Sa Lạp

Chương 3



Hai bảy tháng tư

Giờ thân.

Ngoài thành Hàm Dương.

Hạ ngọ đúng lúc ánh mặt trời chói chang, ấm áp lười biếng chiếu vào những người đang lạnh lùng đứng lặng dưới Lăng phong các đối mặt nhau.

Đường nhìn của Dung Phi Dương vẫn tập trung trên mặt một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, tuy hơi tiều tụy nhưng tú lệ xuất trần như hoa lan trong u cốc, đang bị giữ ở phía sau Bàng Văn Nghĩa. Trong mắt thiếu nữ đó toát lên vẻ lo lắng cấp bách, nhưng bởi ma huyệt bị khống chế, không thể động đậy chút nào.

“Dung đại thiếu gia,” Bàng Văn Lễ vẻ đầy uy hiếp “Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội —— nếu hy vọng bảo bối muội muội bình an vô sự, ngươi nên sớm đáp ứng yêu cầu của chúng ta, đêm nay liền cùng Tú Ngọc thành thân. Nếu ngươi liều chết không theo, như vậy, cần phải mời đại thiếu gia lĩnh giáo sự lợi hại của lão nhân gia sư phụ chúng ta.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói “Đến lúc đó, ngươi còn muốn chạy thoát thân, có hối hận cũng đã muộn.”

“Hừ.” Dung Phi Dương hơi nghiêng người chắp tay với một vị lão giả nho nhã  túc mục tuổi chừng năm mươi, ý muốn được đòi công bằng “Vãn bối nghe đại danh ‘Thương khung nhất kiếm’ Lục lão tiền bối đã lâu, lại không biết tiền bối danh túc hôm nay vì sao lại tới nhúng tay vào việc kê minh cẩu đạo này? Lại cùng môn hạ đệ tử bắt giữ ức hiếp một thiếu nữ hậu bối, việc này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến giang hồ đồng đạo chê cười?”

(‘danh túc’ là tiếng tăm đã lâu năm, ‘kê minh cẩu đạo’ là chỉ những hành vi lén lút, không có bản lĩnh)

“Ha hả,” Nghe được lời ấy, Bàng thị tam kiện trên mặt cùng có vẻ phẫn nộ, Lục Mạc Bị không cho rằng là ngang ngược, cười cười “Dung thiếu hiệp không cần nói kích. Tú Ngọc là lão phu nhìn thấy lớn lên, cũng coi như là nửa đồ đệ của lão phu. Đệ tử bị người khác bắt nạt, làm sư phụ không lẽ lại mặc kệ?”

“Nói như thế là tiền bối cố ý nhúng tay vào việc này?” Dung Phi Dương thần tình ngưng trọng, mặt trầm như nước.

“Vậy còn phải xem Dung thiếu hiệp có chịu thành hôn hay không.” Lục Mạc Bi không nhanh không chậm nói.

“Đại ca!” Dung Phi Văn càng nghe càng tức giận không nhịn được gọi “Huynh đừng quan tâm muội! Cái gì tiền bối danh túc, ‘Lũng tây tam kiệt’?! Rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người!!”

“Nếu không phải đại ca ngươi phụ lòng phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa với Tú Ngọc trước, chúng ta sao phải dùng đến hạ sách này?!” Bàng Văn Liêm nghe không lọt tai, lập tức cãi lại “Tú ngọc vô tội xiết bao! Nàng vì sao phải chịu cảnh ngộ này?!”

“Ta đây không vô tội sao?!” Dung Phi Văn trợn thật to hai mắt “Ta vì sao vô duyên vô cớ bị người khác bắt cóc?!”

“Chuyện này…” Bàng Văn Liêm nhất thời cứng họng.

“Đại ca, huynh đừng để ý bọn họ!” Dung Phi Văn thấy thế đắc ý dạt dào “Bọn họ không dám đem muội…” Còn chưa nói xong, đã bị Bàng Văn Nghĩa không nhịn được mà điểm huyệt ngủ, yếu ớt ngã vào bùn đất trên sườn núi dưới Lăng phong các.

“Ngươi làm gì?!” Dung Phi Dương trợn mắt nhìn Bàng Văn Nghĩa.

“Ngươi còn biết thương muội muội mình.” Bàng Văn Nghĩa chậm rãi nói “Ngươi cũng biết Tú Ngọc đối với chúng ta so với thân muội tử tình cảm còn sâu nặng hơn, ngươi hôm nay nếu không trả nàng một cái công đạo thì đừng mơ tưởng còn sống mà rời khỏi đây!”

