Cảm giác trong lòng bàn tay, hình như là một cục giấy.
Thẩm Âm Âm nghi ngờ mà liếc mắt nhìn Lục Quyết một cái, đang định lấy ra xem đó là cái gì, lại bị Trịnh Chỉ Ý cắt ngang.
“Âm Âm, nhìn thấy dì sao không chào?” Trịnh Chỉ Ý gọi cô.
Thẩm Âm Âm nắm chặt lòng bàn tay, “Dì cả,” lại nhìn cô gái bên cạnh, “Tình Tình.”
Vương Tình cười cười với Thẩm Âm Âm, “Âm Âm, lâu rồi không gặp nha.”
Cô ta mặc một bộ váy, họa tiết bên trên là những hoa cúc nhỏ, váy rất xinh đẹp, nhưng cũng rất quen mắt.
Thẩm Âm Âm rất mẫn cảm với các kiểu mẫu quần áo, liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Hai tháng trước, Trịnh Chỉ Như mua cho cô một bộ váy, một nhãn hiệu Thuỵ Điển nổi tiếng về trang phục thiếu nữ, cùng kiểu dáng với cái mà Vương Tình đang mặc.
Thi cấp ba xong, Vương Tình tới nhà chơi, khi đó Thẩm Âm Âm mặc bộ này.
Lúc ấy Vương Tình còn khen váy cô thật đẹp.
Vương Tình sợ hãi nhìn Lục Quyết: “…… Anh trai.”
Lục Quyết dường như không nghe thấy, sải chân bước dài về phía khách sạn.
“Vẫn như vậy……” Trịnh Chỉ Ý bất đắc dĩ lắc đầu.
Người phục vụ đưa bọn họ đến phòng riêng đã đặt trước, Thẩm Âm Âm đi vào, ngồi cạnh Trịnh Chỉ Như, vẫn cầm chặt cái thứ kia trong tay.
Váy này không có túi, phiền phức quá đi.
Không có cơ hội để nhìn xem là cái gì.
Cô không biết là gì, nhưng nghĩ đến vừa nãy Lục Quyết cười lạnh khi nhét đồ cho cô.
Chắc cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Đồ ăn đã được nấu xong xuôi, mấy người họ hàng khác cũng lục tục đi vào, nửa đầu bữa tiệc chỉ xoay quanh các công việc kinh doanh công ty của Trịnh Chỉ Như, nửa sau tự nhiên chuyển lên trên người mấy đứa học sinh.
“Tiểu Quyết lên lớp 12 rồi à? Bà định như nào, nếu muốn đi du học thì bây giờ chuẩn bị vẫn kịp đó.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi đang chuẩn bị thi TOEFL, các loại tài liệu cần thiết đều đã chuẩn bị đầy đủ.”
Có mấy người không thể hòa đồng nổi, giọng điệu chua lòm, “Ôi, đi du học cần gì lo nhiều vậy, có tiền là được.”
Có người phụ họa theo: “Đúng vậy, nghe nói nước ngoài có nhiều đại học giả, còn không bằng đại học cấp tỉnh trong nước đâu.”
Hai người kia thật đáng ghét, Thẩm Âm Âm nghĩ thầm.
Trông họn họ rất lạ mặt, chắc chắn không hay tiếp xúc với Lục gia, chắc biết họ hàng từ đằng nào.
Ăn của người ta, lại còn nói người ta, cực kỳ không hiểu đạo lý làm người.
Trên mặt Trịnh Chỉ Ý vẫn luôn mỉm cười, ngay cả hô hấp cũng không phập phồng gì, “Xuất ngoại hay là ở lại trong nước, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của Lục Quyết.”
Bà lại nhìn bên cạnh, người con gái đang cẩn thận gỡ xương cá, vẻ mặt dịu dàng thêm một chút, “Âm Âm cũng vậy.”
Hai người họ hàng kia sượng mặt.
