Rượu Mơ Xanh

Chương 34



Đúng 6 giờ, Thẩm Âm Âm và Hà Tư đi vào quán cà phê cạnh trường học.

Không đến một giờ, hai người đi ra.

Đôi mắt Thẩm Âm Âm vừa đỏ ửng vừa mê mang, để mặc Hà Tư dịu dàng vuốt tóc cô, “Con gái ngoan, mẹ không ép con, con đồng ý với mẹ phải suy nghĩ cẩn thận nhé.”

Cô cúi đầu, nhìn giày mình.

Vừa rồi chạy quá nhanh, không biết bùn ở đâu dính vào.

Xe Hà Tư dừng ở ven đường, là chiếc Porsche màu xám bạc, còn áo khoác và khăn lụa, mùi nước hoa cao cấp thanh nhã của bà, hết thảy đều tỏ rõ, bà xưa đâu bằng nay, bà đang sống trong cuộc sống nhung lụa.

Cho nên bà mới trở về, muốn bồi thường.

“Buổi tối đi học không? Mẹ đưa con về trường.”

Thẩm Âm Âm lắc đầu: “Nghỉ.”

“Thế thì về nhà nhé?” Hà Tư nói, Thẩm Âm Âm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bà, Hà Tư tự biết đã lỡ lời, lại nói, “Về nhà họ Lục? Đúng lúc mẹ muốn đến thăm hỏi, cảm ơn bọn họ chăm sóc con mấy năm nay.”

Thẩm Âm Âm đạm mạc nói: “Mẹ đi đi, con về trường có chút việc.”

Cặp sách vẫn còn ở lớp, vừa rồi Tưởng Kiều nhắn tin cho cô, nói đã giúp cô cầm cặp sách, chờ cô ở cổng trường.

Chia tay với Hà Tư ở cửa quán cà phê, Thẩm Âm Âm đi về phía bên kia, sau lưng vẫn có tầm mắt tha thiết dõi theo cô.

Cô cảm thấy như đang nằm mơ.

Luôn hi vọng mẹ về, nhưng khi bà thật sự quay về, Thẩm Âm Âm lại không biết làm gì.

Vừa rồi ở trong quán, khi Thẩm Âm Âm gọi mẹ, giọng điệu cực kỳ khô khốc.

Thật sự đã lâu lắm rồi không nói hai chữ* này.

*Mụ mụ = mẹ.

Cổng trường, Thẩm Âm Âm không thấy Tưởng Kiều đâu, trong bóng đêm nặng nề, đứng chung một chỗ với cô, là Lục Quyết.

Cặp sách cô trong tay anh.

Thẩm Âm Âm luống cuống không rõ lý do, cô lấy điện thoại đang bật chế độ im lặng ra, phát hiện mười mất phút trước Tưởng Kiều đã nhắn tin cho cô.

“Mình đưa cặp sách cho Lục Quyết nhà cậu nha, mình có việc đi trước, nói chuyện trên WeChat sau nha!”

“Btw*, Lục Quyết nhà cậu hỏi mình vừa nãy cậu gặp ai, mình nói mình cũng không biết.”

*Btw = By the way (nhân tiện thì)

Thẩm Âm Âm lại ngơ hơn chút.

Vừa rồi anh đã nhìn thấy?

Không đúng, dù cho anh không nhìn thấy, đợi lát nữa về nhà gặp Hà Tư, cuối cùng cũng sẽ thấy thôi.

Thẩm Âm Âm dừng lại bước chân, chần chừ, trong đầu tràn ngập hỗn loạn, không biết nên đối mặt Lục Quyết như thế nào.

Chờ lát nữa về nhà, cũng không biết nên đối mặt với chú Lục và dì Trịnh như thế nào.

Nếu mẹ làm trò trước mặt họ hỏi cô muốn đi với bà hay ở lại…..

