Sa Điêu Sư Tổ

Chương 80: Tạm Biệt Hồng Trần Giới



Bỗng nhiên Lộc Thời Thanh muốn cười, bởi vì bản thân hắn quá buồn cười. Hắn còn ngu ngốc đi tìm Cố Tinh Phùng chứng thực, hỏi Cố Tinh Phùng có thích  hắn hay không. Hắn nào biết được vấn đề này đã có đáp án từ hai mươi năm trước.

Nhưng theo đó, lòng hắn cũng tràn lên rất nhiều chua xót.

Tình cảm của một người là phải tích tụ từ từ, chận rãi chuyển biến. Tuy không biết lúc nào thì Cố Tinh Phùng thích hắn, nhưng tất nhiên không phải chỉ gói gọn  trong đêm đó.

Nhưng nghĩ lại, trong nữa năm khi chuyện đó phát sinh,hắn Lộc Thời Thanh đã đối xử với Cố Tinh Phùng thế nào?

Hắn biết rất rõ Cố Tinh Phùng muốn dạo chơi khắp nơi, nhưng hắn lại bắt Cố Tinh Phùng tiếp nhận chức trưởng môn, sau khi bị Bùi Lệ bức hiếp hợp tịch, từng chuyện từng chuyện không chuyện nào là không tổn thương Cố Tinh Phùng. Nhưng Cố Tinh Phùng chẳng  oán chẳng than, không phải liều mạng cứu hắn sau khi hắn chết đi sống lại thì cũng là giúp hắn không quảng nhọc nhằng.

Lại nhìn cảnh tượng bên trong, sau khi Bạch Tiêu nghe câu trả lời của Cố Tinh Phùng, cũng không kinh ngạc chỉ nói"Hừ, ta nhìn thấy hết rồi."

"Ngươi..." Da mặt Cố Tinh Phùng mỏng, động tác trì trệ, suýt nữa sặc nước.

Lộc Thời Thanh lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, coi như định lực Cố Tinh Phùng tốt, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ đã sớm bị nước biển dìm chết.

Bạch Tiêu hơi cúi người, chỉ vào mặt biển: "Nó không trở về nữa đâu, dù trở về chỉ sợ nó cũng sẽ không muốn gặp lại ngươi."

Mặt biển vô biên vô hạn, ánh trăng phủ lên ngọn sóng, sương mù mỏng manh lượn lờ trên mặt nước, nhìn từ đây đến nơi xa xăm kia có hải đảo có hải âu duy chỉ không có bóng dáng của Lộc Thời Thanh.

Cố Tinh Phùng nhắm lại mắt."Vì sao?"

"Vì Vinh Khô Tuyền." Bạch Tiêu tùy ý cười nói, "Đó là lời căn dặn cuối cùng nó dành cho ngươi, nhưng ngươi không đáp ứng nó."

Vinh Khô Tuyền là bí mật của Thiên Kính Phong không muốn người khác biết, Lộc Thời Thanh từng nhắc nhở Cố Tinh Phùng phải giữ kín nó, sắc mặt Cố Tinh Phùng hơi thay đổi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Câu này ngươi đã hỏi, ta cũng đã nói rồi ta là ai không quan trọng." Bạch Tiêu né tránh lần nữa duỗi ngón tay ra rồi nhẹ nhàng gập lại.

Sau một khắc, cả người ước đẫm của Cố Tinh Phùng bay ra khỏi mặt biển, trên mặt y tràn đầy kinh ngạc. Nhưng y còn chưa kịp nói câu nào đã bị Bạch Tiêu tóm gọn, ông ta nhảy lên, bay vút lên trời cao. Cảnh sắt hai bên đồng loạt lui lại, trong nháy mắt đó hai người đã đến Vinh Khô Tuyền, Bạch Tiêu lập tức ném Cố Tinh Phùng vào trong bụi cỏ.

Cố Tinh Phùng vội đứng lên xoay người rời đi.

"Dừng lại." Bạch Tiêu nói.

Cố Tinh Phùng sao có thể nghe lời ông ta chứ, quay cũng không thèm quay lại.

