*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thật không ngờ là do khuông mặt này của Lộc Thời Thanh gây họa.
Trước khi Diệp Tử Minh lao vào đánh nhau đã đẩy hắn qua bên cạnh, mà hắn cũng rất biết điều lui về phía sau, một là tránh đi công kích, hai là để phòng ngừa gây thêm phiền phức.
Những đại hán này lời nói và hành động đều rất thô bỉ, chắc là ngày thường khi dễ không ít cô nương, Diệp Tử Minh giáo huấn bọn hắn một chút, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Huống hồ Diệp Tử Minh không phải là loại trẻ con thích gây chuyện, hắn rất yên tâm.
Nhưng mà hắn chỉ lo xem náo nhiệt, lại quên quanh mình đang xem náo nhiệt đều là người không đàng hoàng. Những người khách này vốn đến tìm kỹ nữ, đối với bộ dáng đẹp xấu của mấy cái bị thịt tương đối mẫn cảm, lập tức có người nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi cũng đến đây phiêu kỹ?"
Lộc Thời Thanh lắc đầu, "Không phải."
Hắn mặc y phục Tống Dương tìm cho, là gấm vóc thượng thừa, người kia hiểu rõ nói: "Noãn Ý Lâu không có tiểu quan, ngươi là nam sủng theo chân chủ tử đến đây chơi phải không."
Lộc Thời Thanh quan tâm nhất là vấn đề tác phong, lập tức nghiêm mặt: "Vị tiên sinh này, ta đến để nghe hát uống trà. Xin ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa, sẽ bêu xấu cán bộ... Không, sẽ bêu xấu thanh danh của ta."
"Nghe hát uống trà? Ngươi cho gia là kẻ ngu sao?" Người kia cười nhạo, vương tay qua bóp mặt của hắn.
Hệ thống vội la lên: "Tên ngốc này còn nói lý với hắn làm gì, chạy nhanh đi!"
Lộc Thời Thanh xoay người chạy. Bước chân chỉ hơi chậm, đã bị người kia kéo rớt khăn trùm đầu. Tóc hắn tản ra, ban đầu hắn muốn đi đến chỗ của Tống Dương, thế nhưng người đến người đi, đẩy hắn ra khán đài trước cửa của một căn phòng, cửa phòng chỉ khép hờ, hắn lảo đảo vài cái đã ngã vào.
Hệ thống mau nói: "Đừng nhìn!"
Lộc Thời Thanh che mắt, ngón tay thon dài phủ lên hơn phân nửa khuôn mặt. Hắn hiểu được ý của hệ thống, công dụng của mấy gian phòng trong thanh lâu, trên cơ bản chỉ có một, nói không chừng giờ phút này đang tiến hành mấy cảnh không thích hợp với thiếu nhi.
Thế nhưng trong phòng yên tĩnh,một lúc sau mới có người chậm rãi nói: "Cô nương này chủ động thật, đáng tiếc hôm nay ta chỉ cần Tiểu Tĩnh Tiên mà thôi, nàng trở về đi."
Lộc Thời Thanh cảm thấy giọng nói của người này hơi quen quen.
Hắn hất tóc đang che mặt qua hai bên, lộ ra cặp mắt nhìn sang.
Là đường huynh Tống Linh Bích của Tống Dương, hắn cầm một bầu rượu trong tay, đang tùy ý tựa vào giường. Bên cạnh còn có một nam tử áo xanh, đang đứng trước thư án cúi đầu viết chữ, tự như nơi đây là thư quán của nhà thơ và văn nhân mà không phải thanh lâu.
Tống Linh Bích thấy Lộc Thời Thanh lộ ra nửa gương mặt, cũng là hơi sững sờ, tiếp theo mặt lộ vẻ thưởng thức: "Tóc xanh như suối che nửa mặt, thần thái tuyệt hảo. Ngay mai đến đây, ta chắc chắn sẽ giữ nàng lại."
Trong đầu hắn hệ thống giận tím mặt: "Vã nát miệng hắn, thứ lưu manh!"
Lộc Thời Thanh cũng nghe không nổi nữa, bỏ tay áo xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt, "Chào đường huynh của Tống Dương, là ta, không phải cô nương."
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Nam tử áo xanh đang viết chữ ngẩn đầu bật cười, sau đó chấm mực viết tiếp.