Cô chưa bao giờ thấy sự lựa chọn lại khó như bây giờ.

Một chiếc taxi dừng cạnh Thẩm Âm Âm, không đợi hành khách ghế sau xuống xe, Thẩm Âm Âm mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Tài xế hoảng sợ khi thấy tư thế thấy chết không sờn của cô.

“Đi, đi đâu?”

Thẩm Âm Âm nhìn gương mặt tái nhợt trong kính chiếu hậu, hít một hơi thật sâu.

“Có đi đến huyện Thương không?”

Huyện Thương bên cạnh Lạc thành, lái xe mất hơn một giờ, cũng là quê nhà Thẩm Âm Âm, là nơi sinh ra người bố mai danh ẩn tích của cô.

Cả đường đi Thẩm Âm Âm không nói lời nào, trầm mặc dị thường.

Cô không ngừng nghĩ về những lời Hà Tư vừa nói.

“Mẹ và ba đã ly hôn, mẹ cũng không biết ông ta đi đâu, bây giờ mẹ chỉ muốn bồi thường cho con.”

“Sau này mẹ sẽ không kết hôn, không muốn để con có cha dượng, chỉ muốn kiếm tiền cho tốt, tích góp chút của hồi môn cho Âm Âm nhà chúng ta.”

“Bất kể ra sao, mẹ đều tôn trọng quyết định của con……”

Chú tài xế là người hàm hậu, lên xe đã nhìn ra cô là học sinh, rồi lại nhớ đến đứa con nhà mình, cứ nghĩ cô đang chơi trò bỏ nhà ra đi.

“Đứa trẻ như cháu, đến huyện Thương làm gì? Cãi nhau với người nhà?

Thẩm Âm Âm siết góc áo, sửng sốt vài giây, mới nhớ tới còn chưa gọi điện về nhà.

Lấy điện thoại ra, cô xem nhẹ mấy cuộc gọi Lục Quyết gọi đến, trực tiếp gọi cho dì Trịnh, báo với bà rằng ông bà nội gọi cô về nhà ăn Tết, bây giờ đang trên đường trở về quê.

“Âm Âm, con……” Dì Trịnh dường như đoán được gì đó, thở dài, “Thôi được rồi, về đến quê thì nhớ nói ông bà nội gọi điện báo bình an đấy.”

Thẩm Âm Âm “Vâng” một tiếng, nước mắt rơi xuống không kìm được.

Trịnh Chỉ Như nghe được, ngược lại trấn an cô: “Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì? Con muốn làm gì dì cũng ủng hộ con.”

“Con cũng không biết làm gì bây giờ……” Thẩm Âm Âm đã quen sự chăm sóc của Trịnh Chỉ Như, hết sức bàng hoàng, theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp của bà.

“Dì biết rồi, vừa rồi mẹ con đã đến.”

Thẩm Âm Âm ngập ngừng: “Con cũng không biết làm gì bây giờ……”

Bên kia yên tĩnh vài giây, Trịnh Chỉ Như mới nói: “Đứng ở lập trường cá nhân của dì, dì không muốn con rời đi, nhưng làm một người mẹ, dì cũng sẽ hy vọng, con của dì cho dì một cơ hội.”

Bà khẩn thiết nói vậy.

Thẩm Âm Âm nói: “Con đã hiểu, con sẽ suy nghĩ kỹ.”

“Nhà của dĩ vĩnh viễn là nhà của con, muốn về lúc nào cũng được.”

Cúp máy, Thẩm Âm Âm nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngủ, nhưng tư duy rất mệt mỏi, mãi đến khi taxi dừng lại, cô mở mắt ra, thấy trấn nhỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ông bà nội rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Âm Âm đột ngột trở về, lại còn chẳng mang theo cái gì.

Mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè cô đều về quê, nhưng chưa bao giờ đột ngột như vậy, ngay cả gọi báo trước cũng không gọi.

