Rượu Gạo Hôn Hoa Hồng

Chương 54



Trì Tái Hạ… là một bạn nhỏ hết sức đáng yêu.

Nhìn thấy lời này được viết đi viết lại mười hai lần trong sổ tay học sinh tiểu học, trong chớp mắt, Trì Tái Hạ không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào.

Hình như cô chưa từng biết bản thân mình được yêu thương tới vậy.

Cô sẽ chẳng cảm giác được trong sắc màu rực rỡ xen lẫn sao trăng vây giăng, một đóa hoa đơn độc hay một ngôi sao thưa thớt quý hiếm đến ngần nào, thế nên khi bọn chúng bị khô héo hoặc rơi xuống rồi thiêu rụi, cô cũng sẽ không thấy đáng tiếc bao nhiêu.

Nhưng tại khoảnh khắc này, cô đã bất chợt chưa kịp chuẩn bị gì mà chứng kiến một góc quá khứ mình được người ta trân trọng thật lòng trong quãng thời gian dài, cảm xúc ấy rất kỳ diệu, nói cụ thể hơn một chút thì quá đỗi tốt đẹp.

Tốt đẹp đến mức cô ngạc nhiên mừng thầm thật lâu cũng không sao bình tĩnh nổi.

Thật vất vả mới lấy lại tỉnh táo, cô đã bắt đầu cảm thấy, nếu một ngày nào đó người này không còn nghiêm túc đối xử với cô nữa, ắt hẳn cô sẽ khó chịu lắm. Hoàn toàn khác với bất kỳ ai trong quá khứ, khổ sở hơn bất cứ lần yêu đương nào.

Ba giờ sáng, Trì Tái Hạ nằm trên giường, vẫn chưa ngủ.

Ngoài cửa sổ, mưa tạnh một trận, rồi tới đêm khuya lại đổ như trút nước.

Sấm chớp đan xen, qua khe màn cửa không kéo sát có thể thấy ánh sáng lờ mờ lóe lên.

Trì Tái Hạ bật đèn, đứng dậy vào toilet, sau đó quay về ổ chăn ấm áp, tiếp tục chơi điện thoại.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cốc cốc nhẹ, Trì Tái Hạ sững sờ, đứng lên mở cửa.

Hứa Định đứng trước cửa: “Hạ Hạ, dưới khe cửa phòng lọt sáng, anh thấy em mở đèn, tiếng sấm làm em giật mình à?”

Trì Tái Hạ mở to mắt, nhất thời im lặng.

Nếu cô nói vì mình không ngủ được nên mới đi toilet, rồi quên tắt đèn… có phải sẽ hơi phá bầu không khí không?

Nói thật, cô vẫn rất thích trời mưa to sấm sét vang dội, luôn nghĩ với thời tiết như thế, mình nằm co trên giường thì sẽ thoải mái vô cùng, khiến mình cảm giác an toàn cực kỳ.

“Hạ Hạ?”

“Ồ, có… có một chút.” Trì Tái Hạ hoàn hồn, bình tĩnh giả vờ yếu đuối: “Anh thì sao, sao còn chưa ngủ, có phải ngủ trên ghế sô pha không dễ chịu lắm không?”

Hứa Định mím môi: “Tạm ổn, có thể do tối qua ngủ nhiều quá nên hôm nay không ngủ được.”

Trì Tái Hạ gật gật đầu, do dự chần chừ, dựa theo tiến độ phát triển của nhiều quyển tiểu thuyết cô đã đọc, bước tiếp theo hình như cô nên mời anh lên giường ngủ chung, thế nhưng…

Không được không được, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà! Hơn nữa đã ba giờ sáng rồi, cô chỉ không ngủ được thôi, không có nghĩa cô muốn tốn thể lực suốt đêm đâu?!

Nghĩ đến đây, cô vội nói: “Vậy, vậy không bằng chúng ta xem phim ha? Không chừng xem phim hồi sẽ buồn ngủ đó.”

Hứa Định hơi giật mình, anh “Ừa” một tiếng.

Chăn mền của Hứa Định vẫn đang được phủ trên ghế sô pha ở phòng khách.

Trì Tái Hạ chui người vào ổ chăn ấm áp của anh, ngồi xổm, ngoan ngoãn chờ anh kéo màn chiếu phim xuống.

