Thẩm Âm Âm lui về sau một bước, Lục Quyết theo sát tiến thêm một bước.
Ánh mắt anh vẫn không để ý như cũ, nhưng nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra sự nhiệt tình và chắc chắn, giống như bất kể cô nói gì, anh đều có thể nhẹ nhàng làm cho cô.
Không thể phủ nhận, trông nháy mắt Thẩm Âm Âm như bị anh thuyết phục.
Nhưng cô tỉnh táo rất nhanh.
Thi cử không phải trò đùa, càng không phải đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, ôm chân Phật tạm thời thi được kết quả tốt á, Thẩm Âm Âm nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lục Quyết, cũng ngược ngùng đả kích anh.
Đối với Lục Quyết tính tình xấu, lúc nào cũng có khả năng trở mặt, Thẩm Âm Âm quyết định sử dụng kế hoãn binh.
Cô hỏi rất uyển chuyển: “Anh thấy anh thi được hạng mấy?”
Lục Quyết “Hờ” một tiếng, dáng vẻ không kiên nhẫn, “Bây giờ tôi đang hỏi em.”
Please, cô cũng biết là đang hỏi cô, cái vấn đề nhạy cảm này, muốn cô trả lời như nào đây.
Nói hạng thấp, sợ tổn thương lòng tự tôn của Lục Quyết; nói cao, đến lúc đó thi không được, càng tổn thương tự tôn.
Đúng là vấn đề chết người, có thể so với mẹ và vợ rơi xuống sông thì cứu ai trước.
Thẩm Âm Âm ấp úng, không thể nghĩ ra phương pháp tót, mắt thấy đôi mày Lục Quyết càng nhíu chặt hơn, cô đơn giản bất chấp tất cả, “Dù sao thi tốt hơn tôi là được.”
Ai ngờ Lục Quyết lại cười: “Chỉ đơn giản như vậy? Yêu cầu của em cũng không cao lắm.”
Gì cơ?
Đơn giản?
Thẩm Âm Âm cảm thấy hoặc là anh nghé con không sợ cọp, không biết nên không sợ, hoặc là cố ý trào phúng cô.
“Mạnh miệng.” Cô tức giận hừ một tiếng, siết hộp sữa bò, nghiến răng cắn ống hút.
“Có phải mạnh miệng hay không, em sẽ biết nhanh thôi.” Kẻ họ Lục nào đó ngẩng cao đầu, rất chi là đắc ý về phòng.
Ngay cả bóng dáng cũng như viết “Chiến thắng trong tay”.
Tuy Thẩm Âm Âm biết thành tích anh không tốt, nhưng tư thái quân địch rất ngạo mạn, cô bỗng nhiên hơi không xác định.
Thẩm Âm Âm không ai ở cấp ba Trừng Châu, cô vội vàng cầu cứu Hứa Chi Hàng.
Hứa Chi Hàng không rõ nguyên nhân, gửi một đoạn voice lại: “Tìm hiểu tên Lục nhị thế tổ* kia làm gì?”
*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
“Lục nhị thế tổ”, là biệt danh Hứa Chi Hàng lấy cho Lục Quyết vì để trả thù hồi nhỏ anh gọi cậu là thằng nhóc béo.
Hứa Chi Hàng rất muốn lấy cái khác khó nghe hơn, tốt nhất đạt được hiệu quả công kích cả người nhà, nhưng Lục Quyết cao hơn cậu, gầy hơn cậu, đánh cũng không đánh lại, miệng cũng không độc bằng anh.
Đành phải nhịn nhục đặt trọng trách lên đầu, cố gắng sớm ngày bắt được bím tóc của nhị thế tổ, sau đó sẽ lấy biệt danh mới, khiến anh ta người gặp người ghét, chó gặp chó ngại.
Thẩm Âm Âm nói: “Cậu có bạn học cùng trường với Lục Quyết khi trước đúng không?”
“Đúng vậy, biết qua game.”
“Có thể giúp mình hỏi thành tích khi trước của Lục Quyết được không?”
