Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 140



………..

Nước mắt của hai mẹ con trong nháy mắt rơi xuống, Lý Kỳ Quang không còn giả bộ chững chạc được nữa, ôm lấy mẹ cùng gào khóc. Những người hàng xóm cũng ứa nước mắt.

Có nhiều người xem Lý Càn lắm, rất nên chuyện này đã nóng hổi và leo lên hot search, bài viết trước đó bị tố cáo là tin đồn làm ai nấy ngó lơ từ khán giả trên kênh trực tiếp của An Hiểu cũng được đẩy lên một lần nữa. Chẳng mấy chốc mọi người phát hiện ngay phòng cách ly 909 của An Hiểu thật sự trống không, chi tiết thẻ bài, Roi Thanh Tẩy Quỷ khác cũng đúng.

[Má nó má nó má nó!!!]

[Thật sự có chuyện này sao? Tôi muốn khóc quá.]

[Qua loa quá, tôi còn tưởng rằng thế giới này sẽ bị mấy người ác thống trị thật, giờ xem ra trời không tuyệt đường người!]

[Ngồi chờ phản hồi chính thức!!]

[Xin phản hồi chính thức!]

Cư dân mạng phấn khích lắm và lại cứ mãi chả tin được. Thế là họ một mực chờ Chính phủ, đợi Chính phủ cho bọn họ một lời chính xác, nói với họ rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.

...

Trại Trừng Phạt.

Lý Càn và An Hiểu còn chưa kịp rời đi là một đội quân đã tràn vào.

“Lý Càn, An Hiểu, mời các bạn phối hợp, đi theo chúng tôi một chuyến.”

Hai người chẳng ngạc nhiên là bao, họ có có lần gặp gỡ kỳ lạ này ắt Chính phủ sẽ không ngồi yên chẳng làm gì.

Lý Càn và An Hiểu bị bắt đi, người bị dẫn theo còn có người giám sát liên quan đến Lý Càn và An Hiểu trong Trại Trừng Phạt.

Họ được đưa đến tòa nhà Chính phủ Huyền Học, viết tắt là Tòa Huyền Chính.

Lúc này trong Tòa Huyền Chính có rất nhiều bậc thầy huyền học đang chờ, thậm chí còn có một ít đang trên đường vội vàng chạy tới, hiển nhiên cũng bị Giang Tinh Chước k1ch thích.

“Đây rốt cuộc là quỷ diễn trò hay là...”

“Đấy không phải đang nói nhảm à? Quỷ sẽ làm ra đồ giết quỷ cho con người? Hỏi thử tụi nó có năng lực đó à? Khi còn sống cùng lắm cũng là đám người cặn bã bại hoại, sau khi chết lại đạt được bản lĩnh cao cường thế? Tôi nhổ cho!”

“Vậy cũng chỉ có một khả năng... Nhưng khả năng này... Cũng quá mơ hồ.”

“Ủa, chính anh làm về huyền học mà còn thấy người ta mơ hồ?”

“Roi Thanh Tẩy Quỷ kia có thể dễ dàng gi3t ch3t linh hồn ác, nhưng đến cấp bậc ác quỷ lại phải bỏ chút sức lực. Lý Càn đánh bọn nó vài cái mới làm tụi nó hồn phi phách tán.”

“Vậy không phải vẫn đáng gờm hơn bùa của chúng ta à? Quan trọng nhất là chọn đại một người vẫn cầm được Roi Thanh Tẩy Quỷ đi đánh quỷ!”

“...”

Một đám bậc thầy có cảm xúc phấn khởi vô cùng, ngay cả âm lượng lúc nói chuyện cũng nâng cao không tự giác được. Hình ảnh chiếu trên tường chính là cảnh Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện cho An Hiểu rút thẻ, bọn họ liên tục xem mấy lần.

