Rượu Gạo Pha Bưởi

Chương 14: Cậu thích mình sao?



Từ khi về khách sạn, Lâm Trạch Diễn vẫn ở cạnh Cố U, bởi vì anh sợ nếu chỉ có một mình thì cô sẽ tổn thương bản thân nữa.

BIểu cảm Cố U đến giờ không thể diễn tả nên lời, anh rót một ly nước đưa Cố U: “Xảy ra chuyện gì à?”.

Cố U buông điện thoại, nhận ly nước uống một hớp, câu chuyện kia như một bước đệm cho mỗi lần nhìn Lâm Trạch Diễn. Thoáng chốc Cố U nhìn nhận khuôn mặt này thăng một hạng.

Cố U đặt ly nước xuống, giơ ngón cái với Lâm Trạch Diễn, lời có cánh xuất phát từ tận trái tim: “Lâm Trạch Diễn, cậu thật sự rất đẹp trai”.

“…………..Cảm ơn” – Tuy không hiểu lí do, nhưng nếu thừa nhận chắc cũng không sao đâu ha.

Buổi fansign[1] diễn ra lúc hai giờ chiều, hai người xuất phát trước nửa tiếng. Hoạt động của Lâm Trạch Diễn bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, nhân dịp còn trống giờ, anh có thể tiện đường hộ tống Cố U đến tận nơi.

[1]: Buổi sự kiện mang albume, goods nhận chữ kí. Tuy Cố U không có album hay vật phẩm gì nhưng mình vẫn hiểu fansign là buổi kí tặng. Nếu mình hiểu chưa đúng hi vọng nhận được lời góp ý của mọi người.

Để mọi việc thuận lợi hơn, Lâm Trạch Diễn thuê hẳn một chiếc xe lăn.

Xe lăn níu không ít thời gian, mãi sắp bắt đầu Cố U mới có mặt.

Cố U ngồi ở bàn ký tặng, nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn, không nén khỏi khiếp sợ.

Vốn tưởng vì sự việc buổi sáng nên fan của cô ra về kha khá, không ngờ vẫn còn nhiều người như vậy.

Lâm Trạch Diễn đẩy Cố U tới, hội trường đông đúc không tránh khỏi ồn ào. Vì muốn Cố U nghe rõ, anh khom lưng, cánh môi kề sát tai cô, nhẹ giọng thì thầm sau bàn tay che: “Xong việc chờ mình đón nhé”.

Lỗ tai ngưa ngứa, mình muốn gãi.

Hiểu mục đích Lâm Trạch Diễn thì thầm, Cố U bắt chước níu chặt áo giữ anh khom người, đồng thời ngẩng đầu dán môi lên lỗ tai Lâm Trạch Diễn: “Mình biết rồi, mình sẽ chờ cậu”.

Vành tai ươn ướt, Lâm Trạch Diễn đứng thẳng dậy xoa lấy xoa để, U U vô thức thân mật dí sát vào, lúc nào cũng khiến anh nhũn tim.

Chuẩn bị rời đi, anh bạo dạn xoa đầu Cố U, những sợi tóc mỏng manh óng ả chảy giữa kẽ tay anh. Sợ Cố U không thoải mái, Lâm Trạch Diễn nhanh chóng hạ tay, xoay người đi về phía hậu trường.

Đầu ngón tay tựa như còn lưu luyến xúc cảm đặc biệt ấy, ma xui quỷ khiến Lâm Trạch Diễn đưa bàn tay buông thõng đung đưa bên đùi lên mũi hít một hơi, đôi môi mỉm cười nhạt thếch.

Là mùi hương của U U.

Thơm thật.

Bóng dáng Lâm Trạch Diễn xa dần, Cố U bên này cũng bắt đầu kí tên.

Người xếp hàng đông hơn so Cố U tưởng, cô vẫn mang khẩu trang bưởi, chăm chú lắng nghe từng lời người hâm mộ gửi gắm.

Một quyển vở xuất hiện trong tầm mắt, Cố U lập tức ngẩng đầu, hỏi: “Chào bạn, xin hỏi chữ kí này gửi đến ai?”

Người đứng trước là một người đàn ông rất cao, nổi bật giữa đám đông.

Anh ấy đội mũ che một phần mái tóc dài, đội mũ, đường nét khuôn mặt thanh tú, bình thản đối diện Cố U.

“Cảm ơn” – Người đó nói.

“Bạn muốn viết cảm ơn sao?” – Cố U hơi thơ thẩn.

“Không phải” – Người đàn ông lắc lắc đầu khiến đuôi ngựa phía sau lúc lắc theo.

Người đàn ông nhoẻn miệng cười, hai câu gọn lỏn giải thích mọi chuyện: “Tôi là khách mời cùng sân khấu sáng nay với bạn. Cảm ơn bạn đã giúp đỡ”.

“À, không cần cảm ơn, việc nên làm cả mà” – Khuôn mặt người đẹp khi sáng dần hòa làm một với người đàn ông trước mặt. Hèn chi Cố U cứ thấy quen quen.

