Chương 36: Rắn trắng mặt người
Editor: An Nhiên
"Đây là con rắn?" Dương Hảo trợn mắt há hốc mồm mà lùi đến bên cạnh Tô Vạn. Tô Vạn đưa súng gấp tự động đã lắp đạn cho Dương Hảo. Lúc này tất cả vảy trên thân rắn trắng đều thu lại, cả người biến thành hình giọt nước, nhanh như chớp lao tới.
Súng trên tay Dương Hảo còn chưa kịp đưa lên, đầu rắn đã lao đến, hắn dùng động tác lách người như trên sân bóng tránh được, chợt nghe Tô Vạn hét thảm một tiếng, đã bị rắn trắng cuốn lấy.
Lương Loan sợ tới ngây người, bị Lê Thốc đẩy một cái lùi ra ngoài mấy bước, Lê Thốc tiến lên cầm một khẩu súng dưới cát lên lắp lại, phủi cát, xoay người bắt đầu nổ súng theo Dương Hảo.
"Bạch Tố Trinh" bị bắn văng cả vảy ra, nó nhả Tô Vạn xuống rồi lặn vào nước. Dương Hảo và Lê Thốc đều thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh bể nước, nhìn bên dưới đã đục ngầu, cát dưới đáy bị quấy tung lên.
"Pháp Hải ngươi không biết yêu." Dương Hảo gào lên một câu, "Có súng trên tay, giữ Tây Kinh cũng không phải việc khó." Nói xong quay sang bắn một loạt xuống cái ao.
Lê Thốc cùng Lương Loan tìm Tô Vạn, trên đùi Tô Vạn bị cắn thành hai lỗ máu, đang chảy ra máu đen. Cậu đã không nói được nên lời, chỉ dùng ánh mắt của Lương Triều Vỹ trong "Đông thành tây tựu" để nhìn Lê Thốc, dường như muốn nói: "Vì sao lại là tao?"
Lương Loan lại cấp cứu cho Tô Vạn lần thứ hai, Lê Thốc đang do dự có nên giúp một tay không, quay lại thấy Dương Hảo vẫn đang xả súng, đi tới, bỗng nhiên "ủm" một tiếng, Dương Hảo bước hụt một bước lại trượt luôn xuống nước.
Quả nhiên đã là đồ ngốc thì chỉ số thông minh sẽ không bao giờ cao! Lê Thốc mắng to, chạy tới, lại thấy Dương Hảo leo lên từ dưới nước, điên cuồng chạy đến chỗ mình.
Lê Thốc nhìn qua vai cậu, thấy mặt nước trong nháy mắt như nổ tung, vô số rắn đen vọt ra từ mặt nước, lao tới phía hắn như mưa.
Lê Thốc nhanh chóng phanh lại, thấy Dương Hảo đã nhảy tới làm tư thế che chắn, tiện thể lăn một vòng, Dương Hảo bắt đầu nổ súng, bốn năm con rắn bị nổ tung trên không, cậu cũng bò dậy tham chiến, nhất thời đạn bay tung tóe.
Lúc đầu có bốn năm con rắn bị trúng đạn rơi xuống đất, nhưng trong bể càng nhiều rắn xông lên, thật giống như một nồi lẩu sôi cuồn cuộn, thứ màu đen sôi trào cả ra ngoài.
Lê Thốc nhìn đến ngu người, cả hai cùng dừng bắn, khoác túi lên, cấp tốc lùi lại đến bên cạnh Tô Vạn.
Tất cả rắn đều tụ lại chỗ bọn họ, Dương Hảo nổ súng bắn chết những con tiến tới gần nhất, Tô Vạn nói: "Tao đã nghĩ lần trước cũng là lần cuối cùng trong đời tao bị rắn cắn, không ngờ vừa bị cắn một lần, không ngờ là lại bị cắn tiếp, hiện tại xem ra vết cắn vừa rồi chỉ là vết đầu tiên đếm ngược từ một nghìn vết cắn thôi."
Lương Loan tiêm cho Tô Vạn xong, cũng xoay người nhìn bầy rắn đang bao vây. Cô không có thời gian để có ra vẻ bi thương và sợ hãi, nhưng nỗi tuyệt vọng với cái chết làm cô thở dài.
"Saxophone." Lê Thốc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lấy ra đưa cho Tô Vạn, "Thổi đi, có sức không?"
"Muốn nghe bài nào, "gửi niềm thương nhớ" à? Tao không muốn thổi đoạn này cho mình đâu, thổi cho bọn mày một đoạn, "cha ta là dân, thật sự là cao hứng".