Bà nội khá lải nhải, hỏi một loạt vấn đề nào là thành tích thi cử của Thẩm Âm Âm ra sao, năm nay ở nhà đến mùng mấy rồi đi, ở nhà họ Lục như thế nào.

Thẩm Âm Âm đáp từng câu.

Đợi đến khi ông bà gọi điện thoại cho Trịnh Chỉ Như xong, mọi thứ đều an tĩnh.

Bà nội làm một bữa tối đặc biệt cho Thẩm Âm Âm, bà ngồi đối diện nhìn cháu gái ăn, muốn nói lại thôi, sợ nhắc đến chuyện đó khiến Thẩm Âm Âm không vui.

Thẩm Âm Âm chọn miếng thịt kho tàu lạc mỡ đan xen, chủ động nói ra: “Mẹ con đã trở về, muốn đưa con về quê của mẹ.”

Bà nội lo lắng nhìn cô: “Ở đây là tốt rồi, đi cái nơi xa tít mù tắp kia làm gì? Cái chỗ kia lạnh, trời giá rét, làm sao con chịu được!”

Thẩm Âm Âm cười.

Bà nội không đọc nhiều sách, nói không ra cái đạo lý gì lớn, nhưng đều là pháo hoa* tồn tại giữa nhân gian.

*Kiểu ít mà đúng.

“Vâng, con chưa đồng ý.” Thẩm Âm Âm cúi đầu ăn cơm.

Bà nội sốt ruột hỏi: “Vậy con nghĩ sao?”

Lúc này, ông nội đang hút thuốc đi ngang qua, không vui ngắt lời bà nội: “Bà già dong dài gì, để Âm Âm ăn cơm cho tốt, còn không qua ngâm chân đi!”

“Ông mới là người già đấy, Âm Âm đang ăn cơm, nói chân tay làm gì!” Bà nội đứng lên, hùng hùng hổ hổ, cực kỳ hung dữ.

Đối với Thẩm Âm Âm, lập tức trình diễn vở kịch thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói: “Âm Âm con ăn từ từ nha, ăn xong để bát đũa trong thau nước, bà rửa cho.”

“Dạ.”

Tiếng bước chân của bà nội xa dần, Thẩm Âm Âm nghe thấy ông nội nói với bà: “Đứa trẻ cũng đã lớn, con bé muốn tự làm chủ, hai người già chúng ta đừng xáo vào….”

“Không phải là do tôi lo lắng à……”

Tiếng nói dần dần xa.

Mùi cơm, nóng hôi hổi, có cảm giác hạnh phúc đơn giản, Thẩm Âm Âm ăn hết một bát cơm, tắm rửa xong, còn sớm đã lên giường nằm.

Sau khi Lục Quyết gọi mấy cuộc đến mà cô không nhận, thì không có thêm tin tức nào khác.

Tức giận.

Chắc chắn tức giận lắm.

Thẩm Âm Âm vùi đầu vào gối, quét sạch đầu óc, mấy cái vấn đề phiền nào đó, tạm thời không nghĩ gì nữa.

Ông bà nội sống trong một thị trấn ở huyện Thương, thì ra có nhiều cư dân mua nhà ở trấn này, phần lớn người trẻ tuổi đều đã ra ngoài kia làm việc, nên vào sáng sớm thị trấn luôn yên tĩnh.

Mỗi ngày Thẩm Âm Âm đều dậy sớm, cùng ông nội đi mua đồ ăn sáng, buổi tối đến quảng trường xem bà nội nhảy múa, sinh hoạt với tiết tấu chậm rãi này trôi qua một tuần.

Còn bài tập nghỉ đông gì đó…..

Ngay cả cặp sách cô còn chưa mang về, miễn bàn đến vài tập.

