Lục Quyết nhanh chóng uống xong, ném chai nước rỗng vào thùng rác.
Không biết vì cái gì, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Hai người đều trầm mặc một lát.
Lục Quyết đánh vỡ trầm mặc: “Tìm tôi làm gì?”
Lúc này Thẩm Âm Âm mới nhớ tới, cô vội vàng hỏi: “Tôi nghe nói, gần đây có người muốn tìm anh đánh nhau.”
“Người muốn tìm tôi đánh nhau nhiều lắm, cô nói ai?” Lục Quyết ngồi dậy, vẻ mặt không sao hết gãi gãi đầu tóc ngủ đến rối loạn.
Nhìn trạng thái nhẹ nhàng của anh, thật sự không quan tâm chút nào.
Thẩm Âm Âm nói: “Hình như là người anh đánh ở Trừng Châu……”
Anh lại cười: “Tôi đánh rất nhiều người, cô nói ai?”
Nhìn vẻ mặt không hề để tâm của Lục Quyết, Thẩm Âm Âm đột nhiên cảm thấy hơi tức giận.
Giữa trưa như này, cơm cũng chưa ăn, còn chẳng phải lo lắng anh sẽ gây chuyện à?
Ngược lại cái người này, giống như người chẳng có chuyện gì, khiến bản thân cô như xen vào việc của người khác
Nếu không phải vì dì Trịnh……
Thẩm Âm Âm nhịn xuống cơn tức, hỏi: “Vậy anh sẽ đi đánh nhau à?”
Lục Quyết đứng lên, buồn cười nhìn cô: “Lại là mẹ tôi bảo cô để ý đến?”
“Không phải, dì Trịnh còn chưa biết.”
Lục Quyết híp mắt lại, như đang phán đoán lời cô nói là thật hay giả.
Sau một lúc lâu, anh chỉ nói một câu: “Việc này cô không cần lo, tôi không thích giải thích chuyện của tôi với người khác.”
Mở cửa phòng thiết bị, mặc kệ Thẩm Âm Âm ở phía sau.
Vài giây sau, nghe thấy giọng nói lo lắng non nớt: “Vậy anh đừng đánh nhau được không……”
Bước chân anh hơi ngừng lại, nhưng vẫn rời đi.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Buổi tối, không duyên cớ nổi lên gió to, như là dự triệu một hồi mưa to.
Buổi tối thứ bảy chỉ có hai tiết tự học, Thẩm Âm Âm để lại một số bài không hiểu, hỏi Lưu Tri Hạo, cậu ta rất vui lòng giải đáp cho cô.
Học tra Tưởng Kiều cũng ở lại nghe cùng.
Thẩm Âm Âm muốn tập trung nghe giảng, nhưng gương mặt lạnh lẽo đạm mạc của Lục Quyết, luôn đúng đưa trong tâm trí khiến cô phát hoảng.
Gió ngừng thổi, trong lớp không bật điều hòa, hơi oi bức.
Thẩm Âm Âm mở cửa sổ ra.
Dưới hàng đèn trên con đường đầy cây xanh, cô nhìn thấy bóng dáng Lục Quyết.
Làn gió nhẹ thổi vạt áo xanh của anh bay lên, như gợn sóng nhỏ, cực kỳ thoải mái và trong trẻo, chỉ có điều sườn mặt anh bình lặng như nước.
Làm nàng cũng rất muốn đi này phong đi vừa đi.
Thẩm Âm Âm bay nhanh mà thu thập cặp sách, đối Tưởng Kiều cùng Lưu Tri Hạo xin lỗi mà nói: “Mình có việc cần đi trước, mai gặp nha!”
“Ây, Âm Âm, cậu từ từ đợi mình ——” Tưởng Kiều sốt ruột kêu lên.
Xin lỗi, Thẩm Âm Âm nghĩ thầm.
Chuyện này không thể cuốn Tưởng Kiều vào.
Cô chạy chậm xuống tầng, chạy theo đường cây xanh đến cổng trường, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy Lục Quyết ở siêu thị nhỏ.