Nhưng quen chỗ nào thì cô chưa nhận ra.

Cố cứ nghĩ anh ta đến cảm ơn, hàn huyên đôi ba câu vẫn thấy anh ta chưa định rời đi, thần trí hơi mù mờ.

“Bạn chưa kí cho tôi” – Người đàn ông chỉ xuống, gõ nhẹ cuốn vở.

Cố U kí tên vào chỗ chỉ định, không ngờ là fan cô thật.

“Cảm ơn” – Người đàn ông lặp lại, xoay người rời đi, dáng dấp cực kì phong độ.

“A a a a a a a a a! Bưởi Bưởi! Em thích chị lâu lắm rồi!” – Fan tiếp theo vô cùng kích động, đặt quyển sổ lên bàn, trông như sắp khóc tới nơi.

Cố U khôi phục tinh thần, tập trung an ủi fan đang sụt sùi.

Buổi kí tặng diễn ra nhanh chóng, vốn nghĩ có thể kết thúc nửa tiếng trong nửa tiếng, ai dè kéo thêm mười phút nữa.

Nhìn một ít người còn lại, Cố U rất muốn kí tặng họ ngay, bỗng thấy Lâm Trạch Diễn kết thúc hoạt động riêng bước đến.

Lâm Trạch Diễn trông thấy Cố U ngoan ngoãn phía xa xa, cô ngồi trên xe lăn, ban đầu rướn nhổm người quan sát hàng người, ngay khi thấy anh thì lập tức ngồi phịch xuống.

Đôi đồng tử đen bóng hằn bóng dáng hình Cố U khiến cảm giác rung động đong đầy đập từng nhịp.

Giống như con mèo nhỏ trắng muốt đáng yêu mà kiêu ngạo.

Thôi thúc bước chân Lâm Trạch Diễn đến bên, ôm Cố U thật chặt vào lòng.

Nghĩ thế, Lâm Trạch Diễn rảo bước nhanh hơn, hướng về phía con mèo nhỏ Cố U đáng yêu.

Cố U nhác bóng dáng Lâm Trạch Diễn, cô tự lăn bánh xe tiến lên. Chiếc xe hơi lung lay, Lâm Trạch Diễn vội vã chạy đến sau lưng, chỉ sợ cô bất cẩn té ngã.

“Cậu xong rồi sao?” – Cố U quay sang hỏi.

“Ừ, bây giờ cậu về chưa?” – Lâm Trạch Diễn đẩy xe lăn giúp Cố U, chậm rãi hướng ra ngoài.

“Mình cần gặp Liễu Trừng Thấm một chút” – Cố U nhìn điện thoại, nói. “Cậu ấy mời chúng ta ăn cơm”.

“Cậu thích đi không?” – Hỏi thế thôi nhưng Lâm Trạch Diễn thật sự không vui lắm, anh chỉ muốn có hai đôi đũa trên bàn ăn thôi.

Rõ ràng anh và U U có thể bên nhau dưới ánh nến của buổi tối lãng mạn, bỗng dưng bị phá đám, buổi hẹn hò anh anh em em tan vào mây khói.

Tuy hiện tại chưa từng anh anh em em lần nào.

“Cậu không thích mình đi sao?” – Một câu hỏi tu từ, tuy không nghi vấn nhưng Cố U vừa vỗ mu bàn tay vừa đẩy anh, khuôn mặt rõ hơn ban ngày.

“Không, cậu cứ đi nếu cậu thích”.

“Vậy cậu thì sao? Đi với mình nha?”.

“Đương nhiên, chẳng lẽ cậu muốn mình về trong đơn côi sao?”.

Cố U khẽ cười thành tiếng, có lẽ để dỗ dành anh, cô bèn nói sự thật: “Từ chối thì ngại lắm, nhưng mà cậu ấy bảo muốn gặp cả hai. Cậu đi chung cũng được, vừa khéo điểm hẹn ngay cửa ”.

Nhận ra bản thân biến thành con lừa, Lâm Trạch Diễn sượng trân, anh trề môi hạ thấp người chạm vào gáy cô, nhỏ giọng uất ức: “Cậu lại gạt mình”.

Cố U giơ tay vò túm quả tóc mềm mại, im lặng không nói gì.

Người xung quanh đã giải tán, một vài nhân viên công tác thưa thớt, sắc chiều ngả sang màu cam nhạt quả quýt mới ăn mấy ngày trước. Cắn một múi, hương vị mùa hè tràn ngập khoan khoái khắp người.

Lâm Trạch Diễn giữ nguyên tư thế, sợi tóc quấn quanh tay khiến cô hơi ngột ngạt. Hình như ông trời biết chuyện nên gửi cơn gió thoảng tình cờ thổi bay mồ hôi ướt sũng.

Cảm giác an tâm lan rộng toàn thân làm cho ngày hè không còn khô nóng và dính dấp vậy nữa.