Mỗi ngày ngoại trừ ở cạnh ông bà nội thì chính là chơi game, nói chuyện phiếm với Tưởng Kiều, nghe cô ấy hưng phấn chia sẻ hoạt động đu idol mới nhất, lướt dạo vòng bạn bè*, dạo Weibo……

*Vòng bạn bè trên Wechat tương tự với newfeed ở zalo.

Cô cần thiết dùng cách này khiến cuộc sống bản thân phong phú hơn.

Chỉ cần không cẩn thận, sẽ nghĩ đến Lục Quyết, nhớ khi ấm ức vì bị anh chọc trán, còn bồn tắm ngày hôm đó, đối diện nhau trong không khí cổ quái.

Không biết bây giờ anh đang làm gì, có phải vẫn đến game studio vào ban đêm mỗi ngày không.

Trận bóng rổ hôm đó có thắng không, anh không đợi được cô, có tức giận đến mức ném cặp sách cô đi không……

“Gói xong rồi, có thể lấy chút tôm và rong biển ở cửa chính nhé…..” Bà chủ quán đặt ba chén hoành thánh lên trên mặt bàn.

Đây là cửa hàng bán đồ ăn sáng tốt nhất trong trấn, chỉ bán hoành thánh, làm ăn cực kỳ tốt, còn sẽ có người Lạc thành đặc biệt lái xe đến đây ăn.

Có thể ăn đồ đã nấu sẵn trong cửa hàng, cũng có thể mua nguyên liệu về tự nấu.

Bà nội rất thích ăn ở cửa hàng này, Thẩm Âm Âm mua ba suất, đóng gói mang về nhà.

Vừa ra đến cửa, Thẩm Âm Âm nhận được cuộc gọi của ông nội, kêu cô mua nhiều hơn chút, có khách đến chơi.

Thẩm Âm Âm không hỏi nhiều, cứ nghĩ bạn bè của ông nội, một lần nữa trả tiền mua thêm một phần hoành thánh, bước nhanh đi về nhà.

Dưới tầng, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đó, cô rất quen chiếc xe này, bảng số xe cũng quen.

Trong lòng Thẩm Âm Âm bỗng nhiên thấp thỏm bất an.

Xe nhà họ Lục ai cũng có thể đi, nhưng cái dự cảm bất an này nói cho Thẩm Âm Âm, người đến chắc chắn là anh.

Hơn nữa người đến không có ý tốt.

Cô chậm rì rì lên tầng, phát hiện cửa mở, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Giọng của Lục Quyết rất dễ nhận ra, trong mát lạnh có trầm thấp, một thiếu niên đang trong quá trình trở thành một người đàn ông trưởng thành.

“Cứ vậy thôi, ông bà không cần tặng, cháu đi bây giờ……”

Bà nội đuổi theo: “Tiểu Lục ở lại ăn cơm sáng rồi đi, Âm Âm sắp trở lại……”

Lục Quyết một bên chối từ, đi nhanh ra cửa, vừa vặn đối mặt với Thẩm Âm Âm đang tránh ở ngoài hiên.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

“Ờm, buổi sáng tốt lành?” Thẩm Âm Âm khô cằn chào hỏi với anh.

Lục Quyết lãnh đạm liếc cô một cái, “Mượn lời hay.”

Hắn nghiêng người từ Thẩm Âm Âm bên người xuống lầu.

Không thể để anh đi.

Trong lòng Thẩm Âm Âm đột nhiên nhảy ra ý niệm này, cô không nghĩ nhiều, kéo lấy áo khoác Lục Quyết, lớn tiếng nói: “Tôi có lời muốn nói với anh!”

Anh cũng không quay đầu lại, giọng nói cực kỳ lãnh đạm: “Nói.”

Ở trên hành lang người đến người đi nói chuyện, chúng ta là người dã man chưa khai hóa à?

Cuối cùng vẫn là bà nội giải vây, bà cầm lấy túi hoành thánh trong tay Thẩm Âm Âm, nhiệt tình tiếp đón Lục Quyết: “Đi vào nào, hoành thánh nhà này ăn ngon lắm…..”