“Ok, cậu hỏi thăm cái này làm gì?” Hứa Chi Hàng hỏi.
Thẩm Âm Âm trịnh trọng bất thường trả lời: “Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm và tự do của mình.”
Nói giỡn, nếu Lục Quyết thật sự quản cô, ai mà biết anh có đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng được không, có thể biến thái đến mức bắt cô học toàn bộ nội suy của trường, về sau còn không được nói chuyện với bạn học nam.
Đại Thanh đã vong, nhưng đồ cổ hủ Lục Quyết này vẫn ngoan cường tồn tại.
Hứa Chi Hàng là sinh vật đơn bào, nghe Thẩm Âm Âm nói nghiêm trọng như vậy, lập tức hành động không nói hai lời.
Không bao lâu, Thẩm Âm Âm nhận được câu trả lời của Hứa Chi Hàng.
Nhận điện thoại, đầu tiên nghe Hứa Chi Hàng cười sặc ba phút ở đầu bên kia, rồi mới vào vấn đề chính.
“Âm Âm, cười chết mình rồi, không được không được…… Tên nhị thế tổ, thì ra chẳng hơn kém học tra bao nhiêu, anh ta không trốn thi, thì cũng nộp giấy trắng, nếu có viết, cũng chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn!”
Lúc này Thẩm Âm Âm mới yên tâm, thì ra vừa rồi Lục Quyết chỉ khoác lác, tùy tiện buông lời hung ác, không đáng giá để quá lo lắng.
Khuôn mặt trên màn hình, Hứa Chi Hàng vẫn còn đang cười haha.
Hồi cậu còn nhỏ cũng bị Lục uyết bắt nạt nhiều lần, thằng nhóc béo thằng nhóc béo, cuối cùng cậu cũng nắm được nhuowjc điểm của Lục Quyết, ít nhất có thể cười được ba ngày.
Thẩm Âm Âm nghe thế cảm thấy hụt hẫng trong lòng, đánh gãy cậu: “Rồi, đừng cười, thành tích của cậu cũng tốt hả, còn cười người ta……”
Tiếng cười haha làm càn cuồng vọng đột nhiên im bặt.
“Âm Âm, sao mình lại thấy, cậu đang bảo vệ tên nhị thế tổ kia ta?” Giọng nói Hứa Chi Hàng hơi ai oán.
Trực giác của con trai nói cho cậu, đồng bọn nhỏ aka thanh mai trúc mã của cậu, hình như sắp bị người ta cướp đi rồi.
Thẩm Âm Âm cạn lời: “Ai bảo vệ anh ta, mình nói thật mà thôi.”
Hứa Chi Hàng nói đầy ẩn ý: “Cậu thay đổi, cậu không phải là người con gái trước đây, nói xấu nhị thế tổ với mình nữa rồi……”
Không chờ cậu dong dài xong, Thẩm Âm Âm lập tức ngắt điện thoại, không cho cậu có cơ hội ai oán, hãm hại lỗ tai bản thân.
Nếu Hứa Chi Hàng không điều tra sai, vậy thành tích của Lục Quyết không phải kém bình thường.
Mà là cái loại kém đến mức tám con ngựa cũng không kéo trở lại được.
Thật không biết Lục Quyết đào tự tin ở đâu ra, cứ chắc chắn như vậy, vừa rồi suýt nữa cô đã bị lừa.
Nhưng thế thì càng kỳ quái.
Nhớ đến ánh mắt vừa nãy của Lục Quyết, Thẩm Âm Âm lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Anh sẽ là loại người tùy tiện khoác lác, sau đó ngồi chờ vả mặt sao?
Kỳ thi tháng chưa đến một tuần nữa sẽ tới, đến lúc đó thành tích dán ở trên bảng thông báo, là hổ là mèo, có mấy phân lượng, không phải lập tức sẽ được vạch trần sao.
Giống như cấp hai Quảng Thịnh, mỗi kỳ thi tháng đều dựa vào thứ tự để chia phòng thi.
Với cái thành tích thi cuối kì ở lớp 11 Trừng Châu của Lục Quyết, chắc hẳn là phòng thi cuối cùng, nếu có muốn gian lận, thì cũng khó có cách nào.
