Một buổi tối tĩnh mịch nhiều mây rải rác hòa quyện cùng bầu trời đêm tại thành phố hoàn toàn.
Mạc Thiểu Hu, đôi mắt trong veo tựa như vì sao sáng, chỉ nhìn vào thôi cũng đủ khiến con người ta xao động, ngồi trên ghế hướng niềm lo âu khắc khoải ra phía cánh cửa. Hương thịt bò trên bàn ăn xông khói bốc lên nghi ngút, Thiểu Hu chống tay lên bàn cái lại thở dài một hơi. Gió lùa vào cánh rèm, ánh sáng của đèn nến còn phập phồng chưa tắt hẳn.
Đêm nay chính là một đêm xấu hổ nhất trong cuộc đời cô.
Dốc hết túi tiền chỉ vì một đêm ở trên khách sạn ăn tiệc bàn về chuyện cưới xin với bạn trai mà không lý do.
Chả hiểu sao ba nuôi ở quê bắt thóp kiểu gì mà ở quê chỉ giục cô đi lấy chồng, còn bệnh tình của bà mẹ đã chuyển biến sâu sắc. Nói cô phải mau đi lấy chồng để còn có tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi, và mục đích chính của họ là muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay có thể thấy được con gái hạnh phúc.
Nghe qua đã biết là xạo rồi!
Thật ra Thiểu Hu mới đầu cũng không đồng ý đâu, nhưng đầu dây bên kia Mạc phu nhân cứ ho khan liên hồi làm Mạc Thiểu Hu sốt sắng. Dẫu sao cô cũng có bạn trai Dương Trục Lưu nên có bàn trước hay sao cũng không hề gì.
Còn hơn bây giờ khi cô ngong ngóng trở về, chỉ nhận được cái bạt tai hay cốc đầu của cha mẹ cũng không được.
Nhưng khổ nỗi hắn kia đã 2 năm thường xuyên không gặp, cũng đúng khoảng thời gian này càng ngày hắn càng bận bịu hơn, vì muốn cho y thư thái hơn vì vậy với quyết định ngày hôm nay của mình cô sẽ không bao giờ hối hận đâu.
Nhưng mà...
Đồng hồ bây giờ đã điểm tới gần 12 giờ đêm, cô bắt đầu sốt ruột. Tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa đến?!
Hàng ngàn hàng ngàn câu hỏi truân phiên thay nhau trong đầu, hay có khi là hắn gặp bất trắc gì rồi?
Hu sốt ruột, bắt đầu lôi ra chiếc điện thoại ra gọi bấm một dãy số điện thoại,.. nhưng lại xóa đi ngay lập tức.
Vừa xoay người liền co ro lại một góc lại lén thở dài, chốc chốc lại buồn thương cho số phần hẩm hiu của mình.
Rồi, ai chẳng biết Trục Lưu là con nhà danh giá, vừa sinh ra đã định trước được tương lai xán lạn sau này.
Trái với bản thân, từ nhỏ tới lớn luôn cô cạn, bị chính ba mẹ gọi hạt cát hạt sạn cần loại bỏ gấp.
Đến ngay cả chiếc khách sạn rẻ rúng nhất trong thành phố này còn kiêu nhân viên phục vụ bày biện đồ ăn ngon mắt pha trò trên sông dưới biển cho hắn chỉ là để lấy lòng hắn.
Mà hắn còn không thèm tới...
Cô tắt đèn, nằm bật xuống ghế, trong lòng không chút hậm hực, mắt nhắm lại nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Nhưng xem ra công cô đợi chờ không còn là dĩ vãng.
Cạch
- Lưu... Lưu à...
Tiếng giày khỏe khoắn của nam nhân vang vọng, như từng đợt thủy triều gào thét vồ vập lấy không khí, sóng người cô có chút lạnh lẽo, trái tim đập như muốn thoát ra khỏi cơ thể.
