Giữa tháng 8, ánh mặt trời như thiêu đốt, nhiệt độ nóng cháy khiến làn da người ta bỏng rát.
Trước mặt là tấm biển mạ vàng “Trường trung học Quảng Thịnh”, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên đó, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Trường trung học Quảng Thịnh là trường cấp ba tốt nhất ở Lạc thành, danh tiếng ngang bằng với trường cấp ba số một.
Tuy chỉ là tư lập, nhưng lại có đội ngũ giáo viên ưu tú và nguồn tài nguyên học tập đủ để đi ngang.
Khoa học tự nhiên là chiêu bài vàng của Quảng Thịnh, lấp lánh bắt mắt y như tấm biển trước cổng trường, danh xứng với thực.
Thẩm Âm Âm ôm cặp sách xuống xe.
Một loạt siêu xe đỗ chỉnh tề cạnh cổng trường, cứ như đang mở triển lãm siêu xe vậy.
Các bạn học với những bộ quần áo xinh đẹp khác nhau từ trên xe sang bước xuống, sôi nổi tiến vào khuôn viên trường, trên mặt có sự hưng phấn, vui vẻ nhưng cũng có uể oải, chán nản.
Khai giảng, có người vui vẻ có người sầu.
Chú Nhàn tài xế hạ cửa kính xuống, cười dặn dò Thẩm Âm Âm: “Sau khi tan học chú ở đây chờ cháu nhé.”
“Đã nhớ, cháu đi vào đây!” Thẩm Âm Âm cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, xoay người chạy chậm hai bước.
“Từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã!”
Chú Nhàn bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới quên dặn dò đứa nhỏ này một chuyện, vội gọi theo một tiếng.
Thẩm Âm Âm chạy quá nhanh, trong nháy mắt đã ẩn đằng sau đám người.
Chỉ kịp nhìn thấy cái áo sơ mi màu vàng nhạt của cô.
Thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, đợi tan học về nhà cô sẽ biết.
Dòng người đông đúc chen chúc ở cổng trường, chỉ một lát sau, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Thẩm Âm Âm cẩn thận chen từng bước nhỏ, hy vọng sớm có thể tìm được chỗ râm mát.
Bỗng nhiên tay bị ai đó hơi hơi kéo, “Âm Âm!”
Một giọng nói quen thuộc, Thẩm Âm Âm quay đầu lại, quả nhiên là Tưởng Kiều.
Các cô là bạn thân hồi còn học cấp hai, không ngờ lên cấp ba lại được phân vào cùng một lớp.
“Tưởng Kiều,” Thẩm Âm Âm nắm lấy tay cô ấy, “Chạy mau, mình sắp chết vì nóng rồi!”
Ông nội mặt trời thật sự rất không hiểu lòng người. Hai thiếu nữ dáng người thon thả, động tác linh hoạt, nhanh chóng chui ra khỏi đám đông.
Hai người các cô đều sợ phải phơi nắng, nên cẩn thận đi dọc theo một lối có bóng râm nho nhỏ, thong thả chậm rãi, thời gian báo cáo là 3 giờ 30, còn sớm chán.
Hôm nay là buổi họp lớp trước khi khai giảng, không học, chỉ phát quân phục huấn luyện, phân chia phòng ngủ và một số thông báo khác.
“Âm Âm, cậu dùng kem chống nắng gì vậy, không hề đen đi một xíu nào!” Tưởng Kiều hâm mộ nhìn Thẩm Âm Âm.
Làn da cô trắng đến mức tỏa sáng, đổ mồ hôi cũng không bị bóng nhẫy, mịn màng tinh tế đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông.
Cuối tháng 7, các cô tham gia trại hè của đại học P, thật tiếc là không cùng một kỳ, vì thế không thể gặp mặt.
Thẩm Âm Âm nhún nhún vai: “Cái gì cũng vô dụng thôi.”
“…… Đừng vậy mà bạn yêu, hàng ngon thì phải chia sẻ cho bạn bè với chứ.” Tưởng Kiều bĩu môi.
“Thật sự không có tác dụng đâu, cậu xem cái này đi.”
Thẩm Âm Âm lấy điện thoại ra, bấm mở video của trại hè, bầu trời gần như được mây xanh che lấp kín.
Cũng chưa phơi nắng nhiều lắm, tất nhiên cũng sẽ không thể đen đi.
Tưởng Kiều oán thán một tiếng: “Thật không công bằng mà…… Cậu xem mình bị cháy nắng nè.”