“Hạ Hạ, em muốn xem bộ nào?”

Hai tay Trì Tái Hạ ôm đầu gối, cằm chống lên đầu gối, buồn bực ngán ngẩm nhìn danh sách phim: “Xem bộ nào giúp ru ngủ một chút ấy anh.”

Hứa Định chọn một bộ phim vườn trường: “Này nha em?”

Trì Tái Hạ khó hiểu quay đầu, trong khái niệm của anh, ru ngủ tương đương với phim vườn trường à?

Nhưng cô xem gì cũng được, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bèn “Ừa” một tiếng, thuận thế dịch tới gần anh, tựa đầu lên vai anh.

Nội dung bộ phim họ chọn rất thông thường, lấy nơi làm việc để mở màn, sau đó khi bao cảm xúc của người trưởng thành chồng chất đến lúc bùng nổ thì bắt đầu quay ngược thời gian, hồi tưởng về thời thanh xuân.

Trì Tái Hạ xem nghiêm túc lắm, đầu cô hơi bị lệch ra nên có phần khó chịu, thế là đã vô thức trượt từ vai anh xuống đùi.

Ừm, giờ thì thoải mái hơn rồi.

Phim vườn trường ấy mà, chẳng khác nhau mấy, vui cười, mập mờ, hiểu lầm, chia tay, cuối cùng gặp lại hoặc kể tới chuyện xưa để kết thúc, hoặc chào tạm biệt quá khứ, phóng khoáng hạ màn.

Những thứ này không thuộc về tuổi trẻ của đại đa số người, chỉ vì tính xung đột của phim nên mới thường được chọn, không thể nói phim đã khiến người ta cảm động lây là bao. Nhưng đối với nữ hoàng cổ vũ phim Trì Tái Hạ thì tuyệt đối không ru ngủ tí nào.

Hứa Định đã sắp ngủ thiếp đi, cô lại càng xem càng tỉnh táo.

Khi phim chiếu tới cảnh nam nữ chính vì hiểu lầm mà chia tay bỏ lỡ nhau, cô đột ngột bật dậy khỏi đùi Hứa Định: “Hơi quá đáng rồi đó! Nam nữ chính bị độc câm à?! Bộ không có miệng hả?!!”

Cô tức giận, hận không thể xuyên vào trong phim giải thích rõ mọi chuyện thay hai người họ.

Hứa Định bị giật mình, vẫn chưa tỉnh táo mấy, đôi mắt mở hờ, vô thức đặt tay lên lưng cô, vỗ vỗ an ủi: “Hạ Hạ, không giận.”



Trì Tái Hạ bực bội một hồi, quả thực không giận nữa, bởi vì chẳng mấy chốc cô đã hoàn toàn chìm đắm vào kịch bản nhiều năm sau nam nữ chính trùng phùng. Trong lòng vừa hùng hùng hổ hổ vừa say mê trong BGM, lặng lẽ rơi nước mắt: “Đáng tiếc quá à, hu hu hu.”

Cơn buồn ngủ của Hứa Định đã bay hết, anh khẽ thở dài bất đắc dĩ, rút khăn tay ra cẩn thận lau nước mắt cho cô.

Năm giờ rạng sáng, bầu trời không còn độc một màu đen tuyền nữa, rốt cuộc cơn mưa rơi suốt một đêm cũng ngừng.

Sau khi Trì Tái Hạ khóc xong thì đầu óc mơ màng, cơn buồn ngủ ập đến, chẳng biết từ lúc nào đã thoải mái vùi đầu vào cổ Hứa Định, lẳng lặng thiếp đi.

Hứa Định ngắm nữ sinh khóc tới mức chóp mũi đỏ bừng trong ngực, một hồi lâu sau cũng không dám nhúc nhích.

Thấy hơi thở của cô đã đều đặn, anh mới chậm rãi điều chỉnh tư thế, bế cô trở về phòng ngủ.

Được ôm vào trong ngực, cô vừa nhẹ, vừa mềm mại biết bao.

Sau khi đặt cô lên giường, Hứa Định ngồi xuống mép giường, đắp kín chăn mền cho cô, sửa sang lại mái tóc, cuối cùng anh đặt một nụ hôn ngủ ngon xuống bờ môi cô.