Biểu cảm Thẩm Âm Âm lúng túng, dựng ngón tay cái với Lục Quyết: “Đúng vậy, ăn ngon lắm luôn!”

Giống y đúc động tác ngốc nghếch ở biên sân bóng ngày hôm đó.

Anh không dấu vết hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm Thẩm Âm Âm, xoay người vào trong nhà.

Thật là, cần gì tsundere như thế chứ.

Thẩm Âm Âm dụi dụi mắt, theo sau, vừa mới vào cửa, đã thấy cặp sách cô ở trên sô pha.

Cô dừng một chút.

“Mẹ tôi bảo tôi đưa đến, em kiểm tra chút đi, tôi không lấy gì hết.” Lục Quyết nói.

Thẩm Âm Âm gật đầu: “Tôi biết.”

Cô cất cặp sách vào phòng, quay ra phòng khách, rót nước vào cốc dùng một lần cho Lục Quyết. 

Anh không nhận, lạnh lùng liếc cô một cái, giữa mày ngập tràn sự trào phúng, làm người ta hơi sợ hãi dáng vẻ này của anh.

Thẩm Âm Âm dứt khoát ngồi xuống uống một ngụm, giảm bớt lo âu, cô ngồi xuống bên cạnh Lục Quyết. 

Anh đứng dậy rời đi.

“Lục Quyết, không phải tôi cố ý không nhận điện thoại của anh.” Rốt cuộc cô cũng mở miệng. 

Anh “Ờ” một tiếng.

Thẩm Âm Âm ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu tôi chân thành xin lỗi anh, anh có tha thứ cho tôi không?”

Lục Quyết hơi kéo khóe miệng, không mặn không nhạt mà nói: “Khua môi múa mép, rồi kêu chân thành xin lỗi?”

“Không phải, còn chân thành hơn!”

Anh nhìn qua, đuôi mắt khẽ nhướng, cuối cùng cũng có chút hứng thú. 

Thẩm Âm Âm thần thần bí bí nói: “Anh ở lại ăn cơm, tôi sẽ đưa anh đi chơi vui.”

Cứ như vậy, ánh mắt Lục Quyết hoài nghi cực độ, nhưng cuối cùng anh vẫn ở lại ăn hoành thánh. 

Bà nội hình như rất thích Lục Quyết, khi ăn cơm, không ngừng hỏi anh mấy vấn đề, “Ăn ngon không?”, “Lái xe từ Lạc thành đến đây có mệt không?”, “Thích ăn gì nữa không để trưa bà nấu cho cháu ăn”. 

Ngoài dự đoán, Lục Quyết thế nhưng không mất kiên nhẫn, ôn tồn trả lời từng câu một.

Ngoan ngoãn đến mức khiến Thẩm Âm Âm nghi ngờ có quỷ nhập vào thân xác anh.

Cuối cùng, ông nội đang đọc báo hỏi: “Âm Âm nhà chúng ta ở nhà cháu có ngoan không, không gây rắc rối gì chứ?”

Vốn dĩ chỉ là một lời khách sáo.

Ai mà ngờ, Lục Quyết thật đúng không theo kịch bản, anh ăn xong miếng hoành thánh cuối cùng, nghiêm trang nói: “Không ngoan lắm, hay gây rắc rối cho cháu.”

Thẩm Âm Âm suýt nữa sặc.

Làm trò cáo trạng trước mặt cô? Dáng vẻ vẫn điềm nhiên như không?

Ăn xong bữa sáng, khoác cặp sách nhỏ ra ngoài, Thẩm Âm Âm túm chặt lấy anh: “Lúc nào tôi gây rắc rối cho anh?”

Lục Quyết cười nhạo một tiếng: “Hại tôi ở cổng trường chờ em một giờ, còn đặc biệt đến đây đưa cặp sách cho em, đó không phải rắc rối?”