Anh giơ điện thoại trả tiền, nhận cái đồ gì đó trong tay ông chủ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên dưới ánh đèn.
Thẩm Âm Âm nghĩ đến gì đó, hoảng sợ.
Không phải là dao chứ?
Mặt cô chuyển từ màu hồng sang trắng bệch, càng không dám lơi lỏng, báo với chú Nhàn qua WeChat để chú ấy về trước, bản thân nâng tinh thần lên gấp mười hai lần, đuổi kịp Lục Quyết.
Bên trái Quảng Thịnh 500 mét, là một phố thương mại sầm uất, ngay đầu tiên, là một chuỗi siêu thị do nước ngoài đầu tư, Lục Quyết đi vào hơn hai mươi phút, sau khi đi ra, đứng ở ven đường đón xe.
Không ổn.
Nếu Lục Quyết ngồi xe, cô không thể đuổi kịp.
Con đường trong cái khung thời gian này, Thẩm Âm Âm không thể chắc chắn cô lập tức bắt được một chuyến xe trống ngay sau khi Lục Quyết lên xe.
Sợ cái gì thì cái đó tới ngay.
Ven đường nhiều người bắt xe như vậy, nhưng chiếc taxi màu xanh kia cố tình dừng bên cạnh Lục Quyết.
Anh mở cửa xe, đang định ngồi vào, đột nhiên nhìn về phía đối diện đường lớn.
Thẩm Âm Âm hốt hoảng, sợ anh phát hiện, vội cúi đầu giả bộ người qua đường, khóe mắt để ý đến Lục Quyết.
“Không ngồi, ông chở người khác đi.” Lục Quyết đóng cửa xe.
Bác tài xế gặp phải tra sự việc, mở miệng muốn mắng người, lại thấy Lục Quyết cao cao lớn lớn, ăn mặc giống học sinh, nhưng mặt mày lại không giống người dễ chọc, đành phải hậm hực bỏ đi.
Anh đi qua vạch kẻ đường, bỗng nhiên đi về phía đối diện đường lớn.
Thẩm Âm Âm hoảng sợ, cuống quít đến cảnh tấm kính cửa hàng giả bộ ngắm trang sức.
Trên khung cửa kính sáng sủa, Lục Quyết lướt qua từ phía sau.
Anh không hề nhận ra cô, trong lòng Thẩm Âm Âm ngầm vui vẻ.
Chờ bóng dáng Lục Quyết đi xa, cô mới lớn gan đuổi kịp lần nữa, nhìn thấy Lục Quyết rẽ vào con đường nhỏ phía sau phố thương mại.
Thẩm Âm Âm theo suốt quãng đường, cảm thấy sai sai.
Đầu tiên, cô không biết Lục Quyết rẽ đông rẽ tây, cuối cùng là muốn đến đâu.
Đánh nhau cũng không chọn nơi đông người như này đâu nhỉ?
Mặt khác, từ khi Thẩm Âm Âm ra khỏi cổng trường, đã nhận thấy bụng có gì đó không ổn, bụng dưới đau âm ỉ, hình như sắp đến tháng.
Đi một quãng đường, càng ngày càng đau.
Cô thấy màu áo xanh của Lục Quyết cách đó không xa, đi ngang nhà vệ sinh công cộng, hoảng sợ rối loạn đi vào.
Quả nhiên không sai.
May mắn trong cặp sách của Thẩm Âm Âm luôn chuẩn bị kỹ càng, chưa chật vật quá mức.
Dì Trịnh luôn dạy cô, làm con gái, cần tinh tế một chút, phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mới có thể thành thục.
Nhưng mà, đến khi Thẩm Âm Âm vội vàng đi ra, đã không thấy Lục Quyết đâu.
Phía trước có tận mấy lỗi rẽ, cô không đoán được Lục Quyết sẽ đi lối nào.
Bụng ngày càng khó chịu.
Mỗi lần cô đến tháng, ngày đầu tiên rất rất đau, cần phải dựa vào thuốc giảm đau áp chế.