Trịnh Chỉ Như vẫn luôn là thần tượng của Thẩm Âm Âm, bà cho Thẩm Âm Âm hiểu rõ, xuất thân của một người phụ nữ có thể xuất phát từ khi cô ấy sinh ra, nhưng sự tự tin của cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mà cái sau càng bền vững hơn cái trước.
“Thiệu Tu cũng không ở nhà à?” Trịnh Chỉ Ý hỏi.
Trịnh Chỉ Như nói: “Đang bận rộn hợp hạng mục ở phía bắc Trừng Châu, không chắc tuần sau có thể về không nữa.”
“Thiệu Tu là người có năng lực, kết hôn sớm chút, đàn ông thành gia mới có thể lập nghiệp, về sau công ty giao cho nó cũng yên tâm.”
Lục Quyết đứng lên, ghế dựa phát ra tiếng vang bén nhọn, “Con no rồi.”
Trịnh Chỉ Như nhìn anh: “Con còn chưa động đến cái đũa.”
Lục Quyết cười khẽ: “Trướng bụng, buồn nôn.”
Vẻ mặt thối của anh trước sau đều như một, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.
Có người hỏi, “Tiểu Quyết sao thế, không thoải mái sao?”
Resting bitch face*, không có việc gì hết.
*Gương mặt cau có, khó ưa dù cho đang trong trại thái thả lỏng.
Thẩm Âm Âm canh chừng khoảng thời gian mọi người nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Quyết, lặng lẽ mở ra cục giấy trong bàn tay, nhanh chóng nhìn một cái.
Cục giấy kia đã cũ mèm, sau khi mở ra, cũng chỉ có một mẩu nho nhỏ, còn không to bằng lòng bàn tay, hơn nữa cô cầm trong tay cũng khá lâu, trang giấy hơi nhũn ra.
Nói chính xác, là hai mảnh giấy, dính với nhau, hình như là một tờ.
Sắc mặt Thẩm Âm Âm dần dần trở nên trắng bệch.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao lúc nãy Lục Quyết dùng loại ánh mắt kia nhìn cô.
Ngay từ đầu cô cho rằng, Lục Quyết chỉ là theo thói quen chọc cô, dù sao khi anh nhìn ai cũng vẫn là bộ dạng lười nhác trào phúng như vậy.
Thì ra là không phải.
Ánh mắt vừa rồi của anh có ý là, tôi đã nắm được thóp của cô.
“Âm Âm, cậu làm sao vậy?” Bên tai vang lên giọng nói của Vương Tình.
Thẩm Âm Âm nhanh chóng vò tờ giấy lại, làm như không có việc gì, nói: “Không sao, ăn hơi no nên trướng bụng.”
Trong lúc vô tình lại thuận miệng lấy cái cớ của Lục Quyết.
Vương Tình quan tâm nhìn Thẩm Âm Âm, “Vừa nãy cậu xem cái gì thế?”
Thẩm Âm Âm nhíu mày.
Lúc tất cả mọi người đều chú ý đến Lục Quyết, sao Vương Tình còn cố tình chú ý đến cô.
Đây không phải lần đầu tiên.
Thẩm Âm Âm đã biết từ rất lâu, Vương Tình luôn quá mức chú ý đến cô, luôn cố ý vô tình nhìn chằm chằm cô, khiến cả người cô rất không tự nhiên.
Hơn nữa cô ta hỏi nhỏ, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, đúng vào một giây mọi người yên lặng.
Vì thế mọi người đều nhìn Thẩm Âm Âm.
Chỉ có Trịnh Chỉ Như thật sự quan tâm cô: “Không thoải mái à, đi ra ngoài hít thở không khí đi, đừng bướng bỉnh.”
Thẩm Âm Âm gật gật đầu, bây giờ cô chỉ muốn ra ngoài ngay lập tức.
Vương Tình do dự một chút, cũng đứng lên theo cô: “Âm Âm, mình đi với cậu.”
“Ngồi xuống, Âm Âm tự đi được, nó không phải trẻ con,” Trịnh Chỉ Ý kéo con gái ngồi xuống, mỉm cười nói với Trịnh Chỉ Như, “Con bé có một ít việc muốn hỏi ý kiến dì nhỏ……”
Thẩm Âm Âm bước nhanh hơn, rời khỏi phòng.
