Rượu Chàng Tiên

Chương 20: Thuật "Nhất Diệp Chướng Mục"



"Ngày mai, nó sẽ đem đôi dế phun ra." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp.

"Ồ..." Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.

Đúng lúc này, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng người kêu "Cứu mạng".

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, y vốn dĩ chưa cởi giày, trực tiếp chạy tới trước cửa sổ.

Là tên gõ mõ cầm canh, hắn liên tục té lăn rồi bò dậy, cà lăm không rõ lắm.

Hai bên đèn đuốc vốn đã tắt liền sáng lên, có mấy gia đình đem cửa sổ đẩy ra.

"Này! Làm sao vậy! Xảy ra chuyện gì!"

Rõ ràng đằng sau tên gõ mõ cầm canh cũng không có hung thần ác sát truy đuổi hắn, hắn lại giống như bị dọa đến mặt mày trắng bệch, té bò ra trên mặt đất.

"Tiểu nhị ca không thở nữa rồi! Dáng dấp kia của hắn cùng thời điểm thiếu gia Trần gia chết giống nhau như đúc! Mau đi xem!"

"Hả? Cái gì?"

"Tiểu nhị ca chết rồi? Còn giống y như đúc thiếu gia Trần gia?"

"Mau! Mau kêu Lưu lão đầu đi xem xem!"

Lưu lão đầu chính là đại phu chân đất ở trong trấn, ngày thường xem mấy bệnh như đau đầu nhức não thì còn được, chứ đụng trúng mấy tạp chứng nguy nan, hắn liền bó tay.

"Ai! Lộc Thục Trấn của chúng ta gần đây thật nhiều xúi quẩy! Trước tiên là tới một tên thần côn ăn hại, chặt mất cây hòe già trăm năm của chúng ta!"

"Liền đưa tới Tà linh gì đó! Đem Hồ Đồ ăn tươi nuốt sống! Tuy rằng tên Hồ Đồ kia cũng là có tội thì phải chịu đi!"

"Đúng đó! Thiếu gia Trần gia còn chưa có qua đầu thất của lão thái gia, liền ở trong nhà Hồ Đồ, chết vì thượng mã phong! Nghe nói thời điểm Lưu lão đầu đi vào khám nghiệm thi thể cho hắn, quần áo hắn xốc xếch, hai gò má nhô cao, gầy đến mức như cái cây khô!"

"Đi đi đi! Chúng ta cũng đi xem xem!"

Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, chuyển về hướng Thư Vô Khích, lộ ra biểu tình tha thiết mong chờ.

"Không phải đã nói, không xem náo nhiệt sao?" Thư Vô Khích không nhanh không chậm mở miệng.

"Đây không phải là xem náo nhiệt! Là tiểu nhị ca xảy ra chuyện a!" Lộ Tiểu Thiền hiện tại thật sốt ruột, "Không có tiểu nhị ca, một tên ăn mày mắt mù như ta đã sớm chết đói!"

"Hiện tại hắn cũng đã chết."

"Hắn chỉ là không thở mà thôi! Vạn nhất bấm huyệt nhân trung xong thở lại thì sao?"

Lộ Tiểu Thiền vội muốn chết, sờ cành trúc Thư Vô Khích để trên bàn, gõ lung tung xuống đất, thiếu chút nữa bị ghế ngáng chân té lộn nhào.

Thư Vô Khích nâng lên cành trúc, nhẹ nhàng lướt tới, nắm lấy một đầu khác của cành trúc.

"Không quản hắn sống hay chết, đây là đêm cuối cùng ngươi ở lại Lộc Thục Trấn."

Thanh âm Thư Vô Khích so với lúc thường càng thêm trầm thấp, hắn hiện tại là nghiêm túc, sẽ không tiếp tục để Lộ Tiểu Thiền làm bừa.

"Ta nghe lời ngươi! Ta thật sự nghe lời ngươi!"

Thư Vô Khích đứng dậy, kéo Lộ Tiểu Thiền đi ra ngoài.

