S. A

Chương 14: Chương 14





-À phải rồi, vấn đề quan trọng nhất lại quên ko nhắc tới. Vì là đại hội thể thao nên tất nhiên các đội tuyển của trường ta sẽ được quyền tham gia. Là thành viên của đội tuyển bóng rổ lại là lớp trưởng nữa, Nam Nam, em sẽ cố tham gia chứ?
Có sự xuất hiện của trường **, lại mới gây sự với nhau tối qua giờ mà gặp lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nếu nói là ko muốn tham gia thì thể nào cũng sẽ bị nói là ko dám.
Vì danh dự nên tốt hết là cứ OK cho qua chuyện. Dẫu sao cũng đâu thể chắc sẽ có chuyện gì xảy ra, tại địa bàn đầy thế lực của mình thì mấy kẻ kia có thể làm gì cậu ta.
-Tất nhiên là phải tham gia rồi, em đại diện cho lớp và cho cả đội bóng của mình cơ mà. ^_^
Nói hơi quá nhưng thực chất trong đội bóng cậu ta quả là một thành viên có khả năng khá vượt trội.
-Sau đại hội thể thao sẽ là cuộc tranh cử chức chủ tịch hội học sinh, tất cả sẽ tập trung ngay trong đầu năm học để sau đó các em sẽ chú trọng vô việc học suốt cả năm học còn lại.
Đó chính là những vất vả của một trường Chuyên.
Kể ra ở đây cậu ta bận rộn hơn hẳn, ko chỉ là nhiều phong trào khó khăn hơn mà còn là việc học hành nghiêm túc. Ko hiểu rồi một người chẳng khác gì lãng tử như Hoàng Nam Nam rồi sẽ như thế nào khi ở ngôi trường cao cấp này?

Giờ thì cậu ta ko có chút thiện cảm gì với những người dạy bộ môn ngoại ngữ.
Nhất là khi ông thầy này còn bới móc chuyện tối qua ra bàn bạc.
-Thật ko ngờ lớp trưởng Nam Nam lại có quyết tâm với môn ngoại ngữ như thế. Nhưng thật tiếc vì em lại ko biết cách điều tiết tính cách của mình.
Ko nói gì cả dù rất tức, đang muốn điều tiết tính cách của mình đây sao?

-Nếu em muốn trau dồi thêm thì tôi sẽ giúp em, cứ nói với tôi, dẫu sao đi học thêm hay học những người ko phải trường này thì em sẽ gặp rất nhiều bất lợi và khó khăn.
-Ý thầy là gì vậy?
“Tức là chẳng ai có thể chịu nổi cái tính cách ngang tàn hống hách ngạo mạn của cậu đâu ngoài những người ăn lương hưởng lộc của ngài chủ tịch như chúng tôi ra, thằng nhóc ạ.”
-Ko có ý gì, chỉ là tôi nói thể để em hiểu. ^_^
-Vậy thì thầy làm gia sư cho em đi, đỡ phải mất công đi học thêm.
Mọi người lại xì xào kinh ngạc.
Ko ngờ vẫn còn quyết tâm học thêm.
-Alright!
“Gia sư cho cậu ta cũng được thêm chút lương, kể cũng đáng.”
Giờ học bắt đầu mà lần đầu tiên có mặt cậu ta lại suôn sẻ từ đầu đến cuối.
Cậu ta tỏ ra khá là tập trung, tuy lâu rồi ko có ý muốn học hành hẳn hoi lại còn là kiến thức nâng cao nên cậu ta có vẻ chẳng khác nào học sinh thiểu năng ngồi trong lớp học bình thường. -_____-
Rất may cậu ta đã ko có ý định từ bỏ giữa chừng mà cố gắng chịu đựng và hiểu được đến đâu thì hiểu.
Ít nhất con người này cũng có chí tiến thủ và ý chí kiên cường đấy chứ.
Giờ giải lao cậu ta còn ko thèm đi lang thang khắp nơi trong trường hay gục đầu xuống bàn ngủ mà ngồi chễm chệ tại chỗ của mình và làm một vài bài tập đơn giản mà giáo viên chuẩn bị sẵn cho.
Cái cảnh này đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò vây quanh lớp B1 để chiêm ngưỡng hiện tượng lạ. Lớp trưởng có danh ko phận của B1 tu chí học hành để chiến đấu giành vị trí chủ tịch hội học sinh xa vời.
Giờ cậu ta còn ko có tâm trạng để quan tâm mấy việc bị người ta tỏ ý coi thường.
Trong lớp học đa phần mọi người đều vui chơi thoả thích, đọc manga, coi film, lướt net, chat chít. Chỉ có hai vị lớp trưởng là tập trung vô học hành. My My thì đã đành luôn như thế, còn Nam Nam thì đúng là một sự lạ thiệt mà.
Nghe tin này ngài chủ tịch vui ra mặt.
-Nó như thế sao? Hoàng Nam Nam???
-Đúng thế, là cháu trai ngài chủ tịch đang chăm chỉ học hành, mọi người trong trường đang đồn ầm lên vấn đề đó.
Ông lão cười đầy mãn nguyện.
Dẫu sao có những điều thách thức nhau như thế cũng giúp cho con người ta đột nhiên trở nên thay đổi, theo chiều hướng xấu có nhưng tốt cũng có. Và thật may với cậu ta lại là một sự thay đổi khiến cho người ta cảm thấy phấn chấn và hài lòng.
-Cũng mong sao nó có thể thay đổi sau những chuyện lần này.

