"Chết rồi?" Quỷ Yên Chi kinh ngạc, hỏi Cố Tinh Phùng: "Sao lại chết? Dựa theo thân thủ của cao nhân tóc trắng, hẳn là tại Hồng Trần giới khó gặp được cao thủ, có ngươi bảo hộ ai có thể tổn thương hắn được?"
"Không sai." Khóe miệng Cố Tinh Phùng xuất hiện một đường cong nhưng thanh âm lại có vị chua chát: "Là ta không bảo vệ người chu toàn."
Vốn không khí đang khác hài hòa, trong nháy mắt đã theo tin tức Lộc Thời Thanh qua đời mà tuột xuống điểm đóng băng. Bùi Lệ cau mày nói: "Hằng Minh, ta thân là sư tôn nhưng vẫn phải nói với ngươi hai câu này. Chuyện cũng đã qua rồi ngươi khóc cũng đã khóc, quậy cũng đã quậy, hiện giờ không thể tiếp tục chán chường như thế nữa."
"... Đa tạ cảnh tỉnh." Cố Tinh Phùng hít sâu một hơi,lúc giương mắt lần nữa, sắc mặt y đã như thường.
Quỷ Yên Chi tự biết lỡ lời, khơi lên chuyện thương tâm của đối phương, thế là định xoa dịu nói: "Thì ra các người là sư đồ, xem ra khi xưa cảm tình của hai người rất xâu đậm, thật làm người khác hâm mộ."
Nghe vậy, trên mặt hai người đối diện không hẹn mà cùng cương cứng trong giây lát.
Quỷ Yên Chi làm sao biết được, đôi sư đồ này năm đó như mèo với chó, sau khi Lộc Thời Thanh chết vì muốn tranh đoạt di thể càng là đánh nhau tới bến suýt nữa thì đồng quy vu tận.
Sau một lát, Cố Tinh Phùng mới nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, "Ngươi rất có tiếng nói tại U Minh Giới, sau này mong ngươi giúp đỡ."
"Ngài nói gì vậy chứ, chỉ cần chuyện Quỷ Yên Chi ta có thể giúp,ta nhất định dốc hết toàn lực." Bởi vì mang theo chú ấn, Lúc trước đối với Cố Tinh Phùng Quỷ Yên chi chỉ bằng mặt không bằng lòng, bây giờ lại tất cung tất kính vô cùng ân cần, "Chỉ là không biết hai vị đến U Minh Giới để làm chuyện gì?"
Phải biết,người sống của Hồng Trần Giới là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng của U Minh Giới, nếu như có một người sống đi dạo trên đường lớn, không quá mấy giây tuyệt đối sẽ chỉ còn lại xương trắng, sẽ bị hoạt thi và ác quỷ xé thành mãnh vụn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Hồng Trần Giới cùng U Minh giới cách nhau một mảnh hư không, trừ phi người sống tu thành Quỷ đạo, nếu không khó mà tiến vào. Mà người tu thành Quỷ đạo, bởi vì ăn thịt uống máu, âm khí quá nặng, đã là nửa thân quỷ, đối với U Minh giới mà nói khó mà nuốt nỗi. Bởi vậy, chỉ trong chợ đen U Minh giới, lâu lâu thông qua đường tắt đặt thù xâm nhập Hồng Trần Giới để bắt người sống. Bởi vì thâm nhập Hồng Trần Giới khá là nguy hiểm, kiếm người sống cũng không dễ cho nên thường bán giá trên trời.
Quỷ Yên Chi vô cùng nghi hoặc, đây là lần đầu tiên ả nhìn thấy người sống chủ động tiến vào U Minh Giới.
Cố Tinh Phùng lời ít ý nhiều nói, "Chúng ta đến đây, vì muốn tìm hồn phách."
Quỷ Yên Chi Quỷ không ngốc hiểu ra ngay: "Hồn phách của thanh niên kia?"
"Đúng."
Quỷ Yên Chi càng nghi ngờ: "Hồn phách của hắn ở U Minh giới?Sao có thể chứ? Các ngươi có được kết luận này từ đâu?"
"Nói ra rất dài dòng." Cố Tinh Phùng nói, " bây giờ cũng không xác định, nhưng..."
