Năm 2015, miền Nam, trấn Miên Trúc.
Mưa lất phất rả rích suốt cả ngày, khu chợ chỉ còn thưa thớt mấy sạp hàng hóa và lác đác vài người qua lại.
Trời mưa khiến việc buôn bán gặp khó khăn, dì Lý thu dọn sạp của mình gần xong thì nhìn sang cậu thiếu niên ở sạp kế bên, dì bước tới gần vẫy tay gọi.
Cậu thiếu niên lập tức đặt con dao khắc và khối gỗ xuống, cậu ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt thanh tú đáng yêu.
Ánh mắt dì Lý càng thêm phần yêu thương, dì khuyên nhủ: "Mưa hoài thế này chẳng còn ai đâu, về sớm một chút cho khỏe."
Quý Vũ chăm chú nhìn khẩu hình của dì Lý, cậu từ từ nở một nụ cười, sau đó lắc đầu, đồng thời dùng tay làm ngôn ngữ ký hiệu.
Dì Lý thấy vậy thì thở dài một tiếng rồi nói: "Vậy cũng được, nhưng đừng ở lại lâu quá nhé, trời mưa đường trơn trượt khó đi."
Cậu thiếu niên gật đầu, lại nở nụ cười trong sáng rồi vẫy tay chào tạm biệt dì Lý.
Mưa vẫn nhẹ rơi, từng hạt mưa nho nhỏ đôi lúc bị gió hất ngang đọng lại trên góc áo của cậu thiếu niên.
Quý Vũ tập trung vào công việc trên tay, đợi đến khi hoàn thành nét khắc cuối cùng, cậu mới đứng dậy vươn vai thư giãn.
Tháng tư trời tối nhanh, đường phố vắng lặng không bóng người, chỉ còn mỗi sạp hàng của cậu. Ngôi nhà đối diện đã sớm lên đèn, cậu thiếu niên lặng lẽ thở dài rồi đặt bức tượng gỗ vừa chạm khắc xong xuống. Cậu nhanh chóng thu dọn sạp hàng của mình, không quên cẩn thận đếm tiền lại hai lần.
Hôm nay buôn bán không tốt, số tiền kiếm được chỉ đủ mua hai miếng cao dán cho ông nội.
Quý Vũ cúi đầu suy nghĩ, cậu lặng lẽ nhét số tiền lẻ vào cuốn sổ rồi cẩn thận cất vào trong áo, sau đó đeo giỏ lên lưng. Trên đường về nhà, cậu vừa đi vừa cân nhắc không biết ngày mai có nên lên núi sau nhà đào ít nấm về bán hay không.
Đi qua một con hẻm nhỏ không người, bước chân Quý Vũ đột nhiên khựng lại.
Đầu hẻm có một đám người chắn ngang. Cậu liếc nhìn một cái, thì ra là Tưởng Thức Quân cầm đầu một nhóm thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Bọn họ ai nấy cũng cao lớn, bóng người đổ dài trên mặt đất như một ngọn núi nhỏ.
Cậu không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy. Rõ ràng là cậu đã cố ý tránh con hẻm mà bọn họ thường tụ tập đùa giỡn rồi, cậu còn cố đi một vòng để đến tiệm thuốc, thế mà vẫn đụng phải bọn họ.
Mưa đã tạnh từ lúc nào, bàn tay nắm dây đeo giỏ của Quý Vũ bỗng siết chặt. Trước khi đám người kia kịp đến gần, cậu hít sâu một hơi rồi quay đầu bỏ chạy.
"Bắt nó lại! Đừng để nó chạy thoát!" Tưởng Thức Quân lạnh lùng hét lớn.
Gió xuân vẫn còn rét buốt, luồng không khí lạnh như đâm vào phổi khiến mỗi nhịp thở đều trở nên đau đớn.
Con hẻm chợt dài một cách đáng sợ, dường như không thể nhìn thấy điểm cuối. Cậu ra sức chạy, chạy đến kiệt sức, nhưng cuối cùng vẫn bị hai người đè chặt xuống đất.
Cái giỏ không biết bị ai ném sang một bên, đồ đạc rơi vãi khắp nơi.