—— Đáng tiếc Dung Phi Dương mặc dù quanh năm quanh quẩn bụi hoa, nhưng luôn chỉ biết du hí nhân sinh, hợp thì tới, không hợp thì đi, vậy nên hắn hoàn toàn không hiểu cái loại thân tình thắm thiết này, thậm chí vượt lên cả thân tình là ‘ái tình’, đương nhiên cũng không thể hiểu đau đớn sâu sắc cùng hận ý khắc cốt ghi tâm qua lời nói của Bàng Văn Nghĩa.

(‘quan quẩn bụi hoa’ ta đoán là chơi bời khắp nơi, ‘du hí nhân sinh’ tức là chỉ là vui chơi thôi)

“Lục tiền bối,” Vân Ngự Thủy tiến lên phía trước một bước “Vạn nhất Tiểu Dung không chịu đáp ứng hôn sự với Trầm cô nương, không biết tiền bối dự định thế nào?”

“Việc này đơn giản,” Lục Mạc Bi bình thản nói “Chỉ cần hắn có thể thắng được kiếm trong tay lão phu, tất cả coi như được giải quyết.”

“Nói nửa ngày vẫn là Lục lão tiền bối định dùng vũ lực ép người?” Trong lời Vân Ngự Thủy mang ý châm biếm.

“Vân thiếu trang chủ yên tâm,” Lục Mạc Bi cười ngạo nghễ “Nếu hắn bất hạnh chết dưới kiếm lão phu, muội tử của hắn lão phu cũng xin trả lại toàn vẹn, tuyệt đối không làm bị thương một cọng tóc của nàng.”

“Đúng vậy,” Bàng Văn Liêm tiếp lời “Nếu như Dung đại thiếu gia chịu gật đầu cùng Tú Ngọc thành thân, chúng ta liền hóa thù thành bạn, cái gì cũng không tính toán nữa.”

“Hừ” Dung Phi Dương cười nhạt “Dung mỗ ta chết cũng không chịu để người khác uy hiếp!” Hai tròng mắt hắn lấp lánh rực rỡ nhìn thẳng vào Lục Mạc Bi “Hy vọng tiền bối giữ lời, đến lúc đó chớ quên thả muội tử của ta ra.”

“Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh,” Lục Mạc Bi nói “Một lời nói ra, tuyệt đối không đổi ý.”

“Được.” Dung Phi Dương rút kiếm khỏi vỏ, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Lục Mạc Bi thần sắc nghiêm nghị, cầm kiếm mà đứng.

Bàng thị tam kiệt cùng Vân Ngự Thủy đồng thời lùi lại mười bảy mười tám trượng để đôi bên quyết đấu.

Trong không khí bắt đầu dấy lên sát khí, bốn phía lặng yên không tiếng động, tình thế hết sức căng thẳng.

Một trận gió núi thổi qua, cách đó không xa cành thông đón gió lay động.

“Ai?!” Ánh mắt Lục Mạc Bi ngưng lại, sắc mặt khẽ biến “Đi ra!” Nói xong, Thương khung kiếm trong tay hơi giơ lên, một đạo kiếm khí đánh thẳng đến một gốc thông nào đó.

Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn, không trung bỗng nhiên thoáng hiện hai thân ảnh, bạch y phiêu phiêu, khăn đỏ chói mắt, trong đó một người vung tay lên, nhất thời nhanh chóng hóa giải kiếm khí sắc bén đang đánh tới. Sau đó hai người phiêu nhiên hạ xuống đất, một xấu kỳ lạ, một đẹp tuyệt trần, ra tay hóa giải kiếm khí chính là nam tử xấu xí đang đứng thản nhiên, trầm tĩnh ôn hòa.

Lục Mạc Bi trong lòng thầm cả kinh, mình vừa rồi hơi phát hiện được tiếng hô hấp của tuyệt mỹ thiếu niên kia, còn thanh niên xấu xí đó một nửa tiếng động cũng không nghe thấy. Nhìn dáng vẻ hắn xuất thủ, cũng quá thanh nhã du nhàn đi! Mình xuất một chiêu đó mặc dù ý cảnh báo, không định đả thương người, nhưng có thể thoải mái mà ứng phó như vậy người trong võ lâm cũng không có nhiều.

“Lục đại hiệp.” Tây Môn Dục Tú khách khí chắp tay “Tại hạ từng nghe Lục đại hiệp có một quy củ bất biến —— chỉ cần có người có thể hơn kiếm pháp của Lục đại hiệp một chiêu nửa thức, Lục đại hiệp sẽ đáp ứng hai yêu cầu của đối phương, không biết lời ấy có thật hay không?”

