Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 154: Kết cục (hết)



- -------------

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ả đã tức giận chẳng thôi với hoàn cảnh cực kỳ bất công này, nhưng nhanh chóng thấy được tương lai trong Mắt Vũ Trụ thì sắc mặt của ả cũng hòa hoãn đôi phần.

Ả thấy mình ngồi trên ngôi đền trong tương lai, nhóm Tổng lãnh Thiên Thần thánh khiết quỳ gối làm lễ với ả trong khi ả cầm Quyền Trượng Sáng Thế đầy tao nhã và uy nghi.

Trong tương lai ả sẽ trở thành Thần Sáng Thế.

Nếu sự tồn tại của ả là để kế vị Thần Sáng Thế, cũng không phải là không thể tha thứ cho sự vô danh hiện tại.

Ả vui vẻ rời khỏi Đền Sáng Thế.

Ả không nhìn thấy bóng dáng của Thần Sáng Thế xuất hiện trong đền thần phía sau, Thần nhìn bóng lưng của ả rồi lại nhìn hồ nước bạc một hồi lâu mới rời đi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Irina tự cho mình là người kế nhiệm Thần Sáng Thế tương lai, tất nhiên, ả nào có thốt ra vì sợ chuyện mình lẻn vào đền bị Thần Sáng Thế biết, hơn nữa bị trách thì ngại lắm. Cho nên ả chỉ lén vui mừng trong lòng.

Tại sao Thần Sáng Thế lại ngã xuống? Nghi ngờ này lóe lên trong đầu ả mà ả nào có màng tới. Dù cho Thần Sáng Thế đối xử với ả như một người cha, nhưng ả vẫn thấy vui sướng vì mình sẽ trở thành Thần Sáng Thế và cứ mong chờ ngày này tới.

Thế là mong đợi hàng chục ngàn năm, ả cũng lớn lên. Ả nhìn vào gương, cảm thấy dáng dấp mình trông giống thật như những gì mình nhìn thấy từ Đôi Mắt Vũ Trụ.

Ngày ả mong đợi cuối cùng cũng đến.

“Tôi sắp chết.” Ngày hôm đó, Thần Sáng Thế bảo. Mặc dù ông ta vẫn trông rất tốt, chẳng giống cái dạng sẽ chết đi.

“Thật sao?” Ả trông mong nhìn ông ta. Chẳng lẽ là bởi vì Thần Của Cái Chết sao? Cách đây không lâu, Thần Của Cái Chết đột nhiên chạy tới mang đi tin tức của Thần Sáng Thế, mọi người trong Miền Bất Tử đều biết, chẳng lẽ Thần Của Cái Chết đã làm gì ông ta à?

Thần Sáng Thế nhìn chằm chằm vào ả trong chốc lát rồi hạ mắt xuống. Khoảnh khắc đó, Irina cảm thấy dường như ông ta thất vọng, nhưng ả không hiểu tại sao ông ta lại như thế.

“Đúng vậy.”

“Vậy vậy vậy cháu phải làm gì? Cháu có cần chuẩn bị gì không? Quá đột ngột, cháu lo lắm…” Irina kích động khôn cùng.

“Cháu căng thẳng cái gì?”

“Cháu đã biết chú muốn truyền thần cách cho cháu rồi!” Cuối cùng ả cũng nói ra, chuyện tới nước này chẳng cần ngại gì nữa.

“Không có.” Thần Sáng Thế nói trong lạnh lùng.

“Cái gì? Chú còn muốn gạt cháu?”

“Tôi chưa bao giờ nói rằng mình sẽ truyền thần cách lại cho cháu, tôi đã chọn người khác rồi.”

Irina biến sắc: “Ý chú là sao? Rõ ràng cháu thấy nó trong Mắt Vũ Trụ...”

“Dù cháu có thấy cái gì, nó sẽ không trở thành sự thật.”

Thần Sáng Thế đã đối xử với ả gần như là cầu sao được vậy, có thể gọi là nuông chiều, chưa bao giờ có lúc khắc nghiệt và lạnh lùng như vậy. Irina đã bị sốc kinh khủng, kế đó là nỗi tức giận.

“Cháu thấy mình mới là Thần Sáng Thế mới! Là cháu! Cháu được sinh ra là để trở nên vĩ đại! Ngoại trừ cháu, chú còn muốn cho ai thần cách?!”

Thần Sáng Thế chưa hề nói cho ai, ông ta chỉ đứng lên và nhìn ả với một cái nhìn lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Cháu không xứng đáng trở thành một vị Thần Sáng Thế. Cháu cũng không được sinh ra để trở nên vĩ đại, cháu chỉ là một sản phẩm ngoài ý muốn mà thôi.”

Cháu không xứng đáng...

Cháu không xứng đáng...

Cháu không xứng đáng...

Kể từ ngày biết mình làm sao được sinh ra, ghen tị với Thần Sáng Thế và Thần Của Cái Chết, cảm giác giác nhục nhã như bị trêu chọc, rồi này thì cơn tàn độc bốc lên, ả bùng lên như như một ngọn núi lửa phun trào lúc này. Ả hiếm khi không mất bình tĩnh, cứ thế tĩnh trí gật đầu, quay người và rời đi.

Ngày hôm sau, ả khóc và cầu xin ông ta đến thăm ả, rồi nhào vào lòng ông ta khóc thút thít giống như đứa con gái nhỏ bị uất ức, cầu xin ông ta tha thứ cho sự thô lỗ của ả. Thần Sáng Thế không đề phòng ả, thế là một con dao găm đâm đã đâm vào trái tim ông ta mà chẳng tiếc thương gì.

