Rượu Chàng Tiên

Chương 2: Ngồi trong bụng tiên quân, rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài (2)



An Hoàn tay nắm kiếm không ngừng được mà run rẩy, mũi kiếm liền đặt lên vạt áo rách nát của Lộ Tiểu Thiền, hàn ý lạnh lẽo khiến Lộ Tiểu Thiền đến hô hấp cũng không dám.

Người trước khi chết, đa phần sẽ nhắm mắt lại.

Nhưng Lộ Tiểu Thiền vốn không nhìn thấy gì, đôi mắt cứ trợn trừng, hướng về phía An Hoàn.

Đôi mắt người mù vốn nên ảm đạm tối tăm, nhưng đôi mắt này lại như mặc ngọc ủ vào trong nước, cực kỳ trong sáng. An Hoàn cảm giác được nếu bản thân đâm xuống một kiếm này, liền chân chính vạn kiếp bất phục.

"An Hoàn! Ngươi sao còn chưa động thủ!"

Nhẫn nại của vị phu nhân kia đã hoàn toàn mất sạch, trực tiếp từ phía sau đẩy An Hoàn một cái.

Mũi kiếm trong nháy mắt đâm vào da thịt Lộ Tiểu Thiền, thời điểm sắp đi sâu vào bên trong, chợt nghe một trận ong ong, là binh khí thượng đẳng rời khỏi vỏ, cộng hưởng cùng ngói trên miếu Y Quân phát ra tiếng vang.

An Hoàn tuột kiếm khỏi tay, ngã ở một bên, một thanh tiên kiếm hiện ra linh quang rơi xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

Thanh âm lãnh túc vang lên.

"Là ai can đảm dám làm càn trước Ly Triệt Quân!"

Ngón tay Lộ Tiểu Thiền run rẩy, mình đây là vừa nhặt về một cái mạng sao?

Ngoại trừ mùi nhang khói cùng với hương mặc trúc ở bên ngoài, Lộ Tiểu Thiền còn ngửi được hương thơm nhè nhẹ của ngô đồng, mát ruột mát gan.

Vốn là nỗi sợ hãi trước cái chết, lại được cỗ mùi hương khó hiểu này hóa giải.

"Ngươi là người phương nào? Dám làm càn trước mặt bổn phu nhân!"

An Hoàn gấp gáp bật dậy thân thể, chắp tay nói: "Nguyên lai là bằng hữu Chấp Ngô Sơn Trang, chúng ta đến từ Mạnh gia ở Bồng Nguyên Sơn, Mạnh Đạo Viễn chính là sư phụ tại hạ. Không biết tôn giá có phải là...."

Quản gia vừa nghe đối phương đến từ Chấp Ngô Sơn Trang, lập tức lộ ra khuôn mặt nịnh nọt cười giả lả, tiến đến bên tai phu nhân nhà mình: "Phu nhân, Chấp Ngô Sơn Trang là danh môn tiên kiếm dưới trướng Nam Ly Cảnh Thiên, thực lực không phải loại Mạnh gia chúng ta có thể đụng đến, phu nhân ngài..."

Mạnh phu nhân trực tiếp đẩy ra quản gia, thấp giọng nói: "Có thể kiến thức của ta còn nông cạn, thế nhưng ta chưa từng nghe qua Chấp Ngô Sơn Trang?"

"Tại hạ là chưởng kiếm Giang Vô Triều của Chấp Ngô Sơn Trang."

Đối phương nói năng có khí phách báo ra danh tính của mình, đám đệ tử Mạnh gia tay đặt trên chuôi kiếm thủ thế chờ hành động lập tức đều cúi đầu, hướng đối phương hành lễ.

Quản gia thấy Mạnh phu nhân vẫn cứ bộ dáng không chịu lay động, nhanh chóng áp sát tới.

"Phu nhân! Chưởng kiếm của các môn phái, đều là thủ đồ của chưởng môn, tương lai sẽ là người kế vị chưởng môn! Hơn nữa trang chủ Chấp Ngô Sơn Trang đã có một ngàn ba trăm năm tu vi, đức cao vọng trọng trong các Tiên môn, chúng ta đắc tội không nổi."

Ý tứ chính là chưởng môn tương lai của một môn phái lớn như vậy, khẳng định rất lợi hại, mấy tên đệ tử mà Mạnh phu nhân mang tới, dù có đồng thời tiến lên, Giang Vô Triều không cần xuất kiếm, vẫn có thể đập chết bọn họ.