Bùi Lệ nói tiếp nữa câu sau y chưa nói xong, "Nhưng cũng nên có chút hi vọng."
Cố Tinh Phùng và hắn liếc nhau, đôi bên lâm vào trầm mặc.
Quỷ Yên Chi thu vào đái mắt cũng không hỏi thêm nữa, "Nếu đã như thế hẳn là cao nhân cũng cần ta làm chuyện gì đó nếu không cũng sẽ không triệu ta ra."
Cố Tinh Phùng trầm ngâm một lát, "Chỉ cần cho hai ta chỗ ở tạm thời, ta muốn ở lại đây thu thập tin tức."
Yên Chi Quỷ cười nói: "Chuyện này có đáng gì đâu, Quỷ Yên chi ta tại U Minh Giới này tuy không phải nhân vậy nổi tiếng gì, Nhưng dù sao cũng là con gái của Tây Sơn Vương, nơi này nhà lớn sân cũng lớn, ở thì được rồi đó chỉ là..."
Bùi Lệ thấy ả lộ vẻ chần chờ, hỏi thẳng: "Thế nào?"
Không đợi Quỷ Yên Chi mở miệng, Cố Tinh Phùng đã nói trước: "Cô ta bị người giám thị, không tiện ra tay."
Quỷ Yên Chi, ngạc nhiên nói: "Cao nhân, ngươi vừa tới U Minh giới mà đã biết những chuyện này?"
"Ờ ha, vẫn là đầu óc Hằng Minh tốt." Bùi Lệ bỗng nhiên giật mình, cũng gật đầu: "Ngươi đã muốn đem chúng ta mang về, cần gì phải tốn công tốn sức gây chuyện ở chỗ của người thuyết thư, trực tiếp nói là băng hữu rồi đưa đi là được. Nhưng ngươi không làm thế ngươi xem chúng ta là phạm nhân mượn cớ phạt chúng ta mới có thể nói vài câu, hiển nhiên trong phủ của mình ngươi cũng có điều kiên kỵ. Huống chi vừa rồi lúc ngươi tiến vào sảnh chính còn nói "ta vừa đi thì hắn vừa đến"."
Quỷ Yên Chi Quỷ chậc lưỡi thở dài: "chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã có thể suy tính như thế...Không sai ta đích xác có điều kiên kỵ, cũng là chuyện sầu muộn hiện giời của ta."
Cố Tinh Phùng nói: "Bởi vậy ngươi mới thành tâm thân thiện với hia ta, không qua loa ngoài mặt như trước kia nữa."
Bùi Lệ cũng nói: "Đương nhiên, chúng ta cần ả hổ trợ mà ả cũng muốn mượn lực của chúng ta."
Tâm tư bị hai người dăm ba câu vạch trần, Quỷ Yên Chi trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: "Đúng, hai vị đã nói toẹt ra như thế thì ta cũng không cần phải che đậy nữa."
ả giơ cổ tay lên, lộ ra một chuỗi chuông nhỏ. Chuông nhỏ kia hình như được điêu khắc từ xương cốt, còn hiện ra ánh sáng màu trắng rực rở khá là quỷ dị.
"Hai vị thấy được chưa, đây là Chuông Phệ Hồn." Yên Chi Quỷ cười cười, ánh mắt u ám và lạnh lẽo, "Vật này đến từ vạn Yêu giới, là Vạn Yêu Vương hiện tại khi thống nhất Vạn Yêu Giới chém chết Yêu Vương rồi lấy xương ngực chế thành. Trên chuông này có phù chú chỉ cần tháng sau ta còn chưa gã vào Vạn Yêu Giới thì sẽ bị phản phệ, hồn phi phách tán, mãi mãi cũng không được siêu sinh."
Bùi Lệ quan sát tỉ mĩ chuỗi Phệ Hồn Linh kia, không có biểu lộ gì quá lớn. Nhưng Cố Tinh Phùng lại hơi híp mắt hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Quỷ Yên Chi giễu cợt nói: "Vạn Yêu giới hòa bình thống nhất, trên dưới đồng lòng. Buồn cười U Minh Giới lại tranh giành cấu xé lẫn nhau, không những ba tộc Khô lâu quỷ hồn, hoạt thi không hợp, ngay cả tứ đại U Minh Vương cũng là như nước với lửa. Phụ thân ta Tây Sơn Vương yếu nhất, nên một lòng muốn gã ta cho Vạn Yêu Vương, muốn dựa vào thế lực của hắn chèn ép ba người còn lại."