Chẳng qua nụ hôn này vừa rơi xuống, lại lưu luyến trằn trọc mà luồn vào bên trong, mãi tới khi yết hầu nhấp nhô, nỗi khát vọng quen thuộc dâng lên lần nữa, anh mới không nỡ, đành phải ngồi dậy.

Hứa Định chậm rãi hít một hơi thật dài, xoa nhẹ gương mặt, khuỷu tay chống lên đầu gối, khom người ngồi ở mép giường im lặng một lát.

Liên tục tự nói với bản thân, anh có thể đợi.



Lúc Trì Tái Hạ tỉnh ngủ thì đã sang giấc trưa, Hứa Định cũng vừa nấu xong bữa trưa đơn giản.

Cá vược Nhật Bản hấp, trứng chiên tôm nõn, salad trộn sốt, còn thêm một nồi canh sườn củ cải bắp, đều là các món tương đối thanh đạm.

Do anh đã quan sát được, tuy sức ăn của Trì Tái Hạ không lớn, nhưng nếu món thanh đạm một chút thì cô sẽ ăn nhiều hơn vài phần.

Quả nhiên, Trì Tái Hạ vừa ý với món canh anh hầm lắm, ăn liên tục hai bát, ăn xong còn bảo anh múc thêm non nửa bát cơm.

Lúc dùng cơm, Trì Tái Hạ sực nhớ ra, hỏi: “Anh tính ăn Tết ở đâu, ở đây sao?”

“Đến nhà cha anh.” Hứa Định ở cạnh vừa trả lời vừa gắp thức ăn giúp cô.

Thấy ánh mắt cô lộ vẻ tò mò, Hứa Định cũng không có ý giấu giếm, chủ động kể: “Cha anh đã tái hôn từ lâu, hai năm nay mới chuyển từ Thâm Thành về, bây giờ cả nhà đang ở ngoại ô phía Tây bên kia.”

Anh dừng một chút rồi tiếp tục: “Sau mồng năm chắc anh phải tới Tinh Thành một chuyến. Vài năm nay mẹ anh vẫn luôn ở nước ngoài, chỉ mỗi dịp Tết mới có thể về nước thăm bà ngoại anh, bà ngoại anh ở Tinh Thành.”

“Tinh Thành, thế khi nào anh về?”

Hứa Định suy nghĩ: “Có lẽ lúc về cũng sắp khai giảng rồi.”

Trì Tái Hạ “Ồ” một tiếng, tính toán cẩn thận. Vậy là hết hôm nay, có lẽ bọn họ sẽ không gặp nhau trong gần nửa tháng.

Ngày mai bác sĩ Trần sẽ về nhà nghỉ ngơi, cô phải đi chung với mẫu thân đại nhân mấy ngày, sau đó sẽ đến ăn Tết. Nhà họ Trì ăn Tết rườm rà cực, trước mồng tám đừng hòng nghĩ cách để chuồn êm ra.

Vừa nghĩ đến chuyện phải chia xa nửa tháng, Trì Tái Hạ hơi sầu.

Ăn cơm xong, cô và Hứa Định nhão nhão dính dính bên nhau cả một buổi chiều.

Cặp đôi đang ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt thì bám người lắm, Trì Tái Hạ gần như treo cả người lên người Hứa Định. Một người không xuống, một người không buông tay, thi thoảng lại ôm hôn, suýt nữa đã lau súng cướp cò tới độ tất cả quần áo trên thân đều trượt xuống.

Trước khi màn đêm mập mờ kéo tới, rốt cuộc Trì Tái Hạ cũng được đưa về nhà, hai người kết thúc lần hẹn hò cuối cùng trước khi sang năm mới trong nỗi quyến luyến.

-

Năm nay ăn Tết rất náo nhiệt, cũng rất nhàm chán.

Ba mươi Tết và mồng một đầu năm cô luôn trải qua ở nhà họ Trì, sẽ làm theo quy trình truyền thống Tết Âm lịch: cúng Táo quân, cúng từ đường, đi một chuyến đến nhà tổ, chúc nhau lời cát tường, vẫn là các kiểu lời chúc cố định đó, mặc gì ăn gì cũng đều có quy tắc.