Xung quanh nhà của tiểu nhị ca đã vây không ít người, lúc đầu còn có mấy đại mụ đại thẩm, các nàng vừa nhìn thấy tiểu nhị ca cái gì cũng không mặc, ngã chỏng vó lên trời nằm ở đó, liền nhanh chóng kêu lên cái gì mà "Không biết xấu hổ" rồi bỏ chạy ra ngoài.

Lưu lão đầu nhấn nhấn người tiểu nhị ca, lại nhét vào trong miệng hắn một miếng sâm nhỏ, hắn lúc này mới thở ra một hơi.

Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích đứng ngoài cửa phòng tiểu nhị ca lắng nghe.

"Hắn chưa chết. Chúng ta có thể đi." Thư Vô Khích nói.

Trong phòng, không chỉ có Lưu lão đầu, còn có Giang Vô Triều.

Giang Vô Triều cau mày, trên người đeo trường kiếm, cẩn thận mà nhìn tiểu nhị ca.

"Lão nhân gia, ngươi xác định lúc trước thời điểm thiếu gia Trần gia tắt thở, cũng là bộ dáng này?"

"Tiên quân! Ta xác định! Ta xác định! Tuy rằng lão đầu ta y thuật không tinh, thế nhưng người này tinh khí hoàn toàn không có, dương nguyên cũng bị mất... không phải là do túng dục quá độ sao?"

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, lông mày liền nhíu lại.

Vương Đại Dũng bị "Xung Oan" nhập thể, thời điểm chạy đến Vô Tứ Tửu Phường làm ầm ĩ, tiểu nhị ca vẫn rất khỏe mạnh, leo tường chạy trốn còn vô cùng lanh lẹ. Hiện tại chưa tới ba ngày, có thể phóng túng đến suy yếu như vậy, cả khí cũng thở không ra?

Hơn nữa... Lộc Thục Trấn lớn như thế, nữ nhân cũng nhiều, người cùng tiểu nhị ca thân mật lại là ai?

Không chỉ Lộ Tiểu Thiền, Giang Vô Triều cũng nghĩ đến vấn đề này.

"Việc này không thể nào. Người mà tiểu nhị ca thân mật là ai? Sao chỉ mới mấy ngày liền tiêu hao hết dương nguyên?"

Thư Vô Khích lôi kéo cành trúc.

"Việc này, Giang Vô Triều có thể giải quyết. Chúng ta đi thôi."

"Muốn Giang Vô Triều giải quyết... chẳng lẽ nói tiểu nhị ca là bị Tà linh bám vào người? Giống như... giống như đồ tể Vương Đại Dũng?"

Có phải là do cây hòe già bị chặt gãy, Thái Lăng Thanh Nguyên chú gì kia bị phá, khiến cho Tà linh dục quỷ có thể tiến vào Lộc Thục Trấn thỏa thích ăn uống?

"Đúng, cũng không đúng. Bị Tà linh xâm chiếm thân thể không phải tiểu nhị ca."

"Vậy là ai?"

Thư Vô Khích đã quay người đi ra hai bước.

"Nếu ngươi không chịu trở về, vậy cứ tiếp tục ở nơi này xem náo nhiệt đi."

Mắt thấy Thư Vô Khích muốn buông xuống cành trúc, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng lên tiếng: "Vô Khích ca ca đừng có giận! Ta... Ta không xem náo nhiệt nữa...."

Bản lĩnh của Giang Vô Triều ngày đó y đã chứng kiến qua.

Nếu thật là do Tà linh quấy phá, Minh Lan kiếm của hắn vừa ra khỏi vỏ, lỗ tai Lộ Tiểu Thiền liền chịu không nổi, sẽ lại phun ào ào.

Mạng của tiểu nhị ca cũng đã giữ được, bản thân y không biết trừ tà phục ma, ở lại chỗ này cũng vô dụng.

Vẫn nên ngoan ngoãn cùng Thư Vô Khích trở về đi thôi. Vạn nhất Thư Vô Khích thật sự tức giận không giữ lời hứa, ném y qua một bên, y sẽ thiệt thòi lớn.