Ả dẹp đi bộ dáng nhu nhược đáng thương vừa rồi, ánh mắt ác độc, biểu hiện hung tàng: “Tôi không xứng đúng không? Tôi nên được mới đúng! Thứ này vốn thuộc về tôi!”

Thần Sáng Thế lộ ra một ánh mắt thất vọng đến cùng cực, tựa như vì Irina nhưng lại nhường như không nhắm vào cô ả.

Muốn giết vị Chủ Thần mạnh nhất gần như là chuyện không thể, chỉ có một cách đó là dùng chính xương cốt của Thần để giết đi máu thịt. Irina là một thần hoang dã nhỏ bé không có thần cách, đối với một số sinh vật độc ác là thứ đại bổ để mình lên cấp. Irina cầu xin Thần Sáng Thế cho ả một thứ gì đấy để tự bảo vệ mình, vì vậy Thần Sáng Thế đã cho ả con dao găm này, nó được làm bằng xương bàn tay của chính ông ta.

Bây giờ, con dao găm này dễ như trở bàn tay đi qua cơ thể kim loại không phá hủy nổi ấy, đâm thẳng vào trái tim của Thần Sáng Thế. Trên con dao đã bao phủ bởi đủ loại chất độc nghe đâu sẽ giết được thần mà ả tập hợp được từ trận doanh ác độc.

Ả đã thành công. Thần Sáng Thế bị ả gi3t ch3t và ả moi thần cách ra khỏi cơ thể ông ta. Thế nhưng ả lại thấy có chút bất an. Hình như Thần Sáng Thế chết hơi dễ dàng, ánh mắt của ông ta chẳng tỏ vẻ gặp chuyện ngoài ý muốn gì, dường như đã sớm dự đoán được ả sẽ làm thế và ông ta cứ để mặc cho ả làm.

Irina thuận lợi trở thành Thần Sáng Thế mới, tuyên bố với bên ngoài rằng Thần Sáng Thế tự nguyện ngã xuống và giao thần cách cho ả. Lý do này rất dễ dàng được chấp nhận, dù sao nếu không phải là tự nguyện, ai mà giết được Thần Sáng Thế rồi cướp đi thần cách đây? Hơn nữa còn là dạng không có chút động tĩnh nào, lặng lẽ ngã xuống.

Các Thiên Thần của đền thần đau buồn đến tột cùng, thậm chí còn có mấy người buồn bã tới mức chết đi. Mấy người còn lại sau một thời gian thì tự điều chỉnh tâm lý của mình và cúi đầu với ả. Nhiệm vụ của những Thiên Thần này khi được sinh ra là phục vụ Thần Sáng Thế, dù Thần Sáng Thế có là ai.

Đó là sự khác biệt giữa Thần Sáng Thế và Thần Của Cái Chết, Thần Sáng Thế sẽ không yêu cầu Thiên Thần chết theo mình, còn cái chết của Thần Của Cái Chết sẽ làm Tử Thần tiêu vong.

Sự bất an trong lòng đã thúc đẩy Irina tìm kiếm dấu vết để lại xung quanh, và ai là người thừa kế của Thần Sáng Thế? Nó có đe dọa ả được không? Có phải Thần Sáng Thế đã đụng chạm cái gì? Vẫn phải giết mới an tâm.

Chẳng bao lâu ả tìm thấy hai điều bất thường: Thần Sáng Thế đã từng tạo ra một hệ thống Chúa Tể nhưng đã bị mất. Và khi ông ta gặp Thần Của Cái Chết, ông ta đã đi đến một thế giới của con người và gặp một nhân loại.

Tin tức này được ả biết từ chỗ Người Lùn Thời Không, Người Lùn Thời Không này cứ một mực gửi hoa và thư cho nhân loại vì Thần Của Cái Chết. Mặc dù Thần Của Cái Chết bảo nó không được phép nói với bất cứ ai, nhưng trước mắt là Thần Sáng Thế đó, vị Thần Sáng Thế mà tất cả các sinh vật đều yêu thích. Thế là Người Lùn Thời Không không ngần ngại nói ra điều này.

Mặc kệ Giang Tinh Chước có phải là người thừa kế theo ý định của Thần Sáng Thế hay không, tại thời điểm này con nhỏ đó phải chết. Thừa dịp Thần Của Cái Chết đang ngủ, ả không ngần ngại đến thế giới của Giang Tinh Chước.

Ngày đó thảm họa xảy ra, trăm họ lầm than, bất kỳ sinh mệnh nào k3u rênh cũng không có được chút thương hại gì. Bao gồm cả Giang Tinh Chước, không còn sự sống nào trên hành tinh này, mỗi cuốn sách bị đốt cháy hầu như chẳng còn gì, toàn bộ nền văn minh triệt để mất khỏi vũ trụ.

Kỳ diệu là sau cái chết của thế giới ấy, ả cảm thấy thoải mái thật. Xem ra ả đã giết đúng, người thừa kế được Thần Sáng Thế nhắm vào chính là người đó.

Nhưng lòng trả thù của ả rất mạnh mẽ, lòng hận thù cũng có thể kéo dài trong một thời gian rất láu. Chỉ làm như thế đúng là khó làm tan đi nỗi hận thù trong long ả. Ả kết luận Thần Sáng Thế chế tạo hệ thống Chúa Tể là để kiểm tra Giang Tinh Chước, nếu không, loại sản phẩm tà ác chỉ hấp thu năng lượng tiêu cực này không phải là thứ Thần Sáng Thế lúc rỗi rãi đi làm.

