Sa Điêu Sư Tổ

Chương 89: Quỷ Yên Chi Bị Hủy Dung



"Hiện giờ U Minh Giới chia bè kết phái, loạn trong giặt ngoài ba vị vương khác lại không tự mình nhận biết." Tây Sơn Vương nhàn nhã nói, "Nếu Yên Chi Quỷ có thể có được chỗ đứng ở Vạn Yêu Giới, khiến Vạn Yêu Vương trở thành trợ lực của ta, đợi thời cơ chín muồi ta có thể mạnh tay đánh cược một lần ở U Minh Giới."

Thanh Tiêu Quỷ cúi người nói: "Thanh Tiêu Quỷ thật mong ngày đó đến thật nhanh."

"Đi thôi." Tây Sơn Vương trôi nỗi bay lên, giống như con dơi treo trêи phía trước chỗ ngồi.

Đoạn đối thoại phía sau khiến Cố Tinh Phùng rất thất vọng, trong lời nói của Thanh Tiêu Quỷ tiết lộ chuyện Tây Sơn Vương từng đến Hồng Trần Giới, nhưng Tây Sơn Vương lại né tránh vấn đề này, chỉ đáp qua loa cho có lệ.

Về phần nguyên nhân, thứ nhất Tây Sơn Vương rất coi trọng cơ nghiệp của hắn ở U Minh Giới, thứ hai hắn không muốn nói đến chuyện hắn từng đến Hồng Trần Giới.

Vì cái gì?

Cố Tinh Phùng không phải người lỗ mãng, chỉ khi nào thấy ba chữ liên quan tới Lộc Thời Thanh y mới không thể bảo trì tỉnh táo tuyệt đối. Một chút huyền cơ này đốt thành một ngọn lửa điên cuồng trong lòng y, nếu như là thời niên thiếu chỉ sợ y sẽ hiện nguyên hình ngay lập tức, xông ra ép hỏi Tây Sơn Vương chi tiết chuyện năm đó.

Nhưng xưa đâu bằng nay,coi như y có hiếu kỳ đi chăng nữa thì cũng sẽ ép xuống tất cả các cảm xúc. Trước khi y tìm thấy Lộc Thời Thanh, y không thể bại lộ thân phận của mình...Bùi Lệ cũng thế, y cũng thế ai cũng không thể chết, hai người họ là hy vọng duy nhất để Lộc Thời Thanh khởi tử hồi sinh.

Thanh Tiêu Quỷ đáp lời câu nói sau cùng của Tây Sơn Vương nhưng vẫn duy trì tư thế khom người như thế mà bước từng bước ra khỏi đại điện. Cố Tinh Phùng cũng bắt chước theo dáng đi của hắn, cẩn thận di chuyển ra ngoài, hai mắt y nhìn chằm chằm cánh cổng, mấy lưỡi đao Trảm Hồn treo nơi đó như những cái lưỡi rắn độc, đang dồn sức chờ tấn công con mồi.

Ngay lúc Thanh Tiêu Quỷ còn cách cửa một bước xa, quả nhiên mũi đao dài phát ra thanh âm sột soạt, kịch liệt rung động. Tây Sơn Vương vốn đã bay khỏi chỗ ngồi, tưởng rằng đã có thể giấu kín rồi nhưng lúc này lại bị động tĩnh nhỏ xíu ấy làm chú y, giương mắt nhìn qua.

Xem ra, không thể trở ra giống lúc đi vào được rồi.

Thanh Tiêu Quỷ cũng nổi lên nghi ngờ, dù sau lúc vào cửa hắn còn đặt biệt ra lệnh cho người hầu của hắn cách lưỡi đao Trảm Hồn xa một chút nữa mà, bước chân hắn thoán dừng lại. Cố Tinh Phùng quyết định thật nhanh cấp tốc vượt qua hắn, băng qua khung cửa.

Ngay lập tức lưỡi đao Trảm Hồn tìm được mục tiêu, chúng cùng nhau nhắm ngay Cố Tinh Phùng. Cố Tinh Phùng không chút nào hoang mang đưa tay ra phía trước, gã hầu vốn đang quỳ gối cách đó hơn ba trượng bỗng la lớn, cứ thế mà bị Cố Tinh Phùng cách không tóm qua. Sau đó Cố Tinh Phùng lật bàn tay gã hầu lập tức nhào vào ngưỡng cửa.