Học tra của cả trường tập trung lại,coi như giám thị nhắm mắt làm ngơ, thì có thể làm gì cơ chứ.
Huống hồ Lục Quyết là lớp khoa học tự nhiên, không giống lớp khoa học xã hội có thể chép sách..
Thẩm Âm Âm tạm thời yên tâm.
Cô ôn tập chăm chỉ đến 11 giờ, dành ba mươi phút, học một tờ kịch.
Những lời kịch vừa dài vừa phức tạp, lại còn cực kỳ buồn nôn, cô tình nguyện học lịch sử chính trị.
Cuối cùng Thẩm Âm Âm mệt đến mức giọng cũng khàn, lập tức nằm ngửa ở trên giường, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, Thẩm Âm Âm có hai giấc mơ.
Đầu tiên là mơ thấy bản thân đang thi tháng, nhận được đề, lại phát hiện bản thân quên mang bút.
Cô mặt đỏ tai hồng tìm cô giám thị mượn bút, làm xong bài thi, khi quanh đầu lại kiểm tra, nhận ra mặt đề thi đã thành tập kịch bản《 Giấc Mộng Đêm Hè 》.
Thẩm Âm Âm hoảng sợ, đột nhiên có một cái bóng đen bao phủ cô, ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là Hứa Trí Bác cười âm trầm.
“Bạn học Thẩm, lời kịch của em còn chưa học xong, tại sao lại đi ngủ?”
Vẻ mặt Thẩm Âm Âm như đưa đám, uất uất ức ức nói: “Tôi đã rất cố gắng rồi……”
“Có phải không, nhưng anh cảm thấy em rất lười, còn muốn người ta ba giục bốn mời, hay là không muốn diễn cùng anh!”
Hứa Trí Bác tiến sát gần, bóng đen càng lúc càng lớn, muốn nuốt cả người Thẩm Âm Âm vào trong đó, ngay cả khuôn mặt rất được nữ sinh yêu thích kia, bây giờ nhìn cực kỳ quỷ dị.
“Đừng chạm vào tôi!” Thẩm Âm Âm hô to một tiếng, bật dậy, mới phát hiện chỉ là mơ.
Má ơi, thật đáng sợ.
Lịch sử chính trị mỗi ngày còn chưa đủ à, lại còn bị kịch bản tra tấn, Thẩm Âm Âm dùng năm phút tự ngẫm lại vì sao bản thân muốn vào câu lạc bộ hí kịch, lại dành thêm năm phút nữa để quên đi gương mặt đáng sợ của Hứa Trí Bác ở trong mơ.
Hơn 5 giờ, trời đã tờ mờ sáng, ánh nắng mờ nhạt chiếu trên rèm cửa, ác mộng bóng ma gì đó đều bị xua tan.
Gần tháng 10 rồi nhưng nhiệt độ Lạc thành vẫn rất cao, chỉ có sáng sớm và ban đêm là thoải mái nhất, bây giờ ánh nắng chưa nóng đến thiêu đốt, ôn ôn hòa hòa, đánh thức tinh thần người ta.
Mở cửa sổ ra, còn có thể cảm nhận mùi hoa quế thơm dịu, rất dễ chịu.
Không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lục Quyết mặc áo thun trắng, chậm rãi bước đến trong ánh nắng mặt trời.
Thẩm Âm Âm nhìn thấy áo của anh, là cái đêm dỗ dành đó, Lục Quyết cho cô mượn mặc, bên phải viền cổ tay, có họa tiết tia chớp màu xanh nho nhỏ, sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Lục Quyết thật sự rất thích màu xanh.
Anh dùng chìa khóa mở ra cửa sắt, đi qua hai cây hoa quế, trên mặt đất hoa quế rơi đầy, Lục Quyết không dẫm vào, cẩn thận tránh đi.
Không biết một con mèo hoang từ chạy đi đâu đến, một bé tam thể, giống y kẻ ăn vạ, ngã xuống cạnh chân Lục Quyết, lộ ra cái bụng lông xù xù.