“Thế mà cảm thấy chỉ là một nhân loại còn thích hợp làm Thần Sáng Thế hơn tôi, đùa giỡn cái gì! Tôi sẽ cho ông biết ông lố bịch cỡ nào! Chỉ là nhân loại, chỉ là nhân loại…”

Ả vừa mắng vừa tạo ra một số hệ thống Chúa Tể theo lời kể lại của Thiên Thần.

“Mặc dù không biết có ý định gì nhưng nếu là điều Thần Sáng Thế tiền nhiệm làm chưa xong, ta sẽ thay ông ta để tiếp tục. Có lẽ sau đó, chúng ta có thể biết ý định của ông ta, có lẽ cũng biết nguyên nhân ông ta tử vong.” Ả nói với Tổng lãnh Thiên Thần u sầu. Trong đôi mắt vui mừng của Tổng lãnh Thiên Thần, ả vung từng cái hệ thống Chúa Tể này vào xuống từng nhân gian.

Như ả đã hình dung, mỗi con người có được hệ thống Chúa Tể đã bị cái hệ thống này làm ô nhiễm thành thứ gì đấy méo mó. Có được thứ này mà xứng làm Thần Sáng Thế?

“Mắt ông đúng là bị mù.” Ả cười, không chỉ muốn một mình mình cười mà ả còn mời các vị thần khác tới để chế giễu. Dẫu đám thần đó không biết chân tướng nhưng nhìn bọn họ cười, ả đã thấy thoải mái.

Nhưng ả thật không ngờ, Giang Tinh Chước vốn đã chết lại không biết vì sao còn sống. Lần này Thần Của Cái Chết còn theo sát bên cạnh nó làm ả nôn nóng chẳng thôi mà lại chẳng có chỗ xuống tay.

Càng làm cho ả không ngờ tới chính là ả từng ngày yếu đi, bởi vậy trước đó mới không thể xuất hiện ngay, thừa dịp mình còn có năng lực có thể gi3t ch3t Giang Tinh Chước vào ngay thời điểm mình còn chống lại Thần Của Cái Chết được.

Hiện tại cho thấy Thần Sáng Thế sai toàn bộ! Đồ chết tiệt, ông ta cứ ghê tởm ả à? Rốt cuộc ả kém nhân loại kia chỗ nào? Rõ ràng ả được sinh ra trở nên vĩ đại. Rõ ràng ả hẳn là có được thần cách tối cao cùng cấp bậc với bọn họ, được chúng thần quỳ chào, có được tín ngưỡng của tất cả sinh linh! Thay vì tranh giành một thứ đồ với một con người nhỏ bé!!

Tay vịn đột nhiên bị bóp nát, Tổng lãnh Thiên Thần nhìn qua trong sự ngạc nhiên. Nhìn thấy nữ Thần Sáng Thế tao nhã ôn hòa này lộ ra sắc mặt khó coi chưa từng thấy trước đây.

“Chủ nhân?”

“Thần Của Cái Chết có bị thương không?” Ả hỏi.

Tổng lãnh Thiên Thần: “Một chút. Chỉ có Ngài là một vị thần có thể gây thương tích nặng cho Thần Của Cái Chết.”

Irina đứng dậy và có thêm một con dao găm trên tay. Đó là chính là con dao đã gi3t ch3t vị Thần Sáng Thế tiền nhiệm. Thần Sáng Thế và Thần Của Cái Chết là anh em sinh đôi, con dao này gi3t ch3t được Thần Sáng Thế, hiển nhiên cũng có thể gi3t ch3t Thần Của Cái Chết.

Tổng lãnh Thiên Thần nhìn vào con dao găm trên tay ả thì thấy đôi chút hoang mang. Anh ta ngửi thấy hơi thở của chủ nhân cũ của mình ở trên đó, mà lại là dạng hơi thở rất mạnh mẽ.

Ánh mắt của ả nhìn chằm chằm vào chiến trường phía trước, hơi thở chết chóc của Thần Của Cái Chết không ngừng khuếch tán, một số lượng lớn binh lính nhỏ vừa tới gần đã biến thành bộ dáng như hài cốt, chỉ có thần cấp cao mới có năng lực tiếp xúc với anh trong một đoạn thời gian.

Đáp lại lời kêu gọi có hàng trăm thần cấp cao, từng người một bị Thần Của Cái Chết đánh chết hoặc bị thương nặng và chạy trốn. Thần Của Cái Chết vẫn luôn ở trong trạng thái cuồng nộ, anh nhất định phải giết Thần Sáng Thế này.

Đi qua vô số thi thể, mái tóc đen của Thần Của Cái Chết bay múa, đôi mắt màu xanh bịt kím một lớp màu máu. Phía sau anh, vong linh và Tử Thần gào thét không ngừng, giống như một đám đi khỏi địa ngục để đòi mạng.

Song, bọn họ lại khủng khiếp hơn những thứ trong địa ngục.

Bây giờ chỉ còn lại Thần Sáng Thế và quân đội của ả có thể chống lại Thần Của Cái Chết.

Đằng sau Irina là những Thiên Thần xinh đẹp, với những đôi cánh chim tuyết trắng thánh thiện, toàn thân là ánh sáng thần thánh, ngay cả áo giáp bạc cũng rất tinh tế. Họ không biết lý do tại sao lại khai chiến với Thần Của Cái Chết mà cũng chẳng cần phải biết. Chỗ mà thanh kiếm của Thần Sáng Thế chỉ chính là nơi trái tim của họ hướng tới.

Irina bước về phía trước, hơi giơ tay lên.

Các chiến binh Thiên Thần đằng sau đã nắm chặt vũ khí trên tay, căng cơ bắp, chờ đợi chủ nhân gửi tín hiệu là cùng giết sang với ả.