Da cô ấy vốn rất trắng, nhưng sau khi trải qua hơn hai mươi ngày phơi nắng, gần như sắp thành màu bánh mật, trên xương gò má đã có mấy vết cháy nắng nho nhỏ
Cô ấy cao 1m7, dáng người cân xứng, màu da như vậy nhìn qua vừa thích hợp vừa khỏe mạnh.
Thẩm Âm Âm cười, véo véo mặt Tưởng Kiều: “Cậu như này được gọi là style Âu Mỹ, người ta còn cố ý muốn được vậy đó.”
Tưởng Kiều nghe xong, ừm có lý đó, “Có ai nói miệng cậy rất ngọt chưa?”
“Có nha, cậu đó.” Thẩm Âm Âm cười tủm tỉm.
Bọn họ trùng hợp đi ngang qua bảng thông báo của trường, nhìn lớp kính sáng bên ngoài, Tưởng Kiều không nhịn được dừng chân, ngó trái ngó phải qua kính.
Cô ấy trực tiếp bỏ qua gương mặt hiện lù lù của mình.
Bởi vì trong bảng thông báo, bức ảnh đối diện với cô ấy quá chói mắt.
Đó là một gương mặt cực kì nổi bật đến không thể bỏ qua.
“Cựu học sinh ưu tú, Lục……” Từ còn lại bị ánh sáng phản quang chói lòa, Tưởng Kiều đang muốn đến gần nhìn cho kỹ, bỗng nhiên bị Thẩm Âm Âm kéo một cái.
“Nhanh nhanh, muộn rồi đó.”
“Ôi ôi ——” Giọng nói Tưởng Kiều lẫn vào trong gió.
Dọc theo con đường đầy cây xanh, bọn họ chạy chậm đến khu dạy học.
Lớp 10-3.
Trong phòng học đã ngồi gần hết, giáo viên còn chưa đến, nên hơi ồn ào một chút.
Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều tìm vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Các bạn trong lớp hầu như là những gương mặt quen thuộc, đều thi lên từ trường cấp 2 Quảng Thịnh*.
*Quảng Thịnh này giống Vin bên mình, có cấp 1,2,3 liên thông.
Ví dụ người ngồi phía trước Thẩm Âm Âm, Lưu Tri Hạo.
Là một học sinh ngoan đủ tiêu chuẩn, hơi giống một con mọt sách, là người trung thực thật thà, ít nói, nhưng hay giúp đỡ người khác.
Thẩm Âm Âm gọi tên cậu ta một lần.
Lưu Tri Hạo quay đầu, đẩy đẩy kính đen, ngập ngừng nói: “Thẩm Âm Âm, đã lâu không gặp.”
“Cũng hai tháng thôi, không lâu không lâu.” Thẩm Âm Âm giới thiệu Lưu Tri Hạo với Tưởng Kiều, nói cậu ta học hóa giỏi lắm, về sau có gì khó hiểu có thể hỏi cậu ta.
Lúc này, bạn ngồi cùng bàn với Lưu Tri Hạo xoay người lại, lịch sự nói: “Mình tên Hứa Vĩ, các cậu có thể gọi mình là Hứa bà cốt, về sau muốn xem tử vi, bói Tarot, hoan nghênh đến tìm mình nhé.”
Vóc dáng cô ấy nhỏ nhắn, ngũ quan cũng nho nhỏ, tóc ngang tai, trong ánh mắt có sự thần bí, thông minh, khéo léo.
Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều hai mặt nhìn nhau.
Đúng thật, Hứa Vĩ có chút phong phạm của bà cốt.
Sau khi mỗi người tự giới thiệu, Tưởng Kiều cảm thấy rất hứng thú nói: “Xem cho mình đi.”
“Một lần 30.” Hứa Vĩ chậm rãi đáp.
“……” Thì ra còn phải trả tiền.
Quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
Nhà Tưởng Kiều tuy rằng có tiền, nhưng gần đây tiền tiêu vặt bị giảm không ít, cô ấy có ý định rút lui.
Hứa Vĩ lúc này lại hào phóng xua tay: “Thôi, hôm nay không cần tiền, coi như khai trương hạ giá cho các cậu!”
Từ từ.
Các cậu?
