Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 35: Thằng nhóc câm



Quý Vũ khi say nói rất nhiều, Sầm Chi Hành trước đây đã từng trải qua rồi.

Lúc đó, Quý Vũ vẫn chưa thực hiện phẫu thuật cấy ốc tai, chưa học nói, nhưng chỉ nhờ hơi men là cậu cũng có thể nói không ngừng.

Bây giờ đã học nói rồi, càng không thể tưởng tượng nổi, cậu cầm điện thoại kể hết mọi chuyện ở lớp, có lẽ do tác dụng của rượu nên Quý Vũ chẳng còn quan tâm đến việc phát âm, cứ lắp bắp nói liên tục, cũng không quan tâm là mình nói có đúng hay không, khiến Sầm Chi Hành có hơi choáng, anh phải cố gắng phân biệt xem Quý Vũ đang nói gì.

Trong đó, Bạch Mẫn Mẫn xuất hiện nhiều nhất.

Sầm Chi Hành biết cô nhóc, đó là bạn cùng bàn của Quý Vũ, cậu rất thường nhắc đến cô.

Máy ảnh đôi lúc lắc lư, làm cho người đối diện nhìn không rõ, phải mất một lúc camera mới ổn định lại, hình ảnh xuất hiện là khuôn mặt ửng đỏ mơ màng của Quý Vũ.

Sầm Chi Hành đứng dậy đi ra ban công châm một điếu thuốc.

Dường như nghe thấy được tiếng bật lửa ma sát nên Quý Vũ ngừng nói, cậu mở mắt nhìn anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quý Vũ cười khẽ, dáng vẻ trông rất ngốc nghếch.

Sầm Chi Hành phà làn khói mỏng ra ngoài, ánh mắt như bị mờ đi, anh đột nhiên hỏi: "Tiểu Vũ, em thích Bạch Mẫn Mẫn à?"

Quý Vũ đờ người ra, hơi nóng từ cổ lan tỏa lên mặt, cậu đưa tay sờ mũi mơ màng phản bác: "À... thầy cô nói học sinh trung học không được yêu đương."

"Thế à." Sầm Chi Hành nhoẻn miệng cười: "Vậy sau này thì sao?"

Sau này... Quý Vũ áp tay lên trán, cậu nghĩ về tương lai rất đơn giản, hình như cậu vốn dĩ là một người không có lý tưởng quá lớn, chỉ là một người bình thường mà thôi.

"Sau này... em muốn thi vào trường ở Giang Thành, như vậy có phải mỗi ngày đều gặp được anh Hành không?"

"Vậy nếu em thi không đỗ thì sao... thành tích của em kém lắm."

Quý Vũ cúi mặt, tâm trạng buồn bã chỉ vài giây rồi ngủ quên mất.

Máy quay lắc lư rồi dừng lại trên trần nhà phòng của Quý Vũ, Sầm Chi Hành dập tắt điếu thuốc, điện thoại phát ra tiếng thở đều đều.

Anh nghiêng tai nghe một lúc, biểu cảm trong bóng tối có hơi khó đoán, một lúc lâu anh mới đứng dậy cúp cuộc gọi.

Sau Tết, thời tiết vẫn còn lạnh, Quý Vũ tranh thủ lúc rảnh rỗi đan cho ông nội miếng bảo vệ đầu gối, kỹ thuật này cậu học từ dì Lý, lần đầu tiên đan còn hơi vụng về, mũi chỉ không đều, nhưng ông Quý rất thích, ngày nào cũng mang.

Một lần cậu tình cờ nói chuyện với Sầm Chi Hành về miếng bảo vệ đầu gối, ai ngờ người trước đó còn đáp lại từng câu từng chữ lại đột nhiên im bặt, màn hình hiện lên bốn chữ "Đối phương đang nhập..." vài giây nhưng không có tin nhắn nào gửi đến.

Sầm Chi Hành bỏ mặc cậu cả một buổi chiều, đến giờ cơm tối mới lười biếng trả lời một câu: [Chiều nay bận quá. Sao không đan cho tôi, cổ tôi lạnh lắm đó.]

Quý Vũ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại như thể muốn xuyên thủng nó, không hiểu sao cậu lại cảm thấy Sầm Chi Hành có hơi giận cậu.

Chắc là ảo giác thôi nhỉ?

Chắc là chiều nay anh Hành có việc bận thật, không phải cố ý bỏ mặc cậu, chắc chắn anh giận gì cả.

Cậu chọn một sticker hình chú mèo làm nũng rồi gửi đi, sau đó gõ chữ: [Sẽ đan khăn cho anh Hành ngay! [cúi chào][cúi chào][cúi chào]]

Quý Vũ ra thị trấn mua len, nhưng không may gặp phải Tưởng Diệu và Tưởng Thức Quân, Tưởng Thức Quân là người đầu tiên nhận ra cậu, hai bên đứng nhìn nhau một lúc.

Quý Vũ theo phản xạ cúi đầu, tránh né ánh mắt của họ. Sau một lúc im lặng, cậu từ từ ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng, vẻ mặt như thể khó mà trêu chọc được.

Tưởng Thức Quân ngạc nhiên nhướng mày, rất nhanh nó lại cười khinh thường rồi không nói lời nào, chỉ làm khẩu hình: "Thằng nhóc câm."

Quý Vũ mặt mày tối sầm, cậu quay người bước vào cửa hàng, nhanh chóng chọn sợi len cần dùng, trả tiền rồi ra ngoài, lúc ra cửa thì Tưởng Diệu và Tưởng Thức Quân đã không còn ở đó nữa.

Cậu vội vã về nhà, may mắn trên đường về không gặp lại Tưởng Thức Quân.

