Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 59: Kiếp nạn



Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, Sầm Chi Hành dẫn Quý Vũ đi tham quan hết những địa điểm nổi tiếng của Lâm Thành.

Lâm Thành có rất nhiều món ăn ngon, đi ăn rồi lại đi tham quan, đến tối lại về khách sạn, Quý Vũ luôn ăn đến no căn, phải xuống lầu đi dạo để tiêu thực, rồi lại không thể kiềm được mà mua đồ ăn khuya, mọi chuyện cứ thế lặp đi lặp lại.

Sau khi trả lời những fan hối thúc livestream trên Weibo, Quý Vũ tắt điện thoại, dùng màn hình làm gương, cậu sờ mặt mình, cảm giác như đã béo lên rồi.

Sầm Chi Hành như nhìn thấu hết suy nghĩ của cậu, anh ôm eo cậu, tay kéo vạt áo ngủ lên, véo eo cậu một cái.

"Em gầy quá, nên ăn nhiều một chút, như vậy khi ôm sẽ không cấn tay."

Lưng Quý Vũ ngứa ngáy, cậu không thể tránh được, chỉ có thể vặn người đổi tư thế nằm trong lòng Sầm Chi Hành.

"Anh, dù cấn tay thì anh cũng vẫn thích ôm em mà."

Sầm Chi Hành cười khẽ: "Em không thích sao?"

Quý Vũ chu môi, cậu vùi đầu vào khuỷu tay Sầm Chi Hành không nói gì, chỉ là tai cậu dần dần đỏ lên.

Vé máy bay được đặt vào chiều ngày cuối, Sầm Chi Hành cố ý đặt đồng hồ báo thức vào lúc 10 giờ sáng, anh muốn dậy sớm dẫn Quý Vũ đi ăn món thịt cừu hầm.

Với Sầm Chi Hành, 10 giờ vẫn còn khá sớm, anh nhíu mày ôm chặt Quý Vũ rồi hôn cậu một cái.

Sau khi xác nhận quan hệ, mọi thứ đã khác, mỗi ngày anh đều muốn âu yếm cậu. Quý Vũ đẩy đẩy cổ Sầm Chi Hành nhưng anh vẫn không chịu dậy.

"Anh à, anh ơi! Anh Hành!"

Tối qua Sầm Chi Hành đã dặn cậu nhất định phải gọi anh dậy lúc 10 giờ, Quý Vũ nằm trong lòng Sầm Chi Hành dụi dụi, sau đó cậu cắn vào xương quai xanh của anh một cái.

Răng cửa của Quý Vũ rất sắc, mặc dù không cắn mạnh nhưng vẫn khiến Sầm Chi Hành đau.

Sầm Chi Hành ăn đau mở mắt, anh liếc cậu một cái: "Răng miệng sắc bén."

Sau một lúc âu yếm, Sầm Chi Hành mới dậy rửa mặt, Quý Vũ thì đã rửa mặt từ sớm, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại rồi vùi đầu vào gối của Sầm Chi Hành.

Thật ra cả hai đều khá thích dịch vụ đánh thức buổi sáng, một người không muốn dậy, một người thật lòng muốn dỗ dành, hai người âu yếm nhau xem như thú vui nhỏ.

Lúc ra ngoài trò chuyện, Quý Vũ mới biết Sầm Chi Hành dậy sớm là để dẫn cậu đi ăn thịt cừu hầm vì buổi chiều còn phải đi tham quan phố cổ gần đó.

Quý Vũ rất thích món này, trong bảy ngày ở đây, có ba buổi trưa cậu đều nói muốn ăn thịt cừu hầm, Sầm Chi Hành không thích món này, anh luôn cảm thấy thịt cừu có mùi hôi nhưng vẫn chiều theo ý của Quý Vũ.

Sầm Chi Hành gọi cho Quý Vũ một phần thịt cừu hầm, còn anh gọi miến xào ba loại hải sản.