Bắt đầu từ mồng hai, Trì Tái Hạ sẽ bị ép kinh doanh, mỗi ngày phải rời giường từ sáng sớm, chiêu đãi các vị thân thích đến cửa chúc Tết, còn có đối tác doanh nghiệp của ba cô và Trì Lễ.

Nhà Lương Kim Việt cũng sang chúc Tết.

Từ hôm sinh nhật ấy qua đi, Trì Tái Hạ và Lương Kim Việt không còn liên hệ gì.

Trì Tái Hạ cũng không tò mò lời tỏ tình đột ngột của Lương Kim Việt ngày đó là câu nói đùa hay tìm kiếm cảm giác mới mẻ, tóm lại cô sẽ không đồng ý, vậy nên sự kiện đấy cũng chẳng đáng để cô quan tâm.

Cô cũng chưa từng nghĩ phải tìm Lương Kim Việt nói rõ ràng, bởi vì thái độ của cô đã thể hiện đầy đủ.

Việc gọi là nói rõ ràng chẳng qua chỉ đang khuyên đối phương thôi, mà cô cũng không có lòng tốt và khát khao phổ độ bốn phương như thế.

Khi Lương Kim Việt và cha mẹ anh ta sang chúc Tết, thái độ cũng không khác mấy so với trước kia. Anh ta cũng không nhắc tới chuyện hôm sinh nhật, trước khi đi chỉ nói đợi hết Tết này, anh ta sẽ về trường học.



Trì Tái Hạ liếc thoáng qua anh ta, bình luận đúng sự thật: “Kỳ nghỉ này của anh cũng dài quá rồi đấy, về trường thì chăm chỉ học tập đi.”

Lương Kim Việt nhíu mày, bật cười: “Em thì sao, hết Tết, học kỳ sau cũng nên chuẩn bị chuyện du học. Em với… bạn trai mình tính thế nào?”

“Việc này không cần anh quan tâm.” Biểu cảm của cô nhẹ như mây gió.

Lương Kim Việt nghe vậy thì gật gật đầu, không nhiều lời nữa.

Ngược lại, sau khi anh ta và cha mẹ anh ta rời đi, bàn tiệc chưa tan đã nhắc đến chuyện làm ăn của nhà họ Lương:

“Bên phía Lương Nhị không tỏ thái độ, chắc cũng chỉ có thể như thế thôi. Dạo trước, lúc họ bắt đầu thì chẳng tử tế gì, bị tấn công báo thù rất bình thường.”

“Nhắc mới nhớ, mấy năm nay Hứa Tần Sơn ở Thâm Thành cũng xem như đạt được vài phần thành tựu. Tưởng Hồng Đào cũng đến Thâm Thành, nghĩ cũng thừa biết chắc chắn càng muốn hợp tác với ông ấy hơn.”



Hứa Tần Sơn?

Cha của Hứa Định?

Trì Tái Hạ dựng tai lắng nghe, cô hơi tò mò. Chẳng qua người lớn nói chuyện không có chỗ cho cô xen vào, cô cũng không quan tâm việc ân oán tình thù của thế hệ trước lắm.

So ra, vấn đề du học Lương Kim Việt nói quả thật đang bày ra trước mắt, càng xứng đáng để cô bận lòng hơn.

Mới vài ngày không gặp Hứa Định, cô đã không chờ nổi mà trông ngóng đến khai giảng rồi. Tháng Sáu này đi du học thì phải làm sao đây?

Cô cũng từng nhắc qua chuyện này với Hứa Định, bấy giờ Hứa Định chỉ “Ừa”, bảo anh đã biết, dường như không quá lo lắng.

Hầy.

May sao bản thân cô cũng không phải một người thích bận tâm, suy nghĩ được một chút thì đã hết. Bác sĩ Trần bảo cô đi lấy rượu, cô đứng dậy, chẳng mấy chốc đã quên sạch sành sanh mấy phiền não này.

-

Mồng bảy thoáng qua, Tết cũng coi như đã chấm dứt. Ai đi làm thì đi làm, ai đi học cũng bắt đầu chuẩn bị đến trường.