Thế giới này luôn có đám người chuyên về huyền học tồn tại, chẳng qua trước khi quỷ xuất hiện thì ít người tin tưởng. Khi đám quỷ hiện ra rồi, mấy người theo trường phái huyền bí này xuất hiện rực rỡ, trở thành anh hùng bảo vệ nhân dân.

Họ vẽ các loại bùa chú, trận pháp với linh lực thật, có thể đuổi quỷ và giết quỷ. Chẳng qua dưới sụ cố tình của người chơi Chúa Tể, quỷ trên thế giới này mạnh hơn những con quỷ của thế giới khác, có khả năng miễn dịch nhất định đối với những thứ trong giới huyền học. Bởi vậy sức giết quỷ của họ có hạn, hoàn toàn nằm dưới cơ. Nếu không thế giới này chẳng đến mức biến thành bộ dáng người ác toàn thắng.

Đủ loại tình huống như thế đã làm cho con người cảm thấy cứ như bị nhắm vào, thứ nhắm vào họ chắc chắn chả phải là đồ tốt gì, bằng không nó chả thiên vị kẻ ác như vậy.

Nhưng ngay cả có thật như thế, bọn họ phải làm sao đây? Con người nhỏ bé yếu đuối như vậy, họ đau đớn mà lại chả thay đổi được chuyện này. Đây không phải cứ nỗ lực để chinh phục các bệnh nan y và các vấn đề khoa học, mà lại là quỷ thần học chẳng có cách nào tìm ra nguồn gốc vấn đề.

Song, giờ đây, thế giới tuyệt vọng này đã có một bước ngoặt, một chút bình minh ló dạng.

Mấy vị quan chức Chính phủ cũng đang ở trong phòng hội nghị, nhìn đám bậc thầy có bộ dạng như vậy là biết ngay Giang Tinh Chước không phải là một con quỷ. Cô ta không phải quỷ, chẳng lẽ thật sự là Thần sao?

“Dù có thế nào thì sự xuất hiện của Thần là một biến số cho thế giới này. Thế giới không còn tồi tệ hơn nữa được nữa, tôi nghĩ rằng nó vô cùng có lợi cho chúng ta!”

“Tốt, Lý Càn đi ra rồi. Lúc trước chúng ta thương lượng với Quỷ Thành, bọn chúng bảo nếu muốn Lý Càn đi ra cũng được nhưng dùng vợ con anh ta đi đổi. Hiện tại tốt rồi, giết thẳng tay chết hai tên bại hoại kia, làm ông đây khoái chết.”

“Đừng vội vàng vui mừng.” Một cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào.

Người trong phòng nhao nhao đứng dậy: “Thưa ngài.”

“Quỷ Thành đã gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta giao An Hiểu và Lý Càn, nếu không sẽ bị coi là vi phạm điều ước.” Lăng Phượng Thanh đi tới vị trí chính và ngồi xuống, cho hay.

“Làm sao mà được? Chúng ta tuyệt đối không thể giao nộp An Hiểu và Lý Càn đâu!”

“Thế nhưng lại trái với điều ước… Có khi nào bọn họ thả Quỷ Thành ra không?”

Bởi vì con người không thể cạnh tranh nổi với mấy con quỷ, cho nên tại năm đó, con người chỉ có thể đàm phán với mấy vị Quỷ Vương, nhục nhã tìm cách để nhân loại sống hòa bình với quỷ. Trại Trừng Phạt cũng vì thế mà ra đời.

Mỗi con quỷ mới sinh sẽ đi tìm những người mà chúng cho rằng đã gi3t ch3t mình trước, lúc này dẫu nhân loại có năng lực giết con quỷ đó hay không cũng chẳng thể giết. Thay vào đó, họ sẽ giam con quỷ với người mà nó căm ghét chung một chỗ, để cho cả hai bên đạt được cái gọi là “có thù báo thù, có oán báo oán”. Trong đó sẽ có một bên chết hoặc là hận thù hai bên đã tiêu tan. Như vậy việc này coi như xong, con quỷ trong Trại Trừng Phạt sẽ bị con người xử lý.

