Lần này ngược lại là bà chủ đỏ bừng mặt: "Trong đầu ngươi đều đang nghĩ cái gì a!"
"Nghĩ về bảo bối trong lòng ta a." Lộ Tiểu Thiền cố ý say mê mà xoa xoa lồng ngực của mình.
Bà chủ đem khăn hỉ gói kỹ, ấn vào trong lồng ngực Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi a! Tuổi còn trẻ, gặp được cô nương xinh đẹp liền động lòng, kêu la đời đời kiếp kiếp. Một đời rất dài, ngươi vừa ý nàng lúc nàng còn trẻ đẹp, nhưng có thể vừa ý nàng lúc nàng không còn tươi trẻ hay không?"
"Ta vừa ý khuôn mặt của hắn, còn có eo cùng chân dài mạnh mẽ!" Lộ Tiểu Thiền khoa tay trong không khí một cái, "Ta còn vừa ý trà hắn uống, chăn hắn ngủ, lời hắn nói, mùi vị trên người hắn. Cái gì của hắn ta cũng vừa ý."
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền buông xuống bạc vụn liền xoay người tính rời đi, bất thình lình nhìn thấy Thư Vô Khích đứng ở cửa, yên tĩnh nhìn y.
"Vô Khích ca ca!" Lộ Tiểu Thiền nghĩ nghĩ, đang muốn chạy tới ôm lấy hắn, ai ngờ bị bậc cửa ngáng chân một cái, té sấp mặt xuống đất.
Thư Vô Khích lập tức vươn tay vớt y lên.
"Cẩn thận một chút."
"Bởi vì ta không nhìn thấy a!"
Lộ Tiểu Thiền nắm vạt áo Thư Vô Khích đứng dậy.
Bà chủ lúc này mới phát hiện, tiểu lang quân không nhìn thấy.
Người này không nhìn thấy, tại sao còn có thể cười đến vui vẻ như vậy chứ?
Không nhìn thấy cũng tốt, đôi mắt không nhìn thấy bề ngoài rực rỡ giả tạo, trong lòng liền có thể quý trọng thứ quan trọng nhất.
"Vô Khích ca ca tại sao ngươi ra đây? Không phải kêu ngươi ở trong phòng chờ ta sao?"
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên hỏi.
"Sợ ngươi té ngã." Thư Vô Khích nắm thật chặt tay Lộ Tiểu Thiền, cúi đầu, tầm mắt rơi xuống bọc giấy lộ ra một góc trong ngực Lộ Tiểu Thiền.
Bên trong bọc giấy, chính là chiếc khăn hỉ.
"Tiểu Thiền... Ngươi muốn thành thân sao?"
"Đúng vậy! Thành thân, là có thể mỗi ngày bắt nạt tức phụ nhi của ta rồi!" Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, như đang nghĩ đến chuyện cực kỳ vui vẻ, cái trán cọ cọ trên cánh tay Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích không nói gì, chỉ lôi kéo Lộ Tiểu Thiền đi về phía trước, còn thiếu chút nữa đụng phải người.
Lộ Tiểu Thiền kéo kéo hắn: "Đi bộ chậm lắm! Chúng ta ngự kiếm phi hành đi!"
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền liền nhảy lên kiếm của mình, kiếm đã lơ lửng trên cao một trượng, Thư Vô Khích vẫn không có ý định đi lên.
"Vô Khích ca ca?"
"Tiểu Thiền, ta sẽ không để ngươi cưới người khác."
Thư Vô Khích bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt mang theo một loại quyết tuyệt cùng bình tĩnh.
Phảng phất như thể chỉ cần Lộ Tiểu Thiền muốn rời khỏi, hắn sẽ đem y lôi xuống, thu hồi kiếm của y, khiến cho y nơi nào cũng không thể đi.
"Tại sao ta phải cưới người khác a! Ta cưới ngươi là được rồi! Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta quay về khách sạn!" nét mặt Lộ Tiểu Thiền hưng phấn, "Uyên ương giao cổ! Hì hì!"
