Bữa cơm này, Tống Dương nói mười câu thí có bảy tám câu đều nói với Diệp Tử Mình, Diệp Tử Minh phiền muốn chết, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm. Lục nảy lại bỗng ngẩng đầu: "Không về nữa?"
Liễu Tuyền cũng nói: "Sao không quay về, ta không khi dễ ngươi nữa được không?"
"Khi dễ ta? Chỉ bằng ngươi?" Tống Dương khinh thường, dừng một chút, nói khẽ: "Ta là vì giúp tỷ ta đòi công đạo, mới muốn đến Biển Cả Một Cảnh bái sư. Bây giờ tỷ ấy không còn nữa, ta cũng không cần phải trở về. Mọi người biết đó, ta là cái gai nhọn không thích bị quản giáo, vẫn là không nên đi làm loạn thêm."
Mấy đệ tử đến từ Biển Cả Một Cảnh này đều không phải là người khéo ăn nói, lõi đời, nghe hắn nói chém đinh chặt sắt như thế, tạm thời không biết nên nói tiếp thế nào. Ngược lại là Tống Linh Kỳ đứng ra hòa giải: "Trong khoảng thời gian a Dương ở Biển Cả Một Cảnh cũng nhờ có chư vị chiếu cố. Nếu ngày sau có cơ hội ta sẽ kêu a Dương đến Biển Cả Một Cảnh thăm hỏi mọi người."
Tống Dương vội vàng phụ họa: "Đúng, ta nhất định sẽ trở về thăm các người mà."
Tống Linh Bích thì hào khí nói: "Phiền chư vị đem mấy bình Thần Tiên Say này về cho sư tôn của chư vị, xem như tỏ lòng biết ơn."
Liễu Tuyền nghe xong, vội xoa tay: "Nhiều lắm, lấy hết thì không đúng..."
"Được." Diệp Tử Minh lại trực tiếp đáp ứng, nhìn Tống Dương nói: "Một lời đã định."
Bốn chữ rất đơn giản, lại khiến Tống Dương sững sờ, lập tức trịnh trọng gật đầu, "Một lời đã định!"
Hắn bỗng vui vẻ trở lại, lấy một ly Thần Tiên Say một hơi cạn sạch, sau đó sờ đầu Lộc Thời Thanh, tình ý sâu xa nói: "Tiểu Không nếu ngươi ở lại Mai Hoa Châu cả đời này ta sẽ có trách nhiệm với ngươi. Muốn về Biển Cả Một Cảnh cũng được, người lớn như ta không ở bên cạnh, ngươi phải nghe lời Diệp Tử thúc thúc đó, biết chưa?"
Mới tí tuổi đầu mà bày đặt ra vẻ lão thành, Lộc Thời Thanh suýt chút nữa là cười sặc sụa.
Nhưng nghĩ lại, hai bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thiếu niên này lại chăm sóc hắn chu toàn, vô cùng hiếm có. Duyên phận giữa người với người huyền diệu như thế đấy, tình cảm sư đồ mấy mươi năm nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt, mà chỉ là một cái gật đầu xã giao lại có thể nhớ mãi không quên.
Mà ly biệt về sau. Có người vĩnh viễn cũng không gặp lại, có người thi thoảng sẽ tương phùng.
Cũng không biết Tống Dương sẽ là vế trước hay là vế sau.
Dùng xong cơm tối, Tống Dương giúp bọn Diệp Tử Minh phong ấn quan tài, Lộc Thời Thanh cũng muốn qua phụ một tay, Tống Dương lại nói Thi Vương đáng ghê lắm sợ dọa đến hắn, đuổi hắn ra hoa viên tự mình dạo chơi
Sắp phải chia xa, hắn cũng không muốn phụ lòng tốt của Tống Dương, liền tự mình đi dạo. Tống gia giàu nứt khố đổ vách, hoa viên cũng lớn hơn Trình gia hai ba lần, lớn gần bằng sân bãy của Thiên Kính Phong
Hiện giờ, trong vườn mai Chu Sa đang thời kỳ nỡ rộ, cánh hoa rơi trên mặt đất tạo thành một vùng đỏ thẫm.