Bùi Lệ gật đầu nói: "Nếu U Minh giới hỗn loạn thế, còn bị ngươi xem thường. Vậy ngươi gã vào Vạn Yêu Giới đầy hi vọng kia chẳng phải sẽ thỏa mãn tâm nguyện ư?"
"Gả cho Vạn Yêu Vương?" Sự căm ghét trên mặt Quỷ Yên Chi càng sâu, thậm chí còn mang theo chút chết nhạo,, "Các ngươi thân ở Hồng Trần Giới, làm sao biết được, tên Vạn Yêu Vương này hắn thích..."
Lời còn chưa dứt,bỗng mặt Quỷ Yên Chi đổi sắc.
"Chú ý, có giặt tới."Ả thu lại nét mặt, nhặt roi lên chỉ vào hai người nói," Loại người vô danh như các ngươi mà cũng dám chơi xỏ lão nương giữa phố lớn phải không, hôm này nhất định phải cho các ngươi biết mặt để các ngươi đời này cũng không dám chọc tới bà đây nữa!"
Bùi Lệ nhìn Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng gật đầu, Bùi Lệ lập tức trách móc: "Bà điên này chút thì lão nương chút thì cô nãi nãi, làm quỷ rồi mà con nói sai bối phận nữa hả?"
"Cái thứ vô lại này ngươi còn dám già mồm?" Quỷ Yên Chi nổi giận, vung roi lên tường, "Xem ta có đánh chết ngươi không."
Trong tiếng roi lốp bốp, hai cánh cửa lớn của nhà tù chầm chậm mở ra, một thân ảnh cao cao vội vàng đi tới, lớn tiếng quát tháo: "Yên Chi mau dừng lại! Ngươi đang làm gì đó?"
Người U Minh Giới này cũng có dáng dấp "Giống người", chỉ là khác biệt với tướng mạo yêu mị của Quỷ Yên Chi đầy tà khí lại có tính công kích kia, hắn mi thanh mục tú tuy cũng là mắt phượng nhưng đường cong ôn hòa hơn rất nhiều, trên người cũng có vẽ có mấy phần tiên khí.
Nhưng Yên Chi Quỷ nhìn hắn cũng không thèm nhìn, vung roi đánh tiếp.
Nhưng đầu roi còn chưa rớt xuống chỉ thấy bóng người chợt lóe, người kia đã vững vàng đứng đối diện Quỷ Yên Chi trong tay còn nắm một đoạn Cốt Tiên.
Nha hoàn Ngân Nhi Cốt hối hả xộc vào, hành lễ nói: "Đại nhân, Ta giữ Thanh Tiêu Quỷ đại nhân lại uống trà, tính đợi ngài đánh xong thì gặp mặt. Nhưng sau khi hắn nghe ngày đang xử hai kẻ chẳng ra gì này liền xông đến, bọn ta không cản được."
Quỷ Yên Chi hất roi hừ lạnh: "Thanh Tiêu Quỷ bản lãnh lớ như thế, đâu phải ngươi muốn cản là cản? Phủ đệ này ngay mai cũng đổi tên đổi họ luôn được rồi, trực tiếp gọi là Thanh Tiêu Biệt Quán, tới lui không cần thông báo nữa chẳng phải sẽ tiện hơn ư?"
Bị chủ tớ hai người ép buộc, người được gọi là Thanh Tiêu Quỷ cao mày nói: "Yên Chi ta chỉ không muốn nhìn thấy nàng ngang ngược, lạm sát kẻ vô tội như thế thôi."
Quỷ Yên Chi Quỷ: "Ta lạm sát kẻ vô tội? Ta chỉ đánh bọn hắn có hai roi thôi bộ ngươi muốn giả mù sa nữa ở đây hả?"
Thanh Tiêu Quỷ vội là lên: "Ta không có!"
