Chương 37: Dây leo trong mộ thất
Editor: An Nhiên
Nòng súng của Dương Hảo và Lê Thốc dời đến trước mặt rắn trắng, hướng thẳng vào khuôn mặt. Đối với loài người mà nói, rụt cổ lại mà de dọa chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, trái lại càng dễ bị nhắm vào.
Nhưng mà không ai ngờ được, con rắn trắng không ấy lồ này, khi há họng ra, đúng là lộ ra một khuôn mặt người. Mặt người hình thành do vảy đã bị biến sắc, có chỗ còn hơi nổi lên, tạo thành hình gò má, sống mũi.
Làm Lê Thốc sợ hãi chính là gương mặt đó nhìn rất quen. Bởi thiếu sáng và quá căng thẳng, trong một khắc cậu không thể nhớ ra là mặt của ai, nhưng cậu chắc chắn là đã từng nhìn thấy gương mặt này.
Rắn trắng rủ xuống từ trên trần phòng, chỉ dùng trạng thái đe dọa mà không tấn công ngay lập tức, hai bên nhìn nhau. Khi Lê Thốc vẫn đang hoảng hốt, cổ rắn bỗng nhiên run lên, chợt phát ra âm thanh.
Tiếng kêu của rắn trắng vô cùng khó nghe, đầu tiên nó phát ra tiếng kêu liên tục như gà gáy, nhưng tần suất lại khác. Lê Thốc nghe mà mặt mũi tái nhợt, ý thức được, con rắn này đang bắt chước tiếng súng vừa rồi của bọn cậu.
Rắn trắng kêu vài tiếng xong, cổ họng lại run lên lần thứ hai, phát ra âm thanh làm người ta kinh ngạc, nó kêu một câu như tiếng người nói, nhưng căn bản nghe không hiểu những lời này.
Lê Thốc ngẩn người, thầm nghĩ: "Vợ, là nàng thật sao?"
Lê Thốc tự tát mình, thấy khuôn mặt trong cổ rắn bắt đầu thay đổi, biến thành một gương mặt khác, gương mặt này có phần giống Ngô Tà, nhưng rõ ràng già hơn rất nhiều so với Ngô Tà. Sau đó, rắn trắng lại biến ra một khuôn mặt phụ nữ.
Nó đang thử thăm dò và quan sát bọn họ. Lê Thốc nhìn ánh mắt của rắn trắng, bỗng nhiên hiểu được điều này, những con rắn này có khả năng bắt chước gương mặt con người, còn có thể nhại theo tiếng người.
Quả nhiên, trong cổ rắn tạo thành một gương mặt mơ hồ, khuôn mặt càng ngày lúc càng rõ ràng, cuối cùng biến thành mặt Lê Thốc. Lê Thốc lập tức lấy tay che mắt, cậu không biết ý đồ của con rắn này là gì, nhưng cậu cực kỳ không thích, rất không muốn bị rắn bắt chước.
Rắn trắng từ từ rụt cổ lại, không tiếp tục bày ra trạng thái công kích, sau đó chậm rãi lui lên trần nhà, biến mất trong bóng tối.
Chân Lê Thốc đã mềm nhũn, cậu nhìn sang Dương Hảo, phát hiện Dương Hảo vẫn đang nhắm mắt.
Dây leo ở bốn phía không có động tĩnh, trong đầu Lê Thốc trống rỗng, mệt mọi rã rời và căng thẳng cao độ làm cậu gần như muốn ngất đi. Cậu cắn răng chịu đựng, biết đây tuyệt đối không phải là nơi có thể nghỉ ngơi. Cậu điều chỉnh hô hấp, nhịp tim và máu bắt đầu hoạt động bình thường. Mở mắt ra lần nữa, cảm thấy đỡ hơn.
Cầm khăn giấy đã ướt đẫm mồ hôi, vừa muốn tiếp tục, "Tích tích tích tích tích tích", đồng hồ đeo tay của Tô Vạn đột nhiên vang lên.