Ánh sao lốm đốm đầy trời, nặng trĩu đè xuống những đám mây, Lộc Thời Thanh ngẩng đầu nhìn một hồi, bỗng giật mình,vội ôm thỏ con ra.
Cố Tinh Phùng tiến giai đã đến bước ngoặc quan trọng, linh lực hao tổn cực lớn, hóa thành thỏ con nửa ngày nay cũng là nằm yên nhắm mắt dưỡng thần. Trong mơ màng y nghe thấy giọng nói lo lắng của Lộc Thời Thanh đang hỏi: "Vẫn đang ngủ sao? Hình như Tinh Tinh rất mệt thì phải, là không thoải mái, hai là do quá mệt nhọc?"
Nhất thời chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Lộc Thời Thanh thở dài: "Ngủ tiếp đi, ta không quấy rầy ngươi."
Thỏ con mở mắt ra, trong mắt tràn đầy mông lung và ngáy ngủ.
Thấy y tỉnh, Lộc Thời Thanh nói xin lỗi: "Xin lỗi đã làm ồn đến ngươi nha."
Thỏ con cố lên tinh thần, lắc lắc đầu, viết xuống lòng bàn tay hắn: "Chuyện gì?"
Lộc Thời Thanh nâng nó lên, ghé vào lỗ tai nó nói: "Ngươi nhìn đi, trên trời khắp nơi đều là sao sáng*"
Nhũ danh Tinh Tinh của Cố Tinh Phùng cũng có nghĩa là ngôi sao
Thính tai thỏ con khẽ run, muốn quay đầu nhìn, suýt nữa là đụng vào mặt Lộc Thời Thanh. Lộc Thời Thanh không phát hiện ra y đang run rẩy, kích động ngửa đầu: "Ngươi xem, mai chu sa đỏ như thế, ánh sao lại sáng như thế, hoa viên của Tống gia quả thực là tiên cảnh."
Lúc này nhìn trời, trên đó gắn đầy sao nhỏ lấp lánh. Lại nhìn xuống đất, nhân gian khắp nơi là hoa mai ửng hồng.
Đôi mắt thỏ con dần trở nên sâu sắc.
"Lạ thật..." Lộc Thời Thanh thu tầm mắt lại, tự nhủ, "Vì sao lại có cảm giác đã đạt được ước muốn, tựa như trước kia vô cùng vô cùng muốn nhìn thấy hình ảnh này, nhưng mai Chu Sa và sao rất phổ biến mà, hai ngày trước cũng đã xem một lần ở Tống gia rồi. Cảm giác thỏa mãn bất thình lình này, là chuyện gì xảy ra..."
Lộc Thời Thanh thấy thỏ con chỉ là ngơ ngác nhìn, vẫn không có phản ứng gì quá lớn, cho rằng Cố Tinh Phùng không mấy hứng thú, nói: "Xin lỗi ngươi, là ta quá nhàm chán, thế mà lại kêu ngươi ra ngắm sao với ta."
Thỏ con giơ lên móng vuốt, muốn viết gì đó vào lòng bàn tay hắn, chợt cảnh giác vểnh tai, cấp tốc chui vào trong tay áo hắn.
Nơi cuối con đường nhỏ là cánh hoa đang vấn vít cùng viên đá nhỏ, truyền đến một giọng Nữ: "A Dương đúng là không hiểu chuyện, bỏ tiên sinh một mình ở nơi này."
Lộc Thời Thanh quay đầu thấy rõ người tới, khoát tay nói: "Không có việc gì, ta đi dạo một mình cũng được. Tống gia chủ muốn về phòng làm tiếp công việc à?"
Nơi đây là con đường cần phải đi qua từ tiền thính đến hậu viện, Tống Linh Kỳ giơ tay, cho lui hai nha hoàn cầm đèn, bản thân thì đi đến bên người Lộc Thời Thanh. Cười nói, "Đúng thế, một chuyến đến Bách Lý Ổ, đã làm chậm trễ không ít chuyện, cần phải kiểm kê trong đêm nay."
"Vất vả quá." Lộc Thời Thanh từ đáy lòng khen, "Cô nương còn tài giỏi hơn rất nhiều nam tử khác."