Gọi liên tiếp mấy lần cũng không có tác dụng, thái độ của Bạch Tiêu đã hơi lạnh, "Thanh Nhai chết rồi."

"Không có khả năng!" Cố Tinh Phùng bỗng nhiên rống giận, "Không cho phép ngươi trù ẻo người!"

Bạch Tiêu thở dài, "Nhóc con ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, chỉ muốn ngươi đối mặt với hiện thực sớm chút. Tránh khỏi sau này sẽ hối hận, ngay cả nguyện vọng của Thanh Nhai cũng không thể thực hiện được."

Lộc Thời Thanh không thể tin. Sư phụ của hắn Bạch Tiêu, vì muốn Cố Tinh Phùng canh giữ Vinh Khô Tuyền mà câu nói dối cay độc này cũng có thể nói ra. Tuy bí mật của Vinh Khô Tuyền trọng đại nhưng nếu đổi thành Lộc Thời Thanh hắn, hắn tình nguyện  lựa chọn những cách khác cho dù phải áp bức hay lợi dụng cũng sẽ không để người khác đau thương nhiều năm như thế.

"Không phải là Vinh Khô Tuyền." Cố Tinh Phùng nắm chặt nắm đấm, bước nhanh đến cạnh Vinh Khô Tuyền. Lúc này cây cỏ quanh suối đã cháy khô toàn bộ, đáy áo bọt khí nổi lên khôn ngừng nhìn vừa âm trầm vừa đáng sợ.

Nhưng Cố Tinh Phùng không chút do dự nhảy vào.

Bạch Tiêu bị y dọa sợ, "Nhóc con ngươi làm gì đó?"

Cố Tinh Phùng cắn chặt hàm răng,linh lực nhàn nhạt chảy ra từ trong cơ thể y, rót thẳng vào ao nước.

Bạch Tiêu trầm giọng quát bảo ngưng lại: "Nhóc con đủ rồi."

Nhưng Cố Tinh Phùng ngoảnh mặt làm ngơ, liều lĩnh phóng thích linh lực. Tử khí ở Vinh Khô Tuyền mỗi ngày đều phải cần linh lực cường đại áp chế, lúc này cũng như thế. Nhưng trước đó Cố Tinh Phùng đã cưỡng ép xuất quan, còn dùng Tặng Linh kéo dài tính mạng cho Lộc Thời Thanh, lúc này còn hoan phí linh lực như thế quả thực là không muốn sống nữa mà.

Trong chốc lát,sắc mặt Cố Tinh Phùng chuyển từ tái nhợt sang xám trắng, một ít hoa văn đã nỗi lên trên làn da. Thiếu niên trẻ trung chợt biến thành da mồi tóc trắng, tựa như trong nháy mắt đó lúc y còn đang cắn răng kiên trì đoạn cuối này thì một đầu tóc đen của y cũng theo đó mà bắt đầu ảm đạm tựa như màu sắc bị đêm tối hút đi biến thành sắc trắng.

Lộc Thời Thanh sợ đến nổi không biết phải làm sao, đến bây giờ hắn mới biệt được nguyên nhân mái đầu bạc trắng của Cố Tinh Phùng.

Cũng may Bạch Tiêu phản ứng nhanh hơn Lộc Thời Thanh, ông ta phi thân về phía trước, lôi Cố Tinh Phùng ra khỏi nước, trở tay đánh một luồng linh lực vào trong ao ngăn trở tử khí đang tuôn trào. Lúc này Cố Tinh Phùng ngã trên mặt đất, không thể động đậy tóc cũng đã bạc trắng, toàn thân trên dưới tựa như một người bị hút khô hết nước, làn da cũng trở nên nhăng nheo.

Bạch Tiêu lập tức để tay lên đỉnh đầu Cố Tinh Phùng, cấp tốc truyền linh lực cho y.

Thế nhưng linh lực của Cố Tinh Phùng đã hao tổn quá mức, không thể nào bù đắp, cũng không thể trở về như lúc ban đầu. Bạch Tiêu lắc đầu thở dài,"Tên nhóc này ngươi quái gở thật đó, giờ thì tóc trắng phơ giống hệt một ông già, lần này vui rồi chứ?"