Này…… Không còn lời gì để nói.

Thẩm Âm Âm nghiêm túc đứng tại chỗ ngẫm ba giây.

Bỗng nhiên, cặp sách nhỏ cô đang đeo bị Lục Quyết xách lên, anh dẫn cô đi về phía trước như một con chim trong lồng sắt.

“Làm gì?”

“Không phải định mang tôi đi chơi à?” Lục Quyết lười biếng nói.

Thẩm Âm Âm nhìn anh, ngập ngừng nói: “Chơi vui vẻ, có phải sẽ không tức giận nữa không?”

Anh phiêu đãng trả lời: “Xem tình huống đi……”

Cái đồ nhị thế tổ này!

Hứa Chi Hàng lấy biệt danh cho anh quả nhiên đã có dự liệu.

Khu vực hoạt động trong trấn nhỏ rất ít, không cần lái xe, Thẩm Âm Âm đưa Lục Quyết đi bộ đến một công viên gần nhà.

Chỗ này ngày xưa là một công viên trò chơi nhỏ, sau đó vốn làm ăn đình trệ, ông chủ hủy gần hết thiết bị trò chơi, bây giờ biến thành chỗ để người già tản mạn và trẻ nhỏ chơi đùa.

Lục Quyết thấy ở cửa công viên, một người già đang quất roi chơi con quay, động tĩnh vang vọng tận chân trời.

Anh bất động, nhíu mày nói: “Em đừng nói là em đưa tôi đi chơi cái này nhé.”

Trên mặt viết đầy kháng cự.

Thẩm Âm Âm không nhịn được cười, kéo nhẹ ống tay áo anh, dẫn anh đi vòng qua người già kia, “Tất nhiên không phải rồi, chơi cái tốt hơn!”

Lục Quyết nhìn chỗ bị cô đụng vào.

Tuy rằng cách quần áo, lại như không hề có cách trở, độ ấm của cô truyền đến tận trên da anh.

Ở trong trời đông gió rét giá lạnh, ấm áp lạ thường.

Mặt anh cứng lại chút, tuy không tình nguyện nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo.

Xuyên qua núi giả và một cái đường mòn, bọn họ đi đến một cái cổng hình vòm, tường trắng lợp ngói, trên tường còn có sinh vật không biết tên sinh trưởng.

Thẩm Âm Âm dừng ở chỗ này, từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu, trong mắt mỉm cười.

“Có ý gì?” Lục Quyết nhướng mày.

“Đưa anh đi xem cái siêu thú vị.” Thẩm Âm Âm đứng trước thông đạo, niết đồng xu trong tay, khẩn trương tìm góc độ tốt, ném đồng xu theo hướng vòng tròn của cổng mái vòm kia.

Tiền xu theo lực mà chạy, nhưng lại lạnh cạch rơi xuống ngay điểm cao nhất.

?

Đùa tôi à?

Trên mặt Thẩm Âm Âm hiện lên tia xấu hổ, cô nhặt đồng xu lên, không phục mà ném lại lần nữa.

Như cũ, vẫn vừa đến đỉnh thì hết lực, suýt nữa rơi trúng đầu Thẩm Âm Âm.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.

Thẩm Âm Âm chán nản, còn bị Lục Quyết cười nhạo, tựa như một con mèo hoang có ý định tranh địa bàn thất bại, uể oải ngồi xổm một bên, biểu cảm suy sút.

Thật sự rất thất bại.

Xấu hổ.

Cô trầm mặc không nói gì chỉ rút cỏ dại trên mặt đất,đôi tai trắng muốt khẽ đỏ lên, không biết là do gió thổi rát, hay là vì quẫn bách.

“Ngốc gần chết.” Lục Quyết khom lưng, nhặt đồng xu trên mặt đất lên.