Thẩm Âm Âm thoái thác nói: “Mình không……”
“Amazing, cùng nhau xem bói nào, cho Hứa…… Bà cốt chút mặt mũi,” Tưởng Kiều giữ chặt tay Thẩm Âm Âm, “Mình muốn xem vận may hôm nay của mình như nào.”
Thẩm Âm Âm đành phải nói: “Mình cũng xem cái này.”
Giải trí mà thôi.
Hứa Vĩ lấy một hộp bài Tarot ra từ cặp sách, xếp bài trên bàn của Thẩm Âm Âm, để Thẩm Âm Âm rút ba lá, rồi đến Tưởng Kiều rút.
Thẩm Âm Âm nhìn không hiểu, rút xong ba lá thì đưa cho Hứa Vĩ.
Đợi Tưởng Kiều rút xong, cô ấy mới bắt đầu giải nghĩa.
“Tưởng Kiều đúng không? Hôm nay đường tiền tài của cậu khá tốt đó, sẽ có tiền nha.” Hứa Vĩ đánh giá Tưởng Kiều xong, nhìn Thẩm Âm Âm, ánh mắt có chút phức tạp.
Thẩm Âm Âm vốn dĩ không tin cái này.
Nhưng ánh mắt này lại làm cô hơi luống cuống.
Hứa Vĩ bình đạm nói: “Bài này của cậu có hai ý, đầu tiên, hôm nay cậu sẽ phải gặp người mà cậu không hề muốn nhìn thấy.”
“Còn điều thứ hai?” Thẩm Âm Âm hỏi.
“Thứ hai, giáo viên vào.” Hứa Vĩ nhanh chóng xoay người, còn không quên thu lại bài.
Chủ nhiệm lớp tên là Trương Học Hậu, ngoài bốn mươi tuổi, bụng rất lớn, khi cười rộ lên giống như phật Di Lặc, trông rất hiền lành.
Giáo viên trường tư lập, phần lớn đều hòa đồng, chỉ cần không phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Tiếp theo, thầy Trương phát cho mọi người một tờ giấy, bên trên viết thời gian địa điểm tổ chức huấn luyện quân sự, và một vài yêu cầu.
Tổng cộng hai tuần.
Ngày mai nhận quân phục huấn luyện, ngày kia chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự.
Tuần thứ nhất ở tại trường, tuần thứ hai bị đưa đến một quân doanh để huấn luyện, tịch thu điện thoại, bị phong bế triệt để.
Cả lớp không hẹn mà đồng thời kêu rên hết loạt.
Tưởng Kiều ở cạnh Thẩm Âm Âm kêu gào cực kì lớn tiếng.
“Các bạn học, đừng sợ hãi, huấn luyện quân sự không chỉ rèn luyện thể chất cho mọi người mà còn củng cố tình bạn giữa các bạn trong lớp, đợi sau khi kết thúc, các bạn chính là đồng đội đồng cam cộng khổ, vậy nên chúng ta hãy tích cực lên, đón chào khoảng thời gian quý giá nhất của cấp ba……”
Những lời thuyết giáo tiếp theo, Thẩm Âm Âm không nghe được gì nữa.
Sân bóng rổ cách đó không xa, truyền đến tiếng vang bóng rổ đập trên mặt đất bang bang.
Từ góc nhìn của cô, mấy nam sinh kia đang chơi bóng rổ, nếu không nhìn kĩ thì chỉ thấy giống mấy cái bóng mơ hồ đang nhảy qua nhảy lại.
Chỉ có duy nhất một màu xanh lam.
Chỉ khi bầu trời sáng nhất, mới có thể nhìn thấy màu xanh lam.
Trong suốt, tươi tắn, có cảm giác thoải mái như dòng nước thanh khiết thanh tẩy tâm hồn. Thẩm Âm Âm không phải bị nhan sắc này hấp dẫn, mà cô nhớ rõ, có một người thích mặc đồ màu xanh này.
Làn gió nhẹ khẽ gợn những chiếc lá xanh bên cửa sổ, hơi mờ mờ, cậu con trai kia đang rê bóng, bỗng nhiên đứng lại không cử động, bàn tay cầm quả bóng, giơ cao mấy lần qua đỉnh đầu.
Hình như cậu ta nhìn về phía này.
Trong lòng Thẩm Âm Âm hơi luống cuống mà không rõ lý do, bỗng nhiên khuỷu tay bị người khác chọc chọc.
“Âm Âm, gọi cậu đó, mau đứng lên.” Tưởng Kiều kích động nói.
Thẩm Âm Âm hoàn hồn, mờ mịt đứng lên.