Dung mạo đại biến,nhưng trong mắt Cố Tinh Phùng không có chút tiết hận nào. Y chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tiêu, "Bây giờ thả ta đi được chưa?"

"Được, nhưng mà..."

"Ta thủ Vinh Khô Tuyền." Ánh mắt Cố Tinh Phùng lạnh như băng, "Nhưng nếu ngươi lại trù ẻo người chết, ta giết ngươi."

Bạch Tiêu chưa từng bị đối xử như thế hít một hơi, thật lâu sau mới nhả ra một câu: "Láo xược..."

Nhưng Cố Tinh Phùng chính là láo xược như thế đó, trực tiếp vượt qua người Bạch Tiêu bay về ngọn núi cao nhất tại Thiên Kính Phong. Tố Quang Kiếm đã sớm được Lộc Thời Thanh truyền cho y vào mấy tháng trước, cũng đã nhận y làm chủ. Lúc này triệu tới nắm trong tay dùng kiếm phong chỉ hướng chân trời.

Ánh sáng màu lam nhạt tựa như pháo hoa tỏa ra nơi chân trời,khiến nửa bầu trời đều được chiếu sáng.

Góc nhìn của Lộc Thời Thanh là đi theo chân của Cố Tinh Phùng. Lúc này nhìn về nơi xa Vinh Khô Tuyền kia, Bạch Tiêu không đuổi theo chỉ ngửa đầu nhìn pháo hoa trên trời cũng không thể thấy rõ nét mặt của ông ta lúc này. Chờ khi pháo hoa lụi tàn thì khoanh tay dọc theo đường mòn từng bước rời khỏi Thiên Kính Phong, cũng không biết đã đi đến nơi nào.

Cố Tinh Phùng nhìn bốn hướng, nhưng không thấy động tĩnh gì.

"Sẽ trở lại, nhất định... Sẽ trở lại."Dư quang trong mắt y vẫn chưa tan biến, rồi y thả tiếp một luồng linh lực ra ngoài.

Linh lực này phóng ra cũng tròn hai mươi năm dày đăng đẳng.

Lộc Thời Thanh rất muốn nói với Cố Tinh Phùng "Cám ơn ngươi", hoặc có lẽ là"Xin lỗi ngươi", nhưng đối mặt Cố Tinh Phùng thế này thì tựa hồ ngôn ngữ gì cũng đều lộ ra sự giả tạo và bất lực.

Vậy nến nói với Cố Tinh Phùng thế nào mới tốt đây?

Lộc Thời Thanh bỗng nhiên ngộ ra, hết thảy những thứ này cũng chỉ là ký ức. Lúc này Cố Tinh Phùng đang ở trong Noãn Nguyệt Đài Thiên Kính Phong, đợi hắn trở về.

Mà lúc hắn rời đi, cũng đã nói với Cố Tinh Phùng, chờ sau khi hắn trở về hẳn nghe câu trả lời kia.

Hiện tại không cần nữa, hắn không cần Cố Tinh Phùng trả lời nữa. Chỉ cần nói cho Cố Tinh Phùng biết hắn đã biết tất cả mọi chuyện thế là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Lộc Thời Thanh sống chết không từ bỏ, liều mạng bứt ra khỏi trí nhớ, bên tai cũng có một tiếng nói đang vang lên: "Thanh Nhai, ngươi tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại, nếu không hai ta sẽ phải chết!"

Quanh thân tử khí bốc lên, trước mắt hắc ám dày đặc, Lộc Thời Thanh đột nhiên tỉnh dậy, "Bạch Đoàn Đoàn?"

"Là ta, người này quá lợi hại, vậy mà trực tiếp tách hồn phách của ngươi ra, cấm chú giam cầm của ngươi đã bị phá, ta vừa thoát thân đã vội dùng linh lực bảo hộ người." Bạch Đoàn Đoàn dừng một chút, "Nhưng ta dùng hết sức bình của mình  cũng chỉ có thể khiến ngươi bảo trì thanh tỉnh."