Tống Linh Kỳ từ chối cho ý kiến, "Kỳ thật nữ tử cũng rất lợi hại, chỉ là đa phần không có cơ hội thi triển." Dứt lời, thấy Lộc Thời Thanh muốn nói lại thôi, liền mỉm cười hỏi, "Tiên sinh tựa hồ còn có lời muốn nói?"
Lộc Thời Thanh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là thẳng thắn nói: "Xin lỗi cô nương, vừa rồi ta suýt chút thì nói, nếu Tống gia chủ là nam nhi, chắc chắn sẽ lập được một sự nghiệp lẫy lừng. Chỉ là sự nghiệp của Tống gia chủ đã rất lớn, lại không thấy Tống gia chủ không hài lòng với thân phận nữ nhi này, cho nên vẫn là không nói tốt hơn, nhưng cô nương đã hỏi ta...ta vẫn là nói ra hết trơn".
Hai nha hoàn bị hắn chọc cho che miệng cười khẽ, Tống Linh Kỳ cũng nhếch miệng, "Không sao đâu, đa tạ tiên sinh đã công nhận ta. Chỉ là ta cảm thấy nữ tử khéo tay, huệ chất lan tâm*, làm nữ tử cũng không có gì không tốt, ta không chút nào oán thán."
Huệ chất lan tâm: Chỉ người cao nhã thanh khiết
Lộc Thời Thanh rất tán thưởng sự tự tin của nàng, "Cô nương nói đúng lắm."
Ý cười Tống Linh Kỳ hơi thu lại, rủ xuống mí mắt, "Oán chỉ oán là thế đạo này đối xử quá lạnh nhạt với nữ tử."
Dứt lời thở dài, thi lễ, tiếp tục đi về phía trước.
Đúng vậy, nữ tử không có lỗi, là thế đạo bất công.
Lộc Thời Thanh cách mưa hoa nhìn sang, chỉ thấy thân ảnh đơn bạc của Tống Linh Kỳ, bước chân lại hết sức kiên định. Hắn ngẫm lại thế giới lúc trước của mình, lại nghĩ chuyện ở Bách Lý Ổ, bỗng xúc động bước lên một bước lớn tiếng nói: "Giữa trời đất này không chắc chỉ có sáu giới này, biết đâu bên ngoài lục giới còn có những giới khác, nơi đó sẽ có thể cho nữ tử tự do."
Dứt lời hắn mới ý thức được mình là người xuyên việt, câu này thốt ra đã quá sức tưởng tượng, sợ là Tống Linh Kỳ không thể nào hiểu được.
Thế nhưng Tống Linh Kỳ bước chân dừng lại, có chút kinh ngạc quay người lại, "Chẳng lẽ ngươi..."
Nói đến một nửa, Lộc Thời Thanh còn chờ nàng nói tiếp câu sau,hỏi " Ta làm sao?"
Tống Linh Kỳ trong nháy mắt chỉnh đốn thần sắc, mỉm cười, "Không có gì, ta tin tiên sinh, thế giới này nhất định sẽ có nơi cực lạc như thế."
Cực lạc, không sai.
Một nơi lý tưởng, người người như ý, còn không phải chính là cực lạc ư?
Lộc Thời Thanh gật đầu với nàng: "Nơi cực lạc*, cái tên này thật hay."
Nơi Cực lạc raw là 极乐之处:Cực Lạc Chi Xứ
Trong mắt Tống Linh Kỳ có thứ gì đó vừa ảm đạm xuống, nhưng nàng xưa này hỉ nộ không lộ, điển biểu hiện nhỏ bé ấy thoáng qua là mất. Nàng hơi gật đầu, sau đó dẫn bọn nha hoàn rời đi.
Lộc Thời Thanh rất là vui mừng, Tống Linh Kỳ không hổ là nữ thương thánh, tâm tư khác hẳn với người thường. Nếu hắn đem những lời này nói với Tống Dương chắc chắc sẽ bị xem như đồ đần.
Sáng sớm ngày mai đã phải lên đường, hắn nên về phòng nghỉ ngơi sớm.
Chiều hôm trước trong rừng cây ở miếu Sinh Sôi Nương Nương hắn đã thức trắng đêm, đã vô cùng mệt mỏi,đến nữa đêm thì mơ mơ màng màng, ngủ như chết. Ngay lúc tiềm thức coi là có thể gió êm sống lặng đến hừng đông, hắn lại nằm mơ.
