Tháng Sáu, Bình Thành vừa nóng vừa nắng không chịu nổi.
Cuối tháng Sáu, Ban Quốc tế Bình Đại chính thức kết thúc việc dạy học và thi cử học kỳ này.
Mọi người cũng ngo ngoe lục tục dời khỏi phòng ngủ.
Nắng gắt như lửa khiến người ta khó thở.
Chiếc xe hơi nhỏ màu đen dừng dưới tòa ký túc xá.
Trì Tái Hạ đeo một chiếc kính râm lớn che nửa gương mặt, cầm một chiếc dù che nắng với họa tiết hoa li ti, đứng dưới bóng cây uống đồ lạnh.
High Heel Sandals để lộ mắt cá nhân thon gầy trắng nõn của cô, bên trên móng chân được sơn màu bóng bột bạc kim tuyến, váy hai dây chỉ dài đến đầu gối, hai chân vừa dài vừa thẳng tắp. Nhưng nửa người trên lại khác lạ khi xuất hiện thêm một chiếc áo khoác mỏng.
Hết cách rồi, tuy tối qua người nọ không để lại dấu vết ở cổ, nhưng hướng xuống dưới một chút thì chẳng kiêng nể gì cả. Khiến cô không thể mặc váy hai dây lắc lư bên ngoài, trời mùa hè còn đang nóng chết người đó!!!
Nghĩ đến đây, Trì Tái Hạ vốn nóng không chịu được đã mất hết kiên nhẫn, cũng lười đợi thêm, dứt khoát ngồi vào xe bật điều hòa không khí lên.
May sao đồ đạc đều được nhanh chóng mang lên xe, Hứa Định đi chuyến xuống lầu cuối cùng, anh gõ gõ chỗ ngồi phía sau cửa xe.
Trì Tái Hạ hạ cửa kính xuống, thấy chóp mũi anh đầy mồ hôi, áo thun màu đen cũng bị thấm mồ hôi thành màu sẫm thì không đành lòng, mở cửa xe ra.
“Anh vào đi.” Gương mặt nhỏ của cô xụ xuống.
Hứa Định nghe lời ngồi vào.
Trì Tái Hạ bấm tấm chắn cách âm lên, đưa anh một bình nước đá, rút khăn ướt ra lau mồ hôi cho anh, động tác cực kỳ không dịu dàng.
Hứa Định uống hai ngụm nước đá, quay đầu, ngoan ngoãn hơi nâng cằm lên để cô lau.
Khi đã lau xong, anh mới nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Trì Tái Hạ, hôn hôn lên môi cô.
Tóc đen của anh bị mồ hôi thấm ướt, mềm mại rủ xuống, môi hơi cong lên, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn cô: “Hạ Hạ, đừng tức giận nữa nhé em? Anh cho rằng hôm nay có thể mặc áo tay ngắn nên mới hơi không khống chế được…”
Trì Tái Hạ cắt ngang: “Không phải em không muốn mặc áo tay ngắn, nhưng nếu mặc áo tay ngắn thì phải phối với váy ngắn hoặc quần đùi. Em không mang quần bảo hộ, không mặc váy ngắn được, còn quần đùi anh bảo em mặc thế nào? Em còn…” Cô ngừng lại, vô thức nhìn sang tấm chắn, nhỏ giọng tức giận: “Còn không đi đường được!”
Dứt lời, bản thân cô cũng đỏ mặt.
Hứa Định không nhịn được, bèn hôn hôn gương mặt mềm mại của cô lần nữa, ôm cô vào trong lòng tiếp tục xin lỗi: “Ừa, tóm lại tại anh không đúng. Sau này nhất định sẽ không như thế nữa, tha thứ cho anh nha?”
Trì Tái Hạ còn lâu mới dễ dàng tin lời xin lỗi của anh.
Lần trước, sau lưng cô bị gạch men sứ trong phòng tắm cạ xước, anh vừa bôi thuốc vừa nhận sai, nói gì mà sẽ không như thế nữa. Cô nghe thấy chân thành lắm, còn tưởng rằng sẽ không làm trong phòng tắm nữa, không ngờ ý anh chính là khi làm thì kê khăn tắm cho cô.