Nhất thời Lê Thốc nổi điên lên, quay đầu mắng to: "Tô Vạn, con mẹ mày có thôi đi không!"
Chưa dứt lời, một cái móng vuốt tóm lấy cổ chân Lê Thốc, kéo cậu vào trong vòng dây, sau đó vô số dây leo cũng quấn lại, trói cậu thật chặt, tiếp theo chúng kéo cậu vào trong đống cát. Trong nháy mắt cậu đã bị lôi xuống dưới tầng cát. Cậu đã nghĩ đời mình không thể phải trải qua lần nữa, không ngờ chưa nửa năm cậu lại gặp phải, được cái lần này cậu đã có kinh nghiệm.
Cậu dùng lực ngừng thở, áp đầu xuống để cát không dễ chảy vào lỗ mũi.
Áp lực của cát ép lên cậu rất lớn, cậu vốn nghĩ còn có thể nín thở, còn có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ áp lực càng lúc càng lớn, hơi nén không chịu nổi nữa, phun mạnh ra ngoài.
Tha con mồi xuống cát cũng không dễ dàng, móng vuốt kéo cậu xuống ba bốn thước thì dừng lại. Ba bốn thước đối với Lê Thốc mà nói cũng đã đủ sâu, sau đó phần lớn dây leo thả cậu ra, nhanh chóng trốn xuống cát.
Lê Thốc liều mạng giãy ra, muốn bò lên khỏi cát. Cậu phát hiện mình bị nhốt ở giữa lớp cát không thể động đậy, cậu ý thức được không phải mấy cái dây leo này tốt bụng bất ngờ, muốn tha cho cậu một lần mà là khiến cậu chết trong cát.
Rất nhiều người đều dùng ống trúc xuyên qua đống cát, lớp cát bên trên rất xốp, nhưng càng xuyên vào lại càng khó bởi càng cắm sâu, ống trúc bị ma sát càng lớn, áp lực của cát cũng tăng theo.
Thân thể Lê Thốc bị chôn dưới cát, lực cản của nơi này rất lớn, cát bốn phía không hề động mà giống như thạch cao, cố định tứ chi của cậu. Cậu cố gắng vùng vẫy, trước khi hít thở không thông, cậu hít mạnh vào một hơi. Sau đó dây leo trói cậu lần thứ hai kéo cậu xuống dưới đáy cát, trong nháy mắt lỗ mũi, lỗ tai, miệng cậu bắt đầu bị cát chảy vào không cản được. Phổi cậu co giật kịch liệt, đầu óc trống rỗng, chịu đựng ba giây lập tức mất ý thức.
Cũng không biết qua bao lâu, Lê Thốc từ từ tỉnh lại, ho khan dữ dội, phun cát trong xoang mũi ra. Cậu phát hiện mình đã không còn ở trong cát mà bị trói trong một lượng lớn rễ cây và dây leo, cậu bị cuốn rất chặt, chỉ có một tay còn có thể nhúc nhích, may mắn là đèn pin vẫn treo ở cổ tay cậu.
Thế mà vẫn không chết, xem ra lúc cậu vừa hôn mê thì nhanh chóng bị lôi ra khỏi tầng cát. Nhưng đây là nơi nào? Chân cậu vô cùng đau đớn, cậu muốn rên lên, nhưng lý trí khôi khục làm cậu không kêu ra tiếng, cậu thấy bốn phía là dây leo cùng rễ cây quấn quýt vào nhau, tất cả xung quanh đều là ngàn vạn dây leo và rễ cây bện xoắn.
Nếu như tùy tiện phát ra tiếng động hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cậu dùng đèn pin cẩn thận chiếu ra xung quanh liền phát hiện đây là một mộ đạo chật hẹp, bị rễ cây nhồi kín, vừa mới quay đầu, cậu liền thấy bên trái cậu có một khuôn mặt dữ tợn từ trong đám rễ cây, lạnh lùng nhìn về phía mình.