Thư Vô Khích sửng sốt một chút, liền nhảy lên, rơi xuống phía sau Lộ Tiểu Thiền, trong nháy mắt hai người đã đến trước cửa sổ phòng trọ.
Lộ Tiểu Thiền nhảy vào, xoay người lại còn không quên kéo tay Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích siết chặt lấy những ngón tay của Lộ Tiểu Thiền, từ cửa sổ nhảy vào, bộ dáng cúi đầu, giống như tân nương tử bước xuống kiệu hoa.
Lộ Tiểu Thiền liếm môi một cái, trong đầu mơ tưởng viển vông.
Thư Vô Khích lôi kéo Lộ Tiểu Thiền về tới bên giường, đạm nhiên mà ngồi xuống, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết Thư Vô Khích không thong dong giống như dáng vẻ thoạt nhìn của hắn.
"Vô Khích ca ca, lòng bàn tay ngươi thật là nóng."
Lộ Tiểu Thiền vừa dứt lời, Thư Vô Khích bỗng nhiên đem y lôi qua, lực cánh tay của hắn rất lớn, trực tiếp bắt lấy eo của Lộ Tiểu Thiền, đem cả người y đều bế lên, để y mặt đối mặt mà ngồi trên người chính mình, hai đầu gối liền quỳ trên giường nhỏ.
"Tiểu Thiền, ngươi muốn làm sao cưới ta?"
Thư Vô Khích hơi ngẩng mặt lên, nhìn Lộ Tiểu Thiền bởi vì ngồi trên người mình mà cao hơn một chút.
Tim Lộ Tiểu Thiền đập như trống, hai tay túm chặt lấy y phục trên vai Thư Vô Khích, lòng bàn tay toát mồ hôi cũng không hay biết.
Bởi vì một Thư Vô Khích như vậy, y chưa từng thấy qua.
Mang theo cảm xúc không muốn xa rời cùng mong đợi, khiến Lộ Tiểu Thiền muốn cả đời ngoại trừ bắt nạt hắn, cái gì cũng không làm.
Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, từ trong ngực lấy ra bọc giấy, đem khăn hỉ bên trong mở ra, thập phần nghiêm túc trùm lên đầu Thư Vô Khích.
Lộ Tiểu Thiền biết bản thân trông rất buồn cười, giống như tiểu hài tử chơi trò bái đường.
Tựa như Vương tiểu nhị đầu thôn lúc nhỏ chơi đùa cùng Thúy Hoa ở cuối thôn, Vương tiểu nhị tìm mảnh vải trùm lên đầu Thúy Hoa, rồi bái thiên địa kết làm phu thê. Không có tam thư lục sính, không có lời người mai mối, bất quá chỉ là chút tâm tư nhỏ bé của hai đứa trẻ mà thôi.
Đợi đến khi lớn lên, từng người thành gia, nhớ tới chuyện ngày xưa, cũng chỉ có thể nhìn nhau cười.
Nhưng Lộ Tiểu Thiền biết, đây không phải đùa giỡn, y không nhìn thấy khăn hỉ, chỉ thấy Thư Vô Khích vẫn cứ như cũ nhìn y sâu thẳm.
"Chúng ta không lạy trời đất, bởi vì chuyện ta muốn làm cùng ngươi đây là chuyện của chúng ta, không cần hoàng thiên hậu thổ đến ban ân."
"Ừm." Thư Vô Khích khẽ đáp.
Đại đa số thời điểm, đều là Lộ Tiểu Thiền nói cái gì, Thư Vô Khích liền đáp ứng cái đó.
"Chúng ta đối bái là tốt rồi." Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, cái trán cách lớp khăn hỉ cùng Thư Vô Khích dựa vào nhau.
Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, một lúc lâu không có tách ra.
"Vô Khích ca ca, ngươi đang nghĩ gì đấy?" Lộ Tiểu Thiền nhẹ giọng hỏi.
Y nghe thấy nhịp tim cổ vũ trong lồng ngực Thư Vô Khích, nghe thấy hô hấp kìm nén của hắn, nghe thấy cuống họng rung động của hắn.