Tống Linh Bích ngồi thẳng lại, đánh giá Lộc Thời Thanh: "Thì ra là ngươi, đáng tiếc, đáng tiếc."
Lộc Thời Thanh không hiểu: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc ta không phải đoạn tụ." Tống Linh Bích thở dài, "Dung mạo này, không biết là cô nương nào sẽ được tiện nghi đây."
Lộc Thời Thanh bị mấy câu không biết xấu hổ này làm kinh sợ, ánh mắt của Tống Linh Bích vẫn thẳng tắp, không né tránh, cũng không giống đang chế nhạo, còn giống như đang tỏ ra tiếc hận thật nữa chứ.
Nam tử áo xanh dừng bút, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu Linh Bích huynh đoạn tụ, lệnh tỷ nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Vậy ta thật sự là sợ muốn chết." Tống Linh Bích cười đứng dậy,lấy cái chén không trên bàn rót đầy rượu, đi đến trước mặt Lộc Thời Thanh, "Nếm thử xem, Thần Tiên Túy của Tiền Đường."
Lộc Thời Thanh tửu lượng rất kém, vội xua tay: "Ta không uống đâu cảm ơn, ta... ta đi tìm Tống Dương đây."
"Không vội." Tống Linh Bích tâm trạng khá vui, "Ta có nói thế nào đệ ấy cũng không chịu đến, hôn nay lại phá lệ dẫn ngươi tới đây. Huynh trưởng như ta, nhất định phải kính ngươi một ly."
Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tống Dương đi loạn vào thanh lâu, thế mà Tống Linh Bích còn cao hứng như vậy. Lộc Thời Thanh muốn giải thích. Thế nhưng Tống Linh Bích đã trực tiếp nhét ly rượu vào trong tay hắn,bỗng nghe thấy Tống Linh Bích than nhẹ một tiếng, nét mặt hiện vẻ đau đớn.
Ly rượu rơi xuống thẳng xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Cùng lúc đó, một bóng người hiện lên,nam tử áo xanh mới vừa rồi vẫn còn viết chữ đã chặn trước người Tống Linh Bích, nhíu mày hỏi Lộc Thời Thanh: "Ngươi đã làm gì Linh Bích huynh?"
Bút trong tay hắn đã đổi thành một thanh đoản kiếm, tuy không chỉ thẳng vào Lộc Thời Thanh nhưng một nửa thân kiếm cũng đã rời khỏi vỏ.
Lộc Thời Thanh nuốt nuốt nước bọt, giơ lên cái thứ trắng xóa trong tay: "Xin lỗi, có thể là thỏ con không thích mùi rượu, cho nên..."
"Thỏ?" nam tử áo xanh ngẩn người, im lặng thu kiếm," Thất...thất lễ."
Tống Linh Bích nhìn hai vết dấu răng trên mu bàn tay mình, lại nhìn nhìn con thỏ đang xù lông trên tay Lộc Thời Thanh, nhịn không được cười phá lên "Thường nói con thỏ nóng lên cũng cắn người, hôm nay xem như đã lĩnh hội được."
Tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần. Tống Dương cùng Diệp Tử Minh xông tới, nhìn thấy Lộc Thời Thanh tóc tai bù xù, đều giật nảy mình, Diệp Tử Minh lập tức bắt lấy tay áp hắn, lo lắng hỏi: "Có người bắt nạt ngươi?
Lộc Thời Thanh lắc đầu, chỉ ra phía ngoài nói: "Cũng may, chỉ bị người ta túm rơi mất cái khăn trùm đầu."
Diệp Tử Minh nghe xong, kéo hắn ra cửa. "Là ai, chỉ ta."
Lộc Thời Thanh híp mắt tìm một vòng, trông thấy người mới vừa rồi trêu chọc hắn đang ôm một cô nương, ngồi ở một góc đại sảnh giở trò lưu manh, trên mặt là nụ cười dâm đãng. Hắn chỉ chỉ: "Là người đó đó."
"Trông chừng hắn." Diệp Tử Minh đẩy Lộc Thời Thanh cho Tống Dương, còn mình thì đi thẳng đến bên kia, đạp người đó một cước lăn ra đất luôn. Quản sự thấy là Diệp Tử minh, cũng không dám ra ngăn cản nữa.