Ấy vậy, Irina lại làm ra một cử chỉ khác. Tổng lãnh Thiên Thần hơi sững sờ, lại lập tức không ngần ngại mang theo các Thiên Thần giết tới.

Irina đứng ngay tại chỗ, các Thiên Thần đằng sau ả nhanh chóng tuông ra từ bên cạnh, bên trên đầu ả. Họ biến thành bóng hình màu trắng, đụng cùng một chỗ với đội quân âm u của Thần Của Cái Chết.

Hai đội quân giết nhau cùng một nơi.

Nhưng những Thiên Thần này hoàn toàn không phải là đối thủ của Thần Của Cái Chết, Thần Của Cái Chết như xé giấy, xé ra một con đường từ giữa mảng tuyết trắng thánh khiết và lao về phía Irina.

Irina âm thầm cắn răng, đám Thiên Thần này thế mà hoàn toàn vô dụng với Thần Của Cái Chết.

Ả phải ngay lập tức sử dụng sức mạnh của Thần Sáng Thế, ánh sáng thánh thiện chói lòa va chạm với ánh sáng màu đen hù. Không khí xung quanh trong nháy mắt tung ra từng vòng từng vòng gợn sóng, toàn bộ vũ trụ bị ảnh hưởng.

Irina rõ ràng cảm thấy mình không mạnh như Thần Của Cái Chết, bởi vì chỉ cần nhận được một đòn này mà ả đã cảm thấy rất tốn sức. Tại sao, đến cùng là tại sao? Thần cách Thần Sáng Thế chẳng thể yếu đuối như vậy, nếu như nhỏ yếu là thế, ông ta đã bị các vị thần khác gi3t ch3t cướp lấy thần cách từ lâu!

“Anh không muốn biết Giang Tinh Chước đã đi đâu sao?” Irina lên tiếng.

Cuộc tấn công của Thần Của Cái Chết đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào ả: “Cô ấy ở đâu.”

“Xa ở chân trời, gần trước mắt.” Irina nhìn về phía sau lưng anh.

Thần Của Cái Chết lập tức quay đầu.

Trên tay Irina đột nhiên xuất hiện thêm con dao giết Thần, đâm thật mạnh vào giữa lưng Thần Của Cái Chết.

Nhưng lại đâm vào khoảng không bởi lẽ Thần Của Cái Chết sớm chẳng còn đứng tại chỗ. Anh đứng cách đó mười thước, cẩn thận nhìn Giang Tinh Chước.

Cái gì? Irina giương mắt đuổi theo và đồng tử biến đổi. Thế mà Giang Tinh Chước thật sự ở đây!

“Tinh Tinh.” Thần Của Cái Chết cách nửa mét khẩn trương dò xét Giang Tinh Chước từ trên xuống dưới, tình cảm xao động làm anh rất muốn ôm chặt cục cưng từng biến mất và nay tìm lại được. Song, anh nhớ kỹ thân phận của mình nên nào có dám đụng vào Giang Tinh Chước. Lúc này anh không mặc bất kỳ bộ quần áo bảo hộ nào.

“Em không sao.” Giang Tinh Chước cũng muốn ôm bạn trai đáng yêu lắm, nhưng bây giờ không phải lúc.

Giang Tinh Chước nhìn về phía Irina. Irina hoảng loạn và cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.

Các Thiên Thần có mối quan hệ đặc biệt với Thần Sáng Thế là những người đầu tiên nhận thấy có chuyện không đúng. Sự chú ý của họ ngay lập tức bị phân tán và ngẩng đầu trong nỗi ngạc nhiên.

Giang Tinh Chước hạ mắt nhìn một cái, bảo: “Dừng lại nào.”

Mặc dù không ra lệnh cho anh nhưng Thần Của Cái Chết nghe theo lời bạn gái mình lắm. Anh ngay lập tức truyền đạt ý muốn đình chiến cho đội quân của mình.

Đại quân vong linh và Tử Thần đang hùng hổ đã dừng lại.

Các Thiên Thần mờ mịt đứng tại chỗ, đôi mắt của họ cứ đưa tới lui giữa Irina và Giang Tinh Chước. Tại sao... Tại sao có hai vị Thần Sáng Thế?

Họ nhận ra Thần Sáng Thế không phải dựa vào khuôn mặt mà nhờ vào thần cách. Dẫu gì có rất nhiều vị thần có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn, thần cách tựa thẻ căn cước và giấy chứng nhận tư cách của Thần. Song, thật quái đản, hiện tại trên người Irina và Giang Tinh Chước đều có thần cách Thần Sáng Thế.

Irina cũng kịp phản ứng, sắc mặt ả đột nhiên thay đổi, không thể duy trì tư thế tao nhã thường ngày: “Sao mày dám mạo danh tao! Lá gan thật lớn!”

“Ồ? Là tôi mạo danh cô à?” Giang Tinh Chước mỉm cười nói.

Irina cảm thấy đôi mắt của Giang Tinh Chước như có thể nhìn thấu tất cả, lại như đang cười nhạo ả. Bị một con người nhỏ bé coi thường, ả phẫn nộ không thôi và tung một cú đánh về phía Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước ngăn cản Thần Của Cái Chết, cô đưa tay đáp trả. Trong nháy mắt, hai tia sáng va chạm với nhau, một cái thì thánh khiết sáng chói, một cái thì so ra lại trông xám xịt yếu ớt. Và trong nháy mắt, ánh sáng ảm đạm đã bị nuốt chửng và cái còn lại lao về phía Irina.

Irina bị đánh bay ra ngoài, cùng lúc đó, thần cách trong cơ thể ả cứ như pha lê mỏng manh rơi xuống đất, nó bể nát.