Lần trước trước nữa, họ khiến mặt gương bị dơ, cô nói như thế thì sau này làm sao cô có thể soi gương bình thường được đây, anh cũng xin lỗi. Kết quả ở lần tiếp theo, anh chuyển từ tấm gương sang cửa sổ kính có thể chiếu rõ bóng người y hệt.
Cạn lời chết đi được!
Lau cửa sổ, giặt màn cửa, dọn dẹp ghế sô pha, bàn ăn, bồn rửa tay,... Cô không hiểu nổi vì sao anh lại thích kiếm chuyện dư thừa để làm như vậy.
“Anh thật phiền, tóc em bị anh xoa loạn hết rồi nè!”
Cô chui ra khỏi lòng Hứa Định, không có miếng khí thế nào mà trừng mắt nhìn anh.
Anh dịu dàng vuốt lông: “Qua đây, để anh giúp em.”
Cô bất đắc dĩ xoay người.
Hứa Định thuần thục tháo kẹp tóc và dây thun ra, cuộn rồi cố định tóc cô một lần nữa.
“Được rồi.”
Trì Tái Hạ cầm gương nhỏ soi soi, xem như cũng hài lòng, sau đó cô nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, bác sĩ Trần bảo anh thứ Bảy tuần này đến nhà ăn cơm chiều, anh có rảnh không?”
“Có.”
“Vậy anh nhớ đem hoa đến nha. Lần trước bà ấy thấy mấy chậu hoa đó trên vòng bạn bè của anh thì đã nhớ thương đến giờ đó.”
Tất nhiên Hứa Định đồng ý hết.
Thật ra, không bao lâu sau khi chuyện ra nước ngoài được xác định, Hứa Định đã sang nhà họ Trì gặp người lớn.
Dạo trước, khi video cặp đôi sóng gió lên men hot khắp các mạng xã hội, người chú ý cũng toàn là người trẻ tuổi. Tận tới khi chuyện đã lắng được một thời gian, thì mới chậm chạp truyền đến lỗ tai bác sĩ Trần.
Sau khi bác sĩ Trần biết, Trì Tái Hạ thuận thế kể hết ngọn nguồn mối tình này, cũng đồng ý với yêu cầu của bà ấy, dẫn Hứa Định về nhà cho gặp mặt một lần.
Lúc Hứa Định đến thăm nhà họ Trì, Trì Lễ cũng có mặt, thay bác sĩ Trần hỏi han một số vấn đề bà ấy không tiện hỏi.
Nhưng Hứa Định đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, trả lời cực kỳ thẳng thắn, cũng đưa ra cam đoan tương ứng khiến bọn họ hài lòng.
Thật ra, lúc Hứa Định và Trì Tái Hạ ở cạnh nhau, cả hai sẽ rất ít khi bàn một số chuyện về thực tế, nhưng đối mặt với người lớn thì phải khác.
Cũng ở lần gặp mặt đó, Trì Tái Hạ mới biết tình huống cụ thể bây giờ của nhà anh, nghe được những kế hoạch tương lai của anh với mình.
Tuy cha mẹ anh đã ly hôn, nhưng vật đổi sao dời, hiện nay mỗi người đều phát triển không tệ lắm, anh cũng duy trì liên hệ ổn định với hai bên.
Phương diện gia đình có thể cung cấp trợ giúp nhất định cho anh, chẳng qua dù sao bọn họ cũng đều đã có gia đình mới. Từ lâu anh đã độc lập kinh tế, sau này có lẽ sẽ không làm phiền đến bọn họ nữa.
Đương nhiên, anh có thể cam đoan bây giờ yêu đương, sau này kết hôn cũng sẽ không để cho mức sống của cô bị hạ xuống.
Bấy giờ Trì Tái Hạ cảm thấy có điểm sai sai, nhưng cụ thể sai ở đâu thì không nghĩ ra ngay được, đành để yên cho anh nói.
Đợi đến khi cuộc gặp mặt kết thúc, cô mới lấy lại tinh thần. Không phải chứ, sao người nào đó đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi?
Rồi cô chất vấn Hứa Định.
Hứa Định cũng hết sức tự nhiên cho cô xem một phần bản vẽ thiết kế kiến trúc: “Là tự tay anh thiết kế, ngôi nhà sau này của chúng ta.”
