Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 74: Giam cầm



Buổi luyện lái xe cuối cùng diễn ra rất suôn sẻ. Quý Vũ cẩn thận lặp lại quy trình một lần nữa để xác nhận không có vấn đề gì rồi rời khỏi trung tâm dạy lái sớm hơn vài phút.

Cậu hẹn Vưu Tiểu Minh ăn tối tại một nhà hàng gần trường cách trung tâm dạy lái cũng không xa.

Tối hôm trước, cậu đã nhắc đến chuyện này với Sầm Chi Hành. Anh không nói sẽ đi cùng, có lẽ là do studio có việc cần giải quyết.

Trung tâm dạy lái xe được xây dựng trên một khu đất trống rộng lớn gần trường đại học, vị trí hơi hẻo lánh nên ít người qua lại nhưng xe cộ thì nhiều.

Hơn hai tháng học lái xe, Quý Vũ đã quen thuộc với con đường gần đó, cậu vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Vưu Tiểu Minh.

Vưu Tiểu Minh gửi một loạt sticker vui nhộn khiến Quý Vũ chỉ biết bất lực đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc.

Ngay lúc đó, mũi cậu chợt ngửi thấy mùi dầu máy phảng phất trong không khí.

Ngón tay đang gõ tin nhắn khựng lại, Quý Vũ từ từ ngẩng đầu lên.

Tưởng Thức Quân đang ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa bước ra từ góc tường. Ánh mắt nó liếc xéo cậu, vết sẹo ngang mặt giật giật.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là Quý Vũ đã nhận ra rằng có thứ gì đó đã thay đổi.

Cậu không nói một lời mà lập tức quay người định bỏ chạy, nhưng bước chân vừa nhấc lên thì bắt gặp đôi mắt đục ngầu sau cặp kính của Tưởng Diệu.

Giống như Tưởng Thức Quân, Tưởng Diệu đã thay đổi rất nhiều. Từ một bác sĩ áo trắng trông có vẻ nhã nhặn nhưng lại hành xử ngang ngược nơi thôn xóm, giờ đây đã trở thành một gã đàn ông tiều tụy, bộ đồ bảo hộ dơ dáy bám đầy dầu mỡ.

Quý Vũ đờ người ra. Ánh mắt kinh ngạc của cậu khiến Tưởng Diệu như bị dẫm trúng đuôi. Gã điên cuồng lao tới, tay cầm cái khăn bẩn định trùm lên mặt cậu.

Đồng tử Quý Vũ co rút lại. Cậu nghiêng người tránh, chạy chưa được mấy bước thì đã bị người ta túm lấy cổ tay rồi lôi vào sau bức tường.

Gương mặt dữ tợn của Tưởng Thức Quân áp sát vào mặt cậu, sự hưng phấn nhảy múa trong đôi mắt nó.

Cái khăn bẩn bốc mùi dầu máy trùm lên mũi và miệng Quý Vũ, dường như còn có cả mùi gì đó kỳ lạ. Cậu không kịp nghĩ nhiều, cố vùng vẫy dữ dội.

"Thả tôi ra! Các người... ưm... ưm!"

Trong lúc giằng co, Tưởng Thức Quân vô tình làm rơi bộ xử lý âm thanh bên tai trái của cậu làm mọi âm thanh xung quanh đột ngột trở nên mơ hồ.

Quý Vũ điên cuồng giãy giụa, cơ thể bộc phát ra một sức mạnh chưa từng có, chân tay cậu đấm đá loạn xạ, cố gắng nhặt lại thiết bị. Hai người gần như không giữ nổi cậu.

"Mẹ nó, thứ chết tiệt." Tưởng Diệu chửi thề.

Tưởng Thức Quân im lặng nhìn Quý Vũ, vài giây sau nó nhặt bên thiết bị còn lại lên rồi hỏi cha mình: "Thuốc chưa có tác dụng à?"

"Sắp rồi."

Quý Vũ tỉnh lại trong bóng tối dày đặc. Đầu cậu đau đến mức muốn nổ tung. Trước khi mắt kịp thích nghi với bóng tối, cậu không nhìn thấy gì, xung quanh im ắng đến đáng sợ.

Cậu không chắc là thật sự không có âm thanh hay là do cậu không nghe được.

Nỗi sợ hãi dữ dội tràn ngập tâm trí, mạch máu trong cơ thể căng lên, thái dương đau nhói từng cơn.