Bên ngoài là một hành lang rất dài, trang trí theo phong cách phục cổ hoa lệ, ánh sáng có chút chói mắt, những người phục vụ mặc đồng phục hợp kiểu đi qua đi lại.
“Tiểu thư, cô cần gì sao?” Những người phục vụ luôn cực kỳ chú ý đến các vị khác ở phòng VIP.
Thẩm Âm Âm hỏi: “Cô có thấy một người con trai vừa đi khỏi đây không?”
Phục vụ sinh chớp mắt nhanh, cố gắng lục lọi kí ức.
“Cao chừng này”, Thẩm Âm Âm giơ lên tay, so sánh ước chừng trên đầu mình, “Lớn lên…… Trông tạm ổn.”
Cô sẽ không bao giờ thừa nhận tên thối tha kia khá đẹp trai đâu.
“Có chút ấn tượng, mới rời đi không lâu phải không? Hình như đi về hướng kia.” Người phục vụ chỉ vào bên trái.
Cuối hành lang, là phòng hút thuốc.
Khách sạn này cấm hút thuốc, hút ở toilet cũng không được, nếu muốn hút thuốc, chỉ có thể đi đến phòng hút thuốc đặc biệt.
Thẩm Âm Âm đi đến cửa phòng hút thuốc đặc biệt, đúng lúc có người đàn ông mở cả đi ra.
Trên người tràn ngập mùi thuốc lá, Thẩm Âm Âm chán ghét nín thở, nhìn thoáng bên trong.
Chiều cao và phong thái của Lục Quyết rất dễ nhận ra, anh không ở bên trong.
Vậy thì ở đâu ta?
Lúc rời khỏi phòng riêng, Thẩm Âm Âm thấy điện thoại của Lục Quyết vẫn ở trên bàn, anh quên cầm điện thoại đi, vậy nên chắc chắn còn ở gần đây.
Cô tìm một vòng dọc theo hành lang, lại vòng đến sảnh chính ở tầng 1, Lục Quyết không ở đó.
Nhưng sẽ quay về đây, vì chắc chắn anh sẽ quay lại lấy điện thoại.
Nghĩ như vậy, Thẩm Âm Âm từ từ đi về cửa phòng riêng.
Cửa khép hờ, lộ ra một khe hẹp, có thể nghe thấy tiếng người bên trong.
“Có tin gì của tiểu Hà chưa?” Là giọng của Trịnh Chỉ Ý.
Trịnh Chỉ Như nói: “Chưa có, nhưng mỗi tháng vẫn cố định gửi phí sinh hoạt vào trong thẻ.”
Không biết người họ hàng nào nói, “Ha, chút phí sinh hoạt này sao mà đủ dùng, nhà cô cũng không quan tâm đến chuyện nuôi thêm một người.”
Trịnh Chỉ Như không nói chuyện, thìa sứ hơi va chạm với đáy cốc, phát ra tiếng vang.
Một bà cô khác nói: “Cô ta ném con cho nhà các cô nuôi, không rõ ràng…… Về sau nếu có trở về, vậy có ý định đón con về không?”
Người nói chuyện là một bà cô, tai có hơi nghễnh ngãng, cho nên nói rất to.
Thẩm Âm Âm cảm giác mảnh giấy kia đã bị cô nắm đến ướt sũng, rất khó chịu.
Đúng lúc này, cô nghe thấy âm thanh bên cạnh, giọng nói trầm thấp, trong trẻo của ai đó.
Cô ngẩng mặt lên, thấy Lục Quyết uể oải dựa vào tường, anh cao lớn chân dài, đứng kiểu kì lạ như vậy vẫn thật đĩnh bạt, nhưng vẻ mặt anh quá bất thường, vô duyên vô cớ khiến cho người ta cảm giác đây là một loại hành vi phóng đãng.