May thay, cái này cũng đã chuẩn bị trong cặp.
Chịu đựng cơn đau bụng, Thẩm Âm Âm chậm chạp đi đến cửa hàng nhỏ phía đối diện, mua chai nước, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, tìm thuốc trong cặp sách.
Đồ trong cặp rất nhiều, ánh sáng cũng rất yếu ớt, cô tìm một hồi lâu mà không thấy, đau đến tức giận, trực tiếp đổ mọi thứ ra, đồ vật rơi kêu lào xào một chút, tất cả đều rơi trên mặt đất.
Cuối cùng cũng tìm được thuốc giảm đau, ngậm thuốc rồi uống một ngụm nước nuốt xuống, nhưng để phát huy tác dụng thì cần khoảng hai mươi phút.
Thẩm Âm Âm nhét tất cả đồ đạc vào cặp sách, đau đến không còn sức lực, nhắm mắt lại, một tay ôm đầu gối, một tay xoa bụng.
Không biết qua bao lâu.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, không giống âm thanh người qua đường, dừng lại trước mặt cô.
“Sao không theo nữa?” Giọng nói rất dễ nghe, nằm giữa ranh giới sự trầm thấp của người đàn ông và sự trong trẻo của một thiếu niên.
Thẩm Âm Âm mở mắt ra, thấy khuôn mặt đạm mạc của Lục Quyết, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Còn không phải do anh à!
Người này thật xấu xa, rõ ràng biết cô theo dõi, còn cố ý dắt cô đi, hại cô chạy xa như vậy.
Cảm xúc cô bùng nổ không không chế được, lặng lẽ lau nước mắt.
Lục Quyết nhăn mày, cảm thấy không đúng.
Con nhóc này hồi nhỏ rất thích khóc, cực kỳ yếu ớt, vấp ngã cũng khóc, đói bụng cũng khóc, bị bắt nạt cũng khóc.
Nhưng ở trước mặt Lục Quyết cô cực kỳ kiên cường, thế mà bây giờ tức giận đến bật khóc, nước mắt ngập trong hốc mắt, nhưng vẫn nghẹn lại không rơi nước mắt.
Dường như một khi khóc là nhận thua.
Vừa nãy nhìn thấy sắc mặt cô cũng không tốt, Lục Quyết ngồi xổm xuống, mu bàn tay nhẹ nhàng dán lên trán cô.
Đều là mồ hôi lạnh.
“Cô sao vậy, đau dạ dày?”
Thẩm Âm Âm vẫn không cảm kích, quay đầu sang một bên, không nhìn anh.
Giọng điệu Lục Quyết không kiên nhẫn: “Không nói gì thì tôi đi.”
Thẩm Âm Âm không nín được nước mắt, cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không thể nói rõ lý do với anh, hầm hừ nói: “Tôi không cần anh lo.”
Lục Quyết bật cười, “Được, tôi mặc kệ, tôi đi, cô cứ tiếp tục ngồi xổm đi.”
Tiếng bước chân xa dần.
Anh thật sự đi rồi.
Quá vô tình, không ngờ anh thật sự mặc kệ mà bỏ cô lại ……
Thẩm Âm Âm đau đến mức suýt không chịu đựng nổi, hận không thể ngồi bệt xuống đất.
Nhưng da mặt cô mỏng, thà cắn răng kiên trì cũng không muốn xấu mặt trên đường lớn.
Cô cắn môi, phía sau lưng đã ướt đẫm.
Vậy nên có người đến gần cũng không để ý.
Đột nhiên, Thẩm Âm Âm bị ai đó ôm lên, cả người bay lên.
Cô theo bản năng vươn tay ra, muốn níu cái gì đó, mở mắt ra, đã níu lấy áo Lục Quyết.
Bóng đêm dịu dàng, gió lạnh phất phơ.
Thoải mái ghê.
Lục Quyết rũ mắt, thấy đôi tay nhỏ kia đang níu lấy áo anh, nhàn nhạt nói: “Bị nhăn thì cô phải giặt.”