Thẩm Âm Âm không đeo kính, không thấy rõ vẻ mặt Lục Quyết, nhưng rõ ràng cảm nhận được tay chân anh hơi luống cuống, né tránh con mèo rồi đi về nhà.
Ai ngờ con mèo kia chẳng hề sợ hãi, lại chạy đến, rỗi trực tiếp lăn đùng vào đôi giày thể thao chơi bóng.
Một tay Lục Quyết cầm dây quai balo, hình như thở dài một cái, gương mặt mơ hồ không rõ nhưng cũng đủ khiến người khác cảm nhận được anh bất đắc dĩ như nào.
Anh cúi người, nhanh chóng xoa xoa bụng con mèo.
Con mèo nhắm mắt lại, thoải mái kêu ‘meow meow’, Lục Quyết chuẩn bị chạy trốn, sợ bị mèo ăn vạ.
Thẩm Âm Âm không nhịn được cười.
Lão đại Quảng Thịnh cực kỳ hung dữ trong truyền thuyết, khi ngủ không ai dám gọi anh dậy, trong miệng Tưởng Kiều là ‘Nhị hoàng tử’, không ngờ lại bị con mèo ép phải chạy trối chết.
Nếu nói ra chắc cũng không ai tin được.
Đi đến trước cửa, Lục Quyết như cảm thấy gì, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Trong nháy mắt khi anh nhìn qua, Thẩm Âm Âm cuống quýt đóng cửa sổ, chỉ để lại một bóng hình mờ nhạt trước cửa sổ.
Còn chút thời gian nữa mới đến giờ đi học, thím Ngụy còn chưa đến.
Trong phòng im ắng, động tác Lục Quyết rất nhẹ, Thẩm Âm Âm ngừng thở, cũng chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ khi anh đóng cửa.
Cô lắng tai để ý, lại không khỏi nghĩ đến lời nói tối qua của Hứa Chi Hàng.
Hứa Chi Hàng nói cô thay đổi, hình như là có chút.
Một tháng Lục Quyết trở về này, Thẩm Âm Âm vốn định trốn tránh anh, nhưng có các loại trời xui đất khiến, ngược lại quen thuộc với anh hơn.
Đương nhiên, cái đó không phải bảo vệ, cùng lắm cô chỉ thừa nhận, bản thân chú ý tới anh hơn trước kia một chút.
Ban đầu từ sợ hãi, chán ghét, đến bây giờ, có thể dùng tâm trạng bình thường để đối đãi, đưa anh trở thành người quan trọng nhất trong nhà.
Rốt cuộc, Lục Quyết là người mà cô dỗ dành về.
Thẩm Âm Âm là người có ý thức lãnh địa, một khi cô đã cho là “Người một nhà”, vậy người khác không được nói gì.
Học tra cũng được, nhị thế tổ cũng được, nhưng không được nói.
Thẩm Âm Âm nghĩ thế, ngẫu nhiên kêu một tiếng ở trong lòng, đặc biệt trước kỳ thi tháng mấy ngày, mỗi lần gặp Lục Quyết, vẻ mặt anh đều rất nhẹ nhàng bình tĩnh, cô mặc niệm mấy lần trong lòng.
Kẻ địch phô trương thanh thế thôi, bên ta không được loạn trận tuyến.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, túm lấy top 10 toàn khối, rồi ném thẳng nội quy Quảng Thịnh vào mặt kẻ địch kia!
Thẩm Âm Âm cứ ôm tâm tình thấp thỏm như thế, nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên của cấp ba.
Nhận lấy đề toán, Thẩm Âm Âm biết ngay đề này có giấu dao găm, người ra đề lần này và lần trước chắc cùng một người, đa số đề bài rất xảo quyệt.
Thi xong môn toán, cả khối kêu than dậy trời đất, không chỉ có một mình Thẩm Âm Âm bại trận ngã xuống.
Sau khi thi xong thành tích được công bố ngay chiều hôm sau, ba khối, thành tích và thứ hạng, tất cả đều dáng ở bảng thông báo về tuyên truyền.