Quý Vũ bị ép quỳ xuống vũng nước, cậu cúi đầu cam chịu, đôi mắt hơi nhắm lại.
Tưởng Thức Quân khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bắt gặp cậu đi một mình nên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bị đánh một trận là điều không thể tránh khỏi, Quý Vũ chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cậu không dám chọc giận kẻ trước mặt.
"Chạy à? Giỏi nhỉ?" Tưởng Thức Quân bóp cằm cậu, lắc qua lắc lại. Ánh mắt nó lạnh lùng dừng lại ở nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của Quý Vũ vài giây, sau đó thả ra như vứt bỏ một món đồ vô giá trị.
Tưởng Thức Quân rất thích phá khuôn mặt của cậu, nó không đánh mà chỉ làm bẩn. Lần này cũng không ngoại lệ. Phần cằm trắng bệch của Quý Vũ dính phải một vết bẩn xám xịt từ ngón tay nó.
Quý Vũ giữ nguyên khuôn mặt vô hồn, không dám đưa tay lau.
Không hiểu sao biểu cảm sợ hãi này lại càng khiến Tưởng Thức Quân thêm khó chịu. Nó giơ chân đạp mạnh vào người cậu.
Thân hình mỏng manh như tờ giấy của Quý Vũ bị đá bay hơn nửa mét, rơi "phịch" xuống cạnh thùng rác bỏ hoang ở góc tường.
Tấm tôn gỉ sét kêu leng keng, vang vọng trong hẻm một hồi lâu.
Đầu óc Quý Vũ hoàn toàn trống rỗng. Mũi cậu ngập tràn mùi đất ngai ngái và sắt gỉ.
Cậu muốn đứng dậy, muốn nhặt lại đồ đạc bị rơi, muốn về nhà tắm rửa thật sạch rồi đi ngủ. Cậu không muốn bị bắt nạt nữa. Nhưng ngón tay chỉ vừa cử động thì lại giống hệt như trước đây, cậu chỉ biết co rúm người lại, cuộn mình thành một khối nhỏ.
Bụng Quý Vũ đau nhói vì cú đá vừa rồi, cổ họng không kìm được mà phát ra vài tiếng rên yếu ớt, ngắt quãng, khàn khàn. Rất nhanh sau đó, cậu liền im bặt.
Cậu rất ít khi kêu lên, bởi cậu biết những âm thanh mình cố gắng phát rất kỳ quặc, thậm chí còn có thể nói là khó nghe.
Tưởng Thức Quân thấy bộ dạng này của cậu thì không khỏi nhíu mày, ánh mắt nó đầy vẻ chán ghét. Nó bước tới đá vào vai cậu rồi lật cậu nằm ngửa lại.
Đập vào mắt nó là khuôn mặt nhăn nhó, trắng bệch đến đáng thương của Quý Vũ. Đôi môi vốn nhợt nhạt của cậu giờ đây đã cắt không còn một giọt máu.
Tưởng Thức Quân bỗng dưng nở nụ cười độc ác, nó quay sang nhìn mấy đứa phía sau rồi cất giọng giễu cợt: "Tao bảo rồi mà, thằng câm này biết kêu mà tụi mày không tin! Chỉ là rất khó nghe thôi."
Nói xong, nó nhàn nhã châm điếu thuốc, liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em phía sau.
Màn "biểu diễn" cuối cùng bắt đầu.
Nắm đấm giáng xuống như mưa, đôi lúc lực quá mạnh làm nước bẩn bắn lên tung tóe. Mùi hôi thối mục nát xộc thẳng vào mũi, khiến người ta muốn nôn mửa.
Quý Vũ nín thở, cậu nhắm chặt mắt, không nhìn, không nghe, cố gắng bảo vệ đầu mình, cuộn tròn thành một khối lặng lẽ tựa như không khí mặc người ta giày xéo.
Trong lúc hỗn loạn, hai cúc áo trên cổ áo của Quý Vũ không biết bị ai giật tung. Lực kéo quá mạnh khiến cổ áo bị xé toạc ra, trượt xuống tận vai, để lộ xương quai xanh mảnh mai cùng với một mảng da trắng mịn.