Lộ Tiểu Thiền nắm lấy hai mép khăn hỉ, nhẹ nhàng vén lên, lộ ra cổ của Thư Vô Khích, y liền hôn lên cổ của hắn, hôn lên hầu kết trơn trượt của hắn.
Lại vén cao hơn một chút, lộ ra cằm của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền liền ngậm hôn lên, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn cằm của hắn.
Thư Vô Khích theo bản năng ngẩng đầu, Lộ Tiểu Thiền thích hắn phản ứng như thế, hôn lên bờ môi dưới của hắn, ý đồ xấu xa mà cắn lấy môi của hắn.
Thư Vô Khích nhẫn nại, nắm chặt eo Lộ Tiểu Thiền, tay hắn càng dùng sức mà bấu lấy y, Lộ Tiểu Thiền biết hắn đã động tình.
Lộ Tiểu Thiền hôn lên bờ môi trên của Thư Vô Khích, Thư Vô Khích ngửa đầu về phía sau, không thể không vươn ra một tay chống đỡ thân mình.
Lộ Tiểu Thiền đắc ý nở nụ cười, đem khăn hỉ vén hết ra sau, nhanh chóng hôn một lượt từ mũi, hai má, còn có mắt của Thư Vô Khích.
Y đang muốn một hơi đem Thư Vô Khích áp đảo, lại không ngờ rằng Thư Vô Khích một tay liền đem y ấn xuống giường nhỏ!
Một tay khác của hắn chống ở bên tai Lộ Tiểu Thiền, ánh mắt sáng quắc, như biển mây trầm thấp, giữa màn sấm vang chớp giật mà cúi người áp xuống.
Lộ Tiểu Thiền xưa nay chưa từng thấy Thư Vô Khích lộ ra vẻ mặt như thế, đây mới thật sự là ý loạn tình mê.
"Vô Khích ca... A... A..."
Lúc Lộ Tiểu Thiền tỉnh lại, phát hiện bản thân bị Thư Vô Khích ôm ở trong lồng ngực, ngón tay của đối phương đang nhẹ nhàng quấn quanh mấy sợi tóc bên tai y.
"Tiểu Thiền." Hắn gọi tên y.
Rõ ràng là thanh âm thanh lãnh, nghe vào trong tai Lộ Tiểu Thiền lại lưu luyến kiều diễm.
"Hừ..." Lộ Tiểu Thiền cố ý cúi đầu, không cho Thư Vô Khích nhìn thấy mặt y.
"Ngươi làm sao vậy?" chóp mũi Thư Vô Khích nhích tới, đụng vào cái trán Lộ Tiểu Thiền.
Hắn vốn rất quan tâm đến cảm xúc của Lộ Tiểu Thiền, nhưng nhiều lúc không hiểu sao hắn bỗng nhiên có chút tiểu tính tình.
"Không phải đã nói, ngươi để ta bắt nạt sao?" Lộ Tiểu Thiền khàn khàn giọng hỏi.
"Nhưng ngươi rõ ràng rất thích." Ngón tay Thư Vô Khích cọ cọ lên tóc mai rối loạn của Lộ Tiểu Thiền.
Hơi thở ấm áp của hắn rơi xuống gò má Lộ Tiểu Thiền, tâm Lộ Tiểu Thiền liền dao động, sau đó lại hận bản thân hận đến đòi mạng.
"Tiểu Thiền, chờ sau này tìm được phương pháp khiến phụ cốt y không tan chảy, chúng ta liền có thể..."
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, trong tai một trận ong ong, đem chăn kéo lên trùm kín đầu của mình.
"Phụ cốt y vẫn nên tan chảy đi thôi!"
Thư Vô Khích kéo xuống mép chăn, lộ ra đỉnh đầu Lộ Tiểu Thiền, nơi đó vừa vặn có một cái xoáy đáng yêu trên đỉnh đầu. Thư Vô Khích cúi đầu hôn lên đó một cái.