Tưởng Kiều lại nhắc nhở: “Tự giới thiệu.”
Không thể trốn thoát phân đoạn trước khai giảng này rồi.
Thẩm Âm Âm đã sớm chuẩn bị, sau khi đứng lên, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Mắt cô nhìn về phía trước, giọng trong trẻo nói: “Mình tên là Thẩm Âm Âm, Thẩm trong Thẩm Dương*, Âm trong âm nhạc.”
*Một thành phố của Trung Quốc.
Nói xong, cô chuẩn bị ngồi xuống.
Trương Học Hậu cười đến đôi mắt thành sợi chỉ: “Nói thêm một chút, em thích cái gì, ghét cái gì, ước mơ của em là cái gì.”
Có vẻ giáo viên này, không dễ lừa gạt.
Có một số giáo viên như máy móc lạnh băng chỉ quan tâm đến thành tích; lại có một số giáo viên chọn mặc kệ, tan học chạy lấy người làm chưởng quầy phủi tay*.
*Trong truyện cổ trang thì một số chưởng quầy chỉ cần giao việc cho cấp dưới là xong.
Còn có một số giáo viên, hướng dẫn từng bước, chu đáo mọi mặt, cực kì giỏi mở các lớp tư tưởng chính trị mọi lúc, mọi nơi.
Ví dụ như giáo viên Trương Học Hậu.
Viết tắt: Kiểu mẹ già điển hình.
Thẩm Âm Âm biết không thể trốn thoát, bình tâm tĩnh khí, nói một hơi: “Mình thích xem phim kinh dị, ghét mái tóc xoăn tự nhiên của bản thân, ước mơ lớn nhất là thế giới hoà bình.”
Lớp học rộn rã cười vang.
So với mấy câu giới thiệu có lệ, công thức hoá, đủ tiêu chuẩn giới thiệu, những câu nói của Thẩm Âm Âm rõ ràng thú vị hơn nhiều.
Vậy nên càng có nhiều người chú ý đến cô.
Giọng nói cô trong trẻo, khuôn mặt tràn ngập thanh xuân hơi mỉm cười, cực kì sinh động, màu tóc hơi sáng, đoạn tóc từ bên tai trở xuống hơi xoăn nhẹ nhàng.
Độ cong tự nhiên, như bậc thầy Tony làm ra vậy. Nếu không phải Thẩm Âm Âm chủ động nói, chắc chắn sẽ không ai nghĩ đó là xoăn tự nhiên.
Chỗ ngồi của cô cạnh cửa sổ, ánh sáng phủ lên mái tóc cô một lớp vàng nhạt, đẹp đến không bút nào tả xiết, mái tóc hơi xoăn, nhưng chất tóc bồng bềnh, làn tóc dày khiến người ta ngưỡng mộ.
Tiếng vỗ tay nổi lên từ bốn phía, so với vừa rồi thì nhiệt tình hơn rất nhiều.
Cô không để ý, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng quả bóng nặng nề đập xuống đất.
‘Mẹ già’ Trương gãi gãi má, “Ước mơ này thật mới mẻ độc đáo, thật vĩ mô làm sao…… người tiếp theo.”
Thẩm Âm Âm ngồi xuống.
Tưởng Kiều vuốt mép tóc bản thân, sầu não thở dài: “Hand hands, loud louds.”
Không bao lâu sau đã tan họp.
Các bạn học rất tích cực, những tiếng hú hét ầm ầm như của bầy thú giải tán, Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều cùng nhau ra khỏi phòng học.
Khi xuống tầng, Thẩm Âm Âm đang chỉnh lại cái móc treo nhỏ trên cặp sách, Tưởng Kiều bỗng nhiên “Uhm” một tiếng, “Vừa nãy bà cốt nhỏ kia còn chưa nói xong.”
Thẩm Âm Âm nhấp nhấp môi, “Thôi, không nhất định đúng đâu.”
“Giá như đúng thì tuyệt biết mấy, gần đây mình thiếu tiền quá.” Tưởng Kiều buộc bực thở dài, “Đu idol không hề dễ dàng, Tưởng Kiều chỉ biết thở dài.”
Tưởng Kiều là cô gái đu idol cực kì đủ tiêu chuẩn, cô ấy thích idol đã ba năm, các loại ảnh đại diện đều là ảnh của anh ta.