Da của Quý Vũ trắng đến lạ thường, dù cậu có phơi nắng bao nhiêu đi nữa thì cũng chẳng hề sạm đi, sắc da trắng nổi bật giữa con hẻm tối mờ.
Không gian bỗng chốc im lặng. Các hành động đấm đá bỗng nhiên dừng lại. Cương Tử, người đang giữ chặt cánh tay Quý Vũ từ từ thả lỏng tay ra.
Nó lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào Quý Vũ như đang suy nghĩ điều gì đó. Biểu cảm của nó có chút kỳ lạ. Bất ngờ, nó hỏi: "Sao trước giờ không để ý nhỉ? Thằng câm này trắng thế, mày có phải con gái không đấy?"
Quý Vũ đọc được khẩu hình của Cương Tử, cậu nghiến chặt răng. Cậu còn chưa kịp kéo lại cổ áo thì đã bị ai đó giật toạc thêm. Gió đêm lạnh buốt lùa vào, làm cả người cậu run rẩy, chẳng rõ cậu run rẩy như vậy là vì lạnh hay vì phẫn nộ nữa.
Cương Tử cười nham nhở rồi quay đầu lại nói với Tưởng Thức Quân: "Đánh nó chán lắm rồi. Hay là c.ởi đồ nó ra để xem rốt cuộc nó là con trai hay con gái."
Tưởng Thức Quân ngậm điếu thuốc, nó không nói gì, chỉ đứng cụp mắt nhìn Quý Vũ. Nó không bày tỏ thái độ nhưng cũng không ngăn cản.
Khoảng nửa phút sau, Cương Tử là người đầu tiên ra tay, rồi ngay sau đó, thêm nhiều người khác lao vào giật áo cậu, bọn chúng kéo tay áo, vạt áo...
Quý Vũ sợ hãi tột độ, cậu điên cuồng giãy giụa.
"Cút đi! Tất cả cút đi!" Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh kỳ quặc, méo mó.
Hai tay Quý Vũ quờ quạng khắp nơi, móng tay không sắc lắm nhưng vẫn cào trúng mấy cánh tay xung quanh, để lại vài vết xước đỏ. Cương Tử bị cậu cào trúng, nó nổi giận tát mạnh một cái.
"Chát——"
Cả đầu Quý Vũ bị đánh lệch sang một bên, phải mất một lúc lâu cậu mới định thần lại được.
Trước đây, chiếu theo quy tắc của Tưởng Thức Quân, cả bọn hiểu ý sẽ không đánh vào mặt cậu. Chúng chỉ đá vào bụng, véo vào mặt trong cánh tay, hoặc sử dụng những chiêu trò khác, để lại những vết thương có thể che đi bằng áo dài tay.
Chỉ có Tưởng Thức Quân mới động đến mặt cậu, nhưng nó cũng chỉ bôi bẩn, để sau khi về nhà Quý Vũ có thể rửa sạch, không để ai nhận ra.
Lâu dần, không chỉ đám đàn em của Tưởng Thức Quân hiểu quy tắc này, mà ngay cả Quý Vũ cũng ngầm chấp nhận.
Cậu không muốn ông nội nhìn thấy khuôn mặt bầm tím của mình. Những vết thương trên cơ thể có thể che giấu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cậu như gắng gượng giữ lấy chút lòng tự trọng ít ỏi của mình.
Mùi máu tanh lan khắp khoang miệng, má trái đau rát như lửa đốt, nhưng gió lạnh thổi qua vai lại khiến cậu cảm thấy buốt giá đến tận xương.
Quý Vũ siết chặt lấy cổ áo, ánh mắt trừng trừng nhìn đám người trước mặt như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Tên côn đồ nhìn ánh mắt của Quý Vũ, lại liếc thấy cánh tay mình đang rướm máu, nó cảm thấy mất mặt nên lại giơ tay định tát cậu thêm một cái nữa.
Mí mắt Quý Vũ khẽ run rẩy, cậu nhìn chằm chằm vào hình bóng đầy nhục nhã của mình trong vũng nước dưới đất, xương quai hàm cậu căng cả lên.