Chỉ cần nhân loại tuân thủ thỏa thuận này, Quỷ Vương sẽ ràng buộc đám quỷ dưới quyền nó, kiểm soát chúng trong Quỷ Thành, không để chúng gây họa cho nhân gian, để cho những người khác sống một cuộc đời an lành.

Con người không biết ý định thực sự của Quỷ Vương khi đưa ra yêu cầu này, có lẽ đằng sau đó ẩn giấu một âm mưu lớn hơn và sự ác ý. Tuy nhiên bọn họ đã hết cách, đành phải đồng ý với thỏa thuận để đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của nhiều người hơn, đồng thời họ sẽ có thêm nhiều thời gian để tìm cách giết quỷ.

Sự tồn tại của các Trại Trừng Phạt đã làm cho nhân loại trên toàn thế giới bị bảo phủ trong nỗi ngột ngạt, đặc biệt là sau khi kênh phát sóng trực tiếp được lắp thì nó thậm chí thêm phần tồi tệ. Nó tựa như tuyên bố rằng thiện đã thua ác.

Nhưng bây giờ trong Trại Trừng Phạt làm người tuyệt vọng này, có hai người gặp kỳ tích, gi3t ch3t mấy con quỷ đáng ghét một cách đơn giản, phá vỡ cục diện chết cứng. Và, Quỷ Thành không thể ngồi yên.

“Tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian.” Lăng Phượng Thanh nói, “Hiển nhiên sẽ không tùy tiện giao nộp người của chúng ta miễn là chúng ta thật sự thấy được hy vọng. Chỉ mong Thần đừng để cho chúng ta chờ đợi quá lâu.”

...

Đêm nay dù có là thiện hay ác đều khó ngủ. Người tốt nhìn thấy ánh rạng đông, phường gian ác bắt đầu cảm thấy có chút bất an, sợ Giang Tinh Chước xuất hiện tước đoạt ngày tốt đánh chửi người khác, vi phạm pháp luật, mà chẳng có ai dám động tay động chân với bọn chúng như đã từng.

Nhưng đôi khi giữa thiện và ác có một khu vực màu xám khó phân biệt, nói tốt thì không, bảo ác lại chẳng tới mức giết người phóng hỏa, chẳng qua chỉ làm cho người ta ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.

Sau một cuộc thẩm vấn của quân đội, Chử Kiệt, người vẫn còn thấp thỏm, tan tầm và về nhà.

Ngôi nhà toàn một mảng đỏ tươi, một mùi máu nồng nặc, là máu chó.

Thần sắc Chử Kiệt trong nháy mắt đó khói coi khôn cùng, cậu nôn khan mấy lần mới lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.

“Con về rồi đấy à?” Trên ghế sô-pha, có một bà cụ mởi lời. Đồng tử của bà không có tiêu cự, là một người mù.

“Bà ơi, cháu về rồi.”

“Hôm nay có một gói bưu kiện, con mau xem có phải Đình Đình gửi cho bà quà sinh nhật hay không.”

Chử Kiệt mở gói đồ, đập vào mắt cậu là một con rối, mắt chảy máu, thoạt trông thật khủng khiếp và đầy ý xấu. Chử Kiệt sợ tới mức vội vàng ném nó trở lại trong hộp, nói với bà nội, người đang đầy chờ mong: “Không phải chị gửi đâu, là bạn cháu gửi đấy, cũng không phải là thứ gì quan trọng.”

Bà nội thất vọng, lẩm bẩm với tính trẻ con: “Sinh nhật mà không gọi điện, không tặng quà cho bà. Con bé quên bà rồi.”

