm mềm nhũn, và rồi anh nghe thiếu niên nói nhỏ: “Cảnh đêm ở Đại Sách Lan cũng đẹp lắm, em dẫn anh đi dạo nhé.”
Đây là một tháng dài nhất nhưng cũng ngắn nhất mà anh trải qua trong đời, rõ ràng anh đã ráng chống đỡ không ngủ, nhưng chẳng biết anh đã mơ màng ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Lúc anh tỉnh thì trời đã sáng, anh được ai đó gọi dậy, là quân biên phòng trấn thủ biên cương.
Anh gần như hoảng loạn nhìn về phía rừng sâu, tia nắng chẳng thể rọi vào rừng thẳm, tầm mắt chẳng kịp trông thấy bóng dáng voi trắng và Phù Việt.
Đây cũng chẳng phải chỗ họ nghỉ ngơi tối qua, nơi này cách biên giới chỉ vỏn vẹn vài mét. Giọt sương trong rừng nhỏ lên phiến lá, chiếc lá yêu kiều không kham nổi sức nặng nên lại cong lưng nhỏ nước xuống mi tâm, cuối cùng anh cũng tỉnh hẳn.
Mọi thứ trong rừng rậm Bắc Myanmar như một giấc mơ, nhưng con rắn nhỏ lạnh như băng quấn quanh cổ tay khẽ cử động đầy cảnh giác vì quân biên phòng đến gần đã cho anh biết đó không phải giấc mơ.
Tiếng mẹ đẻ và bộ quân phục thân quen ở ngay trước mặt, anh từ từ đứng lên trước lời cảnh báo được nhóm quân nhân lặp lại rồi đứng nghiêm chào, lời lẽ khí phách: “Tôi là Nguỵ Vũ Sâm, đội trưởng đội hành động đặc chủng Sói Rừng Rậm thuộc đội tác chiến đặc chủng quân khu Tây Nam, xin được về đơn vị!”
Nhóm quân nhân gần như sững sờ trong nháy mắt, ngay sau đó trong mắt họ lấp loáng ánh nước, tiểu đội trưởng dẫn đầu nén nghẹn ngào nghiêm chào: “Hoan nghênh Thiếu tá bình an quay về.”
Trên biên giới, các binh sĩ của Tổ quốc đứng thẳng, đó mới là vùng đất sứ mệnh của Nguỵ Vũ Sâm.
Voi trắng và Phù Việt trong rừng thôi nhìn, thong thả quay lại chốn sâu thẳm trong rừng nguyên sinh, tiếp tục kế thừa sứ mệnh ba đời nhà họ Phù.
Độ nguy hiểm của rừng nguyên sinh rõ ràng khỏi phải bàn, vỏn vẹn một tháng trôi qua kể từ khi nhiệm vụ thất bại tới bây giờ. Không ngờ Sói Rừng Rậm đã toàn vẹn trở về từ mảnh đất mà năm đó ba vạn quân viễn chinh Trung Quốc chôn thây, hơn nữa kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể anh hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì to tát, điều này quả thực khó lòng tin nổi.
Huống hồ lúc mới tìm thấy Nguỵ Vũ Sâm, ngoài một khẩu súng trường thì trên người anh chẳng còn thứ gì khác.
Đội tác chiến đặc chủng quân khu Tây Nam, trong phòng hội nghị rộng thênh thang.
Vài vị lãnh đạo ngồi sau bàn, đối diện với họ chỉ có một chiếc ghế, một anh thanh niên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi lặp lại của họ: “Cả đội chỉ còn mình tôi sống sót…”
“Cả thôn không ai may mắn thoát được…”
“Con tin chết sạch…”
“Tôi bị ép phải vào rừng nguyên sinh Bắc Myanmar…”
Cơ hồ mỗi khi trả lời một câu, vết thương trong tim anh lại bị xé toạc đẫm máu, nhưng vẻ mặt của anh vẫn điềm nhiên, đó là sự vững vàng chỉ có ở người quân nhân.
Cuộc dò hỏi như thế này đã kéo dài nửa tháng, anh chẳng làm gì trong nửa tháng đó, mỗi ngày đến đây một lần để nhận cái được gọi là thẩm vấn báo cáo.
Đây là sự việc có tính chất nghiêm trọng, liên quan đến tranh chấp quốc tế giữa hai quốc gia Trung – Miến, và anh là đương sự duy nhất còn sống.
Một đương sự bình yên vô sự còn dễ khiến người khác nghi ngờ hơn một đương sự đã chết hoặc bị thương nặng.