Mặt Irina tái mét, cái gì! Không đời nào! Không đời nào!

Ả lấy thần cách ra và thấy từng mảnh vỡ. Ả hoảng hốt, thần cách Thần Sáng Thế của ả, bị vỡ??... Không, đó là giả, thần cách Thần Sáng Thế của ả là đồ giả! Ả đã bị lừa, Thần Sáng Thế đã lừa dối ả, ông ta đã tính kỹ từ lâu!

Irina hận đến nỗi đôi mắt gần như chảy ra lòng lệ máu, từ từ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước. Ả gào lên như có chút điên cuồng: “Trả lại thần cách đây! Đó là của tao, của tao!”

“Ai từng nói là của cô?” Giang Tinh Chước chậm rãi đi về phía ả, “Có cần tôi nhắc cho cô không?”

Giang Tinh Chước khẽ nhúc nhích ngón tay, một lá bài xoay tròn mở ra trong không trung, Thần Sáng Thế tiền nhiệm và Irina xuất hiện ở trên. Thần Sáng Thế nói Irina không xứng đáng trở thành Thần Sáng Thế, Irina gi3t ch3t Thần Sáng Thế cướp đi thần cách. Hình ảnh được chiếu rõ nét ở trên.

Các Thiên Thần sẽ thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ do Đấng Tạo Hóa ban cho, trung thành với mỗi đời Thần Sáng Thế. Nhưng họ cũng có tình cảm, cũng biết thiên vị. Không thể nghi ngờ gì, bọn họ yêu Thần Sáng Thế tiền nhiện, đó là chủ nhân đầu tiên của họ và là Thần đã tạo ra họ.

Bấy giờ bọn họ rốt cuộc mới biết chân tướng, hóa ra Thần không tự sát, Ngài ấy bị kẻ tiểu nhân đê hèn này gi3t ch3t!

Những giọt nước mắt bi thương tràn bờ mi, họ nhìn lăm lăm vào Irina một cách thù hận.

Irina không hối tiếc mà hét um lên: “Do ông ta đáng đời! Đó chính là kết quả ông ta lừa gạt tao! Thần cách Thần Sáng Thế vốn nên thuộc về tao, thậm chí lạng quạng sao chính là dựa vào tao để cướp nó đi. Cho nên ông ta mới đối xử với tao tốt như vậy! Tao lấy lại những gì thuộc về mình có gì sai? Nhưng ông ta lại lừa gạt tao, tính kế tao, hèn hạ, vô sỉ!”

Giang Tinh Chước nhìn Irina bằng ánh mắt thương xót, khóe miệng lại có ý cười trào phúng.

Irina mắng Thần Sáng Thế xong còn chưa đủ, ả trừng mắt nhìn Thần Của Cái Chết tiếp tục mắng: “Chắc chắn anh cũng biết chân tướng đúng không, anh cũng biết thân phận của tôi đúng không! Anh và Thần Sáng Thế là cá mè một lứa, tất cả đều muốn giết tôi, che giấu danh tính của tôi! Đúng không anh trai tốt bụng của tôi!”

Cuối cùng Irina đã nói ra, ả cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Ả muốn cho các vị thần biết ả cao quý, ả muốn lấy được đãi ngộ mà mình vốn nên có!

Quả nhiên các Thiên Thần rất khiếp sợ.

Cằm Tiểu Giáp rơi xuống đất, nó nhanh chóng cầm lên rồi nhìn về phía Tiểu Ất: “Này này, cô ta vừa nói gì? Cô ta gọi chủ nhân "anh trai tốt"? Chủ nhân và cô ta chung chạ?”

Tiểu Ất: “... Cô ta nói rằng chủ nhân và Thần Sáng Thế đời thứ nhất là anh trai của cô ta.”

Biểu cảm của Tiểu Giáp bình tĩnh trong chớp mắt rồi lại kinh hãi: “Cái gì? Loại thần hoang dã yếu như gà này? Cô ta xứng à?”

Giang Tinh Chước nhìn về phía Thần Của Cái Chết.

Thần Của Cái Chết có vẻ mặt đờ đẫn, đầu đầy dấu chấm hỏi. Anh gặp ánh nhìn của Giang Tinh Chước thì càng thêm hoang mang, nghiêng đầu một chút.

Phản ứng của Thần Của Cái Chết khiến Irina cảm thấy xấu hổ đôi chút, ả nổi đóa bảo: “Đừng cố giả ngu, tôi đã biết sự thật, tôi thấy trong Mắt Vũ Trụ! Tôi và các anh được vũ trụ thai nghén ra cùng một chỗ, tôi cũng là vị thần lâu đời nhất, tôi cũng là thần tối cao!”

Thần Của Cái Chết:??

“Phụt.”

Irina trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước.

“Nếu cô đã không thấy cẩn thận, chúng ta hãy xem nó lại một lần nữa.” Giang Tinh Chước nói. Hình ảnh trên thẻ đã thay đổi.

Đó là hình dáng thuở ban đầu của vũ trụ, một vùng hoang vắng, chỉ có một số hành tinh nhỏ không có sinh mệnh và thiên thạch. Bởi vì không có trật tự, những hành tinh nhỏ và thiên thạch này không ngừng va chạm, phát nổ.

Tại thời điểm này, vũ trụ hoang vắng đã sinh ra các quy tắc, một tia sáng xuất hiện, sau hàng chục tỷ năm thai nghén, Thần Sáng Thế và Thần Của Cái Chết đã được sinh ra. Họ xuất hiện từ ánh sáng, vừa sinh ra là có bộ dáng của người trưởng thành, song, ở giữa họ lại có một cái bóng khác mờ mờ lóe lên, cứ như là ảo giác.