“Nào phải, công việc của chị ấy quá bận rộn. Chắc chắn ngày mai sẽ gọi cho bà.” Chử Kiệt quyết định ngày mai đưa bà nội đến Trại Trừng Phạt nói chuyện điện thoại với chị gái.

Dỗ bà nội đi ngủ, Chử Kiệt mở trang ωeb chính thức của Trại Trừng Phạt, vào kênh phát sóng trực tiếp thuộc phòng cách ly 1799.

Phòng cách ly 1799 cũng là một kênh phát sóng trực tiếp phổ biến với hơn 1 triệu người xem mỗi ngày, bên trong là một con quỷ nữ và một người con gái.

Quỷ nữ này là một kẻ giết người bi3n thái đặc biệt, cứ giết mấy người một mạch cho tới khi bị chính nạn nhân cuối cùng của nó giết ngược lại thì bộ mặt thật mới bị vạch trần. Lúc ấy chuyện này đã gây chấn động cả nước vì cô ả là một nữ diễn viên nổi tiếng có lượng fan đông đảo.

Mà nạn nhân cuối cùng giết ngược lại cô ả lại chính là Chử Đình, chị gái của Chử Kiệt.

Không giống như Lý Càn, một phần lớn khán giả tới đây không phải vì Chử Đình mà là vì quỷ nữ. Ngôn Tình Tổng Tài

[Biến thành quỷ mà còn đẹp như vậy!]

[Thật không thể tin được Quỷ Vương lại thả quỷ xinh đẹp nhường này vào Trại Trừng Phạt, cứ như vậy khi người con gái kia chết, không phải Niểu Niểu cũng phải chết à? Không muốn đâu!]

[Fan của Thôi Yên Niểu hôm nay vẫn tanh rình như thế, hâm một một đứa sát nhân, ọe.]

[Một đám mê cái đẹp để tam quan chạy theo vẻ ngoài, nếu người bị giết là người nhà của các cậu, các cậu còn li3m lấy li3m để à?]

[Ha ha ha ha ha bị chị xinh đẹp như vậy giết thì tôi cũng bằng lòng!]

[Không thích nhìn thì lăn đi.]

Chử Kiệt nhìn người chị tội nghiệp trong phòng cách ly, rồi nhìn lại những bão bình luận này, nắm đấm gần như bóp nát con chuột.

Cậu đã đã bóp nát rất nhiều con chuột bởi vì bất cứ khi nào cậu tới thăm chị là sẽ thấy đám bão bình luận khiến gia đình nạn nhân nhìn thấy buồn nôn đến muốn ói mửa. Cho nên cậu mới nhận lời đi làm ở chỗ Trại Trừng Phạt để không phải đọc những lời lẽ kinh tởm này nữa.

Quỷ nữ giết người Thôi Yên Niểu chết rồi biến thành quỷ lại quấn lấy Chử Đình, theo quy tắc sẽ bị nhốt vào Trại Trừng Phạt. Nhưng mỗi ngày có vô số đám say mê nhan sắc cũng như người hâm mộ của cô ả vào kênh trực tiếp này, không phải vì Chử Đình đáng thương, hoặc là nói không thèm nhìn Chử Đình cái gì sất. Đôi mắt của họ dính vào khuôn mặt của quỷ nữ, cuồng nhiệt khen ngợi cô ả giống như chuyện cô ả phạm tội là điều chẳng đáng đề cập đến.

Thật sao? Cô ả xinh đẹp tới nỗi anh bằng lòng để ả giết à?

Chử Kiệt nhìn đám bão bình luận kia. Cậu đã tưởng tượng vô số lần, nếu như có thể để cho bọn họ thật sự nếm được nỗi đau của chị thì tốt rồi, lúc đó bị quỷ nữ kia cắt đứt tay chân, cầm dao cắt máu thịt, bọn họ thật sự còn có vui vẻ nổi sao? Thật sự còn cảm thấy ả đẹp như vậy sao? Vẫn còn mãi là fan trung thành à?

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.