"Hôm nay nhìn thấy Minh Lan kiếm của Giang huynh, thật sự là vinh hạnh của An Hoàn cùng các vị sư huynh đệ. Động võ trước tượng thần Ly Triệt Quân, là bọn ta kích động mạo phạm, mong rằng Giang huynh bao dung."

Đầu ngón tay bên phải của Giang Vô Triều nhẹ giương, Minh Lan kiếm che ở trước mặt Lộ Tiểu Thiền liền bay trở vào vỏ.

Thân kiếm ngược gió mà đi, phát ra tiếng ngân vang giống như thuỷ triều từ cuối chân trời xa xăm kéo dài không dứt, hèn chi gọi là "Minh Lan"*.

[*Minh là tiếng kêu, Lan là sóng lớn. Minh Lan 鸣澜 nghĩa là tiếng gầm của sóng dữ.]

Lộ Tiểu Thiền vẫn giữ tư thế nằm trên mặt đất, không phải bị dọa, mà là chỗ bị đâm trên ngực rất đau, y còn chưa có lấy lại sức lực.

Nếu người đến là thuộc Chấp Ngô Sơn Trang, vậy mệnh y tám chín phần mười có thể bảo toàn rồi.

Tương truyền, cái vị chưởng môn Lăng Niệm Ngô tu hành hơn một ngàn ba trăm năm kia của Chấp Ngô Sơn Trang, lúc mười mấy tuổi sinh bệnh nặng, danh y trong thiên hạ cũng không thể chữa khỏi cho hắn, thử qua bao nhiêu là máu thịt của đủ loại linh thú, vẫn ngày một suy nhược.

Ngay lúc cha mẹ của hắn nước mắt nước mũi ròng ròng muốn chuẩn bị hậu sự cho hắn, thì được Ly Triệt — năm đó còn là một vô danh tiểu y đồng xin ngủ lại sơn trang của bọn họ cứu hắn một mạng, nên mới có được một tiên môn cường thịnh hơn ngàn năm như Chấp Ngô Sơn Trang bây giờ.

Cho nên, phàm là đệ tử Chấp Ngô Sơn Trang nếu bắt gặp người có hành vi bất kính đối với Ly Triệt Quân, bọn họ đều sẽ ra tay.

Giang Vô Triều tỏ rõ không đem Mạnh gia để vào trong mắt, cất cao giọng nói: "Mạnh phu nhân nếu như còn muốn tế bái Y Quân, vậy thì thành tâm đốt hương cầu nguyện. Nếu như không còn hứng thú, vậy thì nên sớm rời đi, để cho những hương thân khác còn vào tế bái."

"Hừ, cống phẩm ta mang đến đã bị tên ăn mày này trộm, còn cầu nguyện cái gì! Chúng ta đi!"

Mạnh phu nhân đã nói như vậy, hạ nhân liền nhanh chóng thu dọn nhang đèn cống phẩm mang tới rời đi theo.

Thời điểm Mạnh phu nhân đi ngang qua Giang Vô Triều, Giang Vô Triều bỗng nhiên nhấc kiếm, dùng chuôi kiếm chặn lại Mạnh phu nhân.

"Mạnh phu nhân, tại hạ có một lời khuyên."

"Há, không biết chưởng kiếm còn có gì chỉ giáo?"

"Phu nhân lệ khí rất nặng, nếu vẫn giữ lấy chấp mê trong lòng, đoạn đường từ Lộc Thục trở về Bồng Nguyên Sơn, hành trình ít nhất ba ngày, cần phải cẩn thận Tà linh xâm chiếm thân thể."

Đuôi lông mày Mạnh phu nhân giương lên, lạnh lùng nói: "Giang chưởng kiếm rốt cuộc là chưởng kiếm Chấp Ngô Sơn Trang, hay là chưởng kiếm Bồng Nguyên Sơn chúng ta? Bổn phu nhân cử chỉ đoan chính, đệ tử đi theo cũng không ít, sợ gì tai hoạ ác linh!"

Nói xong, liền phất tay áo rời đi.

Mạnh phu nhân vừa đi, các hương thân nãy giờ chờ ở bên ngoài bị mặt trời thiêu đốt đến mồ hôi đầm đìa liền một mạch tràn vào.

Dâng hương dâng hương, bày cống phẩm bày cống phẩm, so với hội chùa còn muốn náo nhiệt hơn.