Quý Vũ ôm lấy đầu ngồi co ro dưới đất.

Bộ xử lý âm thanh không còn nữa.

Thiết bị mà Sầm Chi Hành đã tốn hơn bảy mươi vạn để đặt làm riêng cho cậu, giờ đã biến mất.

So với nỗi sợ quay lại làm người điếc, thì việc tâm huyết của Sầm Chi Hành dành cho cậu bị mất đi còn khiến cậu đau lòng hơn, đau đến mức thà chết còn dễ chịu hơn.

Đôi mắt cậu dần đỏ lên, nhưng cậu không khóc.

Trước khi quen với bóng tối, cậu mò mẫm quanh căn phòng chật hẹp, nhỏ bé.

Căn phòng chỉ khoảng sáu bảy mét vuông, không thấy thiết bị nào khác, cũng không có điện thoại. Ngoài mạng nhện và bụi bặm bám đầy tay ra, căn phòng trống rỗng đến đáng sợ.

Cậu lần được đến cửa, sờ thấy ổ khóa. Cánh cửa không mở từ bên trong được, cậu đẩy mạnh thì cảm thấy bên ngoài có vật gì đó lỏng lẻo va vào nhau.

Chưa đầy một phút, khe cửa lọt vào một tia sáng. Hình như có người bật đèn bên ngoài.

Tim Quý Vũ thắt lại, cậu lùi lại một chút. Quả nhiên, cánh cửa nhanh chóng bị đẩy mạnh ra rồi đóng sầm lại.

Trong vài giây ngắn ngủi, Quý Vũ chỉ kịp nhìn thấy bên ngoài là một căn nhà nhỏ với một cái giường, cửa được buộc bằng sợi xích sắt to bằng ngón tay – những tiếng lách cách lúc nãy hẳn là do nó gây ra.

Người bước vào là Tưởng Diệu. Gã tiến lên đạp mạnh vào bụng Quý Vũ làm cậu co quắp lại, lưng đập vào tường.

Vì ngược sáng nên Quý Vũ không nhìn rõ Tưởng Diệu đang nói gì, bên tai không có âm thanh, cảm giác này làm cậu như quay về năm năm trước.

"Các người muốn làm gì? Bộ xử lý âm thanh của tôi đâu rồi?"

Vì không nghe thấy gì nên Quý Vũ cũng không chắc phát âm của mình có chuẩn không, giọng cậu rất dễ bị trượt âm.

Cảm giác này thật đáng sợ.

Cậu sợ rằng những gì mình đã cố gắng luyện tập bấy lâu sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt...

Nhưng Tưởng Diệu không hề nhắc gì đến bộ xử lý âm thanh, gã đánh cậu một trận xong thì bưng từ bên ngoài vào một tô cơm trộn đồ ăn rồi ném tới trước mặt cậu.

"Ăn nhanh đi, đừng để đói chết, nhìn mày thì có vẻ cũng khỏe đấy nhưng ai ngờ chỉ là cái gối thêu hoa."

Quý Vũ không hiểu ý của Tưởng Diệu, đến khi gã ra ngoài cậu mới biết hình như mình đã mê man cả một ngày.

Quý Vũ không chịu được thuốc mê, trước đây mỗi lần tỉnh lại sau cơn phẫu thuật cậu đều chậm hơn người thường.

Không biết trên khăn của Tưởng Diệu đã xịt thuốc gì mà Quý Vũ ngất đi rất lâu, nếu không phải vì mạch vẫn còn đập thì Tưởng Diệu còn tưởng cậu bị đánh thuốc mê quá liều dẫn đến tử vong.

Sau khi tỉnh lại, mỗi ngày của Quý Vũ đều bị giam trong một căn phòng trống có giường.

Hai bữa một ngày là cơm thừa canh cặn. Cứ mỗi sáng tối là Tưởng Thức Quân sẽ quay lại, xích tay chân cậu bằng xích sắt rồi dẫn đi vệ sinh.

Quý Vũ tính toán cách chạy trốn, cậu cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh.

Đây hoàn toàn là một vùng nông thôn xa lạ hẻo lánh, bếp lò vẫn dùng củi đốt, góc tường đất dựng hai cái cuốc.

Tưởng Thức Quân cho phép cậu rửa tay rửa mặt, thậm chí còn chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng cho cậu. Tưởng Diệu cứ thấy mặt thì lại mắng chửi cậu nhưng gã cũng không ngăn cản.