Trì Tái Hạ xem không hiểu bản vẽ mặt phẳng lắm, nhưng vẫn có thể xem hiểu ảnh kết xuất.
Trầm tư hồi lâu, cô hỏi: “Sao em cảm giác… hơi giống với mô hình anh đưa em nhỉ?”
“Có khi nào chính là nó không?”
?
Thế nên mới nói, lúc người nọ vừa hẹn hò với cô thì đã thiết kế xong ngôi nhà tương lai của bọn họ rồi?
…
Cuối tuần, Hứa Định sang nhà họ Trì ăn cơm đúng hẹn.
Sau bữa ăn, bác sĩ Trần vốn còn muốn giữ anh lại tâm sự. Nhưng kế hoạch thì không theo kịp thay đổi, bệnh viện xảy ra việc đột xuất, bác sĩ Trần nhận điện thoại xong thì vội vàng chạy đến bệnh viện.
Hứa Định bị Trì Tái Hạ kéo vào phòng cô, để anh tự mình tháo mô hình anh tặng cô ra.
Hứa Định vừa tháo vừa giải thích, mô hình do các miếng lego xếp nên, tương đối bị hạn chế trong việc thể hiện chính xác bản thiết kế.
Anh từng dùng tài liệu khác để làm một mô hình kiến trúc với tỉ lệ 1:200, độ chính xác rất cao, nhưng cũng không chơi được, chủ yếu chỉ thưởng thức bên ngoài thôi.
Sau khi căn nhà được tháo rời thành từng phần, cuối cùng Trì Tái Hạ cũng phát hiện vô số chi tiết nhỏ nếu nhìn bên ngoài sẽ không thấy được.
Ví dụ như đáy bể bơi được dùng các miếng lego màu lam với độ dày khác nhau xếp thành chữ Summer, kim đồng hồ chỉ hướng 0903, hai người lego tí hon nằm trên giường, bình hoa đầu giường cắm hoa hồng trắng và hồng phấn, trong ngăn kéo đựng một ngôi sao giấy viết “Sinh nhật vui vẻ”, sách vở lego trên bàn có thể mở ra thật, còn có một bức phác họa thu nhỏ bằng móng tay, là bức anh lén vẽ cô ở lớp chụp ảnh…
Hình như anh luôn luôn để tâm hơn, cũng yêu thích cô hơn so với cô tưởng tượng.
Trì Tái Hạ ngồi lên người anh, ôm mặt anh hôn hôn: “Thầy Hứa, anh tốt quá à, tới sinh nhật anh em phải tặng anh gì đây? Anh làm thế này khiến em áp lực lớn lắm đó có biết không?”
Hứa Định dùng trán chạm vào trán cô: “Hạ Hạ, thật ra trong mắt anh, em ở bên cạnh anh đã là món quà tốt nhất rồi.”
“Anh biết nói chuyện quá nha.”
“Anh còn biết làm nữa.”
“...?”
“Anh là tên cuồng tình d*c hả?”
“Làm mà anh nói là hành động thực tế.” Anh ngừng một tí rồi nghiêm mặt bảo: “Đương nhiên ý em hiểu cũng không sai.”
“Anh muốn chết?!” Trì Tái Hạ đánh anh hai cái.
Nhưng một giây sau, anh đã cù nách cô, khiến cô không nhịn được mà bật cười, không yên phận cọ tới cọ lui trên người anh.
Hai người ở trong phòng quậy phá một lúc lâu, trước khi va chạm gây nổ thì ngừng phanh kịp thời. Dù sao cũng đang còn ở nhà cô, có phần không tiện.
Ôm nhau thì thầm một chốc, nhất thời Trì Tái Hạ lanh mồm lanh miệng, vẽ cho anh một cái bánh lớn. Bảo rằng mấy ngày nữa đến sinh nhật anh, mình sẽ để anh muốn gì được nấy.
Hứa Định nghe vậy, còn chưa kịp hỏi để xác nhận lại thì đột nhiên, chiếc di động của cô vang lên thông báo.
Trì Lễ: [1 tiếng 39 phút.]
Trì Lễ: [Bây giờ là 1 tiếng 40 phút, chú ý có chừng mực.]
Trì Tái Hạ trả lời dấu chấm hỏi, nhớ ra gì đó, mở cửa phòng nhìn xuống lầu.