“Đó là tao!” Irina xúc động nói, “Thấy không! Tao cũng là vũ trụ thai nghén ra, tao cũng là thần tối cao!”

“Nhìn lại một lần nữa.” Giang Tinh Chước làm chậm tốc độ.

Thế là nhiều người có thể thấy rằng khi ánh sáng xuất hiện, có một viên thiên thạch đã trộn lẫn vào trong đó. Chờ ánh sáng hóa thành Thần Sáng Thế và Thần Của Cái Chết, cái bóng đó nhấp nháy biến mất cùng với thiên thạch và bay ra ngoài.

Khi vũ trụ sinh ra quy luật sinh tử, một thiên thạch nhỏ vô tình bay vào vành đai thai nghén, nhận được một cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Từ thiên thạch vô hồn, nó biến thành một thiên thạch có được thần hồn; hàng chục tỷ năm sau, từ thiên thạch lại biến thành một vị thần hoang dã.

Thiên thạch đó trông rất tầm thường, thế nhưng Thần Sáng Thế đã thấy được tương lai, thấy được thiên thạch này sẽ làm anh ta ngã xuống và cướp lấy thần cách Thần Sáng Thế, làm cho vũ trụ lộn xộn, sinh linh lầm than, vô số thế giới bị phá hủy. Chỉ vì cô ả tự nhận mình đã bị đối xử bất công, giống như một đứa trẻ khác bị mẹ lạnh nhạt, nó muốn trả thù.

Xưa nay Thần Của Cái Chết không biết chuyện này bởi lẽ ả chỉ là một viên thiên thạch nhỏ mà thôi, ả sẽ tiếp tục lang thang trong vũ trụ trong cái chớp mắt.

Có lẽ tháng ngày trôi qua thật tẻ nhạt hoặc xuất phát từ nỗi thật lòng, cảm thấy thương hại cho một hòn đá cô đơn tự coi mình có gia đình, Thần Sáng Thế đã nhận nuôi ả sau khi thiên thạch trở thành con người. Anh ta cho ả gia đình, cho ả chở che và tình yêu, hy vọng có thể thay đổi tương lai.

Nói như vậy, tương lai có thể thay đổi.

Nhưng cuối cùng Thần Sáng Thế thấy mình sai, hòn đá không có tim, cho dù ả có bao nhiêu tình yêu, ả vẫn không thay đổi bản chất ích kỷ và tham tàng.

Quanh đi quẩn lại, tương lai mà Mắt Vũ Trụ cho thấy sẽ không thay đổi, và Thần Sáng Thế cảm thấy thất vọng. Hòn đá không có tình cảm với anh ta trong khi anh ta lại thật sự đổ tình cảm mình vào ả, anh muốn cho ả một cơ hội.

Thần Sáng Thế đặt thần cách chân chính trong hệ thống Chúa Tể, giấu nó trong vực thẳm. Kế đó anh ta tạo ra một thần cách giả, thần cách giả sẽ giống như đồ thật trong một thời gian ngắn, ngay cả Thần Của Cái Chết cũng không thể dễ dàng xác định nó có phải hàng thật hay không. Nó có thể duy trì quy luật vận chuyển với thời gian ngắn ngủi, không cho sinh tử mất cân bằng.

Thế là sự tình lại biến thành bộ dáng bây giờ.

“Cô chỉ là một viên thiên thạch, vô tình có được kỳ ngộ, thu được sức mạnh, có được sự tiến hóa.” Giang Tinh Chước tàn nhẫn vạch trần sự thật, “Cô không phải là con của vũ trụ, lấy đâu ra thần cách tối cao?”

Irina bày ra biểu hiện méo mó, sắc mặt đỏ bừng, cứ mãi ngụy biện: “Ngay cả khi tao là một hòn đá, tao có được sinh mệnh vì vũ trụ! Tao là người Ngài đã thai nghén ra, xứng đáng được đối xử công bằng!”

Giang Tinh bật cười: “Có một loài chim, xưa nay đẻ trưng nhưng không bao giờ tự làm tổ mà vào tổ của động vật khác và đẩy trứng của chúng xuống, sinh trứng của mình trong tổ người ta, để cho cha mẹ khác đến ấp trứng và nuôi con cho mình. Nghe có phải đôi phần khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau với chuyện cô từng kinh qua? Cô chính là quả trứng rơi vào tổ của người khác, được ấp cho nở ra, có được cuộc sống, mà vẫn yêu cầu con chim kia phải đối xử với mình như con ruột của nó, nếu không sẽ giết con ruột của người ta. Cô có cảm thấy thái quá không?”

Irina nắm chặt tay, đột nhiên di chuyển. Ả quay lại và rời đi, ôm lòng trốn thoát.

Tuy nhiên áp lực ngàn cân bỗng nhiên d3 xuống làm ả nằm sấp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Một đôi chân xuất hiện trước mặt ả, ả gắng gượng ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đen thẫm của Giang Tinh Chước. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt xông lên đầu, ả bắt đầu cầu xin sự tha thứ.

“Đừng giết tôi! Nể mặt Thần Sáng Thế, ông ấy rất yêu tôi, ông ấy không muốn tôi chết!”

“Không. Cô đã mất đi người yêu thương mình nhất trong vũ trụ này.” Giang Tinh Chước nhìn ả và nói, “Thần Sáng Thế bây giờ là tôi.”

Irina mờ mịt trong nháy mắt, trái tim lạnh lẽo cứng rắn lại có một loại cảm giác nhoi nhói xa lạ.

Giang Tinh Chước ra tay chẳng chút do dự.