Khó trách lúc đầu Lộc Thời Thanh nhìn thấy nhưng ký ức đó đều là vặn vẹo, ngay cả sức lực dư thừa để suy nghĩ cũng không có. Về sau thì cảm nhận khá hơn tí, hắn cũng có thể nhắm vào một đoạn ngắn trong trí nhớ mà suy nghĩ. Thì ra điều là do công lao của Bạch Đoàn Đoàn.

Không thể không nói, tuy Bạch Đoàn Đoàn làm nhiều việc ác, luôn luôn lừa hắn nhưng vẫn thành tâm giúp hắn, và lúc nào cũng rất nghiêm túc. Lộc Thời Thanh cảm kích nói: "Cám ơn ngươi."

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này."Thanh âm Bạch Đoàn Đoàn vừa nhanh vừa vội, "Thanh Nhai, không còn thời gian nữa rồi,ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây."

Lộc Thời Thanh lờ mờ cảm thấy không ổn, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta không có cách đối phó người này, hắn quá mạnh." Bạch Đoàn Đoàn nói, " nhưng thần thức của ta và ngươi hợp nhất lâu như thế, nên ta cói thể hao hết yêu lực bám  vào hồn phách của ngươi."

"Hao hết yêu lực, vậy chẳng phải ngươi..."

"Vốn ta đã chết một lần rồi." Bạch Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói, " Thanh Nhai ngươi nghe ta nói, nếu như ta làm như thế, vậy ngoại trừ ngươi tự nguyện giải trừ thì sẽ không có người thứ hai có thể tách ta ra khỏi hồn phách ngươi. Người này không phải muốn luyện hóa hồn phách của ngươi ư? Vĩnh viễn cũng không có khả năng!"

"Đừng mà." Lộc Thời Thanh vội ngăn nó lại, "Chúng ta hợp lực lao ra, không cho hắn cơ hội thâu tóm hồn phách."

"Ngươi đừng nói đùa." Bạch Đoàn Đoàn cười nhạo, "Thêm mười người như ta nữa cũng chẳng phải là đối thủ của hắn, đổi thành mười ngươi thì còn may ra, nhưng mmà có ư?"

Lộc Thời Thanh á khẩu không trả lời được, đang định lấy cớ khác thì nghe Bạch Đoàn Đoàn thở dài, "Thanh Nhai, những ngày qua là do ta không đúng, ta cũng không nên dối gạt ngươi nhưng ta không hối hận, khoảng khắc ngươi thú vị như vậy là ngàn ngăm có một cũng chỉ có mình ta biết, cũng chỉ có ta mới có thể ăn hiếp...Ta còn hi vọng xa vời chuyện gì nữa đâu."

Thời điểm Bạch Đoàn Đoàn nói những lời này, Lộc Thời Thanh đã phát giác được nó đan phát tán yêu lực, trên hồn phách đã thêm ra một ít phân lượng không rõ ràng.

Hắn khàn giọng hô: "Bạch Đoàn Đoàn!"

"Nếu như nhất định phải chọn một, ngươi vẫn nên chọn Cố Tinh Phùng đi thôi." Bạch Đoàn Đoàn giống như không tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi nói, "Mặc dù không bằng ta, nhưng dù sao vẫn mạnh hơn Bùi Lệ, chờ khi y cứu được ngươi, các ngươi...Hãy sống cho thật tốt."

Một chữ cuối cùng vừa dứt, trong thần thức liền hoàn toàn tĩnh mịch rốt cuộc không có thanh âm ồn ào kia nữa."

Lòng Lộc Thời Thanh trống rỗng trong bóng tối mênh mông thăm thẳm, chỉ quanh quẩn một tiếng nói trầm thấp "Tiểu tử, linh lực của ngươi sắp hao hết rồi, đừng phí công vô ích nữa, cần gì phải dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại ta, không bằng giao ra hồn phách sớm chút đi."

"Ngươi nói rất có lý." Lộc Thời Thanh khó khăn mở miệng,lúc hồn phách bị xé rách, ngay cả hít vào đều cảm thấy khó khăn.