Lần này bị giảm tiền tiêu vặt, cũng là vì lén chạy tới sân bay tiếp ứng, bị ba Tưởng đi công tác về nước bắt tại hiện trường, xách về nhà.
Hai cô gái vừa nói vừa cười đi ngang qua sân bóng.
Thẩm Âm Âm vô tình nhìn lướt qua, màu xanh lam kia đã biến mất.
“Đúng rồi, Âm Âm, nói cho cậu tin tức tốt nè.” Gương mặt Tưởng Kiều trần ngập hưng phấn,
“Nghe nói có một anh chàng siêu đẹp trai sẽ chuyển tới trường mình.” Thẩm Âm Âm phối hợp hỏi: “Đẹp trai đến mức nào?”
Tưởng Kiều tiếc nuối nói: “Mình chỉ mới xem được ảnh chụp lén sườn mặt, cực kì đẹp trai! Nhưng mình chưa lưu về máy, đợi khi nào về nhà mình gửi topic ha.”
“Topic gì cơ?”
Hai mắt Tưởng Kiều mở to: “Tieba của trường chúng ta đó, trước khai giảng cậu chưa lướt dạo hả?”
Cô chỉ nghĩ đây là bài tập bắt buộc của học sinh mới trước khi khai giảng.
“Không có, ngày đầu tiên đến trại hè điện thoại mình rơi xuống nước, mình vẫn trong trạng thái cách ly với internet.”
Buổi sáng hôm nay Thẩm Âm Âm mới ngồi máy bay về Lạc thành, còn chưa kịp mua điện thoại mới.
Tưởng Kiều sờ sờ đầu cô: “Thật thảm thương!”
Hai cô gái đi một đường đến cổng trường, tự tìm ô tô nhà mình, vẫy tay tạm biệt, “Mai gặp nha ——”
Trên đường về nhà, Thẩm Âm Âm nghe chú Nhàn tài xế nói, “Âm Âm, lát nữa về nhà có điều bất ngờ đang đợi cháu.”
“Bất ngờ gì cơ ạ?”
Vẻ mặt chú Nhàn thần thần bí bí, chỉ cười chứ không chịu nói cho cô.
Thẩm Âm Âm cũng không hỏi thêm, dù sao về nhà sẽ biết.
Khung cảnh ngoài cửa sổ rất quen thuộc, từ trường học về nhà cũng chỉ tốn có mười mấy phút, rất nhanh đã nhìn thấy những kiến trúc có đỉnh màu trắng.
Số 28 đường Hoa Tây, cạnh biệt thự Tấn Giang, người ta gieo trồng một hàng cây ngô đồng của Pháp.
Xe dừng ở ngoài cửa sắt, chẳng mấy chống, cửa sắt từ từ mở ra, xe dừng lại ở một tòa nhà nhỏ kiểu Tây.
Từ năm mười hai tuổi Thẩm Âm đã ở nơi này, cho tới bây giờ, đã sớm quen thuộc từng ngọn cây cọng cỏ chốn này.
Mở cửa đi vào.
Không có điều ngạc nhiên gì cả.
Thẩm Âm Âm một mình ăn bữa tối, trở về phòng, lấy ra tài liệu chuẩn bị bài.
Chú Lục thường xuyên đi công tác không ở nhà, anh Thiệu Tu từ khi tiếp quản công ty, cũng là đi sớm về trễ.
Đôi khi, chỉ có cuối tuần mới có thể nhìn thấy bọn họ.
Đêm nay, hai người họ đều đi công tác, không ai ở nhà.
Cô đã quen với cảm giác ở nhà một mình, cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại lại thích sự an tĩnh này.
Gần 9 giờ.
Thím Ngụy gõ cửa, vẻ mặt bà sốt ruột xin nghỉ với Thẩm Âm Âm, nói là chân cháu trai bị bỏng, muốn đến bệnh viện chăm sóc.
“Nhiều nhất là hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại.”
Thím Ngụy là người làm trong nhà, phụ trách nấu nướng và dọn dẹp, tốt bụng và có trách nhiệm với công việc của mình.
Người trong nhà đều rất hòa nhã với thím ấy.
Thẩm Âm Âm khép lại trang sách, nói: “Thím cứ đi đi, không cần quay lại đâu, đêm nay cháu ở một mình cũng được.”
“Vậy thì, đành phải……” Thím Ngụy xoa xoa tay, “Sáng mai tôi sẽ quay lại.”
Thẩm Âm Âm gật đầu.