“… Thiên chân vạn xác.” Quan sát từ trên xuống dưới bạch y nam tử bình tĩnh trước mặt, một lúc sau Lục Mạc Bi chậm rãi nói.

“Như vậy tại hạ muốn cùng Lục đại hiệp tỷ thí một trận, không biết có được không?”

“Ngươi là ai?” Giữa đường mọc ra một Trình Giảo Kim (việc bất ngờ ngoài dự liệu), Bàng Văn Liêm mang theo ba phần tức giận cộng thêm bảy phần khinh thường nói “Ngươi có tư cách gì cùng sư phụ ta so kiếm?”

“Còn ngươi là ai?” Đinh Thứ lập tức hỏi lại một cách mỉa mai “Ngươi là cái gì mà đòi biết sư phụ ta có tư cách so kiếm cùng sư phụ ngươi không?! Sư phụ ta thực ra…”

“A Thứ!” Tây Môn Dục Tú ngăn cản Đinh Thứ thao thao bất tuyệt “Ta là ai không hề quan trọng.” Hắn nhìn phía Lục Mạc Bi, ngữ khí bình ổn nói “Tại hạ đến từ quan ngoại, ngưỡng mộ uy danh Trung Nguyên ‘Thương khung nhất kiếm’ đã lâu, hôm nay ngẫu nhiên gặp đại hiệp cũng coi như có duyên. Tại hạ cũng là người học kiếm, thực rất muốn cùng luận bàn với Lục đại hiệp, dùng võ để kết giao, nâng cao kiến thức. Không biết ý của Lục đại hiệp ra sao?”

“Nghe lời ấy của ngươi, lãp phu thật ra không đáp ứng cũng không được.” Tuy rằng không đoán ra thanh niên tướng mạo xấu xí, võ công cao siêu này có chủ ý gì, bất quá đối phương đã nói như thế, mình đương nhiên không thể tỏ ra yếu kém.

“Đa tạ Lục đại hiệp cho phép.” Tây Môn Dục Tú chắp tay nói.

“Này, ngươi…” Dung Phi Dương nắm chuôi kiếm, kinh nghi bất định quét mắt về phía Tây Môn Dục Tú —— người này đến tột cùng là muốn đùa cái gì đây, không phải là có ý đồ khác chứ?

“Dung thiếu hiệp,” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Nể ta là khách ở xa tới, thỉnh thiếu hiệp tạm thời nhường, đợi tại hạ cùng Lục đại hiệp phân thắng bại hẵng nói.” Nói xong, cũng không thèm liếc Dung Phi Dương, thẳng rút kiếm hướng Lục Mạc Bi nói “Lục đại hiệp, mời.”

“Này, ngươi đừng có quá…” ‘kiêu ngạo’ hai chữ còn chưa ra khỏi miệng, Dung Phi Dương đã bị Vân Ngự Thủy chạy tới dùng sức kéo ra khỏi vòng chiến.

“Ngự Thủy…”

“Tiểu Dung,” Vân Ngự Thủy thần tình nghiêm túc nói “Cái gì cũng đừng nói, yên lặng chờ xem. Trận chiến này thật hiếm có, chúng ta có thể có phúc được xem, coi như là cực kỳ may mắn.” Hắn dừng một chút, thấp giọng nói “Như thế này có thể kín đáo xem chiêu thức của Lục Mạc Bi, nói không chừng có thể tìm ra một hai kẽ hở.”

“Chuyện này…” Dung Phi Dương suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lý. Người tập võ ai không muốn tận mắt thấy cao thủ quyết đấu với nhau? Huống chi cả hai người này đều là cao thủ đứng đầu võ lâm hiện nay.

“Mời.” Người không liên quan đã cùng nhau tản ra, Lục Mạc Bi khẽ nâng Thương khung kiếm, đồng dạng chắp tay hành lễ.

“Hảo kiếm.” Tây Môn Dục Tú khen “Bích lạc thương khung, nhất hoằng như tẩy, quả nhiên không hổ là danh kiếm.”

(Trời cao trong xanh, sâu rộng như được tẩy rửa)

“Các hạ khen nhầm rồi.” Lục Mạc Bi nhìn trường kiếm phổ thông bình thường không có gì đặc biệt trong tay đối phương, hơi rung động nói “Kỳ thực kiếm pháp tới một cảnh giới nhất định, trong tay dùng có là danh kiếm cũng không còn quan trọng. Lão phu nhìn người dùng kiếm, không hỏi danh của kiếm.”

“Lục đại hiệp nói rất đúng.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười “Là tại hạ thất lễ.”