Thẩm Âm Âm không chú ý anh đã đứng đây từ bao giờ.
Chỉ ánh mắt lúc này của Lục Quyết, giống y hệt ánh mắt nhìn cô lúc trên xe.
Những lời này, chắc anh đã nghe thấy rồi.
Thẩm Âm Âm cảm thấy hình như có mấy con kiến, không biết ở chỗ nào, từ cổ bò lên lỗ tai, hơi ngứa ngáy, cũng hơi nóng rát.
Lúc cô cảm thấy không được tự nhiên, lỗ tai sẽ đỏ ửng.
Ánh mắt Lục Quyết dừng trên lỗ tai cô không che giấu chút nào, nhỏ nhắn tinh xảo, giống như vỏ sò ở trên bãi cát trắng, bỗng nhiên chìm trong màu đỏ của hoàng hôn.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Thẩm Âm Âm trừng anh một cái.
Lục Quyết cười nhạt một tiếng, “Đồ nhát gan.”
Anh không tiếp tục cãi với Thẩm Âm Âm, tùy tiện đẩy cửa ra, rồi lại tùy tiện đi vào.
Động tác đẩy cửa của anh cực kì bừa bãi, dường như chẳng đặt ai vào mắt, cũng chẳng sợ làm phiền đến cuộc nói chuyện của người khác.
Những người đó nhìn thấy anh, ngừng đề tài, lại thấy Thẩm Âm Âm đứng ở ngoài cửa, biểu cảm có phần xấu hổ.
Lục Quyết mặc kệ những thứ đó.
Anh cầm điện thoại rồi đi luôn, cũng chẳng chào hỏi ai cả.
Kỳ quái là, Trịnh Chỉ Như cũng không ngăn cản anh.
Chỉ khi Lục Quyết đi lướt qua Thẩm Âm Âm như một cơn gió lạnh, Trịnh Chỉ Như nhẹ nhàng hơi hất cằm với Thẩm Âm Âm.
Đi theo sau đi, xem thằng nhóc thối tha này lại muốn làm trò gì.
Thẩm Âm Âm nhẹ nhàng gật gật đầu, không chút do dự, vào phòng lấy túi xách, trước khi rời đi, cô liếc nhìn quanh người ở đây một lần.
Đôi mắt cực kì bình tĩnh, ánh mắt trong suốt, nhưng dường như có một loại chín chắn nhìn thấu lòng người.
Cô cũng không biết ai cho mình cái dũng khí này, dù sao cũng không phải Lương Tĩnh Như.*
*Lương Tĩnh Như có một bài hát tên là Dũng khí.
Lục Quyết bước rất nhanh, muốn đuổi kịp anh, Thẩm Âm Âm phải tốn không ít sức lực.
Cô chạy chậm, ra khỏi khách sạn, nhìn đông nhìn tây một lúc, mới thấy Lục Quyết ở cạnh bãi đỗ xe nhập khẩu.
Vội vàng đuổi theo.
Lục Quyết đi dọc theo đại lộ, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, giống như cố tình ‘câu’ người phía sau.
Anh đã phát hiện cô đi theo từ lâu, sau khi Thẩm Âm Âm biết rõ, thoải mái tăng tốc độ để đuổi kịp.
“Lục Quyết, từ từ.” Thẩm Âm Âm thở hổn hển, tay che vùng dạ dày.
Mới ăn xong đã chạy, không đau mới là lạ.
Vẻ mặt Lục Quyết nhẹ nhàng, giống như đang vui mừng vì Thẩm Âm Âm xui xẻo, môi cong lên một nụ cười, trông khá hư hỏng.
“Anh đi đâu thế?”
“Đi đâu thì phải báo với cô à?” Lục Quyết nhàn nhạt nói, “Cô cũng là mẹ tôi?”
Không phải.
Tôi không có thằng con trời đánh như anh.
Thẩm Âm Âm ngẩng mặt, cười dè dặt nhìn Lục Quyết: “Không phải, bây giờ anh đi rồi, thì lát nữa ai đưa dì về đây.”