"Tùy mày, thổi được ra tiếng là được." Lê Thốc thúc giục.
Tô Vạn liếm môi đã tái xanh, bắt đầu dùng hết sức lực thổi Saxo, hắn vừa lấy hơi, vết thương trên bắp đùi lại chảy máu. Lương Loan giữ vết thương cho hắn, tiếng saxophone bắt đầu vang vọng cả phòng.
Dương Hảo và Lê Thốc bắn tỉa, đánh bay những con rắn đến gần, nhưng đạn hết rất nhanh, vòng vây càng lúc càng nhỏ, Tô Vạn nhìn đã định bỏ cuộc, Lê Thốc quát lên: "Tiếp tục thổi! Thổi đến khi rắn bò lên kèn của mày mới được dừng."
Tô Vạn bắt đầu thổi loạn, dùng hết khí lực toàn thân, cả phòng đều cộng hưởng, sau đó bọn họ nghe thấy âm thanh của rắn đang bò.
Trong bóng tối không có ánh sáng, đèn pin không chiếu tới bên trên cái ao, nhưng có tiếng động truyền tới từ chỗ đó.
"Nghe hiệu lệnh của tao, tao bảo mày đừng thổi thì đừng thổi, mọi người đừng nhúc nhích, không được nổ súng." Lê Thốc lấy đèn pin chiếu vào hướng kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng tối đó, chợt thấy trong bóng tối có gì đó lóe lên, quát: "Dừng!"
Tất cả mọi người nghe lời cậu, dừng lại, trong thoáng chốc bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng rắn trườn, gần như là đồng thời, từ trong bóng tối vươn ra hơn mười cánh tay của cửu đầu xà bách, dừng lại trước mặt họ, móng vuốt mở ra, dữ tợn cố định giữa không trung.
Nửa giây sau, móng vuốt bắt đầu hạ xuống. Trong nháy mắt trước mặt bọn họ hơn mười con rắn độc bị bắt đi, sau đó, trong bóng tối vang lên âm thanh của cát bùng nổ.
Cả bọn không dám làm một động tác nhỏ nào, nghe âm thanh cảm giác bọn rắn đang tấn công cửu đầu xà bách, rõ ràng độc tố của sinh vật hoàn toàn không có tác dụng với thực vật.
Giằng co một giờ, trong toàn bộ quá trình, chỉ có mắt bọn họ là động, liếc trái liếc phải theo dây leo và bọn rắn, đặc biệt có nhiều lúc dán sát vào mặt họ, mắt bốn người cũng cùng tần suất mà chớp lên, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi.
Đến tận khi tất cả động tĩnh đều biến mất, thần kinh căng thẳng của mấy người mới từ từ bình tĩnh lại, đèn pin vẫn ở trong tay Lê Thốc, bắp thịt của cậu đã cứng đờ, lúc này cậu mới phát hiện Tô Vạn đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, mà Lương Loan thì không thấy đâu nữa.
" Làm sao bây giờ?" Dương Hảo dùng khẩu hình hỏi Lê Thốc.
Lê Thốc thầm nghĩ, tao biết thế sao được mà hỏi. Cậu hạ biên độ đèn pin, chiếu quanh bốn phía, thấy dây leo của cửu đầu xà bách đã tràn ngập toàn bộ không gian.
Cậu cúi đầu, dùng tay còn lại, cẩn thận móc ra một cái túi nylon từ túi áo Tô Vạn, bên trong là khăn giấy. Không biết lượng có đủ dùng không, dấu tay bột đá trên lưng cậu đã sớm bị mưa làm trôi hết.
Cậu mở túi nylon, lấy khăn giấy ra, đưa đến nhánh cửu đầu xà bách gần nhất.
Không chỉ có nhánh này, bốn năm nhánh ở xa hơn cũng bắt đầu lui về sau. Lê Thốc nhẹ nhõm, con mẹ nó đúng là dùng được sao? Vừa muốn đi trước lại bị Dương Hảo kéo lại.
Dương Hảo dùng mí mắt chỉ chỉ phía trên. Lê Thốc ngẩng đầu, thấy một con rắn trắng rũ xuống từ trên đỉnh, dây leo đều tản ra. Rắn trắng xòe vây, Lê Thốc chợt thấy, trong những cái vây này người ta đã khảm vào rất nhiều đá trắng. Rắn trắng trườn xuống đến trước mặt bọn họ, bỗng cổ rắn há ra như rắn hổ mang, một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện làm người ta rùng mình.