"Nhóc Vũ cuối cùng cũng về rồi!" Giọng ông nội già nua kéo cậu về thực tại: "Nhanh giúp ông tìm thuốc đi, bị rơi mất một viên rồi."

"Vâng, tới đây ạ." Quý Vũ bước nhanh vào nhà, cậu quỳ xuống tìm viên thuốc nhỏ màu trắng phía sau chân bàn, viên thuốc đã dính một ít bụi bẩn.

"Đã bẩn rồi, ông đừng uống nữa."

Cậu định vứt viên thuốc vào thùng rác nhưng ông nội lại giật lấy, thổi bụi rồi cho vào miệng.

Quý Trung Lương cất hộp thuốc lại, ông thở dài: "Thuốc này đắt quá, tính ra mỗi viên hơn một tệ, tháng sau đừng mua loại thuốc này nữa."

"Ông nói linh tinh gì vậy? Phẫu thuật ốc tai của con mấy chục nghìn mà ông cũng không chút do dự, mấy hộp thuốc này có là gì đâu."

Sáng sớm đêm giao thừa, ông Quý đột nhiên nói chóng mặt, môi ông tái xanh, Quý Vũ hoảng hốt, cậu vội vàng đưa ông đến bệnh viện huyện.

Kết quả kiểm tra là huyết áp cao, may mà đến kịp thời, truyền dịch uống thuốc một lúc là sẽ dần hồi phục.

Bác sĩ nói đây là bệnh mãn tính ở người già, không thể chữa dứt điểm, chỉ có thể chăm sóc thật tốt, uống thuốc đúng giờ, kiểm tra sức khỏe định kỳ, ít uống rượu, bớt làm việc nặng, ăn uống lành mạnh, ít dầu ít muối.

Từ đó, món dưa muối ông yêu thích và thời gian làm việc đều bị Quý Vũ quản lý nghiêm ngặt.

Hai ngày trước khi khai giảng, Quý Vũ đã đan xong khăn len rồi gửi đi, lúc đó Sầm Chi Hành đang ép cháu trai làm bài tập nghỉ Tết, dạy kiểu gì cũng không hiểu, khiến anh phiền đến mức đầu muốn nổ tung.

Anh không có nhiều kiên nhẫn với cháu trai, anh cốc một cái vào đầu nhóc con rồi lấy điện thoại gọi video cho Quý Vũ.

Quý Vũ vẫn đang ở ngoài đường, mạng không ổn định nên cuộc gọi thỉnh thoảng bị ngắt quãng.

"Anh Hành, khăn quàng em đã gửi đi rồi. Đan không đẹp nhưng anh đừng chê nhé."

Cháu trai đột nhiên thò đầu vào màn hình: "Đây là ai thế? Cậu có em trai hồi nào vậy?"

Quý Vũ nhìn thấy người lạ lập tức im lặng, mãi cho đến khi Sầm Chi Hành đẩy đầu thằng bé ra: "Đi đi đi, qua bên kia học bài."

Cậu buồn buồn hỏi: "Đó là ai vậy ạ?"

"Cháu trai, con của chị họ, nó đang làm bài tập nghỉ Tết." Sầm Chi Hành cười cười nói tiếp: "Tiểu Vũ thì sao? Làm bài tập Tết xong chưa?"

Vẻ mặt Quý Vũ tươi tắn hơn một chút, cậu nghe thấy tiếng thằng bé lẩm bẩm gì đó, không hiểu sao lại có hơi muốn so sánh với nhóc, cậu nói: "Em làm xong từ sớm rồi, mỗi ngày một trang, đã xong hết rồi."

Sầm Chi Hành cười tươi, anh định khen cậu thì mắt liếc thấy bóng người phía sau Quý Vũ, anh chợt khựng lại.

Đúng lúc mạng lại bị gián đoạn, hình ảnh bị đứng lại gần bảy giây mới bình thường, bóng người phía sau Quý Vũ cũng biến mất.

"Nhà họ Tưởng có tới nữa không? Em không bị bắt nạt chứ?" Sầm Chi Hành hỏi.

Quý Vũ dừng chân, cậu nhanh chóng mỉm cười trả lời: "Không đâu, không phải lúc trước anh Hành đã nói rồi sao, có bằng chứng thì họ không dám đâu."

"Vậy thì tốt." Sầm Chi Hành liếc nhìn sau lưng Quý Vũ: "Có chuyện gì thì gọi cho anh Hành, đừng sợ họ."

"Biết rồi ạ." Quý Vũ nhỏ giọng đáp.

Lần thứ hai gặp Tưởng Thức Quân là vào tuần thứ hai sau khi khai giảng.

Lúc ăn trưa, lớp bên cạnh có lớp trưởng thể dục chạy đến nói: "Bạch Mẫn Mẫn mời cậu lên sân thượng ăn cơm."

Quý Vũ nhìn quanh, đúng là không thấy bóng dáng Bạch Mẫn Mẫn đâu, mỗi lần ăn cơm cô đều ăn rất nhanh sau đó vội về lớp làm thêm bài tập, sao giờ lại mời cậu lên sân thượng ăn cơm được?

Quý Vũ kìm nén sự nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn cầm cơm bước lên tầng.

Cửa sân thượng không khóa, để hở một khe nhỏ, Quý Vũ vừa định đẩy cửa ra thì bỗng tay bị giữ chặt rồi cả người bị kéo vào trong.

Lời tác giả:

Đừng sợ! Tiểu Vũ bây giờ là Nữu Hỗ Lộc* Vũ rồi!

*Họ của dòng dõi Mãn Châu hoàng tộc triều nhà Thanh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.