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị giẫm đạp, cũng may còn có Giang Vô Triều đem y xách lên.

"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi trốn ở bên trong Ly Triệt Quân ăn cắp cống phẩm như vậy, tuy rằng có thể thông cảm, nhưng thật sự là đại bất kính đối với Tiên Thánh, sau này không được như vậy nữa."

Lộ Tiểu Thiền sờ sờ chỗ ngực bị đâm, nhỏ giọng nói: "Ly Triệt Quân là tịch diệt, cũng không phải phi thăng, kính hay bất kính, y cũng không biết...."

Giang Vô Triều ngẩn người, lập tức nở nụ cười.

"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết truyền thuyết liên quan tới Ly Triệt Quân?"

Nghe tiếng nói của Giang Vô Triều, liền biết tâm hắn phẳng lặng, không vì chút chuyện vặt vãnh mà tính toán người khác, Lộ Tiểu Thiền đối với hắn ngược lại rất có hảo cảm.

"Truyền thuyết mà ta nghe được là như vầy — năm đó Tà linh Hỗn Độn gửi thân trong cơ thể Đông Khư Kiếm Tông, gieo vạ muôn dân."

Bốn chữ "Đông Khư Kiếm Tông" này, khiến bả vai Giang Vô Triều căng thẳng.

"Đông Khư Kiếm Tông xông vào Vô Ý Cảnh Thiên, muốn đem Vô Ý Kiếm Hải từ trên trời dẫn xuống dưới đất, một khi hắn thành công, sinh linh sẽ đồ thán. Vì vậy Tiên thủ các phái liền kéo lên Vô Ý Cảnh Thiên, phong ấn Tà linh trong cơ thể Đông Khư Kiếm Tông."

Giang Vô Triều giật mình tại chỗ, trận chiến này đã là chuyện của hơn ngàn năm trước.

Phần lớn các Tiên thủ biết Đông Khư Kiếm Tông bị Tà linh nhập thể đều đã biến mất, tiểu ăn mày này làm sao mà biết?

"Trận chiến đó quả thật kinh thiên địa khiếp quỷ thần! Tứ phương Kiếm Tông đều tịch diệt, ngoại trừ Kiếm Tông Ương Thương của Vô Ý Cảnh Thiên. Y Thánh Ly Triệt lúc ấy vốn đang làm bạn bên cạnh Ương Thương, không nghĩ tới đụng phải Đông Khư Kiếm Tông bị Tà linh nhập thể tìm tới cửa! Ly Triệt vì bảo vệ Ương Thương đang bế quan, đã hy sinh chính mình... Có đúng hay không?"

Giang Vô Triều nheo mắt lại, giơ tay giữ lấy bả vai Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi từ nơi nào nghe được?"

"Ôi! Ôi! Ngươi ấn ta đau quá!" Mắt mũi Lộ Tiểu Thiền đều nhăn lại cùng một chỗ, "Ta đương nhiên là nghe tiên sinh kể chuyện nói! Tại Lộc Thục của chúng ta, có ai chưa từng nghe qua cố sự này!"

Giang Vô Triều nghi ngờ mà buông lỏng vai Lộ Tiểu Thiền.

"Tiên sinh kể chuyện? Cố sự sau đó thế nào?"

"Sau đó?" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo khóe miệng, "Ngươi mời ta uống rượu, ta liền kể cố sự sau đó cho ngươi nghe!"

"Hừ." Giang Vô Triều cười cười, "Nếu tại Lộc Thục, cố sự này ai ai cũng biết, vậy ta tùy tiện tìm một người kể cho ta nghe là được rồi, hoàn toàn không cần lãng phí tiền thưởng."

Trong lòng Lộ Tiểu Thiền gợi lên một nụ cười xấu xa, có giỏi thì ngươi đi tìm người khác kể cho ngươi nghe đi!

Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía cửa miếu.

Còn chưa ra khỏi cửa, Lộ Tiểu Thiền liền dẫm phải mớ trái cây cúng dường bị đám đệ tử Mạnh gia lật tung lúc nãy, trượt té theo tư thế chó ăn phân.

Xui xẻo! Thật sự là xui xẻo!

Y bò dậy, lảo đảo, các hương thân tiến vào dâng hương đều ghét bỏ mấy thứ dơ bẩn trên người y, không ai nguyện ý dìu y, y liền ngã lên ngã xuống mấy trận.