Khuôn mặt nhỏ Thẩm Âm Âm phình phình: “Chẳng lẽ anh làm được à?”

“Tất nhiên tôi biết,” biểu cảm thiếu niên kiêu căng đắc ý, “Tôi là ai cơ chứ?”

Anh là điện anh là ánh sáng, anh là nhị thế tổ thối nhất thế giới!

Anh hất hất cằm ra hiệu Thẩm Âm Âm nhường vị trí, cô nghẹn khuất dịch bước nhỏ sang bên, nhìn anh đầy không phục.

Anh làm lơ ánh mắt của Thẩm Âm Âm, không chút hoang mang, kẹp đồng xu ở giữa ngón trỏ và ngón giữa.

Tìm góc độ tốt, không chút do dự ném ra ngoài.

Một ánh sáng bạc lóe lên.

Cái đồng xu kia cứ như bị nam châm dính vào vách tường màu xám trắng, một vòng rồi một vòng, trở lại điểm ban đầu, rất nhanh lại thêm nhiều vòng khác, phát ra tiếng vang dễ nghe, cực kỳ có cảm xúc.

Thẩm Âm Âm nhìn hoa cả mắt, không đếm được đồng xu rốt cuộc xoay mấy vòng, cuối cùng nó cũng dừng lại, đến cạnh chân cô, rồi lảo đảo dừng lại.

Cái đồ nhị thế tổ kiêu căng ngạo mạn này, đúng thật có chút tài năng.

Cô vừa kinh hỉ vừa xấu hổ, thở phì phì vươn chân đá đồng xu đi.

“Kỹ năng không bằng nên em cáu giận à?” Lục Quyết từ trên cao nhìn xuống cô, “Em bắt nạt tôi, tôi chưa từng cáu giận với em đấy.”

Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt.

Cô không nghe lầm chứ?

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai……

“Rõ ràng là anh bắt nạt tôi.” Vừa rồi còn cho cô nhìn sắc mặt.

Lục Quyết cười một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ai bắt nạt ai đều không sao cả, không phải em sắp đi rồi sao?”

Trong lòng Thẩm Âm Âm đột nhiên chấn động.

Quả nhiên anh đã biết……

“Tôi còn chưa nói……” Cô gian nan mở miệng.

“A, em cái người này, cmn dễ mềm lòng nhất.” Lục Quyết nói.

Thẩm Âm Âm cảm thấy bản thân bị anh nhìn thấu hoàn toàn, không có đường sống để phản bác, cô cúi đầu, cơi dây giày rồi lại buộc vào.

Lục Quyết dựa vào ven tường, có hơi loang lổ bon ra, nhưng anh cũng không để ý.

“Nơi nào?”

“Quê mẹ tôi.”

Dừng một chút, Lục Quyết khẽ gật đầu: “Đã nghĩ kỹ rồi?”

Thẩm Âm Âm không nói lời nào.

Cô rất ghét cái loại cảm giác bất lực này, hai bên đều muốn, nhưng cô cần phải từ bỏ một bên.

Không có biện pháp tối ưu.

Lục Quyết bỗng nhiên nói: “Em đi rồi, mẹ tôi sẽ rất nhớ em, còn có…… Lục Tây Qua.”

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên Lục Quyết thừa nhận tên của chó.

Nhưng điều này càng khiến Thẩm Âm Âm thêm khổ sở.

Cô vùi đầu, mắt ửng đỏ hãm hại hoa cỏ xung quanh, khiến trên tay đều là bùn, Lục Quyết không nhìn được nữa, anh ngồi xổm xuống giữ chặt lấy cổ tay cô, “Nào, đừng nháo nữa.”

Anh kéo Thẩm Âm Âm lên, để cô đứng vững trước mặt.

“Nhìn tôi.” Anh trầm giọng lên tiếng.