Một vẻ tán thưởng thoáng hiện trong mắt Lục Mạc Bi  —— người này đã có võ công cao, thái độ làm người vừa khiêm tốn vừa có lễ nghĩa, nhất định không phải vật trong ao, ngược lại đáng để giao chiến một trận.

(vật trong ao – ‘trì trung chi vật’ nghĩa như ‘ếch ngồi đáy giếng’, nhưng mình nghĩ ở trong câu này là ‘tầm thường’)

“Không dám.”

Sau những lời này, hai người cùng không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng đứng, đối diện nhau.

Một lúc lâu.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua.

Xung quanh yên tĩnh, người người nín thở quan sát.

Lục Mạc Bi trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tây Môn Dục Tú nhưng thần sắc bất động, vừng vàng như núi. Hắn đứng tùy ý, nhưng khiến đối phương tìm không ra cơ hội xuất thủ, tư thế nhìn như kẽ hở chồng chất, kì thực bên trong ẩn chứa đầy huyền cơ. (những điều sâu xa)

Một phiến lá bị gió thổi trúng từ từ rơi xuống đất cọ qua mặt Tây Môn Dục Tú.

Một đạo kiếm quang thất luyện nổi lên, thoáng như giữa trời cao đột nhiên giáng xuống sấm sét, nhanh không gì sánh kịp, nhất kiếm phong hầu. Tây Môn Dục Tú thân hình hơi chuyển, nghiêng nghiêng đâm ra một kiếm. Một kiếm đó nhẹ nhàng ôn nhu, dường như hoàn toàn không có khí lực, nhưng hết lần này tới lần khác chính xác tới kì diệu chặn đứng khí thế to lớn của đối phương, bắt buộc phải đỡ một kiếm. Hai người hai kiếm chưa kịp chạm nhau, liền nhanh chóng liên tục đổi chiêu, Lục Mạc Bi vọt tới cực nhanh, kiểu nhược du long (như rồng bơi), nhanh như chớp giật, trong nháy mắt xuất ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm. Tây Môn Dục Tú lấy nhanh chống lại nhanh, thân ảnh thanh linh phiêu dật, tinh túy của ‘Cô thiên thập thất thức’ trôi chảy như thơ, tịch mịch như thiên, kiếm chiêu tuyển nhã ưu mỹ mơ hồ lộ ra một vẻ cao ngạo trống vắng không nói nên lời, đơn độc đứng giữa thế gian. Hai người một thủ một công, chỉ thấy hai đạo thân ảnh một bạch một lam ở giữa không trung không ngừng đan vào nhau, song phương kiếm chiêu tầng tầng lớp lớp, làm cho hoa cả mắt, không kịp nhìn. Trong chớp mắt đã một trăm hai mươi chiêu, kiếm của hai người vẫn như cũ chưa từng chạm vào nhau, chỉ vì hai người giữa chừng biến chiêu cực nhanh, khắp núi chỉ nghe tiếng tay áo tung bay, nhưng không hề có tiếng kim loại va nhau —— trận này hai tuyệt đỉnh cao thủ đương thời đấu với nhau khiến tất cả mọi người đứng xem không chớp mắt, như say như mê.

Ba trăm chiêu qua đi.

Lục Mạc Bi bỗng thu hồi kiếm đứng lại, Tây Môn Dục Tú cũng đột nhiên thu thế theo, hai người nói dừng là dừng, động như thỏ chạy, vững như thạch bàn, duy trì cục diện giằng co lúc đầu, lạnh lùng nhìn nhau.

Tây Môn Dục Tú một bên chậm rãi bình ổn hô hấp hơi hỗn loạn, một bên tra kiếm lại vào vỏ, chắp tay nói “Đa tạ.”

“Ta, đã, bại.” Lục Mạc Bi thở dốc hơi bình ổn lại, dùng kiếm chống đất, nói ra từng chữ một, dáng vẻ thất vọng mất mát khiến ông nhìn thoáng qua như già đi mười tuổi.

“Sư phụ…” Bàng thị tam kiệt không hiểu chút nào, không rõ sư phụ mình vì sao lại đơn giản như vậy cúi đầu chịu thua.

“Các ngươi xem.” Lục Mạc Bi thở dài một tiếng, thân hình hơi động, vạt áo bên phải của ngoại bào lam sắc nhất thời chậm rãi rời ra một góc áo vuông ba tấc, nhẹ nhàng rơi xuống đất —— một chiêu đó nếu không phải Tây Môn Dục Tú kiếm hạ lưu tình thu tay đúng lúc, chỉ sợ từ lâu hai chân ông đã đứt lìa.