Cố Tinh Phùng đang bị trói trên kệ bống cất tiếng nói: "Quỷ Yên Chi ta nhớ mặt ngươi rồi, ngươi tuyệt đối đừng thả hai ta ra ngoài, nếu không..."
"Hừ, nếu không sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ." Bùi Lệ tức giận nói, "Làm con gái của Tây Sơn Vương là có thể lạm dụng tư hình ư? Ngươi cứ chờ đó ngày sau ta nhất định sẽ tìm ngươi báo mối thù này."
Quỷ Yên Chi Quỷ tức quá hóa cười, "Tốt rất tốt, ta xem ngươi có còn mạng để báo thù không!"
Ả cấp tốc đi đến cạnh giá binh khí rút ra một cây dao phay, toàn thân tràn ngập sát ý. Thanh Tiêu Quỷ bỗng ngăn trước giá đỡ che chắn Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ sau lưng mình, "Đủ rồi đó Yên Chi, nếu nàng quậy tiếp ta sẽ nói cho phụ thân biết."
"Ngươi..."
Dường như nửa câu uy hiếp phía sau có tác dụng, Quỷ Yên Chi hậm hực ném dao phay, "Thanh Tiêu Quỷ ngươi được lắm! Ngân Nhi Cốt, đi!"
Thanh Tiêu Quỷ thở phào nhẹ nhõm, xoay thân nói với hai người bị treo trên giá: "Các ngươi không sao chứ."
"Chưa chết." Bùi Lệ hầm hừ nói, "Cái thứ khinh người quá đáng."
Đôi mắt Thanh Tiêu Quỷ lóe lên, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên trước cổng truyền đến giọng nói mỉa mai của Quỷ Yên Chi: "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân xem đây là nhà mình thật à, ngay cả vào nhà tù cũng thoải mái như thế."
Thanh Tiêu Quỷ ngậm miệng, nói với hai người họ "Bảo trọng, kiên trì thêm chút nữa", rồi vội vàng ra cửa.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, nhớ lại cảnh vừa rồi, Bùi Lệ trầm ngâm: "Hằng Minh, vỡ kịch vừa rồi ta và ngươi diễn với Quỷ Yên Chi ngươi thấy thế nào?"
"Đúng thế." Bùi Lệ cười lạnh, "Rõ ràng chạy vội tới cứu chúng ta nhưng một câu yêu cầu thả người cũng không nói, còn âm thầm chọc ngoái thù hận của song phương, đúng là rất tận lực."
Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Giống ngươi năm đó."
"Nói hươu nói vượn." Bùi Lệ đang phê phán Thanh Tiêu Quỷ, nhưng sau đó lại bị Cố Tinh Phùng đánh đồng không khỏi có chút sượng mặt, "Năm đó vi sư làm thế với sư tổ ngươi là...."
Nói đến một nửa, hắn bỗng ngừng lại.
Cố Tinh Phùng nói không sai, năm đó hắn bị cừu hận che mờ đôi mắt vì muốn cô lập Lộc Thời Thanh, bên ngoài thì đồn thổi thị phi về Lộc Thời Thanh, về đến Thiên Kính Phong lại nói với Lộc Thời Thanh những người kia không đúng. Vì ngăn cảng không cho Cố Tinh Phùng về Thiên Kính Phong hắn càng không thương tiết đá gãy xương sườn Cố Tinh Phùng, còn mượn cớ đuổi y ra khỏi Biển Cả Một Cảnh.
Hắn đối xử với Lộc Thời Thành đúng là rất tốt, phi thường tốt bởi vì cái tốt đó cũng đâu phải thật tình...
Bùi Lệ không phản bác được lời nào, tuy Cố Tinh Phùng nói lời khó nghe nhưng đó cũng là sự thật. Mà sau khi Cố Tinh Phùng oán giận xong cũng tự biết mình lỡ lời nên không nói thêm gì nữa.
Thanh đăng cháy loe lét, trong phòng lần nữa lâm vào sự trầm mặt.
Qua nữa ngày Bùi Lệ mới ngượng ngùng mở miệng, "Hằng Minh, ngươi nói thử xem nếu sư tổ ngươi tỉnh, người sẽ tha thứ cho ta chứ?"