Lần này Thẩm Âm Âm đạt hạng 11, tuy vẫn chưa hoàn thành lời hứa hạng 10, nhưng tiến bộ chín bậc so với lần trước, theo lý thuyết thì vẫn nên vui vẻ.
Nhưng cô lại chẳng hề vui vẻ.
Lần này có tiến bộ nhìn qua khá dọa người, nhưng hơi phân tích một chút sẽ biết, lần tiến bộ này, toàn dựa vào các môn xã hội kéo lên, toán lý hóa vẫn dừng chân tại chỗ như cũ.
Nếu lấy thành tích như vậy vào lớp tự nhiên, sẽ cực kỳ bị động.
Nhận ra điều này, khiến Thẩm Âm Âm rơi vào trạng thái hỗn loạn cả ngày, ngay cả thành tích của Lục Quyết cũng quên xem.
Bên ta đã bỏ mình, cho nên tình hình quân địch chiến đấu như thế nào, tạm thời không muốn nghĩ đến.
Sau khi tiết tự học tối kết thúc, Tưởng Kiều có việc nên đi trước, Thẩm Âm Âm bị Hứa Trí Bác chặn lại ở cửa sau.
Anh ta đưa cho Thẩm Âm Âm một bản dịch của Chu Sinh Hào, “Phiên bản mới dịch rất hay, cho em mượn này.”
Thẩm Âm Âm thoáng do dự, nhận lấy, “Cảm ơn, đọc xong sẽ trả anh ngay.”
“Không nóng vội, em cứ đọc từ từ”, Hứa Trí Bác khiêm tốn cười, “Kỳ thi lần này em có tiến bộ lớn nha.”
Thẩm Âm Âm muốn hỏi, sao anh ta lại biết thứ tự kỳ trước của cô, nhưng lại lười mở miệng, chỉ “Ừm” một tiếng.
Hứa Trí Bác như chẳng phát hiện cảm xúc của cô, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh đã chọn trường bên Mỹ xong xuôi rồi, đang chuẩn bị giấy tờ, em thì sao, có tính đi du học không, hay là học trường trong nước?”
“Chưa nghĩ đến, em mới lớp mười, chưa suy xét cái này.” Thẩm Âm Âm đáp có lệ.
Có lệ đến mức người bình thường cũng hiểu.
Nhưng mà, không biết anh ta quá ngốc nghếch, hay là giáo dưỡng quá tốt, Hứa Trí Bác vẫn ôn hòa kiến nghị, “Không liên quan, nếu có bài nào không hiểu, hoặc là thắc mắc về du học, lúc nào cũng có thể hỏi anh……”
“Thẩm Âm Âm, đi tới đi lui ở đó làm gì?” Mới vừa xuống tầng một, Lục Quyết dựa vào cột đá cẩm thạch, lãnh đạm nhìn Thẩm Âm Âm.
Anh chẳng hề liếc mắt nhìn Hứa Trí Bác lấy một cái.
Quá nhiều vấn đề.
Còn mười phút nữa lớp 12 sẽ vào tiết tự học tối, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Đang đợi cô hả?
Đang êm đẹp mà, sao lại có cảm giác Lục Quyết lại tức giận ta?
Nhưng Thẩm Âm Âm không hỏi một chữ nào, Lục Quyết xuất hiện như thiên thần hạ phàm, so với nghe Hứa Trí Bác nói tùm lum, cô tình nguyện chịu đựng cái tính tình thối của Lục Quyết.
Thói quen, cũng không khó chịu lắm.
“Mình đi trước, bye bye.” Thẩm Âm Âm không quay đầu lại mà đuổi kịp Lục Quyết, bước chân uyển chuyển, tóc dài tung bay.
Đi với Lục Quyết rất nhẹ nhàng, anh trầm mặc, bước đi không nhanh không chậm, đi ngang sân thể dục, có bóng bay tới, Lục Quyết cầm lên ném trở về.
“Xem thành tích tôi chưa?”