Irina bị rút ra một sợi thần hồn trong tiếng kêu thảm, cơ thể của ả đổ ập xuống, dần dần trở lại thành một hòn đá. Thần hồn vẫn còn có ý thức, ả hoảng sợ nhìn xem một màn này và liều mạng đấu tranh trong vô ích.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của ả, Giang Tinh Chước ném hòn đá vào vũ trụ.

“Bây giờ, ai về chỗ nấy.” Giang Tinh Chước nói với ả, “Vĩnh biệt.”

Một sợi thần hồn này đã tan thành mây khói.

Chiến tranh kết thúc, chân tướng Thần Sáng Thế thế đời đầu ngã xuống đã bị vạch trần, một đời Thần Sáng Thế chân chính mới về đúng vị trí.

Các Thiên Thần thu lại nỗi buồn, dần dần quỳ gối, bày tỏ sự đầu hàng và chấp nhận với chủ nhân mới.

...

Trong thế giới nhỏ bé của Giang Tinh Chước, các tín đồ đang lo lắng cuối cùng đã cảm nhận được sự tồn tại của Chúa một lần nữa. Nguy cơ đã được giải quyết, thậm chí Thần còn mạnh mẽ hơn. Bọn họ cảm động tới mức rơi nước mắt, tự suy diễn tình tiết vì cứu nhân loại mà Giang Tinh Chước một lần nữa chiến đấu với Thần giả và Ác Thần ra sao, trải qua nguy cơ sống chết thế nào, nhưng cuối cùng đã thu được thắng lợi anh dũng.

Họ vui mừng quá đỗi, quyết định tổ chức lễ lớn để cầu phúc với Chúa và truyền đạt tình yêu thương của họ dành cho Chúa.

Codd là người duy nhất biết được sự thật thì bày ra vẻ mặt khiếp sợ. Mặc dù gã đã biết Giang Tinh Chước muốn đối địch với nữ Thần Sáng Thế từ lâu, thậm chí còn đứng về phía cô mở ra một trận đánh cược. Tuy nhiên gã nào ngờ được kết quả đánh cuộc lại nhanh có như vậy, hơn nữa ngay cả một trận thua mà cũng không có, có được chiến thắng lớn nhất ngay lập tức.

... Nổ quá nhiều tiền. Siêu giải thưởng đấy!

Gã cười ha ha.

Mãi cho tới lúc một cái gối bị ném ra và đập vào mặt gã.

“Á, đánh thức em à? Vợ.”

...

Trong thế giới ban đầu, Tô Nại đã trên 50 mà trông vẫn trẻ đang đánh cờ vui vẻ với Bạch Vũ, người vẫn còn khoác lên mình áo choàng đỏ giống thời còn trẻ.

Cảm ứng đặc thù làm Bạch Vũ ném quân cờ.

Ngay sau đó, Thiên Thần đến đây, chúc phúc lành cho mọi người trên thế giới này. Thế là tín đồ nhanh chóng biết rằng Chúa của họ đã trở thành Thần Sáng Thế vĩ đại.

Tô Nại, người vẫn còn hoài nghi thân phận của Giang Tinh Chước tới tận bây giờ, đánh rơi quân cờ trên tay.

Bạch Vũ lộ ra nụ cười chiến thắng: “Đây đúng là rõ ràng là lần thứ nhất thất bại của người từng phụ trách Tòa 0 rồi.”

Tô Nại lộ ra cười khổ: “Thất bại thảm hại. Còn áo choàng đỏ không?”

“Hahahaha, tất nhiên.”

...

Miền Bất Tử là địa bàn của Thần Sáng Thế, cũng giống như Chốn Tịch Liêu là địa bàn của Thần Của Cái Chết.

Nhưng Miền Bất Tử rất sôi động, tất cả các chủng tộc được phép sinh hoạt ở đây, và cấm hết thảy các cuộc đấu tranh và hành vi phạm tội.

Đền Sáng Thế ở nơi cao nhất của Miền Bất Tử, tất cả các sinh vật nhìn lên là thấy ngay ngôi đền thiên liêng tráng lệ, có những đám mây trắng lượn lờ xung quanh. Bất cứ ai nhìn chưa tới 2 giây là sẽ cung kính cúi đầu.

Con quỷ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cúi đầu với sự tôn kính. Sau một thời gian lại không nhịn được ngẩng đầu lên, kế đó lại cung kính cúi đầu.

“Mày đang làm gì thế?” Con ma thấy lạ bèn hỏi.

Lần này đến lượt ác quỷ lộ ra biểu hiện kín như bưng.

Người ngây thơ đó mới chính là Nữ Thần Sáng Thế quay lại vị trí vốn có. Khi nó và những sinh vật khác ở Miền Bất Tử quỳ chào đã nhìn thấy khuôn mặt của Giang Tinh Chước.

Đôi mắt màu vàng suýt nữa nổ tung. Đó là cô ấy! Vậy mà nó từng có ý đồ ăn hết linh hồn của nữ thần, đúng là quỷ lớn gan!! Nội tâm nó rung sợ, còn tưởng rằng bị thu lại tính sổ, kết quả lại chả có làm trái tim nó dần dần tĩnh lại trong l0ng nguc.

Lập tức một loại cảm giác vinh hạnh dâng lên trong lòng, nó nhất định là ác quỷ duy nhất trong vũ trụ này từng tiếp xúc với Thần Sáng Thế tối cao ở cự ly gần như vậy, trước không có ai mà sau này cũng không có người! Thậm chí, liệu nó có phải là một trong những mắt xích khiến cô trở thành nữ Thần Sáng Thế không?