Bàng thị tam kiệt quá sợ hãi, bọn họ ngay cả Tây Môn Dục Tú xuất thủ ra sao cũng không thấy rõ. Vân, Dung hai người cùng nhịn không được hít vào một hơi, bọn họ tuy rằng thấy Tây Môn Dục Tú chém ra một kiếm đó, nhưng đối với chiêu thức biến hóa tiếp theo cũng chỉ thấy lơ mơ —— một kiếm đó quá nhanh, nhanh tới mức mắt bọn họ theo không kịp.

“Không biết tôn giá có yêu cầu gì với lão phu?”  Lục Mạc Bi thu kiếm vào bao, thần tình nghiêm nghị.

(tôn giá là tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)

“Yêu cầu của tại hạ cũng không khó.” Hai hàng lông mày của Tây Môn Dục Tú khẽ nhếch “Vị Dung cô nương kia…” Hắn trầm ngâm nhìn Dung Phi Dương nghe được lời ấy sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch “Tại hạ chỉ muốn khẩn cầu Lục đại hiệp có thể trả lại Dung cô nương không tổn hại một sợi tóc nào, đồng thời không nhúng tay vào chuyện của Dung thiếu hiệp với Trầm cô nương nữa.”

“Hóa ra ngươi là do Dung Phi Dương mời tới giúp đỡ!” Lục Mạc Bi trả lời, Bàng Văn Liêm vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trở nên căm giận khó nén.

“Lẽ nào Lục lão tiền bối không được tính là tới giúp đỡ các ngươi?” Vân Ngự Thủy âm thầm thở phào nhẹ nhõm xong bịt miệng Dung Phi Dương đang vội muốn phát biểu ý kiến, hỏi ngược lại.

“Hừ, ngươi…” Bàng Văn Liêm trợn mắt nhìn.

“Liêm nhi.” Lục Mạc Bi ho nhẹ một tiếng, Bàng Văn Liêm lập tức cúi đầu không nói “Lão phu cả đời cầm kiếm tung hoành giang hồ, rất ít khi bại, hôm nay cùng tôn giá đánh một trận, thật là thua tâm phục khẩu phục.” Ông có chút cảm khái nói “Với tôn giá đấu ngang tay, ắt là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, chỉ là lão phu cùng tôn giá chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ lão phu quả thực kiến thức nông cạn?”

“Lục đại hiệp quá khen.” Tây Môn Dục Tú nho nhã lễ độ trả lời “Chỉ vì tại hạ rất ít khi đặt chân tới Trung Nguyên, võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên hơn nửa là gặp mặt không nhận ra được.” Hắn lại chắp tay lần nữa “Tại hạ Tây Môn Dục Tú bái kiến Lục đại hiệp, mới vừa rồi nếu có gì đắc tội, mong Lục đại hiệp bao dung.”

“Hóa ra là chủ nhân Huyền tiêu cung!” Lục Mạc Bi không khỏi sợ hãi biến sắc mặt, lại nghĩ tiếp, cười ha ha nói “Hảo! Lão phu hôm nay bại cũng không oan, có thể cùng Tây Môn Dục Tú cung chủ đấu một trận, lão phu không hề tiếc!” Dứt lời, nhẹ nhàng nâng tay, một luồng kình khí ôn hòa bỗng nhiên nâng lên Dung Phi Văn đang nằm dưới đất, đem người vững vàng đưa tới trước mặt Tây Môn Dục Tú. Tiếp đó, ông hướng Tây Môn Dục Tú chắp tay, lại chào ba đồ đệ một cái, rồi ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, phiêu nhiên rời đi.

“Này, ngươi…” Dung Phi Dương rốt cuộc giãy ra được khỏi ‘ma trảo’ của Vân Ngự Thủy, hổn hển chạy tới ngăn ở trước mặt Tây Môn Dục Tú “Ngươi ít xen vào việc của người khác đi!” Hắn trừng mắt với Tây Môn Dục Tú, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng đề phòng “Ngươi làm như vậy đến tột cùng là có ý đồ gì?”

“Họ Dung kia!” Đinh Thứ nghe vậy nổi trận lôi đình “Sư phụ ta tốt bụng tặng cho ngươi một ân huệ cực lớn như thế, ngươi có ơn không lo báo đáp thì thôi, còn chó cắn Lã Động Tân! Ta thấy ngươi quả thực là tốt xấu không phân biệt được!”

“A Thứ!” Tây Môn Dục Tú cười như không cười, mỉa như không mỉa, nhìn Dung Phi Dương “Tại hạ lần này ra tay chỉ mong muốn Dung thiếu hiệp có thể cùng lệnh muội sớm ngày quay về Giang Nam Phong Kiếm Môn, không còn ý khác.”