Lộ Tiểu Thiền ngoan ngoãn cùng Thư Vô Khích đi ra khỏi ngõ hẻm nhà tiểu nhị ca, lại nghe thấy một tiếng gọi từ trên cao: "Hai vị, xin dừng bước."

Giang Vô Triều không biết đuổi theo từ lúc nào, không tiếng động mà đứng ở trên nóc nhà đầu hẻm.

Hắn nhẹ nhàng nhảy một cái, rơi xuống trước mặt Thư Vô Khích.

"Ngày hôm trước, có một vị tiền bối tu vi cực cao thiên lý truyền âm, thông báo cho tại hạ Lộc Thục Trấn có Tà linh quấy phá, vãn bối lúc ấy mới chạy tới trừ tà phục ma, không ngờ Lộc Thục Trấn lại bị Tà linh "Xung Oan" tàn sát. Xin hỏi vị tiền bối kia có phải chính là ngài?"

Hỏi rất tốt, hỏi rất hay, hỏi vô cùng tuyệt.

Lộ Tiểu Thiền cũng đặc biệt muốn biết thân phận của Thư Vô Khích.

Rốt cuộc là Tiên môn phương nào? Có bao nhiêu năm tu vi? Có tiên hào hay không?

Chỉ là miệng của Thư Vô Khích vô cùng kín, muốn hắn mở miệng, còn khó hơn lên trời.

"Ngươi cản đường của ta." Thư Vô Khích đáp lại ngắn gọn một câu, liền lôi kéo Lộ Tiểu Thiền muốn lách qua người Giang Vô Triều.

Lộ Tiểu Thiền lập tức thất vọng.

Thư Vô Khích tuy rằng ít lời, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết hắn xem thường nói dối.

Hắn không phủ nhận, như vậy người thiên lý truyền âm hơn phân nửa chính là hắn.

Giang Vô Triều nắm Minh Lan kiếm, chặn lại đường đi của Thư Vô Khích.

"Xin hỏi các hạ có biết Tà linh liên tục cướp đoạt hai mạng người, lai lịch thế nào không?"

Hai mạng người là chỉ thiếu gia Trần gia, cộng thêm tiểu nhị ca.

"Ngươi có tu vi ba trăm năm, lại nhìn không ra lai lịch Tà linh này, chỉ có thể nói đệ tử Lăng Niệm Ngô người sau không bằng người trước (ngày càng kém cỏi)."

Giang Vô Triều ngây ngẩn cả người.

Ngày ấy Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trên nóc nhà, Giang Vô Triều chỉ thoáng nhìn, liền phát hiện trên dưới xung quanh người Thư Vô Khích không thấy chút linh khí nào, tướng mạo cũng là thường thường, nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện bản thân vậy mà không nhớ ra được bộ dáng của Thư Vô Khích, điều này chứng tỏ Thư Vô Khích đã dùng thuật "Nhất Diệp Chướng Mục" (một chiếc lá che mắt), thu lại dung mạo của chính mình.

Nếu chỉ là người có tu vi bình thường, căn bản không cần thiết phải che giấu bản thân. Chỉ có người tu vi đến cảnh giới nhất định, hình dáng đã theo tu vi thay đổi khiến người nhìn qua khó quên, liền không muốn lôi kéo sự chú ý của người khác, mới phải cần dùng đến thuật "Nhất Diệp Chướng Mục".

Hiện tại, Thư Vô Khích lại gọi thẳng tục danh Lăng Niệm Ngô, chỉ có một khả năng, đó chính là Lăng Niệm Ngô ở trước mặt Thư Vô Khích cũng chỉ là "vãn bối".

Nhưng người có tu vi cao hơn Lăng Niệm Ngô, có thể đếm trên năm đầu ngón tay.

Giang Vô Triều lại không cách nào đoán ra tiên hào của Thư Vô Khích, bởi vì mấy vị kia đã sớm là cao nhân không xuất thế, trừ phi thượng cổ Tà linh Hỗn Độn lần thứ hai làm loạn.

Giang Vô Triều lập tức thu hồi kiếm của mình, cúi đầu chắp tay hướng về Thư Vô Khích.

"Là vãn bối đường đột đụng phải, mong tiền bối bao dung."