Ác quỷ đắc ý tưởng tượng nhưng nào có biết thật sự như những gì nó nghĩ.

Hệ thống Chúa Tể được đưa vào vực thẳm, dẫn dụ một con quỷ vực sâu yếu đuối nhặt lên, đi kéo lấy linh hồn của con người đã chết nhưng chưa tiêu tan trở thành chất dinh dưỡng của vũ trụ. Cuối cùng nó thành công kéo được linh hồn mục tiêu, mở ra bài kiểm tra thần cách này.

Lúc này chủ nhân của ngôi đền nào có ở trong đền thần mà lại ở trong Chốn Tịch Liêu.

“Hóa ra đây là nơi anh một mực sống đấy, thật sự không có gì cả.” Trở thành Thần Sáng Thế và sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi hơi thở chết chóc của Thần Của Cái Chết, Giang Tinh Chước cuối cùng cùng đặt chân đến nơi này.

“Không có sức mạnh của thần nào có thể tồn tại ở đây trong một thời gian dài.” Thần Của Cái Chết nói, giọng điệu không được tự nhiên, “Không có gì đẹp ở đây hết.”

Tựa như không muốn để cho bạn gái vừa giàu vừa đẹp của mình nhìn thấy căn nhà cho thuê của thằng nhóc nghèo là mình.

“Sức mạnh của thần coi như là một loại sinh mệnh năng lượng, cũng sẽ bị anh ăn mòn mà. Thế đồ khoa học kỹ thuật của nhân loại có thể không?”

Thần Của Cái Chết ngẩn người.

“Xây dựng một ngôi nhà đẹp, lắp đèn, trang trí để làm nó đẹp lên.” Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn anh.

“Được, được! Vậy để anh làm xong rồi em lại quay lại, được không?” Thần Của Cái Chết nói, trong giọng điệu trầm thấp như có thêm vài phần cầu xin.

Giang Tinh Chước chú ý tới lòng tự trọng của bạn trai: “Được nha.”

Thần Của Cái Chết lập tức vui vẻ, quyết tâm nhất định phải cải tạo nơi này thành tiên cảnh xinh đẹp nhất, thế mới xứng đáng với lần tới chơi của Giang Tinh Chước.

“Trước khi em đi, anh có muốn cọ cọ em không? Em đã có thể cọ cọ với anh rồi.”

Tai Thần Của Cái Chết đỏ ửng lên ngay, thành thật nói: “Muốn cọ.”

“Vậy anh cúi đầu xuống.”

Thần Của Cái Chết đỏ mặt nhanh chóng khom lưng cúi đầu, mái tóc đen dài từ phía sau trượt xuống.

Cho tới đây những lần mà Thần Của Cái Chết muốn cọ cọ toàn là dán má lên má cọ cọ vô cùng thuần khiết. Vì thuộc tính đặc thù của bản thân làm cho anh chưa từng ảo tưởng những hành động thân mật khác. Chuyện đó quá đáng sợ đấy, lập tức sẽ liên tưởng đến cái chết của Giang Tinh Chước.

Lần này anh cũng vậy, mong chờ gương mặt của Giang Tinh Chước và của mình dán cùng nhau, xúc cảm trơn tru ấm áp, hương thơm làm mê muội trên làn da cô và thông điệp sống tràn đầy năng lượng, tất cả đều khiến anh mong đợi.

Giang Tinh Chước làm như anh muốn, tiến lại gần gò má anh rồi dán gò má mình vào cùng một chỗ. Nhiệt độ cơ thể khác nhau chạm vào rất nhanh liền biến thành nóng bỏng vô cùng. Má cọ xát rồi lại tách ra, Thần Của Cái Chết đã lộ ra biểu hiện vui vẻ tột cùng.

Cô rất thích sự tương phản hoàn toàn khác với thân phận của anh, thế là cô không dằn lòng được mà thở dài, đoạn, đưa tay ôm chặt lấy anh.

A a? Thần Của Cái Chết đột nhiên bị ôm lấy bèn lộ ra biểu hiện khiếp sợ.

“Đây là một cái ôm.” Giang Tinh Chước nói.

“... Ừm!” Vui hơn cọ cọ!

Giang Tinh Chước buông anh ra, Thần Của Cái Chết nhất thời mất mát, nhưng một giây sau anh đã bị nâng mặt lên.

“Đây là hôn nha.” Giang Tinh kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn cánh môi của anh.

Vị Thần Của Cái Chết cao cúi xuống như một pho tượng, cứ đứng cứng đờ ở đó hệt một chú chó lớn. So với nữ Thần Sáng Thế nhỏ nhắn ôm mặt anh, cô trông như chủ của anh.

“Thích không?”

“Thích.”

“Ngoan, thích thì có thể tiếp tục đấy.”

“... Chờ anh xây xong nhà được không?” Thần Của Cái Chết kiềm chế nói. Mặc dù trái tim sắp nhảy ra và phấn khởi tới mức muốn lao ra khỏi vũ trụ, tuy nhiên cậu bé nghèo vẫn không muốn cô bạn gái nhà giàu ở lại quá lâu trong ngôi nhà nhỏ đi thuê của mình.

Giang Tinh Chước “phụt” một cái là bậc cười ngay, nụ cười tươi sáng, không bị trói buộc, tràn đầy sức sống của thiếu nữ.

Thần Của Cái Chết đầu tiên cười trong nỗi lúng ta lúng túng, rồi anh cũng dần lộ ra nụ cười về sau, đôi mắt màu xanh chứa tình cảm nồng nàn phản chiếu khuôn mặt của cô. Mặc dù không biết tại sao cô lại vui vẻ như vậy, anh thật sự vui lắm.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.