—— hảo tiểu tử, làm trò nửa ngày hóa ra là vì muốn đuổi ta đi a. (ô anh ơi nó hơn anh 6 tuổi đó ‘_____’-)

“Ta sẽ không về!” Dung Phi Dương vẻ mặt phẫn uất, ngữ khí kiên quyết “Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu muội muội ta là có thể đánh đuổi ta đi!”

“Dung thiếu hiệp hà tất phải kích động như vậy?” Tây Môn Dục Tú hời hợt nói “Vô luận ngươi muốn đi đâu đều không có quan hệ tới tại hạ, nếu chân Dung thiếu hiệp không mệt thì —— xin cứ tự nhiên.”

“Ngươi…” Chẳng biết vì sao, Tây Môn Dục Tú càng biểu hiện lãnh tĩnh tự nhiên thì Dung Phi Dương càng tức giận —— cho tới giờ chưa có ai từng chia tay với Dung đại thiếu gia xong còn có thể bảo trì thái độ ung dung trấn định, lãnh đạm kiềm chế như thế. Lẽ nào hắn thật sư không đem ta để vào lòng? Tuy rằng biết rõ cũng không phải như vậy, Dung Phi Dương vẫn là tức giận khó nén, hai mắt bắn ra lửa.

Bàng thị tam kiệt đứng một bên xem có chút sững sờ. Ai chẳng biết Giang Nam Phong Kiếm Môn Dung đại thiếu gia phong lưu phóng khoáng, trường tụ thiện vũ, người gặp người thích? Chỉ cần hắn có thể nói một câu, thậm chí một ánh mắt, sẽ không có biết bao nam nữ si tình cam lòng vì hắn sinh vì hắn tử, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lao đầu vào chỗ chết cũng không tiếc. Còn Dung đại thiếu gia đối với việc đùa bỡn người khác đã thành quen, mãi cũng không chán, chỉ coi như là thú tiêu khiển khi trà dư tửu hậu. Không ngờ tới người như vậy cũng có lúc bị làm cho tức xanh mặt, nói không nên lời —— đứng xem thật đúng là làm cho lòng sảng khoái vô cùng, hết cả giận.

(trường tu thiện vũ là ‘tay áo dài thì tiện múa’: ý là có điều kiện để dựa vào thì làm gì cũng dễ)

“Tiểu Dung.” Vừa giải huyệt đạo nhưng Dung Phi Văn vẫn còn đang ngủ say trên mặt đất, Vân Ngự Thủy cẩn thận đắp ngoại bào của mình lên, sau đó tiến tới vỗ vỗ vai bạn tốt, cố sức kéo sang một bên nói nhỏ “Ngươi hẳn là biết, không ai vì ép người khác đi còn tùy ý ra tay cứu người đúng không? Huống hồ võ công của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, nếu thật muốn đuổi ngươi đi không phải so với đập một con ruồi còn dễ hơn?”

“Ngươi có cần phải nói khó nghe như vậy không?” Dung Phi Dương nhíu mày nhìn hắn “Cái này ta đương nhiên biết.”

“Vậy ngươi còn làm loạn cái gì nữa?”  Vân Ngự Thủy không giải thích nổi.

“Ta chính là không muốn nhận tình của hắn!” Dung Phi Dương chỉ cảm thấy toàn thân phiền muộn khó chịu, còn đến tột cùng là phiền muộn cái gì, chính hắn cũng nói không rõ “Ta chính là không muốn để hắn chê cười ta!”

Hóa ra… Vân Ngự Thủy bỗng nhiên không nói, chỉ là liên tục nhìn thẳng Dung Phi Dương, trên mặt còn lộ ra một vẻ tươi cười có thể nói là quỷ dị, nhìn tới mức Dung Phi Dương trong lòng âm thầm sợ hãi —— xem ra mức độ Tiểu Dung lưu ý tới Tây Môn Dục Tú xác thực thâm hậu hơn mình tưởng.

“Dung lang.” Một giọng nữ u oán mà mềm mại cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Ngự Thủy. Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp vóc người thon thả tinh tế, khuôn mặt tú mỹ tuyệt trần mang vẻ e thẹn đang đứng bên khung cửa Lăng phong các, một đôi mắt đẹp như khóc như tố tha thiết nhìn chăm chú Dung đại thiếu gia anh tuấn đĩnh bạt.

“Tú Ngọc?!” Dung Phi Dương hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi.

“Tú Ngọc có mấy câu muốn nói riêng với Dung lang.” Trầm Tú Ngọc ai oán nói “Không biết Dung Lang có thể đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ của Tú Ngọc hay không?”