Bóng đen bay tới bay lui trước mặt hắn, nhìn như lục bình trong gió nhưng thanh âm lại rất vững vàng. "Được, vậy lấy ra đi."

Lộc Thời Thanh khẽ ngẩng đầu, "Ta..."

Bóng đen trôi nổi đến gần, Lộc Thời Thanh nheo mắt lại, cố gắng thấy rõ mục tiêu trong màn đêm u tối này.

Sau một khắc, một đạo linh lực tinh chuẩn nổ mạnh trên thân bóng đen. Bất ngờ không kịp phòng bị, bóng đen bị đánh văng ra xa mấy trượng, tuy tử khí tiếp được hắn nhưng hắn vẫn phải đưa tay che lại ngực.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết." Lúc bóng đen mở miệng lần nữa, giọng nói đã khàn đi, tựa như ác quỷ bị đánh trọng thương.

Lộc Thời Thanh mỉm cười, làm như  không nghe thấy sát ý trong câu nói này, hắn bò dậy khỏi mặt đất thừa dịp đau đớn nơi hồn phách giảm xuống, xông vào tử khí chạy ra bên ngoài.

Hắn đã không còn sức lực, chạy cũng là lảo đà lảo đảo. Chưa chạy được mấy bước đã cảm nhận được một luồn trọc khí đang ập đến sau lưng. Lộc Thời Thanh trực tiếp ngã xuống đất, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu.

Đôi mắt lờ mờ nhìn không thất, bên tai tiếng nổ vang trời, ngay cả đầu cũng nặng đến nỗi không nhất lên được. Nhưng hắn vẫn không dừng lại đầu ngón tay run rẫy móc cát đá trên nền đất từng chút từng chút bò ra ngoài.

Hắn biết rõ,người đến từ U Minh Giới này làm việc cẩn thận, cực kỳ tiết mệnh, nếu không cũng không có khả năng vô thanh vô thức ẩn núp lâu như thế ở Hồng Trần Giới.

Cố Tinh Phùng và mọi người đang ở bên ngoài, tuy không biết người này có đối phó bọn họ hay không. Nhưng lúc này hắn đang bị thương, tạm thời sẽ không mạo hiểm gây thêm chuyện cho Hồng Trần Giới.

Lộc Thời Thanh biết, bản thân không thể trở về nữa rồi. Nhưng lúc sắp chết hắn lại sinh ra một ảo giác, tựa như nếu được chết gần Cố Tinh Phùng một chút, thì lời hắn muốn nói sẽ có thể truyền vào trong tai Cố Tinh Phùng.

Thế nhưng là tại sao? Tại sao lại khiến hắn tới thời khắc cuối cùng mới nhớ đến lời muốn nói. Tại sao đến lúc hắn sắp ra đi lời hắn nói với  Cố Tinh Phùng lại biến thành một lời nói dối trắng trợn.

Lộc Thời Thanh nằm rạp trên mặt đất,lỗ máu to lớn xuyên thấu từ sau lưng ra trước ngực. Tay hắn không cử động được nữa, toàn bộ cơ thể đều bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng dần dần mất đi hào quang.

Nhưng hắn vẫn còn duy trì tư thế bò ra ngoài, ngón tay dính đầy vết máu cùng tro bụi hơi duỗi ra, hình như đang chỉ vào hướng Thiên Kính Phong.

Tinh Tinh, ta không cần đáp án nữa, ta đã biết hết rồi.

Nhưng nếu ngươi không ngại nói thêm lần nữa cũng được, nếu ngươi thích nghe sau này để ta nói tiếp. Nếu ngươi không thích nghe...Xin lỗi ta vẫn muốn nói cho ngươi biết.

"Ta thích ngươi."

... Tinh Tinh ngươi nghe, lời ấy thế nào?

- Xong quyển thượng-

Lời của tôi: đi được hơn nửa chặn đường rồi mọi người ạ, cảm ơn mọi người trong thời gian qua vẫn luôn ủng hộ mình, hẹn gặp lại mọi người ở quyển hạ

Quyển hạ phong vân thất giới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.