Thư Vô Khích mắt nhìn thẳng, ngay cả một tiếng "Ừm" cũng không cho đối phương, liền lôi kéo Lộ Tiểu Thiền rời đi.

Trở lại khách sạn, đã qua giờ Tý.

Lộ Tiểu Thiền mặc dù có vô số vấn đề, thế nhưng một câu cũng không dám hỏi, chỉ có thể ôm cái bình thuốc kia, sờ con rùa trên mặt bình để giải sầu.

Đột nhiên, bên trong gian phòng cách vách truyền đến thanh âm trêu đùa của nữ nhân.

Uyển chuyển kiều mị, khiến người tim đập nhanh chóng, ngay cả xương cốt cũng muốn mềm nhũn cả ra.

Tiếp theo là thanh âm mê muội của nam nhân: "Đừng đi — đừng đi — để ta xem ngươi chạy đi đâu!"

Thính lực của Lộ Tiểu Thiền vốn nhạy cảm, tiếng quần áo tận lực cởi ra, tiếng giường lay động, tiếng nữ nhân cười lôi kéo màn giường, giống như ngàn vạn ngón tay, cào tới cào lui trong đầu Lộ Tiểu Thiền.

Cả người y vô cùng khó chịu, theo bản năng nghiêng mặt sang một bên, lỗ tai nóng bừng cọ vào bả vai của chính mình.

"Thư Vô Khích... ngươi có nghe thấy... nghe thấy tiếng gì hay không?"

Lộ Tiểu Thiền miệng khô lưỡi nóng, chỉ khi Thư Vô Khích mở miệng nói chuyện mới có thể giảm bớt.

"Không có."

Thanh âm Thư Vô Khích vang lên, đêm khuya lạnh lẽo liền bao vây lấy sa mạc nóng bỏng.

Làm sao mà không nghe thấy gì?

Động tĩnh lớn như vậy?

Hay là tâm Thư Vô Khích vốn như dòng nước lặng, tà âm đối với hắn mà nói cũng chỉ là gió thổi thoáng qua không dấu vết?

Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, khó chịu mà dùng nắm đấm đập một phát vào mặt tường.

"Nhỏ giọng một chút! Có để cho người ta ngủ hay không!"

Thanh âm trêu đùa của nữ nhân trái lại càng thêm tùy ý, giống như sóng trước nối tiếp sóng sau, Lộ Tiểu Thiền lấy ra bình thuốc, rút nắp bình, uống một ngụm lớn.

Chất rượu lạnh lẽo chảy ngang qua cổ họng của y, lại giống như ngọn lửa.

Lộ Tiểu Thiền nhịn không được, y vô cùng đáng thương mà quay sang hỏi Thư Vô Khích, người đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ngay cả hô hấp cũng chưa từng thay đổi: "Ngươi có thể giúp ta qua bên đó nói chuyện hay không, làm cho bọn họ nhỏ giọng một chút!"

Bên kia vách tường truyền đến tiếng cột giường lay động "Kẽo kẹt", ầm ĩ đến nổi đầu óc đều muốn nứt ra rồi.

Lộ Tiểu Thiền chẳng hề hi vọng Thư Vô Khích có thể làm cho bọn họ dừng lại, chỉ cần Thư Vô Khích đi qua đó một lát thôi, ít nhất Lộ Tiểu Thiền cũng sẽ an ủi bản thân được một chút.

Thư Vô Khích đứng lên, nhưng không phải ra cửa, mà là ngồi xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.

"Tiểu Thiền, định thần."

Lộ Tiểu Thiền sắp khóc tới nơi, khuôn mặt trắng nõn đã sớm ửng đỏ, vài sợi tóc rối ướt đẫm mồ hôi kề sát vào hai bên má, hai tay nắm chặt cái bình thuốc, hai chân cũng cong lại.

—–

Editor lảm nhảm: bắt đầu từ chương sau cho tới hết chính văn, mỗi chương đều sẽ dài gấp đôi gấp ba những chương bữa giờ ~ huhu *lệ tràn bờ mi, bay đi theo gió ~*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.