Trước khi đi thím Ngụy không quên dặn dò: “Buổi tối đừng đi ra ngoài, đi ngủ sớm một chút, đói bụng thì trong tủ lạnh có sủi cảo, có việc phải gọi điện thoại cho thím……”
Thẩm Âm Âm đồng ý hết.
Thím Ngụy còn chưa biết, bây giờ cô không có cách nào dùng điện thoại.
Lúc đọc sách thì không cảm thấy gì, đợi đến khi tắm rửa xong nằm ở trên giường, Thẩm Âm Âm bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Không có điện thoại thật khó khăn.
Thẩm Âm Âm đang chuẩn bị xuống giường lấy máy tính bảng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa dưới tầng.
Ai về vậy?
Chú Lục ở Châu Âu, anh cả Lục cũng ở nơi khác, chẳng lẽ anh ấy về sớm?
Hay là thím Ngụy quên cái gì, nên quay lại?
Thẩm Âm Âm không nghĩ quá nhiều, an ninh ở đây rất chặt chẽ, 24/24 giờ đều có người túc trực tuần tra, ở nơi này lâu như vậy, chưa từng xảy ra tai nạn nào.
Bàn chân trần của cô đi trên sàn nhà, cầm máy tính bảng rồi lại leo lên giường.
Bỗng nhiên nghe thấy hình như phòng cách vách có tiếng động.
Bên trái tầng hai có ba phòng ngủ, phòng trong cùng là phòng của Thẩm Âm Âm, phòng giữa để không, gần cầu thang chính phòng của anh cả Lục.
Không phải anh ấy trở về thật chứ.
Thẩm Âm Âm bỗng nhiên nghĩ đến.
Giấy báo phụ huynh vừa mang về còn chưa có chữ ký, ngày mai phải nộp rồi, vừa hay đưa cho anh ấy ký.
Cô lấy tờ giấy từ trong cặp, mở cửa phòng ra, không ngờ phát hiện bên ngoài không bật đèn.
Một mảng tối đen.
“Thím Ngụy?” Cô thăm dò gọi một tiếng, không ai đáp.
Chắc là không phải.
“Anh Thiệu Tu, là anh về hả?” Thẩm Âm Âm nói, khẽ bước lên trước vài bước, đi đến cửa phòng anh cả Lục, gõ gõ cửa.
“Ha.” Đột nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên.
Thẩm Âm Âm hoảng sợ, da đầu tê dại.
Hình như giọng nói phát ra ở bên cạnh, mỏng mà thanh lãnh, là một âm thanh nam tính.
Cô khẽ nhìn thoáng về phía cầu thang.
Hình như có bóng dáng người nào đó ngồi ở bậc cầu thang.
Mọi thứ tối đen, cũng không nhìn rõ, chỉ nhìn ra là một người có vóc dáng cao, không khác lắm so với chiều cao của Lục Thiệu Tu.
Anh đang hút thuốc, đốm sáng màu đỏ tươi nổi bật trong bóng tối, như là ánh sáng đom đóm trong màn đêm.
“Giúp em ký tên với.” Cô bước xuống.
Vừa mới đi được ba bậc cầu thang, bỗng nhiên nghe thấy ‘tạch’ một tiếng.
Chiếc bật lửa bừng lên ngọn lửa xanh, chỉ trong nháy mắt, chiếu sáng khuôn mặt anh.
Hình dáng góc cạnh rõ ràng, biểu cảm bất cần, ánh mắt không tập trung, và chút châm chọc nhàn nhạt.
Gương mặt này cực giống Lục Thiệu Tu, nhưng lại không phải anh ấy.
Lục Quyết.
Thẩm Âm Âm không ngờ đột nhiên sẽ gặp anh, không kịp phòng ngừa, bỗng trượt chân, cả người ngã xuống.
Bùm, trực tiếp ngã quỵ ở trên người thiếu niên.
Cú ngã này thật sự rất mau – chuẩn – tàn nhẫn, nếu có tập luyện trước đó thì cũng không thể hoàn mỹ như vậy, thân hình Thẩm Âm Âm mảnh khảnh, như chim nhỏ vào tổ, cả người dường như bị Lục Quyết ôm ở trong ngực.
Nhưng Lục Quyết thì không may mắn như vậy.
Anh ngã trên mặt đất, cái lưng tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Hai tay Thẩm Âm Âm như đang cầm vô lăng vậy, nắm chặt lấy hai vai anh, đến chết cũng không buông tay.