Lục Quyết thờ ơ nói: “Bà ấy là người lớn, còn sợ không biết về như nào?”
Tay Thẩm Âm Âm nghịch tay túi xách, bằng da, hoa văn rất nhỏ, có thể sờ được đường chỉ tinh tế.
2 mảnh giấy kia vẫn đang ở trong túi của cô, cô muốn lấy ra hỏi anh có ý gì, định làm gì, nhưng lại không nói ra được.
Lúc này bọn họ đứng ở giữa đường, bên cạnh có rất nhiều người tan tầm, bước đi vội vàng, không tránh khỏi đụng vào người Thẩm Âm Âm.
Dáng người cô nhỏ xinh, cố tình trốn vào bên cạnh, Lục Quyết cây to đón gió, dáng đứng huênh hoang, cực kỳ kiêu ngạo, người đi đường tự động né xa ba mét.
Thì ra người qua đường cũng biết chọn người yếu để bắt nạt.
Lục Quyết thấy cô giống con gấu nhỏ ngốc nghếch mông lung, vẻ mặt không nhịn được lộ ra sự ghét bỏ.
Anh túm lấy dây đeo túi xách của Thẩm Âm Âm, túm cô đến ven đường, “Cô ăn lá cây nhiều nên trúng độc à?”
Lỗ tai Thẩm Âm Âm nóng lên, ngước mắt nhìn anh.
Đèn đường bị cây lá xum xuê che lấp, ánh sáng mông lung, Thẩm Âm Âm bị cận độ thấp, đèn xe ở phía xa sáng chói khiến người ta choáng váng, Lục Quyết gần cô nhất, khuôn mặt đẹp trai hơi hơi rõ ràng.
Môi anh mỏng, cái này giống dì Trịnh, mũi cao thẳng, cái này giống chú Lục.
Chỉ có cặp mắt kia, là đôi mắt hai mí xinh đẹp, mí rất sâu, một đường kéo dài đến đuôi mắt hẹp dài.
Nếu không được nghỉ ngơi tốt sẽ trở thành đạm bạc, biếng nhác, khi nhìn người khác càng thờ ơ hơn.
Giây phút này, hai mắt anh khẽ rũ xuống, hơi hơi nhìn xuống Thẩm Âm Âm, độ cong đôi mắt, gần giống với độ cong của mặt trăng đang treo trên trời.
Nhìn đôi mắt này, Thẩm Âm Âm có chút chột dạ, không thể phản bác lại ngay.
“Chứng cứ phạm tội” vẫn còn ở trong túi cô, cô không có cách nào để biện minh.
“Trở về thôi, chắc dì ăn xong rồi đó.” Thẩm Âm Âm nhỏ giọng nói.
Cứ nghĩ Lục Quyết sẽ từ chối, không ngờ anh lại nở nụ cười, “Muốn tôi về làm tài xế? Được thôi, mua cho tôi cái này đi.”
Anh bổ sung: “Mua cho tôi loại đắt nhất.”
Thẩm Âm Âm ngờ vực nhìn theo ánh mắt của anh.
Trước mặt là một cửa hàng nhỏ với biển hiệu màu trắng và phông chữ màu đỏ, ánh sáng mờ nhạt, như thể những thứ họ bán không thể đưa ra ánh sáng.
Một bảng đèn led dựng đứng trước cửa hàng, nhấp nháy sắc màu.
Đôi mắt cô nheo lại, mơ hồ phân biệt, “Lâu dài…… Bôi trơn…… Kéo dài thời gian…… sinh lực tăng mạnh……”
Có bác gái phe phẩy cái quạt đi ngang bên cạnh bọn họ, nghe thấy Thẩm Âm Âm nói.
Liếc Lục Quyết một cái bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Gân xanh trên trán Lục Quyết dường như sắp nhảy disco.
Không thể nhịn được nữa.
“Im miệng! Nhìn chỗ nào đó?” Anh thô bạo kéo dây túi xách của Thẩm Âm Âm, khiến tầm mắt cô chuyển sang bên phải.