Cứu mạng, sao Trì Lễ lại về rồi?!
1 tiếng 40 phút, anh ấy ngồi trong phòng khách lâu như vậy hả?!
Hai người nhanh chóng chỉnh chỉnh quần áo, xuống lầu.
Hứa Định không hề chột dạ xíu nào, vẫn trước sau như một mà lễ phép bước lên chào hỏi.
Trì Lễ nói vài câu với anh, bộ dạng cũng nhã nhặn như cũ.
Nhưng không biết Trì Tái Hạ đang suy nghĩ gì, khi hai người bọn họ đang nói chuyện, cô chợt giải thích một câu: “Có… có lẽ lúc anh về, tụi em vừa mới lên lầu.”
Ánh mắt Trì Lễ chuyển sang cô, không lên tiếng, dường như đang hỏi: Thì?
Trì Tái Hạ có tật giật mình, bổ sung: “Tụi em đang chơi mô hình.”
“Chơi… mô hình?” Trì Lễ dừng lại, ba từ nghiêm túc không hiểu sao đã bị dấu ba chấm của anh biến thành một ý nghĩa khác.
Hứa Định ho nhẹ một tiếng.
Trì Tái Hạ cứ như không nghe được, còn vẽ rắn thêm chân: “Chơi mô hình thiệt mà, anh không được nói lung tung với mẹ đó!”
Trì Lễ bình tĩnh chậm rãi gật đầu, thậm chí còn hơi như cười như không: “Được, anh biết rồi, chơi mô hình.”
Trì Tái Hạ: “...”
“Nhưng đâu phải anh không cho các em chơi mô hình, anh chỉ nhắc nhở thời gian một chút thôi.”
Một chút, một chút của ai mà chính xác đến từng phút chứ?!
Trì Tái Hạ sắp xấu hổ chết, giậm chân một cái, lôi kéo Hứa Định tranh thủ thời gian chạy trốn.
Hết lần này tới lần khác Hứa Định còn không cảm thấy gì, bị lôi kéo mà vẫn muốn xác nhận chuyện sinh nhật với cô.
Ngón chân Trì Tái Hạ đã co quắp lại.
Cô không hiểu được, bọn họ là vật cách xấu hổ gì đó à? Sao có thể không bình thường một cách nghiêm túc thế chứ?
…
Tuy ngay sau đó Trì Tái Hạ cũng hay dỗi hờn Hứa Định, nhưng tới sinh nhật anh, Trì Tái Hạ vẫn mời những người bạn có quan hệ tốt với anh đến, tỉ mỉ tổ chức liên hoan sinh nhật. Cô bao hết quán rượu nhỏ lần đầu tiên bọn họ đến khi ra ngoài chụp ảnh, hát tặng anh một bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Hai người chạm ly, vẫn là ly rượu gạo với hoa hồng băng lơ lửng bên trong.
Đêm hè, mặt hồ gió mát nhè nhẹ, thắp sáng đêm đông năm ngoái, ánh sao trời ảm đạm.
Ban đêm, khi trở về hẻm Bắc Nam Kiều, Trì Tái Hạ còn muốn thực hiện bánh nướng mình đã cam kết, nhưng thật sự thì cô chỉ có lòng chứ không có sức, nhận không nổi. Cuối cùng, trong vẻ nũng nịu đầy nước mắt, cô đã miễn cưỡng đạt được hiệp nghị đổi trước một nửa.
Chỉ để anh ăn một nửa cái bánh thôi mà cô còn nằm ỉu xìu trên giường cả ngày. Thật sự không hiểu nổi thể lực và lòng hăng hái của nam sinh viên nào đó.
-
Tháng Tám, họ đã sửa soạn đầy đủ, sẵn sàng xuất ngoại.
Lúc sắp xếp lại laptop, Trì Tái Hạ nghĩ một hồi, vẫn gỡ cài đặt “Phong Nguyệt”. Dung lượng trò chơi quá lớn, chiếm bộ nhớ. . đam mỹ hài
Nghe bảo trong game, bây giờ Thu Hành đã trở thành đội trưởng Đạp Tinh. Nhờ vậy mà Đạp Tinh kết liên minh với Cố Kiếm Tình Thâm, xây dựng đội PVE cố định mới.