“Những điều chúng ta nên nói không phải đã nói xong từ lâu rồi sao?” Đối mặt với nữ tử vẫn còn quý mến mình, Dung Phi Dương lập tức biến hóa, chậm rãi, khí định thần nhàn nhìn Trầm Tú Ngọc cười tà.

“Họ Dung kia, ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Bàng Văn Liêm tức sùi bọt mép, sát khí tứ phía.

“Bàng tam ca.” Nhãn thần Trầm Tú Ngọc đau đớn thương cảm, lập tức khiến Bàng Văn Liêm tự động im lặng, cắn răng không nói. “Chỉ cần Dung lang đáp ứng cùng Tú Ngọc nói lời chia tay, Trầm Tú Ngọc đảm bảo từ nay không bao giờ quấy rầy Dung Phi Dương nữa.” Nàng ngôn từ khẩn thiếT, ngữ ý kiên định.

“Ừm…” Dung Phi Dương trầm ngâm chốc lát, nhướn hai hàng mày kiếm, lộ ra một tia tiếu ý ung dung mà ma mị, chăm chú nhìn Trầm Tú Ngọc không đến một lúc “Được rồi, ta đáp ứng nàng.”

Gương mặt Trầm Tú Ngọc chậm rãi đỏ lên, nhẹ nhàng tránh người sang, trán hơi cúi “Mời.” Nói xong, đi trước dẫn đường. Dung Phi Dương chào Vân Ngư Thủy một cái, lại như thờ ơ liếc qua Tây Môn Dục Tú đang đứng thản nhiên, mới cất bước theo Trầm Tú Ngọc vào trong Lăng phong các.

“Nam nhân Trung Nguyên vì sao đều bạc tình như vậy?” Nhìn bóng lưng mảnh mai buồn bã của Trầm Tú Ngọc, Đinh Thứ có chút thông cảm nói “Đổi lại là ta ta sẽ không khiến một nữ hài tử thương tâm như thế. Với cái loại lăng nhăng thế này, ai thích hắn chẳng khác nào hỏng cả tám đời. Sư phụ, ta nói có đúng hay không?”

“…Ân.” Thần tình vẫn bình thản như cũ, nhưng tâm tư như đã sớm bay đến nơi hẻo lánh nào đó, Tây Môn Dục Tú lơ đãng lên tiếng.

Đinh Thứ thấy sắc mặt sư phụ như vậy, nhu thuận ngậm miệng lại.

“Tiểu Dung cũng không phải là người bạc tình.” Vân Ngự Thủy đi tới bên cạnh Tây Môn Dục Tú, chậm rãi nói “Hắn chỉ là còn chưa biết cái gì là tình cảm chân chính.”

“… Ta biết rõ.” Trầm mặc một lúc lâu, Tây Môn Dục Tú mới nói, trong hai tròng mắt thanh nhu minh lượng lưu truyển một tia ưu thương cực nhẹ cực mảnh rồi lại liên miên không dứt “Tại hạ sớm biết hắn trời sinh như vậy, là một người cực kỳ thích những thứ mới mẻ xinh đẹp.”

“…” Vân Ngự Thủy lẳng lặng nhìn kỹ hắn một lát, chợt mỉm cười “Ngươi thực sự là người tốt.”

“Vậy sao?” Tây Môn Dục Tú nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mỉm cười nói “Có lẽ vậy.”

“Ngự Thủy, ngươi xem.” Dung Phi Dương tung tăng đi ra khỏi Lăng phong các xong liền đem một chậu gì đó màu đỏ tươi như máu đưa cho Vân Ngự Thủy.

“Đây là cái gì?” Vân Ngự Thủy tập trung nhìn, hoảng sợ thất sắc “Tuyệt tình hoa?!”

“Hóa ra ngươi biết tên hoa này.” Dung Phi Dương cười hì hì nói “Tú Ngọc nói đây là một giống cực kỳ hiếm, tên là ‘tuyệt tình’, vậy nên đưa cho ta với ý chia tay.” Hắn lắc lắc tay phải, thoải mái nhún vai “Dù sao mấy thứ kỳ hoa dị thảo này xưa nay ta không có hứng thú, chuyển sang tặng cho ngươi được rồi, ngươi cũng không phải luôn thích đem mấy thứ này ra chế thuốc sao?”

“… Hoa đẹp.” Tây Môn Dục Tú nhìn đóa hoa mỹ lệ nở giữa chậu, lại liếc liếc sang ngón trỏ tay phải Dung Phi Dương có một vết châm cực kỳ nhỏ, thì thào tự nói.