"Tiểu Thiền, ta muốn xem bộ dáng ngươi trùm khăn hỉ."
"Ta không cho ngươi xem!"
"Tiểu Thiền, ta cũng muốn hôn ngươi giống như ngày hôm qua ngươi hôn ta."
"Ta không muốn."
"Tiểu Thiền..."
Thư Vô Khích lại đem chăn kéo xuống một chút, nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Lộ Tiểu Thiền.
"Ta muốn cắn ngươi một cái." Thư Vô Khích rất nghiêm túc đề ra yêu cầu của chính mình.
"Không cho!"
Lộ Tiểu Thiền muốn chui trở vào, nhưng đáng tiếc lần này động tác của Thư Vô Khích rất nhanh, thật sự cắn xuống một cái trên gò má Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên, vừa muốn trả thù mà cắn lại Thư Vô Khích, ai ngờ Thư Vô Khích bỗng nhiên vươn mình đè lên người Lộ Tiểu Thiền.
Xong! Quả nhiên sáng sớm không nên như vậy!
Dẫn lửa thiêu thân a!
Ai ngờ vẻ mặt Thư Vô Khích trở nên nghiêm túc, tay phải hướng ra phía ngoài đẩy một cái, linh khí bạo trướng, giống như mặt tường bị đẩy ra ngoài.
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện, người Chương Sơn Phái đã tìm tới cửa!
Hơn nữa lần này đến gây phiền phức, so với những người lúc trước càng lợi hại hơn gấp trăm lần!
Linh khí của Thư Vô Khích cùng linh khí của đối phương bất ngờ đụng vào nhau, phát ra thanh âm ong ong trong không khí, cả tòa khách sạn chấn động lảo đảo.
Nhưng linh khí của Thư Vô Khích vẫn đem đối phương nghiền ép, càng không cần nói đến chuyện hiện tại Thư Vô Khích đang tức giận.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng giơ tay níu chặt cổ áo Thư Vô Khích, nhìn hắn hơi nhíu lại mi tâm, liền biết Thư Vô Khích không nhịn được hành động của đối phương nữa rồi.
Một tiếng bắt chuyện cũng không có liền ra tay, nếu như không phải Thư Vô Khích che chở cho Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền không hề phòng bị, chỉ sợ đã bị linh khí của đối phương chấn thương.
"Vô Khích ca ca không tức giận." Lộ Tiểu Thiền mỉm cười kéo kéo hắn.
Bên ngoài khách sạn, chính là Chương Dung Tu đang ngự kiếm lơ lửng.
Hôm qua Chương Hao trở về phục mệnh, không chỉ không mang theo kẻ ám toán Chương Vô Thiên, còn bị thương nặng mà trở về. Đám đệ tử hắn mang đi, ngay cả kiếm cũng bị đối phương làm hỏng.
Chương Hao nói đối phương là người của Thái Lăng Các, hơn nữa tu vi không cạn, chỉ sợ đã đến cảnh giới "Tá Thế".
Chương Dung Tu nheo mắt suy nghĩ, chính mình bất quá cũng mới bước vào cảnh giới "Tá Thế" hơn ba mươi năm, vẫn chưa thể dùng một đạo kiếm trận phá hủy mấy chục thanh huyền kiếm, xem ra thiếu niên này rất khó đối phó.
Chương Sơn Phái nổi danh nhiều năm như vậy, nếu như Chương Dung Tu không ra mặt để thiếu niên nhìn thấy chút lợi hại, Chương Sơn Phái liền mất hết mặt mũi, hơn nữa độc trên người con trai duy nhất Chương Vô Thiên của hắn cũng không giải được.
Suy đi nghĩ lại, Chương Dung Tu vẫn quyết định đến gặp thiếu niên trong khách sạn một lần.
Nếu như hắn cùng thiếu niên thực lực tương đương, trước hết luận bàn một chút, tìm về chút mặt mũi. Nếu như tu vi thiếu niên hơi cao hơn hắn, vậy thì khuyên bảo cho tốt, lấy được thuốc giải rồi tính sau.