Miến của anh được mang lên trước, nóng hổi bốc hơi nghi ngút, anh gắp một miếng hải sản bỏ vào thìa, thổi thổi rồi đút cho Quý Vũ.

Quý Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu há miệng ăn để anh đút, hải sản rất tươi ngon, anh Hành chỉ thích ăn những món thanh đạm, còn cậu thì không thích.

Lúc Sầm Chi Hành đút tới miếng thứ hai, Quý Vũ vội lắc đầu: "Anh à, anh ăn đi."

Sầm Chi Hành cũng không khách sáo, anh bỏ luôn vào miệng mình.

Mấy phút sau, phần thịt cừu hầm của Quý Vũ đã được mang lên, cậu cho hẳn ba muỗng ớt lớn vào tô.

Có đôi lúc cậu nghĩ, thật kỳ lạ, hai người có tính cách khác nhau hoàn toàn, khẩu vị cũng trái ngược, vậy mà lại có thể đến với nhau, như chim trên trời và cá dưới biển, nhìn thế nào cũng không có điểm giao nhau, vậy mà lại đi đến tình yêu.

Cậu thật may mắn, cậu có một chú chim thuộc về mình, chú chim ấy không ngại làm ướt bộ lông để kéo cậu ra khỏi vực sâu dưới đáy biển.

Có lẽ đó là ân huệ trời ban.

Có thể vì ớt quá cay, hoặc là vì lý do nào khác mà Quý Vũ nhẹ nhàng hít mũi một cái, Sầm Chi Hành nhìn cậu rồi đưa cho cậu một tờ khăn giấy.

"Ăn cơm mà cũng nghĩ ngợi linh tinh nữa à?"

"Em không có." Quý Vũ cứng miệng đáp: "Em lỡ cho nhiều ớt quá."

"Vậy đổi cho anh ăn đi."

"Không đâu." Quý Vũ tưởng tượng cảnh Sầm Chi Hành ăn cay tới mặt đỏ bừng thì không khỏi mỉm cười.

Thấy cậu cười, Sầm Chi Hành cũng mỉm cười theo, bầu không khí bình yên đến lạ thường.

Thật ra phố cổ cũng không có gì đặc biệt, hai người đi đến cửa hàng đặc sản mua một ít quà lưu niệm. Vừa ra khỏi cửa tiệm là Quý Vũ đã bị bà lão bán dây đan ở gần đó kéo lại để quảng cáo vòng tay.

Dây đan đỏ, có thể chọn các loại mặt để treo lên, 8 tệ một sợi, 15 tệ hai sợi.

Bà lão đã khá già, kéo cậu mãi không thôi, Quý Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy tiền mua hai sợi vòng tay trơn.

Bà lão cười đến híp cả mắt, bà đeo cho Quý Vũ một sợi rồi đi xa. Quý Vũ bắt chước bà lão lúc nãy, cậu nắm tay Sầm Chi Hành, định đeo vòng tay cho anh.

Sầm Chi Hành tránh đi, anh bất lực nói: "Xấu."

"Em thấy cũng được mà." Quý Vũ giơ cổ tay mình lên nhìn.

"Em lúc nào cũng mềm lòng, rất dễ bị lừa." Sầm Chi Hành thở dài, nhìn thấy vẻ mặt hơi thất vọng của Quý Vũ, anh vẫn giơ tay ra, đưa tay đến gần mặt Quý Vũ để cậu đeo cho.

Quý Vũ vui vẻ kéo tay anh cười ngây ngô.

Mềm lòng thì mềm lòng thôi, dù sao thì anh vẫn có thể bảo vệ được.

Dây thừng đỏ được đeo vào tay, không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Sầm Chi Hành lại thường xuyên chăm chú nhìn nó.

Xấu không tả nỗi.

Anh lại nhìn sang Quý Vũ, cậu nhóc không chỉ cười ngây ngô mà còn rất thích nữa.

Thôi thì cứ đeo vậy.

Tham quan phố cổ xong, bọn họ còn thử xem quẻ bói, Quý Vũ trên đường đến sân bay vẫn còn nhớ lời của ông lão râu trắng, cậu tức giận nói:

"Anh à! Cái gì mà 'năm tới sẽ gặp một kiếp nạn!' Chẳng phải là nguyền rủa người ta sao, làm em tức chết, còn cứ lảm nhảm làm ra vẻ thần bí mãi!"

Tài xế taxi là người địa phương ở Lâm Thành, giọng nói tài xế đậm chất địa phương: "Cậu đang nói Lâm bán tiên* đó hả? Ông ấy rất kỳ lạ, những lời ông ấy nói cậu phải tin đấy."

*chỉ hạng người tu luyện Đạo giáo, coi như đã tu được thành tiên một nửa

Quý Vũ nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị Sầm Chi Hành ngăn lại: "Không sao đâu."

May mắn là họ đến sân bay khá nhanh, Sầm Chi Hành kéo Quý Vũ xuống xe, nếu chậm thêm chút nữa thì Quý Vũ chắc chắn sẽ cãi nhau với tài xế mất.

"Chỉ là mê tín thôi, không cần để trong lòng."

"Em chỉ không cam tâm thôi..." Quý Vũ tức giận nói, Sầm Chi Hành xoa đầu cậu.

Trong lúc ngồi đợi chờ lên máy bay, Trần Thịnh gọi video tới, Sầm Chi Hành và Quý Vũ cùng nhau nhận cuộc gọi. Bên cạnh Trần Thịnh cũng có người, là Hướng Ảnh Lam. Sau khi chào hỏi nhau, Trần Thịnh quay màn hình xuống thảm cỏ nơi Đại Hoàng đang lăn lộn.

"Khi nào hai người tới, tôi và Tiểu Lam sẽ ra đón hai người?" Trần Thịnh nói xong vẫy tay với Đại Hoàng, nó lập tức chạy tới cọ vào ống quần của anh ta rồi lại quay qua cọ vào Hướng Ảnh Lam.

"Đại Hoàng nhớ các cậu lắm, tối qua nó cứ lạch bạch đến cửa kêu hoài, hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng mới thấy khá hơn."

Quý Vũ nhìn Đại Hoàng trong màn hình, nó cứ lao vào như thể muốn nhảy luôn vào màn hình, tâm trạng bực bội lúc nghe lời thầy bói nói giờ đã tốt lên nhiều.

Sầm Chi Hành cũng cảm thấy khá bất lực, anh nhìn những sợi lông bẩn trên chân Đại Hoàng rồi nói: "Lát nữa cậu phải tắm cho chó đấy nhé."

Trầm Thịnh cười khẽ: "Cậu vẫn chưa hết chứng ám ảnh sạch sẽ à? Để nó ra ngoài chạy hai vòng thì có sao đâu? Cứ suốt ngày nhốt nó trong nhà, cứ vậy thì nó bị trầm cảm mất."

Quý Vũ không thể chịu được có người nói Sầm Chi Hành như vậy, cậu lập tức đứng ra phản bác: "Không có đâu, không phải lúc nào anh ấy cũng nhốt Đại Hoàng trong nhà, anh ấy còn làm riêng một cánh cửa nhỏ ở cửa chính cho chó vào nữa. Muốn vào vườn hay phòng khách là tùy tâm trạng Đại Hoàng."

Trần Thịnh làm mặt như bị sâu răng, anh ta ngả người vào vai Hướng Ảnh Lam, vừa đùa vừa nghiêm túc thở dài: "Tôi có cảm giác hai người đã yêu nhau rồi, khi nào tôi mới có thể thoát kiếp FA đây?"

Hướng Ảnh Lam im lặng đỡ anh ta ngồi thẳng lại.

Trần Thịnh: "..."

Lời tác giả:

Ôi, thật muốn nhanh chóng bước vào phần "kiếp nạn" quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.