“Không phải mình….làm phiền hai người chứ?”.

Liễu Trừng Thấm vội vã chạy đến, phúc phần bắt gặp cảnh tượng này, ngay cả người phía sau cũng sửng sốt.

Liễu Trừng Thấm dạt dào hăng hái: “Có cần tụi mình quay lại sau không? Hai người cứ thoải mái bận, tụi mình không sốt ruột lắm đâu ~~”.

Lâm Trạch Diễn không quan tâm đến sự hiện diện của Liễu Trừng Thấm, anh khom ngowif, thậm chí còn lén cọ nhẹ nhẹ.

Anh từ từ nhắm hai mắt, khoang mũi tràn trề Cố U hết sức thư thả.

Cố U lẳng lặng khều khều Lâm Trạch Diễn, ý bảo cậu đứng thẳng: “Không sao, chuyện gì thế? Cậu nói đi”.

Bị vỗ đầu, Lâm Trạch Diễn mới chịu ngẩng lên, bất mãnLiễu Trừng Thấm, định đứng dậy.

Vì đứng thẳng đột ngột sau một lúc cúi người nên thắt lưng Lâm Trạch Diễn co rút dữ dội, được một nửa lại chúi xuống cụng vào đầu Cố U, ê ẩm.

Liễu Trừng Thấm hơi dao động, nhiệt huyết đẩy thuyền dâng theo dòng nước, cô dứt khoát xua tay rộng lượng: “Không sao, hồ dán thì phải dính, mình không ngại đâu hehe”.

Cố U: ……..Hồ dán là sao

Vì Lâm Trạch Diễn cụng đầu nên cô bị chập mạch đúng không, sao bỗng dưng nghe không rõ?.

Cú va chạm làm Lâm Trạch Diễn hơi xấu hổ.

Anh cảm thấy không nên.

Nhưng nó thật sự xảy ra.

Quả cà chua Lâm Trạch Diễn đứng dậy lần nữa, tiện tay giúp Cố U vuốt tóc, nhưng vì mặt mũi của chính mình nên anh cúi đầu không nói thêm gì

Mục đích chuyên thăm lần rất đơn giản, Liễu Trừng Thấm thăm hỏi Cố U, tiện thể nói lời cảm ơn.

Còn lí do tại sao cảm ơn thì.

Liễu Trừng Thấm đứng sang một bên để lộ người phía sau,: “Tada, giới thiệu với hai người, đây là anh trai mình”.

Người nọ chính là Bưởi Không Nản Lòng trước đây, cũng chính là người đàn ông xin chữ kí cô khi nãy.

Mặc quần áo hệt nhau.

Là anh em sao?

Cố U liếc qua liếc lại giữa hai người, tuy khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, một người thanh cao một người hoạt bát, nhưng khi đứng cạnh nhau thì hết sức hợp mắt.

Cuối cùng cũng hiểu cảm giác quen thuộc kia đến từ đâu rồi.

Hèn chi hôm qua Liễu Trừng Thấm tràn đây tự tin khẳng định không ai biết anh mình, với cách ăn mặc này thì hai người chẳng liên quan chút nào.

“Chào, tôi là Liễu Triệt” – Liễu Triệt vẫn khí chất như mọi khi, gật đầu với cô.

“Chào anh” – Cố U cũng gật đầu chào hỏi, sau đó im lặng.

Không phải không muốn nói mà là cô không biết nói gì thật.

May mà Liễu Trừng Thấm ở đây nên bầu không khí không quá gượng gạo, i anh em bọn họ chính thức gửi lời cảm ơn.

Nói chuyện phiếm cùng Cố U vài câu, Liễu Trừng Thấm và Liễu Triệt không muốn gián đoạn giờ cơm, Cố U và Liễu Triệt thêm bạn xong thì vội vã từ giã, ai về nhà nấy.

Trong lúc Cố U và người đàn ông kia trao đổi phương thức liên hệ, cả người Lâm Trạch Diễn phát tín hiệu.

Anh bỗng dự cảm, người đàn ông này tuyệt nhiên không đến chỉ để cảm ơn như vậy.

Trên đường về, Lâm Trạch Diễn lúng búng như ngậm hột thị mới cảnh báo: “U U, cậu đừng thân thiết với tên kia quá”.

“Hả? Vì sao vậy?” – Cố U nhìn điện thoại chằm chằm, đầu vẫn không ngẩng lên, thắc mắc.

“Không vì sao cả, hẳn cậu biết độ uy tín của trực giác Lâm Trạch Diễn mình rồi đấy” – Anh lọ mọ nửa ngày cũng không tìm được một nguyên cớ nào, cuối cùng đành qua quýt bịa đại.

Tắt điện thoại, Cố U dõi mắt ra ngoài cửa sổ, câu từ theo làn gió đêm phơn phớt lên vành tai Lâm Trạch Diễn.

“Hay là, Lâm Trạch Diễn, cậu thích mình sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.