Lưỡi đao Trảm Hồn vang lên tiếng rít chói tay, từ xà nhà bắng thẳng xuống ngưỡng cửa ghim vào trêи thân gã hầu. Gã hầu kia còn chưa kịp hoàn hồn ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp thoát ra thì miệng mũi đã tràn đầy máu đen, mọi âm thanh đều im bặt.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, đến nỗi Thanh Tiêu Quỷ còn chưa hoàn toàn đứng vững. Chờ lúc gã tiến lên xem xét theo bản năng thì chỉ thấy da thịt trêи người gã hầu đó toát ra từng luồn từng luồn khí đen, nơi bị lưỡi đao Trảm Hông cắp vào đã bắt đầu hư hóa. Ngay sau đó toàn bộ thân thể đều tiêu tán thành khói đen.

Có thể trở thành người hầu của Thanh Tiêu Quỷ, hiển nhiên không phải hạn người phàm tục ở U Minh Giới. Nhưng gã bị lưỡi đao Trảm Hồn trước điện của Tây Sơn Vương bắn trúng thì ngay cả hú một tiếng cũng không kịp đã hồn phi phách tán.

Thanh Têu Quỷ không biết nơi đây còn có người thứ tư, cho nên gã nghĩ vừa rồi lúc gã ra cửa người hầu của gã vội vàng đến đón do không cẩn thận vấp ngã nên mới bị lưỡi đao Trảm Hồn ngộ sát.

Bởi vậy, gã không những không đau lòng cho thủ hạ đắt lực đã chết mã gã còn oán hận thủ hạ này tay chân vụng về, cuống quý xoay người quỳ rạp xuống đất, đôi mắt nhìn Tây Sơn Vương nói: "Phụ vương bớt giận, tên thuộc hạ ngu xuẩn này làm việc chẳng ra sao, hại lưỡi đao Trảm Hồn ra khỏi vỏ."

Tây Sơn Vương lại nói: "Không."

Thanh Tiêu Quỷ tưởng rằng Tây Sơn Vương trách tội, vội vàng cuối thấp người bò lên nói, "Xin phụ vương trách phạt."

Tây Sơn Vương không lập tức trả lời, bên trong đại điện nhất thời lặng ngắt. Lúc Thanh Tiêu Quỷ giương mắt lần nữa thì chỉ thấy Tây Sơn Vương đã đứng ngay cạnh gã, hàn khí trêи thân phả xuống người Thanh Tiêu Quỷ

Thanh Tiêu Quỷ mở to hai mắt, còn tưởng rằng đối phương muốn ra tay với hắn, nhưng chỉ nghe Tây Sơn Vương trầm giọng nói: "To gan, dám xông vào phủ Tây Sơn Vương ta."

Đến lúc này, cho dù Thanh Tiêu Quỷ không thông minh thì trong lúc này cũng đã hiểu rõ, gã lập tức thẳng người nhìn ra sau lưng mình.

Vừa lúc nhìn thấy Tây Sơn Vương đánh một luồng tử khí màu đen đậm về phía tường thành.

Chỉ nghe thấy ầm vang một tiếng, nơi đó phát ra tiếng rêи nhưng lại không thấy người. Thanh Tiêu Quỷ đứng dậy, rút cốt tiên bên hông ra chỉ vào hướng đó nói: "Là thần thánh phương nào, còn không mau hiện thân!"

Không có bất kỳ cái gì đáp lại.

"Người đó ẩn hình."Tây Sơn Vương lạnh lùng nói: "Không sao một chiêu kia đã là người đó bị trọng thương, ngươi đeo phù Hiện Hình đuổi theo đi."

Đương nhiên Thanh Tiêu Quỷ sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội thể hiện nào gã lập tức đáp: "Dạ, phụ vương."

"Chuyện hôm nay,đừng nói ra ngoài."

Thanh Tiêu Quỷ hơi sững sờ, giọng nói Tây Sơn Vương càng thêm nặng nề: "Vừa nãy khí tức người đó phát ra là Yêu khí, hẳn là....Người của Vạn Yêu Giới."

Thanh Tiêu Quỷ kinh ngạc: "Nói vậy tức là Thánh Chủ Vạn Yêu Giới kia còn chưa giá lâm mà đã phái người đến điều tra chúng ta trước rồi?"

"Rất có khả năng đó, quan hệ của ta với người của Vạn Yêu Giới cũng chỉ đến đó mà thôi." Tây Sơn Vương ngữ khí không được tốt lắm nói, "Nếu ngươi bắt được người thì giam lại ngay lập tức. Biết đâu có thể dùng nó để thương lượng với Thánh Chủ Vạn Yêu Giới."

Cố Tinh Phùng vội chạy trốn nên chỉ nghe được câu nói cuối cùng này của Tây Sơn Vương. Vốn không có ý định đối phó Vạn Yêu Giới, nhưng hiện giờ lời này lại như đang nhắt nhở y.

Trong lòng Cố Tinh Phùng thành lập một sơ một kế hoạch mơ hồ trong đầu, nhưng vẫn chưa kịp phát họa tỉ mỉ--thì Thanh Tiêu Quỷ đã bí mật tập kết quỷ binh, đeo phù Hiện Hình truy lùng y khắp cả thành.