Tiếng gió chiều bưng bít bỗng phát ngàn, thổi bay đi tâm hồn của cô gái nhỏ. Bỗng... hình tượng con người trước mắt làm cô có chút e thẹn, tỏ ra sợ hãi.
- A Lưu, ưm!!
Thiểu Hu giật mình, trong vô thức còn cắn hắn một cái mạnh.
Còn người đàn ông kia thì vẫn tiếp tục hôn, hắn hé miệng thở ngay vào chính chiếc miệng non nớt ấy.
- Không được!!!!
Kích thích quá mãnh liệt cô giữ tay anh lại ngăn không cho xâm phạm đến.
Đôi mày cô chớp chớp, quả nhiên nam nhân này đã khó chịu với hành động này của cô, hắn chau mày khó chịu.
- Đáng ghét!
Y ném cô về phía đầu giường, ép hai má cô nhìn thẳng vào mắt mình, chiếc váy bị vén lên tận ngực, áo lót bị đẩy lên trên cao, nụ hồng chớm nở, non nớt trên đỉnh sườn đồi trắng mịn, hương thơm dịu của sữa toát ra ngào ngạt, xộc thẳng vào mũi nam nhân như gọi mời. Lập tức hắn cúi xuống, há miệng vào đó cắn mạnh một cái.
Mạc Thiểu Hu đau đớn cau mày lại, giận dữ đẩy người đàn ông kia ra, nhìn người đàn ông kia đờ trệt người ra, đôi mắt sạch sẽ tựa như vì sao đêm khắc khoải, cô chỉnh sửa lại phục trang rồi tự động lùi về phía sau. Miệng nhỏ cất giọng dịu dàng đi sâu vào lòng người.
- Trục Lưu, anh làm thế em sẽ đau đấy. Hay là, em đi ra ngoài cho anh bình tĩnh lại nhé, rồi chúng ta bàn chuyện khác sau.
- Hừ!
Thật mất hứng!
Hắn ngồi dậy, lôi chân cô lại gần mình, chiếc đệm trắng tinh trên giường cũng bị kéo đi một đoạn dài, váy dài giờ đầy chỉ phủ đến bẹn đùi. Y thuận tay tháo bỏ bộ phục Âu trên cơ thể. Cơ thể rắn chắc trần trụi trắng đến nỗi nổi cả mạch máu nay quyến rũ như tranh vẽ. Dưới ánh trăng tròn lại càng vẹn trọn.
Mạc Thiểu Hu có thể nhìn thấy chiếc miệng và đường viền hàm trên khuôn mặt hắn.
Cô gái bất giác ngẩn người.
Không thể nào.
Nhất định không phải Trục Lưu.
Vì bình thường Lưu của cô mặc quần áo cũng không bao giờ toát lên vị thế tiến thoái lưỡng man thế này, mà hình như giọng nói, hơi thở khàn đặc này cũng không phải.
Và, khi ở gần nam nhân này lại dâng đến cho cô một cảm giác kích thích đến cực hạn.
Hay là tại cảm giác quá đỗi mãnh liệt nên cô mới thấy như thế!?
Không! Đây nhất định là Trục Lưu.
Ngay tại lúc này, trên một chiếc giường sang trọng, nam nhân đè nhẹ cô xuống giường. Lúc này, cô có thể cảm nhận được bờ vai rắn chắc và cơ thể rộng rãi mĩ miều của hắn. Mùi hoocmon nam tỏa ra ngào ngạt khiến trái tim như bị bóp nghẹn lại.
Hắn cúi người xuống hôn lên bờ môi đang run bần bật lên vì sợ hãi, chân tay giẫy giụa phản kháng mạnh hơn, càn quấy trong vòng tay y, nhưng hành động vẫn rất dịu dàng, như trấn an, lại lạt mềm buộc chặt chính người đàn ông này vậy.
- Không được mà...