Vì để không có vẻ lấy đông hiếp ít, đương nhiên, coi như có dùng tất cả tu vi của môn hạ đệ tử Chương Sơn Phái, đối phương cũng chưa chắc để vào trong mắt, vì vậy lần này Chương Dung Tu chỉ dẫn theo hai tên đệ tử đến đây.
Hắn dùng năm thành công lực, thăm dò tu vi của người trong khách sạn, mà Thư Vô Khích đối lại một chưởng này, Chương Dung Tu thầm kêu "Không ổn", chính mình ở trước mặt đối phương, giống như con kiến hám cây, không những không thể làm đối phương kinh sợ, trái lại còn đắc tội đối phương.
"Người Chương Sơn Phái các ngươi có phiền hay không a? Cái tên Chương Vô Thiên kia không biết xấu hổ, muốn chiếm tiện nghi của bản quân, bản quân bất quá giáo huấn hắn một chút, các ngươi liền hết lần này đến lần khác tới đây quấy rầy! Quấy rầy cũng thôi, còn thừa dịp bản quân chưa tỉnh ngủ, đánh lén? Nghe nói Chương Sơn Phái các ngươi là danh môn tiên gia a, tại sao đã không phân biệt thị phi, còn không biết xấu hổ như vậy a?"
Trên mặt Chương Dung Tu bên ngoài khách sạn một trận trắng, một trận xanh.
Hơn trăm năm, bách tính Chương Thành đem Chương Dung Tu tôn thờ như thần linh, thực lực của Tiên môn vãng lai cũng kém hơn so với Chương Sơn Phái, Chương Dung Tu đối với bọn họ tự nhiên cũng không khách khí.
Chương Dung Tu ương ngạnh nhiều năm, đây là lần đầu tiên có người làm cho hắn mất mặt như vậy.
Từ khi Chương Dung Tu đến trước khách sạn, dân chúng liền dồn dập tránh né, trên đường phố bốn phía khách sạn cơ hồ không nhìn thấy người. Tuy rằng Chương Dung Tu không cần lo lắng những lời lúc nãy của Lộ Tiểu Thiền bị bất luận kẻ nào nghe thấy, nhưng chung quy vẫn khó có thể khoan dung.
Hắn siết chặt đấm tay, xương ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc, hận không thể lập tức rút kiếm, thu thiếu niên kia vào trong kiếm trận, khiến y muốn sống không được muốn chết không xong, hối hận đã xằng bậy đắc tội Chương Sơn Phái.
Trong lúc đó, Thư Vô Khích đỡ Lộ Tiểu Thiền dậy, đem hai chân của y bỏ lên người mình, giúp y chỉnh lý ống quần, mang vớ xỏ giày.
Lộ Tiểu Thiền không an phận quơ quơ chân, nhưng vẫn bị Thư Vô Khích túm chặt mắt cá chân, ngón tay Thư Vô Khích ở trên mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền trượt nửa vòng, tựa hồ muốn nói "Đừng nghịch".
Chương Dung Tu bên ngoài khách sạn đã nheo mắt lại, dù cách lớp tường, Lộ Tiểu Thiền cũng có thể cảm nhận được đối phương tức giận.
Tức giận thương thân, bất quá thương tổn chính là ngươi, không phải ta.
Cho nên ngươi càng tức càng tốt!
Ngón tay Chương Dung Tu đè lên cán kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kiếm.
"Tiên hữu hiểu lầm. Tại hạ là chưởng môn Chương Sơn Phái, Chương Dung Tu. Nghe nói tiên hữu Thái Lăng Các đến Chương Thành, cùng khuyển tử có chút hiểu lầm, kính xin tiên hữu đến ở tại Chương Sơn Phái ta mấy ngày, để Chương Dung Tu ta trọn nghĩa chủ nhà, cũng là để hóa giải chút không vui giữa tiên hữu và khuyển tử."