Khi Thẩm Âm Âm cho rằng, bọn họ sẽ im lặng cho đến lúc về nhà, Lục Quyết bỗng nhiên mở miệng.
Giọng của anh pha trộn giữa sự trong trẻo của một thiếu niên và trầm ấm của người trưởng thành, tiếng bóng rổ nện trên mặt đất, cực kỳ êm tai.
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Tôi quên mất, bây giờ sẽ đi xem.”
Bảng thông báo ở cổng trường.
Lục Quyết nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh sáng trong mắt nhạt dần, “Quên rồi thì thôi, không cần nhìn.”
Anh bỏ mặc Thẩm Âm Âm, cứ đi thẳng về trước, chân dài tức khắc bỏ cô một đoạn xa.
Đây là tức giận rồi sao?
Thẩm Âm Âm chạy chậm đuổi theo giải thích: “Không phải mà, Lục Quyết, lần này tôi thi rớt, không vui lắm, cho nên quên mất, anh đừng giận mà……”
Nói xong, cô cảm thấy bản thân hơi kỳ quái.
Sao lại dễ dàng kể khổ với anh như vậy, những ấm ức đó, vốn dĩ cô định tự mình tiêu hóa.
Lục Quyết dừng lại, liếc cô một cái, giống như chẳng biết nên nói gì.
“Thành tích ở đó, bây giờ tôi đi xem ngay, anh chờ!” Thẩm Âm Âm cười cười với Lục Quyết, bước nhanh đến bảng thông báo, Lục Quyết kịp phản ứng lại, đi vài bước đuổi theo cô, ngăn trước mặt cô.
Anh cao, bả vai lại rộng, hai tay mở ra, chen kín toàn bộ, “Đừng nhìn, quay lại.”
Giọng điệu rầu rĩ, Thẩm Âm Âm cứ nghĩ anh thi không tốt, sợ cô nhìn xong sẽ chê cười, nếu vậy cô càng muốn xem.
Anh chặn lại, cô lại nhảy nhót như con thỏ, Lục Quyết không thể chạm vào cô, trong lúc nhất thời không có cách cản cô.
Sau đó Thẩm Âm Âm nhảy đến tờ đầu tiên.
Đây là top 100 học sinh trong kỳ thi tháng thứ ba.
Bảng thông báo ở cạnh một chiếc đèn trắng, rất nhiều côn trùng nhỏ bay vật vờ xung quanh, trong đó có một con thiêu thân đậu cạnh tên Lục Quyết.
Thứ hạng của anh rất cao.
Tên trong top 10, sẽ dùng phông chữ đặc biệt để nhấn mạnh, rất bắt mắt.
Thẩm Âm Âm bỗng nhiên cứng đờ.
Cô ngồi xổm xuống, chán nản vùi đầu trong khuỷu tay, không nói câu nào.
Cái này khiến Lục Quyết cảm thấy cực kỳ bất lực, như mới sáng sớm, anh bị một sinh vật phiền toái hơn cả mèo ngáng bước chân, không phải chỉ cần sờ một chút là giải quyết xong.
Qua vài phút, Thẩm Âm Âm nói với giọng mũi đặc, nghẹt: “Chắc chắn anh gian lận.”
Lục Quyết cong khóe miệng, anh nói, “Rồi rồi, tôi gian lận, em đừng tin là thật.”
Thẩm Âm Âm nín khóc mỉm cười.
Đồ lừa đảo.
Rõ ràng là tự mình thi, giấu rất rất sâu.
May mắn hôm nay cô phát hiện bản chất xảo trá âm hiểm của anh, không ngờ còn muốn lừa dối qua cửa.
Hừ, cô cũng không dễ dỗ như vậy đâu.
“Vui vẻ?” Lục Quyết bất đắc dĩ.
Thẩm Âm Âm thản nhiên nói: “Khá hơn nãy nhiều.”
“Vậy em cứ tiếp tục, vui vẻ đủ rồi nói tôi một tiếng”, Lục Quyết đá nhẹ gót giày Thẩm Âm Âm, cái lực đá nhẹ như đang cọ, “Chúng ta về nhà thôi.”