“Đúng rồi.” Dung Phi Dương như thoáng nhớ lại cái gì đó “Lúc cầm bồn hoa này phải cẩn thận chút, nói cũng thực lạ, trên cánh hoa này đều mọc ra gai nhỏ, vừa sờ một chút đã bị đâm…”

“Ngươi… ngươi sờ nó?” Vân Ngự Thủy mục trừng khẩu ngốc.

“Đúng vậy.”

“Là Tú Ngọc để ngươi sờ?” Bàng thị tam kiệt âm thầm trao đổi ánh mắt, Bàng Văn Nghĩa tiến lên phía trước một bước, trịnh trọng hỏi hơi lạ.

“Cũng không phải.” Nhận thấy đối phương không có địch ý, Dung Phi Dương thẳng thắn nói “Là ta thấy hoa này đẹp, mới không nhịn được đưa tay ra chạm thử…”

“Thực sự là ý trời…” Bàng Văn Liêm trong miệng lẩm bẩm một câu.

“Cái gì?” Dung Phi Dương nghe không rõ ràng.

“Vậy Tú Ngọc đâu?” Bàng Văn Lễ truy hỏi.

“Có lẽ bởi vì chuyện chia tay này đối với nàng là đả kích quá lớn.” Dung Phi Dương nói một cách vô tình “Lúc ta đem hoa đi, nàng còn ngồi ngây ra trong sân.”

Bàng thị tam kiệt nhìn nhau, sau đó cùng nhảy vào trong Lăng phong các, ‘cạch’ một cái đóng lại cửa.

“Làm gì phải vội như vậy?” Nhớ tới nhãn thần cổ quái của bọn họ vừa nãy nhìn mình, Dung Phi Dương trong lòng đột nhiên động một cái “Chẳng lẽ…”

“Dung thiếu hiệp.” Tây Môn Dục Tú nhất thời xen vào nói bỗng dưng lôi kéo toàn bộ sự chú ý của Dung Phi Dương “Đường tới Huyền tiêu cung vạn dặm xa xôi, ngươi đã kiên trì như vậy, ta cũng không ngại cho ngươi một cơ hội.”

“Lời ấy là ý gì?” Dung Phi Dương nghiêng mắt nhìn.

“Ta có thể mang ngươi tới Huyền tiêu cung, có điều chỉ có một năm hạn định.”

“Một năm?” Dung, Vân hai người đồng thời mắt sáng ngời.

“Không sai.” Tây Môn Dục Tú chậm rãi nói “Một năm chưa qua, không được rời cung; một năm mà qua, phải rời cung ngay. Nếu trong vòng một năm này ngươi không thể có được sự đồng ý của A Thứ vậy đành mời thiếu hiệp về Trung Nguyên, sau này không được bước vào Huyền tiêu cung nửa bước.” Nói đến đó, cách nói hơi đổi “Đương nhiên, nếu trong vòng một năm ngươi có thể được A Thứ cho phép, ta cũng sẽ không phản đối ngươi đem tro cốt của Tề Tuấn hợp cùng một chỗ với A Khoan.”

“Có thật không?” Dung Phi Dương bán tín bán nghi.

“Thiên chân vạn xác.” Tây Môn Dục Tú bảo chứng “Ta Tây Môn Dục Tú lời nói đáng nghìn vàng, tuyệt không nói chơi.”

“… Được.” Dung Phi Dương hít sâu một hơi “Ta đáp ứng ngươi, có điều kiện gì thì nói đi.”

“Ta không có điều kiện gì đặc biệt.” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói “Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ quy củ Huyền tiêu cung là được.”

“Sư phụ…” Đinh Thứ há mồm định nói.

“A Thứ.” Tây Môn Dục Tú nhìn chằm chằm ái đồ (đệ tử yêu) duy nhất của mình “Ngươi hẳn là biết sư phụ vì sao phải làm vậy.”

“Dạ.” Đinh Thứ có chút không cam lòng cúi thấp đầu.

“Cảm tạ.” Vân Ngự Thủy biết ơn chân thành sâu sắc không gì sánh được với Tây Môn Dục Tú, sau đó hắn quay đầu nhìn bạn tốt cùng mình tử nhỏ lớn lên, sống chết có nhau, muốn nói lại thôi, cuối cùng chợt nói bốn chữ “Bảo trọng. Tạm biệt.” Dứt lời, hắn đem tuyệt tình hoa cẩn thận thu vào bọc hành lý, lần thứ hai chắp tay hướng Tây Môn Dục Tú, xoay người nâng lên Dung Phi Văn vẫn đang ngủ say lên ngựa, ra đi không vướng bận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.