Ngón tay trỏ thon dài khẽ trượt lên vành miệng, hắn nâng tay cô lên, hôn lên ngón tay búp măng đeo nhẫn, muốn mạnh bạo cũng chẳng thể mạnh bạo được chứ.
Nhưng chết thật, khi ký vào tờ thỏa thuận, tên họ Lưu kia không cho hắn mở miệng mới đau chứ.
Nhưng mà, nếu hắn có lỡ miệng rên rỉ, chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Y miết miệng lên cánh tai cô, bàn tay lần mò xuống cặp đào trắng sữa xoa bóp đều tay, nâng nó lên như một đóa hoa vậy. Hắn vén váy cô lên thật cao, ve vẩy đầu nhụy hoa sưng tấy.
- A...aah...
Tự nhiên lại có chút thoải mái.
Đôi mắt cô phủ một tầng sương mờ, cô tròng hai tay qua cổ hắn.
Y trầm luân mê hoặc, dòng điện từ gáy chạy dọc qua khắp người kích thích các mạch máu thông lưu, đẩy nhanh khí huyết, vật nhạy cảm của đàn ông đã sớm căng cứng.
Kĩ thuật tốt như thế này ư? Nhóc con ngày xưa hắn gặp phải là một đứa nhóc ngây thơ, vụng về trong mọi việc cơ mà.
- Anh thì sẽ chẳng bao giờ hối hận đúng không?
Mạc Thiểu Hu cất giọng lánh lót, môi lưỡi ướt át như hòa vào một, quyến luyến đến tận thấu xương.
- Tại sao nhỉ, còn 2 tháng nữa em mới ra trường, trong ví chỉ có chút khoản làm thêm sau 4 năm đại học đã trút vào đêm nay cùng anh. Em nghèo đến mức vậy mà anh vẫn yêu em sao?
Nói nhiều quá!
Y giấu môi cô đi bằng một nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi cô bị va đập đến khó thở, hắn không cho phép cô thở, cứ nhả ra lại mút vào một lần nữa.
Nam nhân kéo khóa quần xuống, ba ngón tay thô ráp thọc vào lỗ huyệt đạo rút ra chút dịch nhầy cho lên miệng mà mút, hắn nhởn nhơ y như đang trêu ghẹo làm Mạc Thiểu Hu có chút đỏ mặt. Y đè chặt vai cô xuống, tới khi khẩu súng to lớn chậm rãi đi thọc vào tấm màng mỏng tanh.
Mạc Thiểu Hu lập tức cau mày lại, vùng vẫy la toáng lên, bàn tay nhỏ không thương tình vơ lấy chiếc gối ném thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mắt. Mái tóc gọn gàng theo nếp liền xõa xượi rơi lả tả vài sợi xuống trán.
Quỷnh Ngạn Hoa cười khẩy.
Hắn sống tới nay cũng được ba mươi cái nồi bánh chưng rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời lại phải quy phục trước người khác.
Nhưng mỗi động tác nhấp lên nhấp xuống khi ra vào cơ thể cô của hắn lại rất kích tình, dịu dàng.
Cô chỉ thấy mái tóc hắn rũ xuống, không hiểu sao Dương Trục Lưu của cô hôm nay lại đẹp trai đến phát điên như vậy.
Mạc Thiểu Hu vòng tay qua cổ anh, há miệng ngậm trọn vào vành tai lạnh toát ấy, thân dưới hoạt động không ngừng nghỉ như nhịp chung với những cú thúc mà anh mang tới.
Hai người không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên y gầm lên, phóng hết dòng máu trắng vào bên trong cô nhưng do nhiều quá nên đã tràn ra bên ngoài một ít.
Mạc Thiểu Hu do mệt quá, dụi đầu vào ngực anh mà thiếp đi.
Nhưng hắn không thể ở đây quá lâu. Nửa đêm, bóng dáng anh tuấn ngút ngàn phóng đi với chiếc siêu xe mắc nhất thế giới cho kịp trước khi trời sáng.