Giang Vô Triều tuy rằng không thích tính tình tham món lợi nhỏ của Lộ Tiểu Thiền, nhưng vẫn tìm một cành trúc, đưa cho y.

"Cảm tạ. Chúng ta sau này còn gặp lại!" Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Giang Vô Triều, toét miệng cười.

Giang Vô Triều ngẩn người, tên tiểu ăn mày này toàn thân bẩn thỉu, nhưng cặp mắt kia lại trong sáng cực kỳ.

Sao lại không nhìn thấy được nhỉ?

Thực sự đáng tiếc.

Lộ Tiểu Thiền gõ gõ gậy trúc, ngựa quen đường cũ, đi tới dưới mái hiên của Vô Tứ Tửu Phường trong thị trấn.

Mấy ngày nay ở bên trong tòa thánh miếu, tuy rằng ăn uống no đủ, nhưng chính là thiếu đi "Túy Sinh Mộng Tử" của Vô Tứ Tửu Phường, cho dù có bỏ vào bụng gà hấp rượu quế hoa thơm ngon cỡ nào, cũng không đủ tận hứng.

Lộ Tiểu Thiền đời này, chưa bao giờ ngóng trông công danh lợi lộc.

Bụng ăn không no, không chỗ che mưa che gió, đối với y mà nói là chuyện thường.

Y đời này tâm tâm niệm niệm, chính là có thể uống nghiêm chỉnh một vò "Túy Sinh Mộng Tử". Y là loại người bình thường ra sao cũng đều ngủ ngon, nhưng lại không thể mơ thấy người mà y muốn gặp. Chỉ khi nào uống vào "Túy Sinh Mộng Tử", y mới có thể nhìn thấy vị tiên nhân thanh lãnh dưới ánh trăng kia.

Này phải nói tới năm đó lúc y tám chín tuổi gặp phải cơn bệnh nặng.

Từ trong gió to mưa lớn, lão ăn mày thu dưỡng y ôm y run lẩy bẩy dưới mái hiên của tửu quán.

Vừa vặn bên cửa sổ có tiểu nhị đang thu dọn bàn, lão ăn mày liền cầu xin hắn đem đồ ăn thừa của quan khách bố thí cho lão, dù chỉ là một chén canh lạnh cũng được.

Tiểu nhị thừa dịp lão bản không chú ý, tiện tay liền đem mâm đậu phộng đổ xuống từ trên cửa sổ.

Lão bản xưa nay không thích ăn mày tránh mưa dưới mái hiên của mình, liền quát lớn hỏi tiểu nhị đang làm gì đó.

Tiểu nhị dưới tình thế cấp bách, liền đem bình rượu mà khách nhân uống còn dư lại trên mặt bàn cũng hất ra ngoài, nói là đổ nước trà còn dư ra cửa sổ, đỡ phải bưng tới bưng lui đổ ngã phiền phức, còn có thể làm dơ mặt đất bên trong tửu quán.

Một ngụm rượu kia, vừa vặn hất vào trên mặt Lộ Tiểu Thiền.

Lúc đó Lộ Tiểu Thiền toàn thân toả nhiệt thần trí mơ hồ, liền liếm một ngụm "Túy Sinh Mộng Tử".

Mùi vị thanh lãnh chẳng hề cay độc, trong nháy mắt hóa giải toàn thân sốt cao của y.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể y liền trầm xuống, hồn phách từ trong cơ thể bị kéo ra ngoài, lúc mở mắt ra lần nữa, vạn vật tang thương đã nghịch chuyển mà chảy ngược dòng, mộng hồi ngàn năm.

Dưới vầng trăng lạnh, một thân ảnh đứng thẳng khoác trường sam tơ trắng.

Thanh tĩnh mà cô độc.

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, đó là sự vật duy nhất mà Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy được, nhưng đáng tiếc lại là ở trong mơ.

Trong giấc mộng của Lộ Tiểu Thiền có một thiếu niên, trên người leng keng leng keng treo đầy chai chai lọ lọ, bên eo thì buộc một cái bình thuốc nhỏ bằng bạch ngọc, trên thân bình có khắc một con rùa đen.

Con rùa kia mặc dù là khắc lên, nhưng lại giống như có sinh mệnh, chậm rãi bò tới bò lui trên thân bình.

Thiếu niên cười, Lộ Tiểu Thiền ở trong mơ liền vui vẻ cùng y, nếu thiếu niên hờn giận, Lộ Tiểu Thiền liền ở trong mơ phiền não cùng y, thật giống như một bản thân khác ở thời điểm cực kỳ lâu trước kia.