Tống Dương không khỏi sờ sờ gương mặt vừa mới bị đấm của mình, cảm kích không thôi nói. "Diệp sư huynh đối với ta vẫn rất dịu dàng."
Tống Linh Bích thản nhiên đi tới, bộ dáng từng trải sự đời hỏi hắn: "A Dương, thể nghiệm hôm nay thế nào?"
Diệp Tử Minh trừng trị tên háo sắc kia xong, thì trở về đây. Tống dương vội lui lại một bước giữ khoảng cách. "Nghe hát uống trà thôi, còn có thể thế nào mà hỏi."
Nam tử áo xanh kia cầm trang giấy đã viết xong trong tay, cũng đi tới hỏi: "A Dương mặt đệ sao thế?"
Tống Dương trông thấy hắn, trong nháy mắt trên mặt hơi mất tự nhiên, "Tu cả cũng ở đây hả, ta... Vừa rồi không cẩn thận đụng trúng."
"Là do ta đánh." Diệp Tử Minh trở về vừa lúc nghe thấy câu này, liền chủ động thẳng thắn thừa nhận.
Tống Linh Bích nhíu mày, nam tử áo xanh vừa muốn mở miệng, Tống Dương đã chặn lại nói: "Đều tại ta không tốt, Diệp sư huynh giáo huấn rất đúng. Tu ca đây là sư huynh ở Biển Cả Một Cảnh của ta, Diệp sư huynh, đây là Tu ca, Trình Tu ở Bách Lí Ổ. Mọi người đều là người môt nhà không cần khách khí, hề hề."
Lộc Thời Thanh thế mới biết, thì ra Tu ca mà Tống Dương hay nhắc tới là nam tử áo xanh. Hắn cũng họ Trình,lại thoải mái nói chuyện và chơi chung với bọn Tống Linh Bích, hẳn là con dòng chính của Trình gia.
Trình tu và Diệp Tử Minh tự mình giới thiệu sơ qua, Liễu Tuyền cùng Liễu Khê cũng tìm tới, không tránh khỏi thêm một phen giới thiệu nữa, trong nhất thời chất giọng mềm mại của Giang Hoài xen lẫn khẩu âm Đông Bắc vô cùng náo nhiệt. Lộc Thời Thanh thấy Trình Tu kéo Tống Dương ra chỗ khác, không biết là đang hỏi chuyện gì, thần sắc Tống Dương có chút phức tạp.
Bỗng nhiên, Liễu Tuyền hét lên, giật nảy mình. Mọi người cũng bị hắn dọa cho hết hồn, Tống Dương đi qua hỏi: "Ngươi sao thế Liễu tuyền."
Tựa như Liễu Tuyền thấy được cứu tinh, vội nhảy lên trên người hắn, "Một con trùng dài như vậy nè! Ai da má ơi đáng sợ quá!"
Đám người cúi đầu xem xét, quả nhiên trên đất có một con gián lớn bằng ngón cái đang di chuyển, bò đến chân tường định trèo lên cửa sổ.
Liễu Tuyền kích động chỉ vào nó nói: "Nhanh!Đuổi nó đi nhanh đi!"
Vừa dứt lời, một chiếc giày thêu xinh xắn đã giẫm lên con gián, nghiền nhẹ chân. Đợi sau khi thu chân, chú gián bé nhỏ đã thành một đống bầy nhầy. Một mỹ nhân áo trắng nện bước liên tục đi tới, khom lưng hành lễ với mấy người trong phòng: "Tiểu Tĩnh Tiên bái kiến chư vị."
Tiên tử đàn giỏi ca hay vừa mới đánh đàn trên đài, thế mà có thể mặt không đổi sắc giẫm chết một con gián lớn.
Liễu Tuyền lau mồ hôi nói: "Dũng cảm quá, còn dũng cảm hơn nam tử là ta nữa."
Tống Dương im lặng: "Lăn xuống người ta trước được không vị nam tử này?"
Lúc này Liễu Tuyền mới ý thức được mình vẫn còn đu trên lưng Tống Dương, tất cả mọi người cũng dùng một ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn, hắn tức khắc ngậm miệng, ngoan ngoãn bò xuống đứng bên cạnh Liễu Khê. Liễu Khê ghét bỏ đẩy hắn, hắn cũng làm ngơ, đỏ mặt nhìn Tiểu Tĩnh Tiên, nhưng thấy mất mặt quá lại cúi đầu.