Mắt Chương Dung Tu nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ, muốn nhìn rõ người bên trong dáng dấp ra sao, nhưng từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể thấy một thư sinh dáng người thanh tuấn đang giúp người trên giường xỏ giày.
Thư sinh hơi hạ thấp lông mày, đối với thiếu niên trên giường tỉ mỉ chu đáo.
Thiếu niên lại mở miệng, là thanh âm ôm bụng cười to.
"Ha ha ha ha! Giữa ta và Chương Vô Thiên có thể có hiểu lầm gì a! Hắn đối với ta lòng mang ý xấu, nhưng đáng tiếc tu vi không đến nơi đến chốn. Ta trừng phạt hắn một chút, liền bị nói thành "ám toán"? Hiện tại ta rất không vui, nếu để ta đến Chương Sơn Phái các ngươi, gặp được Chương Vô Thiên, chẳng phải sẽ càng không vui. Đến lúc đó, muốn ta đạp hắn bay lên trời, hay là giẫm hắn xuống dưới đất đây?"
Gân xanh trên trán Chương Dung Tu nhảy lên thình thịch.
Hắn làm chức chưởng môn này hơn ba trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải người không biết kiêng nể mặt mũi chút nào thế này.
Lẽ nào có lí đó! Thực sự là lẽ nào có lí đó!
"Nói như vậy, các hạ không chịu lấy ra giải dược?"
Chương Dung Tu cắn răng hỏi.
"Chỉ cần hắn thanh tâm quả dục, tự nhiên sẽ không đau không ngứa nữa!"
Lộ Tiểu Thiền biết, Chương Dung Tu đã không nhẫn nại được mà muốn ra tay rồi.
"Hừ, nhi tử của Chương Dung Tu ta, coi như muốn giáo huấn cũng là ta tự mình giáo huấn, khi nào đến phiên người ngoài động thủ!"
Ngón tay Chương Dung Tu hướng lên trên đẩy một cái, tiên kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm trận vọt tới, ép vào mặt tường khách sạn, kiếm trận xuyên tường mà đi, mặt tường nứt ra vô số kẽ hở, trong nháy mắt sụp xuống.
Ngay cả cây cột chống đỡ cũng bị phá hủy, khách nhân trong khách sạn kêu lên sợ hãi rồi bỏ chạy ra ngoài.
Dưới lầu truyền đến tiếng gào thét của chưởng quầy cùng tiểu nhị: "Khách sạn muốn sụp! Muốn sụp!"
Lộ Tiểu Thiền nhìn kiếm trận xông tới trước mặt, theo bản năng cũng kết ra một đạo kiếm trận phòng ngự, hai nguồn sức mạnh đụng nhau, linh khí hóa thành vô số mảnh vụn, rơi xuống tứ tán, biến mất không còn tăm hơi.
Sàn nhà dưới chân bọn họ ào ào vỡ vụn, giường cùng hướng phía dưới mà rơi xuống!
Lộ Tiểu Thiền cả kinh trong lòng, cái gì cũng đều quên mất, chỉ biết túm chặt lấy cổ áo Thư Vô Khích.
Cánh tay Thư Vô Khích vòng qua, liền đem Lộ Tiểu Thiền bế lên, một cái tay khác kéo mở túi Càn Khôn, Vô Ngân kiếm bay ra rồi vòng trở về, bay tới dưới chân Lộ Tiểu Thiền.
Lúc này, toàn bộ khách sạn đều đã sụp đổ, bụi mù khắp nơi, thoáng chốc liền nhìn thấy một thiếu niên chân đạp trên thân kiếm, đứng phía sau là một thư sinh trẻ tuổi.
Nắng sớm rơi xuống, trên người thiếu niên không có lấy một tia rối loạn, không nhiễm một hạt bụi trần, ung dung thong thả.
Y kéo khóe miệng, nhìn Chương Dung Tu tựa như đang nhìn vai hề nhảy nhót.
"Chương Dung Tu, ngươi dầu gì cũng là chưởng môn một phái, thân trói buộc với phúc lợi một phương. Khách sạn này ngươi muốn hủy liền hủy, ngươi có hỏi qua chưởng quầy khách sạn có đồng ý cho ngươi hủy sao? Ngươi có nghĩ tới người trong khách sạn sẽ bị thương sao? Mạng người trong mắt ngươi lại thấp hèn như vậy? Ta thấy kẻ vô pháp vô thiên thật sự không phải nhi tử ngốc nghếch của ngươi, mà là ngươi Chương Dung Tu!"
"Nếu đã ở trên địa giới Chương Sơn Phái ta, tự nhiên là Chương Dung Tu ta nói một không có hai!"
Chương Dung Tu cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt, y thoạt nhìn bất quá mười lăm, mười sáu tuổi, chứng tỏ y từ thuở niên thiếu đã kết đan, rất sớm đã bước tới cảnh giới "Nhập Thế", coi như đến cảnh giới "Tá Thế", cũng chỉ có thể là sơ kỳ. Bằng không cao thủ trẻ tuổi như vậy, đã sớm nổi danh khắp các Tiên môn, bản thân hắn sao có thể chưa từng nghe qua tiên hào của y đây?
Vì vậy Chương Dung Tu đã xếp Lộ Tiểu Thiền vào hàng tân tú của Thái Lăng Các.
Nếu đã là cây non mới vừa trưởng thành, chính mình đem hết toàn lực còn không dạy dỗ được y sao?
Sau đó chính mình lại viết một phong thư gửi đến Thái Lăng Các, tiên phát chế nhân, giả ý xin lỗi, kì thực trách tội Côn Ngô không giáo dục đệ tử cho tốt, để người đến địa giới Chương Sơn Phái làm xằng làm bậy.
Thời điểm đó chính mình áy náy cũng đã nói, trạng cũng đã cáo, Côn Ngô cũng không thể làm gì được hắn.
Nghĩ đến đây, Chương Dung Tu càng thêm quyết tâm, phải sửa trị Lộ Tiểu Thiền ra trò.
"Ha ha ha ha!" Lộ Tiểu Thiền vòng tay ra phía sau kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích, "Vô Khích ca ca, ngươi có nghe thấy không? Ta xem cái tên Chương Dung Tu này thật không biết trời cao đất rộng là gì! Coi chính mình là chưởng môn một phái, liền có thể một tay che trời? Không biết Tiên môn trong thiên hạ hơn ngàn, ngọa hổ tàng long, hắn chỉ là chưởng môn một phái với mấy trăm năm tu vi, liền cảm thấy bản thân có thể vô pháp vô thiên?"
"Ta thấy không biết trời cao đất rộng chính là ngươi đó tiểu oa nhi!"
Lời vừa dứt, Chương Dung Tu bỗng nhiên vung kiếm, một đạo kiếm trận ập tới.
Kiếm trận đi đến chỗ nào, dư âm liền phá vỡ nhà cửa hai bên đường đến đó, ngói vụn tung bay, từng mặt từng mặt vách tường sụp xuống.
Người dân ở trong nhà không thể không ôm đầu tránh né.
Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, Thư Vô Khích sau lưng không nói một lời, nhưng bàn tay trên eo Lộ Tiểu Thiền lại ấn ấn, ý bảo y nhanh chóng xuất kiếm.
Nói cách khác, Thư Vô Khích cho rằng, Lộ Tiểu Thiền vẫn có thể đối chiến cùng Chương Dung Tu.
Ngẫm nghĩ, nếu như một ngàn ba trăm năm trước mình thật sự là Ly Triệt Quân, như vậy bản thân y có tới sáu trăm năm tu vi, nghe nói năm đó Thư Vô Khích vì bảo vệ nguyên đan của y, đã độ sáu trăm năm tu vi vào.
—— hơn ngàn năm tu vi này, còn không đấu lại một Chương Dung Tu hay sao?