Năm nay Bình Đại chính thức khai giảng vào ngày 13 tháng Giêng. Thông tin này vừa được công bố, rất nhiều sinh viên nơi khác đã bắt đầu phàn nàn không thể ở nhà đón Nguyên tiêu.

Trì Tái Hạ lại vui vẻ không kìm được.

Vài ngày nay, trời vừa tối cô đã bắt đầu gọi video cường độ cao với Hứa Định. Tuy có thể thấy mặt anh, nói chuyện phiếm với anh, nhưng không thể ôm ôm hôn hôn anh, trong mắt cô, quả thực đây là một kiểu tra tấn ngọt ngào.

Đương nhiên, kiểu tra tấn này không thể để một mình cô chịu được, nên lúc gọi video chơi game, thể nào cô cũng thực hành một tí tuyệt chiêu nhỏ quyến rũ người khác từ xa của mấy blogger tình cảm.

Chẳng hạn như mặc một chiếc váy nhỏ để lộ bờ vai gợi cảm, ví dụ như trong tình huống cấp bách gọi anh ơi.

Dù sao, rất nhiều lần cô đều có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt Hứa Định đã cứng đờ, sau đó anh sẽ bắt đầu vờ như không có chuyện gì mà đi uống nước, ho khan, ánh mắt tránh né, lỗ tai đỏ hồng gì đó, nom đáng yêu quá chừng luôn.

Một ngày trước khi vào học, Hứa Định mới quay về Bình Thành.

Anh về nhà sắp xếp đơn giản một lát rồi lập tức trở lại trường.

Trì Tái Hạ về trường học sớm hơn anh một ngày, đang hăng say trao đổi kinh nghiệm tâm đắc khi yêu đương vào kỳ nghỉ với Khương Tuế Tuế.

Biết được việc cô sang nhà Hứa Định ngủ qua đêm mà chưa đột phá tới bước tiếp theo sau hôn môi, cằm Khương Tuế Tuế sắp rớt ra vì ngạc nhiên: “Có phải Hội trưởng Hứa không được không? Đến nước như thế rồi mà vẫn chưa lăn giường sao?”

Trì Tái Hạ suy đoán: “Tớ nghĩ anh ấy hẳn được lắm.”

Khách trong cửa hàng đồ ngọt không nhiều, cô ngó xung quanh một vòng, vươn ngón tay ra, nhỏ giọng bảo: “Anh ấy có phản ứng, chỗ đó… cảm giác khá lớn.”

“Cậu đâu có kinh nghiệm, biết gì gọi là lớn không vậy?” Khương Tuế Tuế nghi ngờ.

“Lục Minh Châu gửi mấy kiểu phim ấy ấy cho tớ, bảo tớ so với thứ ở trong video. Tớ cảm nhận một xíu, chắc không sai đâu ha?”

Khương Tuế Tuế tỏ vẻ từng trải: “Không c ởi quần mà so thì không chính xác đâu. Lần sau cậu dùng tay áng chừng một tí, ghi nhớ vị trí, rồi dùng thước dây đo một xí.”

Trì Tái Hạ nghiêm túc tiếp thu kiến thức này, nhưng sau đó cô nghĩ tới: “Tớ còn phải c ởi quần anh ấy hả? Dùng tay đo à? Như vậy không phải bi3n thái ư?”

Khương Tuế Tuế uống một ngụm: “Không cởi cũng được, vậy cậu…” Cô nàng xích đến gần Trì Tái Hạ, truyền thụ một số tuyệt chiêu gần gũi để đo đạc.

Trì Tái Hạ nghe xong, ngoài miệng thì đứng đắn đàng hoàng nói hạ lưu, nhưng khi trở về trường trông thấy Hứa Định, được anh bồng lên, trong đầu cô vẫn không kìm được mà nghĩ tới mấy thứ bẩn thỉu nào đó.

Sau khi dựa vào mẹo nhỏ để đo đạc, cô gửi tin nhắn cho Khương Tuế Tuế.

Ấy mà, cô chưa đợi được Khương Tuế Tuế đồng ý với phán đoán của mình, thì đã chờ được một đường link trong nhóm chat chụp ảnh…

[@Trì Tái Hạ @Hứa Định, tớ không nhìn lầm chứ, đây là hai người hả? Hai người nổi tiếng rồi kìa!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.