Cõi lòng thiếu niên đầy mong đợi, chạy về phía thân ảnh dưới ánh trăng, từ phía sau nhảy tới muốn ôm lấy cái cổ của thân ảnh kia, nhưng đối phương chỉ lạnh lùng buông một câu: "Làm càn."

Trong nháy mắt, thiên địa vạn tượng theo uy thế đó mà đè nặng xuống, nghiền ép tinh thần của y, y cảm thấy chính mình sắp không thở nổi.

"Ngươi cái tên này thật đúng là kẻ vô vị! Chính mình vô vị còn chưa tính, ta đến Vô Ý Cảnh Thiên của ngươi, thì chính là khách nhân của ngươi. Thế nhưng ngươi ngay cả một cái sắc mặt tốt cũng không cho ta...." Y cúi đầu, đá đá mấy viên đá vụn trước mặt.

Viên đá vụn kia nhảy lên, sắp đụng vào chân đối phương.

Thiếu niên ở trong lòng mừng thầm, phảng phất như thể làm cho quần áo đối phương nhiễm phải một xíu xiu bụi trần thôi, cũng đã là chuyện vui vẻ rồi.

Thế nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên, viên đá vụn kia giống như bụi trần, dưới linh áp của đối phương liền tan thành mây khói.

Thiếu niên lườm một cái, ngồi xuống đất, từ bên hông cầm lấy bình thuốc, rút nút gỗ, uống một ngụm lớn.

"Ta cũng không phải muốn mạo phạm ngươi, chỉ là muốn mời ngươi nếm thử thuốc nước ta mới vừa chế ra mà thôi!"

Đối phương giống như không nghe thấy y nói cái gì, không nhúc nhích.

"Tên của nó ấy à, là — "Rượu Chàng Tiên"! Thế nào? Có ý tứ chứ?"

"Trên đời này không có loại rượu nào có thể khiến ngươi say, thuốc này bên trong đã bỏ thêm một vị linh thảo, tên là "Tùy Tâm Sở Dục". Nó mặc dù không phải rượu, nhưng lại có thể say tiên! Còn có thể khiến ngươi say ngất ngây đến nỗi tâm tư dục vọng không còn chỗ ẩn thân!"

Thiếu niên hưng phấn đem một bức tranh trống không đưa qua: "Ta ở trong Kiếm Ý Các của ngươi tìm được bức "Hoa trong gương, trăng dưới nước" này! Bất luận người nào đứng trước "Hoa trong gương, trăng dưới nước", bức tranh đều sẽ soi sáng ra suy nghĩ nội tâm của người đó ngay tại thời khắc ấy!"

Thân ảnh kia thờ ơ không động đậy.

"Ngươi có dám cá với ta không? Uống xong "Rượu Chàng Tiên" của ta, đứng trước "Hoa trong gương, trăng dưới nước", để ta xem một chút ngươi có phải thật sự vô dục vô cầu hay không?"

Thiếu niên mang theo bình thuốc đứng dậy, đưa nó qua, thế nhưng đối phương ngay cả một cái xoay người nhìn thẳng cũng đều không có.

Nam tử áo trắng lạnh nhạt đi ngang qua người thiếu niên, thiếu niên đang muốn nhảy dựng lên xem mặt đối phương, lại bị đối phương dễ như trở bàn tay mà duỗi tay nhấn giữ đầu xuống.

Đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, đã không còn thấy được mặt đối phương.

"Ai — ngươi nói xem các ngươi tu chân có cái gì tốt! Cấm tình đoạn dục! Vạn vật đều là khoảng không! Ngươi rõ ràng sinh ra có một khuôn mặt dễ nhìn, người khác lại nhìn không tới, ngươi xoay người lại cho ta nhìn một chút thì có sao đâu!"

Thiếu niên đối diện với thân ảnh kia nói chuyện hồi lâu, nhưng có làm thế nào đối phương cũng không đáp lại.

Suy nghĩ một lúc, y rốt cục nghĩ đến một vấn đề có lẽ đối phương sẽ đáp lại.

"Người có thể thành Tiên thành Phật, nhưng lại vĩnh viễn không thể thành Thần, ngươi biết vì sao không?"

"Vì sao?"

Hai chữ mà thôi, vách núi cheo leo bốn phía phảng phất đều phủ thêm một tầng sương lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.