Mọi chuyện vẫn còn ẩn giấu rất nhiều thử thách mà.
Chờ đợi là việc duy nhất con người có thể làm.

Gia Bảo và My My lại bàn bạc về việc chủ tịch học sinh.
-Ko ngờ anh ta lại có quyết tâm cao đến như thế. Xem chừng coi chị là đối thủ ko đội trời chung rồi.
-Tưởng chị cũng có hứng đội chung trời với cậu ta sao?
Gia Bảo hơi cười.
-Chị đúng là kiêu ngạo thật đấy. ^_^
-Em cũng nghĩ chị thế à?
Ngược lại cô ấy lại nghiêm mặt hỏi. Lập tức Gia Bảo ngừng cười.
-Em…ko có ý…
-Chị đùa đấy, ngốc ạ!
Cô ấy cười tươi và hơi dí nhẹ ngón tay mình vô trán của cậu em họ.
Một hành động đầy yêu thương.
-Chị có tin anh ta sẽ làm được ko?
-Ko thể, chị họ của em là ai chứ?

-Dẫu sao em cũng muốn nhắc nhở chị ko nên tự tin quá, phải rút kinh nghiệm từ lần trước.
-Em đang dạy khôn chị đấy hả?
-Ko phải thế.
-Chị hiểu, chị sẽ làm như thế, chỉ là lần này chị thực sự tin vô khả năng của mình. Con người ta ko dễ gì thay đổi được nhất là vấn đề liên quan đến học tập, ko phải cứ nói quyết tâm thì sẽ làm được.
-Trong thâm tâm em muốn…
Gia Bảo hơi ngập ngừng.
Cô ấy yên lặng lắng nghe.
-Em muốn…chị sẽ chiến thắng.
- ^_^
“Trong thâm tâm em ko biết là mình muốn gì nữa, vừa muốn chị thoát khỏi những áp lực mà những người thân của em gây ra, cũng vừa muốn chị ko phải chịu hoàn cảnh khó khăn sau khi mình thất bại. Em phải làm gì chứ? Em có thể giúp gì cho chị được đây?”
Những tia nắng tinh nghịch trên những cành cây.
Tại sao khung cảnh lúc nào cũng bình yên? Rõ ràng sự yên bình trước kia đã biến mất. Tại sao chứ?
Câu trả lời là…con người & những vận động của thiên nhiên vốn dĩ luôn tách biệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.