Sau khi vào U Minh Giới, vì phải đối phó với hoàn cảnh không thích hợp cho sinh hồn này mà tốc độ hành động của y đã giảm đi không ít. Đối phó với vật tầm thường còn được nhưng một chiêu kia của Tây Sơn Vương y chỉ có thể tận lực tránh đi chỗ yếu hại. Vừa rồi Tây Sơn Vương nói không sai cánh tay y bị một chiêu đầy tử khí kia đánh trúng đã gãy mất một đoạn, tạm thời không có cách nào cứng đối cứng với Thanh Tiêu Quỷ.

Nếu y bị bắt, thì đừng nói tới chuyện đối phó Vạn Yêu Giới ngay cả kế hoạch tìm kiếm Lộc Thời Thanh cũng đều sẽ thất bại. Giờ phút này nơi nào cũng không an toàn vì kế hoạch hôm nay, ỳ chỉ còn một chỗ có thể đi.

Nửa nén hương sau, Cố Tinh Phùng đứng vững trước phủ đệ của Quỷ Yên Chi, điều động chú thuật ẩn náu của Tuyết Yêu.

Đợi không bao lâu thì đại môn mở của, Quỷ Yên Chi tức giận đùng đùng xuất hiện trước cửa, ả réo lên: "Chẳng lẽ người trêи đường cái này đều chết sạch rồi? Ta đếch tin đó, ngay cả một đầu bếp nữ ra dáng bà đây cũng tìm không được ư?"

Nha hoàn tên là Ngân Nhi Cốt cười xòa khuyên nhủ: "Đại nhân ơi cho dù ngài muốn đổi đầu bếp nữ thì cũng phải đợi tìm được người đã chứ. Bộ dáng của người ta chỉ là hơi thô chút thôi đâu có nghĩa là năng lực làm việc của người ta cũng kém đâu."

"Hừ." Quỷ Yên Chi cười lạnh, "Ta thấy mặt của nữ thi kia là muốn ói rồi nào còn tâm trạng để ăn cơn, chơ bà đây xử lý ả xong, ngày mai sẽ tìm người thay ả."

"Dạ, chắc chắn nô tỳ sẽ tìm được người đại nhân hài lòng." Ngân Nhi Cốt liên tục đáp ứng, nhẹ nhàng nâng ả đi vào trong nhà, "Chủ tử ngài vào nhà nhé, cho dù dáng vẻ ngài nổi giận nghiên nước nghiên thành thì cũng không thể để những tên sắc lang đi đầy đường kia hưởng lợi được đúng không nè."

Ả nói không sai, lúc này đang là nửa đêm, phố xá đang náo nhiệt. Quỷ Yên Chi đứng đó la hét ầm ỉ sớm đã có người dừng chân lại hóng kịch vui.

Quỷ Yên Chi chỉ vào họ giận tím mặt nói: "Nhìn cái nữa là bà đây rút gân lột da các ngươi ra rồi ném xuống sông Tam Đồ cho cá sấu ăn bây giờ!"

Hình như câu uy hϊế͙p͙ này có uy lực rất lớn, những người đó lộ vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng tản ra tứ phía. Quỷ Yên Chi thoáng thở phào, vênh vang đắc ý đi vào nhà.

Cố Tinh Phùng cùng ả vào cửa, tuy không biết tại sao Quỷ Yên Chi lại dùng cớ "Đầu bếp nữa thô kệch" để ra ngoài, nhưng y cảm nhận được, chắc hẳn phải có quan hệ với Bùi Lệ. Nhưng đến lúc này lại làm cho y càng nghi ngờ hơn."

Cho đến khi Yên Chi Quỷ hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào phủ, rồi đuổi luôn Ngân Nhi Cốt đi tìm đầu bếp nữ khác, Cố Tinh Phùng mới nhìn "Nữ đầu bếp đô con" bị trói gô trong góc phòng. Mà đầu bếp nữ cũng đang dùng bộ mặt không vui nhìn qua bên này, trong chớp nhoáng đó, nguyên bản vết thương đang nhói đau của Cố Tinh Phùng dường như đã chết lặng không cảm thấy đau nữa.

Quỷ Yên Chi đóng cửa, nộ khí tan thành mây khói, cười làm lành nói: "Bùi tiên sinh đừng tức nhe, ngươi trang điểm thế này rất đẹp...Như hoa như ngọc vậy đó."