Trong mơ, là cảnh ở Thiên Kính Phong, trong nhà Thủy Tạ trên Noãn Nguyệt Đài.
Quanh mình trắng xóa, mặt nước kết băng, mặt băng che tuyết, mấy nhánh lá sen héo tàn vẫn cố ngoan cường vương ra, trên thân vương đầy vụn băng.
Tuyết lớn bay lả tả từ trên trời rơi xuống, gió thổi qua, tuyết đọng trên những nhành mai rơi rớt, lộ ra thân cây trơ trọi, nhìn thấy mà lạnh lẽo. Nhưng dưới tàn mai lại đứng hai người, trong đó có một người hơi cao gầy đang đứng đối diện với một người có bộ dáng thiếu niên nói: "Xin lỗi Tinh Tinh, ta cứ nghĩ là tối nay sẽ có ánh sao... Nhưng không ngờ lại rơi một đợt tuyết lớn như thế."
Người kia đưa tay đặt trên đầu thiếu niên, khe khẽ thở dài, ngửa đầu nhìn trời. Theo động tác này, mặt nạ cùng màu với tuyết trắng trên mặt hắn lộ trong gió lạnh.
Hắn vung tay áo, bạch quang nhàn nhạt gắn vào thân hai người, ngăn cách gió tuyết bên ngoài. Trường bào xanh nhạt và xanh đậm theo gió tung bay cũng chầm chậm ngừng lại.
"Tinh Tinh, sư tổ cam đoan với con, chờ trời trong, sư tổ chắc chắc sẽ ngắm sao với con, con muốn đi đâu, sư tổ cũng sẽ đi với con, được không?"
Thiếu niên trầm mặc một lát, "Ta muốn lên trời."
Người kia: "..."
Dường như cảm thấy có chút khó xử, người kia nhất thời không biết nói gì, mặc cho tiếng gió gào thét bên mình, đôi mắt lộ ra ngoài của người kia chợt hơi cong lên. Chỉ lên bầu trời bao la nói: "Tinh Tinh con nhìn kìa."
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn theo hướng người đó chỉ.
Ánh sáng linh lực quanh người tăng mạnh, tựa như mặt đất bắn lên một cột ánh sáng. Người đó nói với thiếu niên: "Tuyết trắng này được ánh sáng chiếu vào, có giống sao giăng đầy trời không?
Thiếu niên kinh ngạc nói: "Giống,còn di chuyển nữa."
Người đó cười càng sâu, "Đúng đó, Lúc bay hướng lên trời, sao trời trong mắt đương nhiên sẽ di chuyển rồi. Tinh Tinh thông minh như thế, sau này chắc chắc có thể phi thắng đến Trường Sinh Giới, lại được nhìn thấy cảnh tượng như thế này rồi."
Trong mắt thiếu niên lóe lên tia sáng không tên, nghiêm túc gật đầu. Thật lâu sau nó cũng hỏi: "Vậy sư tôn thì sao?"
"Ta?" Người kia chỉ chỉ mình, "Con đang hỏi, sư tôn muốn nhìn cái gì phải không?"
"Dạ." Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn.
Người kia nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Ta Muốn nhì thấy.... những loại mai không giống nhau, khác với loại ở Biển Cả Một Cảnh này."
Xem hết một màn này, ngoài cảm giác ấm áp ra, cảm xúc lớn nhất hiện giờ của Lộc Thời Thanh là kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì thiếu niên này chính là Cố Tinh Phùng, mang mặt nạ, chính là hắn —— không, nói đúng hơn là nguyên chủ,Thanh Nhai Quân.
Quá kì quái.
Những giấc mơ trước, hắn đều dùng góc nhìn của nguyên chủ để cảm nhận mọi thứ, bởi vì đó là ký ức của nguyên chủ.
Nhưng giấc mơ đêm này lại là góc nhìn thứ ba, hắn lấy thân phận của một người khác đứng xem, nhìn thấy những việc nho nhỏ vụn vặt khi ở chung với nhau của nguyên chủ và Cố Tinh Phùng.
... Cho nên,góc nhìn thứ ba này đến từ ai? Tại sao lại xuất hiện trên người hắn?