Chúng không đánh cậu nữa nhưng cũng chẳng tử tế hơn bao nhiêu.

Mỗi lần ra ngoài, Quý Vũ đều bị xích giống như một con chó bị dắt đi.

Không chút tôn nghiêm, không chút thể diện.

Khi được tháo xích đưa về phòng, cậu lại đối mặt với bóng tối hun hút, không chút ánh sáng.

Quý Vũ ở bên trong không nhìn thấy, cũng không nghe được, cậu gần như phát điên.

Đến ngày thứ ba, Quý Vũ tìm cơ hội thử chạy trốn.

Chạy chưa đến 50 mét thì đã bị Tưởng Diệu vừa mới đi mua rượu về bắt lại.

Tưởng Diệu tức giận túm tai Tưởng Thức Quân mắng chửi. Quý Vũ bị đá ngã xuống đất, cậu mơ hồ nhìn khẩu hình Tưởng Diệu, hình như gã nói gì đó liên quan tới tiền.

Không lâu sau, mục tiêu của Tưởng Diệu lập tức chuyển sang cậu.

Lần này Quý Vũ bị đánh đến thừa sống thiếu chết. Tưởng Diệu vừa uống rượu nên dường như lại tăng thêm "khí khái đàn ông". Quý Vũ đau đến toát mồ hôi lạnh, cậu cắn răng đến rách cả lưỡi.

Tưởng Thức Quân cuống lên, nó vội nói: "Bố! Đánh chết rồi thì không lấy được tiền đâu!"

Tưởng Diệu lúc này mới ngừng tay.

Quý Vũ lại bị nhốt vào căn phòng tối, chúng không mang cơm, cũng không dẫn cậu ra ngoài đi vệ sinh nữa.

Đêm đó, Tưởng Thức Quân lén đưa cho cậu một túi bánh mì, Quý Vũ gặm được nửa cái thì bỏ.

Dạ dày đau quá, cậu sợ ăn hết sẽ không nhịn được mà nôn ra, như thế thì lãng phí mất.

Lạnh lắm, tính thời gian thì giờ chắc là nửa đêm, nhưng Quý Vũ không thể ngủ được, dạ dày đau đến run rẩy.

Có nhiều khoảnh khắc cậu nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết ở đây. Cậu không biết anh Hành lúc nào mới đến cứu mình nên không khỏi nghĩ đến những điều xấu nhất.

Nếu như chỗ ẩn náu này của Tưởng Diệu quá kín, anh Hành không thể tìm ra thì liệu cậu có chết ở đây không?

Cậu không muốn chết ở đây, cậu và anh Hành còn rất nhiều chuyện chưa làm. Nhưng khi đau đến mức choáng váng, cậu lại nghĩ, nếu thật sự phải chết thì hình như cũng không sao.

Có lẽ chết rồi, cậu có thể xuống gặp ông nội.

Lúc mơ màng ngủ thiếp đi, cậu mơ thấy ông nội, lâu lắm rồi cậu không gặp ông. Đó là hình ảnh hồi nhỏ khi cậu nhặt được Đại Hoàng bị cụt đuôi, ông nội lên núi hái thuốc về băng bó đuôi cho nó.

Cuối cùng, ông nội bất ngờ vò thuốc thành một nắm rồi nhét vào miệng cậu, ông nói: "Uống đi là không đau nữa đâu, nhóc Vũ ngoan, phải mạnh mẽ lên."

Khi câu nói ấy vừa dứt, giấc mơ đột ngột kết thúc.

Quý Vũ giật mình tỉnh giấc. Hồi đó ông nội không đút thuốc cho cậu như vậy...

Tại sao...

Quý Vũ xoa bụng, phát hiện ra dạ dày mình thật sự không đau nữa.

Cậu lặng lẽ ngồi rất lâu, sau đó cậu dùng mu bàn tay lau mặt, hít sâu một hơi rồi bò đến bên cửa để nghiên cứu ổ khóa.

Cậu không biết mở khóa, cũng không dám dùng lực quá mạnh. Cậu sợ âm thanh của xích sắt vang lên làm kinh động đến Tưởng Diệu.

Cậu biết ý định phá khóa của mình như chuyện viển vông. Nhưng con người luôn phải cho mình một tia hy vọng, một điều để bấu víu.

Anh Hành sẽ đến cứu cậu, cậu cũng có thể tự mình trốn thoát.

Chắc chắn là vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.