Thẩm Âm Âm nhìn từ giày thể thao, chuyển qua quần dài màu xám, rồi lại đến áo hoodie màu đen anh mặc, kỳ lạ, lạnh như vậy mà sao anh mặc ít thế?

Cô hỏi: “Anh mặc áo lông à?”

Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Màu gì thế?”

Lục Quyết kéo cổ áo hoodie xuống một chút, Thẩm Âm Âm nhìn thấy màu xám quen thuộc…..

Cô nghi hoặc nói: “Là dì Trịnh đan cho anh?”

“Nếu không?”

“Nhưng mà anh còn chưa nói số đo cho tôi……”

Lục Quyết mất tự nhiên hắng giòn: “Tôi nói trực tiếp cho bà ấy.”

Thẩm Âm Âm vuốt chiếc khăn cùng màu sắc cùng chất liệu trên cổ, trong lòng thông suốt: “Anh buông xuống……”

Cho nên anh mới có thể biết lựa chọn của cô,

Thẩm Âm Âm bỗng nhiên đã hiểu.

Bọn họ tương tự như vậy ……

Hoặc là đối chọi gay gắt, bài xích nhau.

Hoặc là, hấp dẫn nhau hết thuốc chữa.

Thẩm Âm Âm bỗng nhiên không nén được nước mắt, cô bất lực lay cánh tay Lục Quyết: “Tôi nên làm gì giờ….”

Ở lại.

Nếu luyến tiếc hay ở lại.

Anh suýt nữa thốt ra những lời trong lòng, nhưng lại nhịn xuống, anh vẫn không đủ rộng lượng,  không cách nào thừa nhận thống khổ khi bị từ chối.

Anh chỉ có thể trầm mặc vụng về lau nước mắt cho cô, anh biết Thẩm Âm Âm đã hạ quyết tâm.

Cô nhìn nhu nhược như vậy, nhưng lúc mấu chốt sẽ kiên quyết hơn bất kỳ ai, nếu không làm sao dám hết lần này tới lần khác che trước người anh?

“Tôi thật sự rất thích mọi người…..”

“Thích dì Trịnh, chú Lục, anh Thiệu Tu, còn thím Ngụy, chú Nhàn……Tưởng Kiều, bạn học trong lớp…..à còn Lục Tây Qua…..”

Thẩm Âm Âm đếm từng chút một, không để ý đến sắc mặt Lục Quyết càng ngày càng đen.

Ngay cả chó cũng có phần, mà anh lại không có trong danh sách?

Anh không nhịn được, nhéo cằm Thẩm Âm Âm nâng lên, mặt không biểu cảm nói: “Tôi đâu? Trong lòng em tôi chẳng là cái gì à?”

Nước mắt ấm áp rơi xuống ngón tay.

Đôi mắt Thẩm Âm Âm mênh mông sương mù, khụt khịt quát: “Anh là cái đồ khốn nạn ăn trộm dưa hấu!”

Lục Quyết bỗng nhiên bị mắng, với lại lời kịch này hơi quen tai.

Vừa bực mình vừa buồn cười.

Con nhóc tính tình không nhỏ, sẽ phô ra trước mặt anh.

Thẩm Âm Âm lần thứ hai mở miệng: “Em thích anh nhất! Anh còn biết rõ cố hỏi! Còn niết cằm em! Em đánh chết anh!”

Cô như con thú nhỏ hung dữ, hất tay Lục Quyết, dùng sức lực từ khi ăn dặm đến giờ đẩy Lục Quyết ra, thở phì phì đi trước, còn không quên lau nước mắt.

Bỗng nhiên một luồn sức mạnh nhào về phía cô.

Thẩm Âm Âm bị anh ôm lấy từ phía sau, không thể động đậy.

“Ai cho phép em tỏ tình trước?” Giọng nói anh mãnh liệt hỗn loạn như trước cơn bão, cực kỳ áp lực, “Đã sắp phải đi rồi, dựa vào đâu còn tới trêu chọc tôi…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.