Lúc này Bùi Lệ đang vận y phục thịnh hành của U Minh Giới lúc bấy giờ*, cổ áo xệ đến ngực, nhưng trớ trêu thay hắn lại là nam nhân chân dài vay rộng, cơ bắp căng đầy, khiến cho cái váy này tựa như hai lớp ga trãi giường đang phủ lên một khúc gỗ mun. Cộng thêm hắn bới tóc*, trêи mặt còn tô son trác phấn, giữa trán còn dáng hoa trang*, lộ ra dung nhanh hừng hực khí thế anh hùng,nhìn bao nhiều thì...xấu bấy nhiêu.

"Như hoa như ngọc?" Bùi Lệ từ trước đến nay vẫn luôn được khen là anh tuấn tiêu sái không cách nào tiếp nhận được, "Ngươi ít chửi xéo ta đi, chẳng phải ngươi nói Cố Tinh Phùng đã tới rồi ư? Người đâu?"

Tiếng nói vừa dứt, Cố Tinh Phùng đang che cánh tay phải đã xuất hiện trong phòng.

Lúc này cả cảnh tay phải của y đều là máu, xung quanh vết thương kết đầy hoa tuyết. Bùi Lệ thấy thế cau mày tiến tới: "Chỉ trong mấy phút thôi mà ngươi đã thành bộ dáng này rồi, khϊế͙p͙ nhược quá."

Quỷ Yên Chi thì quan sát hắc khí trêи vết thương của y, kinh ngạc nói: "Cao nhân, sao ngươi lại bị phụ vương của ta đả thương thế?"

Hai người đều đi đến chỗ Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng không chút do dự lùi một bước mà đứng cạnh Quỷ Yên Chi. Bùi Lệ ngẩn người, mặt đen như đít nồi, oán trách Quỷ Yên Chi: "Ta biết ngươi gạt ta mà, mau mau múc nước đến đây để ta lau cái đống trêи mặt ta xuống."

Cố Tinh Phùng thở phào, nói: "Cứ từ từ, thuốc của Thanh Tiêu Quỷ các ngươi đã tra được gì chưa?"

Nói đến chính sự,Quỷ Yên Chi lập tức đáp: "Đã tra ra, thuốc này cũng không phải hiếm có chỉ là thuốc hủy dung thôi. Nghe nói trước dó một bà Quỷ Vương phi vì tranh giành tình nhân mà muốn mưu hại một người khác đang được sủng ái nên chế ra. Không màu không vị, sau khi uống vào gương mặt sẽ mục nát thành xương trắng. Nhưng người thì vẫn sống, từ đó chỉ có thể mang theo gương mặt này sống hết đời, thứ này quả thực quá ghê tởm!"

Bùi Lệ nói tiếp: "Thanh Tiêu Quỷ đổi thành thuốc này, rõ là không muốn ngươi chết nhưng muốn hủy đi dung mạo của ngươi."

Cố Tinh Phùng vốn đã dời lực chú ý, lúc này có hơi mất tập trung, lại nhìn thấy gương mặt trắng trắng vàng vàng này của Bùi Lệ. Không khỏi lùi về sau một bước, y cảm thấy cho dù bị nước hủy dung biến gương mặt thành xương trắng, cũng không sánh bằng gương mặt hiện tại khiến y nhìn là hết hồn của Bùi Lệ.

- -----------------

Thanh Tiêu Quỷ vừa truy vừa tra thế mà một canh giờ đã trôi qua, nửa cái thành đã bị gã lật tung mấy lần, nhưng vẫn không tìm được dấu vết để lại. Quanh đi quẩn lại gã vẫn đi đến trước của phủ của Quỷ Yên Chi,

Nhưng gã không có ý định đi vào điều tra, gã nghĩ Quỷ Yên Chi chính là đối thủ tương lai của Thánh Chủ. Thám tử Thánh Chủ phái tới không thể nào ẩn náo trong phủ của địch nhân được.

Đang định ra lệnh cho đám quỷ binh rời đi, bỗng nhiên phủ đại môn mở ra, mấy người hầu thất kinh chạy đến, trêи mặt con mang theo một vết roi sâu thấy xương.

"Không xong không xong, Quỷ Yên Chi đại nhân điên rồi, gặp ai đánh người đó, mau chạy giữ mạng đi!"

Trong lòng Thanh Tiêu Quỷ khẽ động, lập tức tiến lên giữ chặt một người, "Xảy ra chuyện gì?"

Người hầu bị giữ chặt thấy là Thanh Tiêu Quỷ, vội vàng quỳ xuống đất: "Thanh Tiêu Quỷ đại nhân cứu tiểu nhân với, Tiểu nhân là đầu bếp trong phủ của Quỷ Yên Chi, lúc nãy ngài ấy nói khác nước muốn ăn canh Huyết Sâm, ta sai đầu bếp nữa đưa qua, ai ngờ sau khi uống vào dung mạo bị hủy hết, lúc này đang đánh người cho hả giận, còn nói muốn giết ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.