Lá gan của Lộ Tiểu Thiền to lên, điều khiển đan hải của chính mình, ngưng tụ linh khí, mũi chân điểm nhẹ trên thân kiếm, một đạo Phi Thoan kiếm trận mở ra tại mũi kiếm, biến thành lá chắn cực lớn, mạnh mẽ cản lại kiếm trận của Chương Dung Tu.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền chung quy vẫn xem thường Chương Dung Tu, kiếm trận của đối phương trong nháy mắt liền biến hóa lan tràn, hình thành vô số kiếm trận nhỏ bé, bỗng chốc hướng về phía Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn bóp đến ngứa ngáy trong lòng, có chút muốn bất chấp tất cả mà quay đầu lại hôn Thư Vô Khích một cái, nhưng thanh âm Thư Vô Khích lại vô cùng nghiêm túc.
Xem ra nếu như y không thu thập tốt Chương Dung Tu, chỉ sợ Thư Vô Khích sẽ không cho y hôn.
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, nín thở ngưng thần, nín thở ngưng thần, cũng học theo bộ dáng Chương Dung Tu biến hóa kiếm trận của mình.
Chỉ là năng lực điều khiển kiếm trận của y không bằng Chương Dung Tu, kiếm trận của y chỉ hóa thành kiếm trận ở bốn phía, cản lại công kích từ Chương Dung Tu.
Nhưng cho dù là thế, ở trong mắt Chương Dung Tu, Lộ Tiểu Thiền có thể trong nháy mắt biến hóa kiếm trận, tu vi sâu không thấy đáy.
Chỉ có Lộ Tiểu Thiền biết trên lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì thiếu chút nữa y không cản được Chương Dung Tu.
Chương Dung Tu không biết thân phận của Lộ Tiểu Thiền, không cách nào bình luận đến cùng tu vi của mình có thể thắng nổi Lộ Tiểu Thiền hay không, vì vậy lại mở miệng dò hỏi: "Nếu ngươi nói ngươi là đệ tử Thái Lăng Các, vậy ngươi nói xem rốt cuộc tiên hào của ngươi là gì!"
Thính giác của Lộ Tiểu Thiền nhạy bén, tự nhiên cảm nhận được trong giọng nói hung hăng của Chương Dung Tu ẩn chứa không tự tin.
"Lãn Mộng Quân a."
"Nói bậy! Tiên hào của những đệ tử đến cảnh giới "Tá Thế" bên trong Thái Lăng Các, ta đều biết rõ! Chưa từng nghe qua cái gì mà "Lãn Mộng Quân"! Hơn nữa nếu ngươi là y tu, tại sao không dùng y chú, mà lại là kiếm trận! Ta xem ngươi vốn vàng thau lẫn lộn, mượn danh Thái Lăng Các, đến địa giới Chương Sơn Phái ta làm xằng làm bậy!"
Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, y lần đầu tiên nhìn thấy có người diễn trò đổi trắng thay đen như vậy.
"Ta thấy kiếm trận của ngươi không đấu lại bản quân đi?" Lộ Tiểu Thiền cong cong khóe miệng vui vẻ, "Kiếm trận của bản quân, xuất từ danh môn, ngươi đánh không lại cũng không mất mặt gì! Nếu ngươi muốn thử y chú của bản quân, vậy bản quân thành toàn cho ngươi!"
Trùng Tiêu kiếm trận cùng Thái Lăng Trùng Tiêu chú đều cùng một mạch.
Hai thứ này, chính mình đều có chút thành tựu, hơn nữa đều có kinh nghiệm thực chiến.
Chương Dung Tu cho là Lộ Tiểu Thiền giả mạo đệ tử Thái Lăng Các, mượn cơ hội này tìm cho mình một bậc thang đi xuống, không ngờ lại đụng phải cạnh sắc.
Lộ Tiểu Thiền lần thứ hai ngưng thần, ngón tay điểm một cái trong không khí, linh khí từ đầu ngón tay tràn ra, chỉ thấy nước trong những cái lu vỡ vụn hai bên đường nguyên bản đang ồ ạt chảy ra ngoài, bỗng chốc hóa thành vô số dòng chảy nhỏ, hướng lên không trung, bị hút vào bên trong y chú.