Nhưng cái tát mà cậu dự đoán lại không giáng xuống.
Gió nổi lên, vũng nước gợn sóng lăn tăn lan ra từng lớp từng lớp, phản chiếu một hình ảnh mờ nhạt.
Một bàn tay bất ngờ chen ngang trước khi cái tát giáng xuống, bàn tấy ấy giữ chặt cổ tay của tên côn đồ kia rồi nhẹ nhàng đẩy ra ngoài. Không ngờ tên côn đồ vậy mà lại loạng choạng lùi về sau hai, ba bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Gió ngừng thổi, những gợn sóng dịu lại, hình ảnh mờ mờ trong vũng nước trở nên rõ ràng hơn.
Quý Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cậu bất chợt đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo đầy khí thế. Tim cậu run lên, đáng lẽ cậu phải lập tức cúi đầu xuống, nhưng lại mãi không thể rời mắt khỏi hình bóng ấy.
Đúng lúc ấy, ánh đèn đường bật sáng. Người đàn ông đứng quay lưng về phía ánh sáng, dáng người cao lớn thẳng tắp, anh mặc áo sơ mi màu trắng kem tinh tế, sạch sẽ, thanh nhã, hoàn toàn tương phản với khung cảnh bẩn thỉu, lộn xộn xung quanh.
"Không sao chứ?" Giọng nói từ tính, trầm ấm vang lên, nhưng Quý Vũ không nghe thấy.
Cậu ngơ ngác, chậm rãi xoay đầu lại, cậu đọc khẩu hình rồi muộn màng lắc đầu.
Người đàn ông nhìn cậu một lúc, ngay khi Quý Vũ bắt đầu nghi ngờ liệu trên mặt mình có dính gì bẩn hay không thì vai cậu đột nhiên trĩu xuống. Cơ thể vốn đang căng thẳng của Quý Vũ không kìm được mà run lên, cậu theo phản xạ lùi về phía sau nhưng vẫn không thể né được.
Người đàn ông phủ áo khoác ngoài đang vắt trên tay mình lên người cậu. Trên áo vẫn còn vương lại chút hơi ấm và thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ.
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Sầm Chi Hành nhận ra cậu thiếu niên đang bị bắt nạt này chính là chàng trai sạch sẽ mà sáng nay anh tình cờ nhìn thấy khi lên núi hái mơ. Đồng thời, anh cũng nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của Quý Vũ.
Gương mặt gầy gò, nhợt nhạt, cả người run bần bật cuộn tròn trong góc tường, làn da xung quanh xám xịt. Nhưng vết máu đỏ tươi nơi khóe môi cùng với làn da trắng muốt lộ ra nơi cổ áo lại vô cùng chói mắt.
Khó mà tưởng tượng được, trước khi anh đến, cậu thiếu niên này đã phải trải qua những gì.
Sầm Chi Hành nhíu chặt mày, anh hạ thấp người xuống để giữ tầm mắt ngang với Quý Vũ. Anh định giúp cậu chỉnh lại áo khoác, nhưng tay còn chưa chạm vào thì Quý Vũ đã lùi ra ngoài. Có vẻ như cậu cảm nhận được sự thiện ý của anh, nhưng bản năng vẫn kháng cự. Đang lùi nửa chừng thì cậu dừng lại, cơ thể như bị mắc kẹt giữa hai trạng thái.
Sầm Chi Hành đành rút tay lại, anh giữ khoảng cách an toàn với cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Trên người bị đau chỗ nào? Tôi đưa em đến bệnh viện."
Đáng tiếc là Quý Vũ cúi gằm mặt nên không thấy được anh nói chuyện. Cậu đã quen với sự yên lặng.
Tưởng Thức Quân vẫn đang đứng ở đầu hẻm hút thuốc, nó khẽ cười khẩy rồi dụi đầu thuốc lá vào tường. Nó liếc nhìn Quý Vũ và Sầm Chi Hành, sau đó cười nhạt:
"Nó bị điếc mà, anh nói chuyện với nó thế thì làm sao mà hiểu được." Giọng điệu Tưởng Thức Quân đầy ý chế giễu.