Tuy là giẫm chết một con gián nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến khí chất thanh lãnh của Tiểu Tĩnh Tiên, Trên mặt nàng ta không có sự nịnh nọt của những cô nương ngoài kia, chỉ là hơi cong khóe miệng, nói với mọi người: "Xin thứ lỗi vì đã quấy rầy, nô gia tới lấy thơ của Linh Bích công tử." Sau đó nhìn Tống Linh Bích, "Ngài nói muốn tìm một vị danh gia sao chép,không biết đã xong chưa?"
Tống Linh Bích gật đầu nói: "Đã nhận lời nàng, đương nhiên sẽ làm được. A Tu,chữ của ngươi sao rồi?"
Trình Tu đưa tờ giấy trong tay ra, "Viết xong rồi, cô nương xem thử."
Tiểu Tĩnh Tiên mở tờ giấy ra, chữ bên trong như rồng bay phượng múa, thể chữ cứng cáp, giấu nét rất thích đáng, rất có phong thái của đại sư.
Nàng khẽ gật đầu,mở miệng đọc lên mấy câu trong giấy "Không Hầu này chứa đầy hàm ý, âm vang lên từ những kẻ ngón tay, một khúc này chỉ đàn non nữa, giang sơn vạn dậm đã đầy sắc xuân."
Tống Linh Bích đi đến bên cạnh cô ta, cười hỏi: "Thế nào, chữ của Trình Tu Bách Lí Ổ cộng thêm thơ của Tống Linh Bích Mai Hoa Châu?"
"Tuyệt phối, ngàn vàng cũng không đổi được." Tiểu Tĩnh Tiên than thở, thu lại tờ giấy, sau đó mỉm cười xoay người rời đi.
Tống Linh Bích đưa mắt nhìn theo cô ta,quay đầu hỏi mọi người: "Phong thái của Tiểu Tĩnh Tiên thế nào?"
Tất cả mọi người đều nói "Tốt", "Không tệ", riêng Diệp Tử Minh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, mặt lộ vẻ tiếc hận.
Lộc Thời Thanh cũng cảm thấy tiếc hận, cô nương vừa xinh đẹp vừa không kiểu cách như thế, lẽ ra nên được lấy về nhà mà thương yêu, chứ không phải chôn thân ở nơi dơ bẩn này.
Tống Dương đứng một bên bĩu môi: "Ta còn nghi hoặc Tu ca sao có thể chạy đến loại địa phương này, thì ra là muốn hắn viết chữ, giúp huynh lấy lòng Tiểu Tĩnh Tiên."
Trình tu cười cười: "Không sao, lấy được một nụ cười của mỹ nhân, cũng là việc phong nhã."
Tống Linh Bích tâm tình không tệ, lôi kéo Tống Dương: "Đi, ta mời a Tu đến Ngân Hà lâu ăn bửa cơm, đệ với mấy vị bằng hữu này đi cùng đi."
"Được, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn." Ngân Hà lâu là quán cơm tốt nhất Tiền Đường, đương nhiên Tống Dương sẽ đồng ý.
nhưng hắn phải hỏi ý kiến của bọn Lộc Thời Thanh, bỗng ông chủ dẫn một nam tử vội vàng chạy đến.
Lộc Thời Thanh xem xét, là Tống Nghị. Hắn đứng đắn lại nghiêm túc, cũng không giống như người hay tới mấy chỗ này. Có điều nhìn mặt hắn tâm sự nặng nề, chắc là có chuyện gì đó rất quan trọng.
Tống Dương cùng Tống Linh Bích trông thấy hắn, cũng vô cùng kinh ngạc, đang định hỏi thăm. Tống Nghị đã dùng sức nắm chặt bả vai Tống Dương.
Tống Dương kêu nhỏ: "Ca huynh nhẹ chút, đệ không phải tới đây chơi đùa, đệ tới..."
"Xảy ra chuyện rồi a Dương." Đôi mắt Tống Nghị đỏ hoe, "Có người đưa tin ở Bách Lí Ổ nói, tỷ... tỷ ấy tự vẫn."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Lời tác giả: Bùi Lệ sắp lên sàng rồi, đừng gấp đừng gấp~
Đoản kiếm hay dao găm/短剑: