Cuộc ân ái này chẳng biết kéo dài bao lâu, cuối cùng Tạ Thầm không bắn ra được gì nữa mới kiệt sức mê man ngủ thiếp đi.
Tiêu Hành dựa vào đầu giường nhìn Tạ Thầm một hồi, thấy y không có dấu hiệu tiếp tục phát tác mới đứng dậy bưng nước tới lau sạch người cho y.
Chăn đệm trên giường đã lấm bẩn không thể ngủ, Tiêu Hành tới tủ tìm không thấy đồ mới, đành phải ôm chăn đệm của mình từ giường A Sênh đến thay cho Tạ Thầm.
Sau khi xếp đặt xong xuôi thì trời đã tảng sáng, Tiêu Hành không có tâm tư ngủ tiếp, ngồi cạnh bàn ở phòng ngoài chợp mắt một lát, đến giờ thì đi chuẩn bị điểm tâm.
Nào ngờ nấu xong bưng lên bàn lại không thấy người đâu, hắn biết Tạ Thầm dậy không nổi nhưng A Sênh thường ngày luôn tỏ ra nhanh nhẹn trước mặt Tạ Thầm hôm nay cũng ngủ nướng, điểm tâm sắp nguội mới rửa mặt ra ăn, ăn xong khoát tay bảo Tiêu Hành hôm nay y quán không mở cửa, lại ngáp một cái rồi về phòng.
"Này." Tạ Thầm không có ở đây nên Tiêu Hành cũng chẳng kiêng nể gì, quát gọi tên nhóc lại, "Tiểu Thầm ca ca của ngươi còn chưa dậy đâu, sao biết hôm nay y quán không mở?"
A Sênh lườm hắn một cái: "Ngươi nghĩ Tiểu Thầm ca ca dậy muộn như vậy sẽ còn mở quán sao?"
"Lỡ chiều nay mở thì sao." Tiêu Hành cố ý nói khách sáo, "Không cần hỏi y thật à?"
"Chậc, không cần đâu, sao ngươi lại phiền thế chứ." A Sênh hậm hực nói, "Tiểu Thầm ca ca cứ mỗi nửa tháng sẽ đóng cửa quán một lần, còn dặn ta không cho ai quấy rầy, ngươi là người ngoài bớt xen vào việc của người khác đi."
Cách mỗi nửa tháng?
Vậy là căn bệnh đêm qua cứ mỗi nửa tháng sẽ phát tác, mỗi lần Tạ Thầm đều tính trước thời gian, sau đó bảo A Sênh hôm sau đừng mở quán, ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng thương.
Nhưng "bệnh" này......
Quá nửa không phải là bệnh thật sự, rất có thể độc cũng không phải, nếu không Tạ Thầm làm đại phu cho dù không thể trị tận gốc thì ít nhất có thể phối thuốc điều trị thân thể hay kiềm chế độc tính, chứ đâu thể nào để mặc mình như đêm qua —— đụng vào cột rồi còn tự trói hai tay nữa?
Tiêu Hành suy tư hồi lâu, đến khi ôm chăn đệm đi giặt ngửi thấy hương hoa thông trên đó mới sực nhớ ra trước kia từng nghe đồng liêu nói đến một loại cổ độc từ Nam Cương —— Cổ hoa thông.
Cổ này không phải để kích tình mà dùng để thúc đẩy dâm tính từ từ.
Người trúng cổ từ nhỏ nuôi dưỡng cổ trùng trong người, mấy năm sau cổ trùng lớn lên tiến vào kỳ phát tình, vì không có trùng khác tới giao phối nên cổ trùng sẽ dời triệu chứng phát tình sang cơ thể người trúng cổ.
Khi người trúng cổ phát tác sẽ tỏa ra hương hoa thông có tác dụng kích tình, cho dù không muốn khuất phục trước tình dục thì cũng rất hiếm người có thể thoát khỏi vận mệnh bị chà đạp.
"Làm gì đó." A Sênh băng qua sân thấy Tiêu Hành đang phơi đệm chăn với vẻ mặt sầu khổ thì nhịn không được cằn nhằn, "Nhờ ngươi giặt đồ cũng khó nữa."
Tiêu Hành lười so đo với tên nhóc không hiểu chuyện, thuận miệng đáp: "Chẳng phải ngươi cũng vậy à? Ngày thường luôn Tiểu Thầm ca ca này Tiểu Thầm ca ca nọ, hôm nay y còn chưa ăn điểm tâm đâu, sao không thấy ngươi đưa cho y?"
"Ngươi thật phiền phức, đã bảo Tiểu Thầm ca ca không cho vào rồi mà." A Sênh nói, "Trước kia lần nào chẳng vậy, đến tối y mới ra ăn chút gì đó."
"Cái gì, đến tối mới......" Lần này Tiêu Hành bội phục thật sự, "Vậy ngươi cũng mặc kệ y à?"
"Thì y nói không cho vào, ta đâu còn cách nào chứ." A Sênh vốn định tới khua môi múa mép với hắn, kết quả bị giáo huấn một trận, tức giận quay người bỏ đi, "Ngươi lợi hại như vậy thì ngươi đưa đi, đợi lát nữa bị đuổi ra cũng đừng trách ta cười nhạo đáng đời ngươi!"
Đương nhiên Tiêu Hành không sợ.
Hắn lo Tạ Thầm trong phòng nhịn đói một ngày sẽ bị ngất.
Dù sao đêm qua......!Khụ, y đã rất mệt mỏi rồi.
Hơn nữa vết thương trên cánh tay cũng phải bôi thuốc......!Tốt nhất là xoa bóp một chút sẽ mau lành hơn......
Tiêu Hành tìm cho mình cái cớ hợp lý, phơi xong chăn đệm liền chạy vào bếp bưng bánh bao hấp nóng và cháo gạo trở lại sân sau rồi rón rén đẩy cửa ra.
Trong phòng im ắng, cửa phòng ngủ vẫn khép hờ như lúc hắn đi, rõ ràng người bên trong vẫn chưa tỉnh.
Tiêu Hành cũng không định chờ y mà đi thẳng vào phòng ngủ đặt điểm tâm lên bàn nhỏ, sau đó đến cạnh giường vén màn lụa xem thử.
Tướng ngủ vẫn rất ngoan.
Ngửa mặt nằm thẳng hai tay đặt lên nhau hệt như trước khi hắn đi.
Xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ thật.
......!Nếu như đầu ngón tay không nhúc nhích khi hắn sắp buông màn lụa xuống.
"Tỉnh rồi à?" Tiêu Hành ỷ vào Tạ Thầm không nhìn thấy mình nên nói huỵch toẹt vạch trần người ta, "Tỉnh rồi thì ăn điểm tâm rồi hãy ngủ tiếp, đừng để mình bị đói."
Tạ Thầm vẫn nhắm mắt giả chết.
Thật ra y đã tỉnh một lúc lâu nhưng đau lưng nhức eo dậy không nổi, nằm trên giường lăn qua lật lại, đến khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân mới cuống quýt đổi lại tư thế cũ.
Cuống cái gì?
Y cũng không biết.
Bây giờ bị người ta vạch trần hình như còn xấu hổ hơn lúc không giả vờ ngủ nữa.
"Tạ Thầm?" Tiêu Hành lại gọi y, trong giọng nói mang theo ý cười, nửa đùa nửa thật hỏi, "Có cần ta bế ngươi không?"
Tạ Thầm rốt cuộc không giả bộ được nữa, mở ra đôi mắt không thấy gì, chậm chạp ngồi dậy từ trong chăn.
"Ấy, không cần xuống." Tiêu Hành đưa tay cản TạThầm, "Ngươi ngồi dựa vào đây đi, để ta bưng bàn nhỏ tới."
Tạ Thầm bị đói lâu nên phản ứng hơi chậm, vô thức làm theo lời hắn nói, khi lui ra sau mới cảm giác có gối mềm đệm lên, không bị hoa văn khắc đầu giường cấn vào lưng.
"......!Tạ ơn." Y lí nhí nói.
Nói không đầu không đuôi, cũng chẳng biết tạ ơn chuyện gì.
"Ăn điểm tâm trước đi." Tiêu Hành không trả lời, đặt bàn nhỏ xuống rồi kéo tay TạThầm đụng vào đồ trên bàn để y biết vị trí, "Tự ăn hay ta giúp ngươi ăn?"
"Ta, ta tự ăn." Giọng Tạ Thầm vẫn rất nhỏ, khàn khàn khô khốc, "Tạ ơn."
Tiêu Hành nghe thấy khó chịu, đứng dậy rót chén nước cho y: "Làm thông cổ đi."
Mép chén lạnh lẽo tì vào đôi môi tái nhợt, nước trà lại vừa đủ ấm, Tạ Thầm uống nước từ trên tay hắn rồi mấp máy nói cám ơn.
"Tạ Thầm." Tiêu Hành tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Ngươi còn nói hai chữ này nữa thì ta sẽ tính sổ với ngươi thật đấy."
Tạ Thầm mở to mắt: "Tính sổ gì?"
"Còn có thể là sổ gì." Tiêu Hành cười cười, "Đừng bảo ta chuyện đêm qua ngươi quên hết rồi nhé."
Sắc mặt Tạ Thầm lập tức trống rỗng, nhanh chóng ửng lên một tầng mỏng đỏ, chỉ hận không thể vùi cả khuôn mặt vào chén cháo.
"......!Ta chưa quên."
Y chỉ bị cổ độc phát tác làm mất lý trí chứ không bị mất trí nhớ, những gì đêmqua nghe được, sờ được và cảm nhận được vẫn còn khắc sâu trong đầu y, rõ ràng đến mức không dám hồi tưởng.
Y đều nhớ hết.
Nhớ rõ mình khóc bảo Tiêu Hành đi, còn Tiêu Hành ôm y nói không buồn nôn.
Nhớ rõ Tiêu Hành cũng không định muốn y mà là chính y chủ động cầu xin Tiêu Hành.
Còn nhớ khi mình tỉnh lại, trên người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chăn đệm cũng được thay mới, trên mặt còn thoang thoảng mùi xà phòng nhàn nhạt và hương vị thuộc về một người khác.
Y cảm kích Tiêu Hành.
......!Cũng chỉ có thể cảm kích mà thôi..