Động tác của Sầm Chi Hành khựng lại, trong mắt anh thoáng hiện lên sự kinh ngạc khó nhận ra, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lấy lại vẻ bình thản.
Anh đứng thẳng người, lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Thức Quân, hàng mày hơi nhíu lại: "Còn nhỏ mà đã học đòi ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu còn có lần sau thì cảnh sát sẽ đến giải quyết đấy."
Dù sao Tưởng Thức Quân cũng chỉ là một học sinh cấp ba, nghe đến cảnh sát thì nó cũng sợ, không dám làm căng thêm. Nó nhìn chằm chằm Sầm Chi Hành vài giây, trước khi quay người bỏ đi còn lẩm bẩm chửi thề vài câu.
Quý Vũ cúi đầu rất thấp nên cậu không để ý đến không khí căng thẳng vừa rồi. Cơn đau quặn trong dạ dày làm cậu khó chịu, cậu khẽ xoa nhẹ bụng để giảm bớt cơn đau.
Đèn đường trong thị trấn sẽ bật lúc bảy giờ tối. Nếu không bị Tưởng Thức Quân chặn lại thì giờ này lẽ ra cậu đã mua xong thuốc và về đến nhà.
Cậu muốn về nhà.
Cậu len lén nhìn xung quanh, những nam sinh tụ tập để bắt nạt cậu đã tản đi hết. Nếu là trước đây, bọn chúng sẽ không dễ dàng tha cho cậu như vậy.
Con người vốn luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh, bài xích kẻ yếu. Cậu đã từng vô số lần tự hỏi, "Tại sao lại là mình chứ?" Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ năm cậu sáu tuổi.
Cậu bị điếc vì dùng thuốc, lại còn đắc tội với nhà họ Tưởng.
Dưới sự cầm đầu của Tưởng Thức Quân, bọn trẻ trong làng không ai ưa cậu. Mọi người đều biết nhà họ Quý chuyên điêu khắc gỗ có một thằng nhóc câm điếc xui xẻo, khắc chết cha mình, còn mẹ thì đi bước nữa... Lời đồn lan truyền từ người này sang người khác, đến nỗi ngay cả những đứa trẻ nhỏ hơn cậu khi đi ngang qua cũng biết buông lời mắng chửi cậu là đồ câm, đồ xấu xí, đồ điếc.
Quý Vũ cúi đầu thấp hơn, cậu cẩn thận né đi vạt áo của ân nhân vừa cứu mình, sau đó tự đứng dậy.
Cậu nhặt lại giỏ tre, lượm từng quả mơ và những món đồ điêu khắc bị văng ra, rồi cẩn thận xếp gọn lại vào giỏ. Cậu còn tìm được hai cái cúc áo bị rơi trong khe gạch trên mặt đất. Trước khi đi, cậu đứng phân vân một lúc lâu.
Có nên viết một câu cảm ơn không nhỉ?
Nhưng chữ của cậu rất xấu, ân nhân chắc cũng không muốn xem, hoặc có xem cũng không hiểu.
Hay là thôi vậy...
Trong lúc đang suy nghĩ thì trước mặt cậu bỗng xuất hiện một màn hình phát sáng dịu nhẹ, không gây khó chịu cho mắt.
Quý Vũ nhận ra đó là điện thoại thông minh. Trong trấn có người dùng nhưng cậu và ông nội thì không có.
Trên màn hình hiển thị dòng chữ:
"Có phải bị đau bụng không? Tôi đưa em đến bệnh viện."
Làm sao mà anh ấy phát hiện ra được...?
Quý Vũ sững người vài giây rồi ngây ngốc ngẩng đầu lên, thậm chí cậu còn quên cả việc né tránh mà nương theo bàn tay của Sầm Chi Hành.
Thấy cậu thiếu niên không kháng cự nữa, anh lấy một miếng khăn giấy ướt ra rồi nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, lau sạch vết máu lẫn bụi bẩn trên mặt cậu.
Gương mặt trắng trẻo dần hiện ra, như thể anh đang phủi đi lớp bụi trên một bức tranh từng chịu nhiều giày vò, để lộ màu sắc, nét vẽ ban đầu. Rất sạch sẽ.