Điều đáng nhắc đến chính là Giang Huyền Dạ đã chơi game lại, tham gia một đội cố định trong đó.
Rốt cuộc anh ta cũng tỉnh táo hiểu ra, chuyện tình cảm chẳng cưỡng cầu được. Trong game có thứ anh ta không bỏ được, thế nên sau khi bình tâm lại, anh ta đã lựa chọn trở về.
Có người trở về thì có người rời đi. Bên phía Cố Kiếm Tình Thâm, An Yểu Yểu đã quen bạn trai ở ngoài đời thực, trọng tâm cuộc sống từ từ chuyển đi. Cũng giống hai người Trì Tái Hạ, cô nàng rất ít khi vào game nữa, cũng ăn ý không giữ liên hệ với Xuân Phong Bất Độ.
Thế giới internet là như vậy đấy, đến rồi đi, nhớ nhung một lần, sầu não một lần, có tình ý khó quên, cũng có cuối cùng ly biệt.
Bầu không khí trong đội cố định mới của bọn họ rất không tệ, gần đây còn nhân dịp hoạt động offline kỷ niệm “Phong Nguyệt” tròn một tuổi để tổ chức gặp mặt. Địa chỉ ở Tinh Thành cách Bình Thành không xa, nhưng Trì Tái Hạ và Hứa Định cũng không tính đi.
Bởi vì cả hai rất rõ ràng, đối với bọn họ, hành trình trong game đã kết thúc.
Trò chơi đã cho bọn họ vài hồi ức vô cùng đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là bước ngoặt để cả hai ở bên nhau. Nhưng có một số điều tốt đẹp đã được định sẵn chỉ có thể trở thành một đoạn trên con đường đời, đường còn dài lắm, bọn họ vẫn còn vô vàn cuộc gặp gỡ mới. Sau bao ấm áp thì nên dừng ở khoảng cách bèo nước gặp nhau, đã đến lúc nói lời chào tạm biệt rồi.
…
Cuối tháng Tám, Trì Tái Hạ và Hứa Định đến sân bay quốc tế Bình Thành.
Sắp phải tha hương nơi đất khách quê người, tâm trạng Trì Tái Hạ có phần thấp thỏm.
Từ đáy lòng, cô là một người rất bài xích hoàn cảnh và ngôn ngữ lạ lẫm. Du lịch chơi vài ngày còn được, chứ nếu ở một hai năm mà chỉ mỗi mình cô, thì có thể cô sẽ bị trầm cảm mất.
Cũng may trải qua bao nỗ lực cố gắng ở học kỳ vừa rồi, trình độ giao tiếp của cô đã tiến bộ rõ ràng, Khương Tuế Tuế và Chung Tư Điềm chung phòng ký túc xá với cô cũng học cùng trường với cô. Cộng thêm việc có Hứa Định bên cạnh, sắp xếp tốt mọi thứ cho cô, thế nên phần cảm xúc thấp thỏm vốn cũng không nhiều này, chưa được bao lâu cô đã quên mất.
So với việc thấp thỏm, bây giờ cô thấy mệt rã rời hơn.
Rõ ràng đã ở bên nhau rất lâu, nhưng Hứa Định càng ngày càng dính cô, hứng thú hoàn toàn không giảm một tí nào. Cô lại vừa không thích ăn vừa không thích vận động, thật sự hơi chịu không nổi.
Lên máy bay, Hứa Định thuần thục đeo gối đeo cổ và bịt mắt lên cho cô, để cô có thể yên tâm ngủ.
Trước khi ngủ say, Trì Tái Hạ còn đang suy nghĩ, đến lúc qua đó hình như hai người đều ở cạnh nhau mỗi ngày thì phải, không được, nhất định phải lập quy tắc cho anh.
Hứa Định thấy cô ngủ rồi mà gương mặt nhỏ vẫn mất hứng phồng má lên, khóe môi anh khẽ nhếch lên, anh cầm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên giúp cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Bầu trời xanh mênh mông bát ngát, vệt khói như đám mây in dấu lưu giữ.
Chuyến bay mùa hè cất cánh đúng giờ, trạm kế tiếp: Mùa “Hạ” đầy “Hứa” hẹn.