Đôi mắt tròn hơi mở to vì ngạc nhiên, cậu ngơ ngác nhìn anh. Gió đêm êm ả thổi qua, làn da vừa được khăn ướt lau qua trở nên mát lạnh, viền mắt Quý Vũ thoáng cay cay. Cậu khẽ mím môi, có vẻ không thoải mái lắm.
Cuối cùng, Quý Vũ cũng chịu ngẩng đầu lên. Sầm Chi Hành không gõ chữ nữa, anh chỉ mỉm cười nói: "Ngẩn ra làm gì? Để tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé."
Môi anh rất đẹp, khi nói chuyện, đôi môi mỏng khẽ chạm vào nhau, trông vừa hồng hào vừa quyến rũ. Lại thêm nụ cười mỉm ấy nữa chứ, Quý Vũ buộc bản thân phải giữ ánh mắt cố định để đọc khẩu hình, nhưng cậu đọc chậm hơn hẳn, mãi lâu sau mới lặng lẽ lắc đầu.
Trên huyện mới có bệnh viện, còn ở đây chỉ có phòng khám độc quyền của nhà họ Tưởng thôi.
Hơn nữa, vết thương nhỏ thế này chỉ cần để tự lành là được. Cậu đã quen rồi.
Không muốn đến bệnh viện sao?
Sầm Chi Hành hơi cau mày, ánh mắt anh lướt qua người cậu thiếu niên.
Thôi vậy, không muốn thì cũng không ép. Buổi tối mà đi theo một người xa lạ như anh quả là quá nguy hiểm.
Cảm giác bị quan sát làm Quý Vũ không thoải mái, cậu cúi đầu xuống thấp hơn. Ánh mắt chợt lướt thấy một mảnh vải màu nâu sẫm, cậu mới sực nhớ mình vẫn đang khoác áo khoác của anh.
Chẳng lẽ anh ấy nhìn mình chằm chằm là vì cái áo khoác sao?
Quý Vũ vội vàng cởi áo khoác ra, gấp lại ngay ngắn. Hơi ấm vừa tụ lại trên người bị gió đêm thổi qua lập tức tan biến.
Cậu định đưa áo trả lại, nhưng khi đưa đến nửa chừng thì cậu mới nhìn thấy vết bẩn trên vạt áo, cậu làm bẩn áo mất rồi, thật không lịch sự chút nào.
Cậu nuốt khan, yết hầu khẽ chuyển động, bàn tay cầm áo dừng lại giữa chừng. Cậu không biết phải làm thế nào nên lại càng cúi đầu thấp hơn, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa luống cuống.
Sầm Chi Hành bất lực bật cười, anh chỉnh lại cổ áo đã hơi nhàu của cậu thiếu niên. Ngón tay anh khẽ nâng, nhân tiện hơi nâng cằm cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào mình rồi nói:
"Áo khoác thì cứ mặc vào đi nào, sợ gì chứ? Muộn thế này em về nhà một mình được không?"
Quý Vũ gật đầu, nhưng lại quên mất rằng cằm mình vẫn nằm trong tay người đàn ông. Đầu cậu vừa nhấc lên được một nửa thì đã dừng lại, trông rất ngố.
Ngoài ngõ, ánh đèn sáng lập lòe, những kẻ bắt nạt cậu có lẽ vẫn chưa đi. Ánh mắt Sầm Chi Hành vẫn luôn chú ý tới nơi đó, nhưng nhìn dáng vẻ Quý Vũ thế này thì chắc cậu không hề nhận ra.
Anh thở dài: "Để tôi đưa em về." Giọng nói mang ý tứ không thể từ chối. Nhưng nghĩ đến việc Quý Vũ không nghe được nên anh lại nói thêm: "Không được từ chối."
Rồi anh xách giỏ tre lên, đứng đợi vài giây mà không hề nghe thấy tiếng bước chân nào đi theo.
Khi quay đầu lại, anh thấy cậu thiếu niên vẫn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, đến khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu mới như sực tỉnh. Cậu vội vàng chạy tới, đầu tóc rối bù, trông hệt như chú cún ngoan ngoãn.