Biết rõ hiện tại thời gian của mình có hạn, người ở phía sau Tây Môn Dục Tú còn chưa đuổi tới, vội vã ngừng bước chân trước một hòn giả sơn nào đó trong thiên viện. Hắn nhẹ tay ấn lên một điểm nổi lên trên tảng đá mà bình thường không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra, nhất thời, hai bên núi đá vô thanh vô tức rời nhau ra, trước mặt xuất hiện một huyệt động tối như mực —— đây là nơi tránh nạn mà Phi Dương từng dặn dò nghìn lần mình phải nhớ kỹ. Ôm Dung Phi Văn cẩn thận đi vào trong động, lẳng lặng buông ra, Tây Môn Dục Tú lại lùi ra khỏi sơn động, một lần nữa ấn lên cơ quan. Thoáng chốc, giả sơn chậm rãi di dộng, chỉ chốc lát liền khôi phục nguyên trạng, không nhìn ra mảy may kẽ hở. Tiền viện truyền tới tiếng Tư Đồ Bất Nhị điên cuồng cười gằn ——
“Tây Môn Dục Tú, ngươi trốn như con rùa rụt đầu à!!! Từ giờ phút này bản môn chủ thấy một người thì giết một người, đợi người ở đây bị giết sạch toàn bộ sẽ đến lượt ngươi! Ta nhất định sẽ chậm rãi tìm ra ngươi, chậm rãi cùng ngươi hảo hảo chơi đùa! Ha ha ha… Còn vị tiểu thư kia bản môn chủ cũng nhất định sẽ không bạc đãi cô ta… Ha ha ha ha…”
Nghe lời ấy, Tây Môn Dục Tú toàn thân vội chuyển, bay vọt đi như kinh hồng(hồng nhạn bị kinh sợ), hối hả hướng phía ngoại viện. Trong lòng hắn biết rõ ràng, Tư Đồ Bất Nhị nói những lời này đơn giản là muốn dụ mình ra ngoài mà thôi, bất quá, cứ đuổi theo như thế Tư Đồ Bất Nhị sẽ giết người —— đây không phải là loại việc mà Tây Môn Dục Tú có thể mở lớn mắt mà nhìn được. Hơn nữa, trong đó còn liên lụy tới Phi Văn… nếu như mình không hiện thân, Tư Đồ Bất Nhị sớm muộn gì cũng sẽ xông vào nội viện tìm kiếm, vậy tình cảnh của Phi Văn sẽ nguy hiểm… Một đạo thanh diễm (lửa xanh) vòng cung phát sinh hú lên thật dài cắt ngang chân trời —— phó đường chủ Tập Vân đường Phong kiếm môn ‘Kim Long diệu nhật’ Hồ Vạn Tài đóng tại Dung phủ đã hướng các phân bộ đóng tại Hoàng Sơn phát ra tin cầu viện khẩn cấp. Thấy được đạo thanh diễm đó, Tây Môn Dục Tú hầu như không chút do dự đi qua đình viện trèo tường ra, thân ảnh phiêu nhiên cô độc giữa không trung cố hết sức cho Tư Đồ Bất Nhị thấy rõ ràng —— nếu muốn Hồ Vạn Tài tạm thời bảo vệ nơi này thì đầu tiên phải dẫn dụ hai người kia đi.
“Tây Môn Dục Tú!!!” Quả nhiên, trong tiếng hét vang, Tư Đồ Bất Nhị mạnh mẽ lướt tới.
Khóe miệng Tây Môn Dục Tú ngầm mang nụ cười nhạt, không đợi Tư Đồ Bất Nhị đuổi tới, lại tiếp tục đề khí giẫm lên mái hiên bên dưới bay về phía xa.
Tư Đồ Bất Nhị theo sát ở phía sau dù bận vẫn ung dung vừa truy vừa mỉa “Có bản lĩnh thì cứ chạy! Bản môn chủ sẽ hảo hảo nhìn xem nửa canh giờ ngươi có thể chạy được bao xa?!”
Tây Môn Dục Tú làm lơ, hai chân hơi điểm, nhìn như chậm, kỳ thực nhanh, sử dụng chính là thân pháp ‘Di động quang độn ảnh’ thất truyền đã lâu trong chốn võ lâm, trong nháy mắt đã lướt đi mười bảy mười tám trượng, nhất thời bỏ xa Tư Đồ Bất Nhị ở đằng sau. Ra khỏi cửa phủ, không ngoài dự đoán nhìn thấy mai phục ngoài cửa, Dung phủ bốn phía toàn động, góc tường mái nhà, nơi chốn đều là hồng y đệ tử Vô Song môn. Không chờ bọn họ nghênh tiến lại, Tây Môn Dục Tú đã ra chiêu trước, ‘Ngọc cơ công’ mộc mạc mềm mại vừa ra tay, người phía trước lập tức khó có thể chống đối, đều lui về phía sau, không tự chủ được mà để lộ ra một con đường. Dưới ảnh hưởng của Thực công tán, mỗi lần dùng một phần chân khí sẽ đánh tan một chút nội lực, lúc này khi Tây Môn Dục Tú lập chưởng phá địch trận xong liền chạy đi không ngừng nghỉ —— Tư Đồ Bất Nhị đương nhiên cũng đuổi theo sau, trước khi đi còn để lại một mệnh lệnh:
“Từ Ngọc Quyên, lập tức đem người đánh vào Dung Phủ, giả như có kẻ chống lại, giết không tha!”
Hoàng Sơn.
Gió, thổi ào ào qua bên tai, diễm dương ngày hè khiến Tây Môn Dục Tú cả người ẩm ướt, bước chân theo phía sau khiến hắn phải thi xuất toàn lực lao về phía trước. Bất tri bất giác bị người đuổi lên núi, lúc đó mới phát hiện trên Hoàng Sơn vốn xanh biếc đẹp đẽ cất dấu sát khí dày đặc, bang chúng Vô Song môn mai phục lâu ngày bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra chặn giết, kẻ khác phòng không lại được. Chân khí của bản thân lại còn liên tục tổn hao từng chút một lúc giao đấu, tuy rằng hiện nay có thể tránh khỏi sự truy đuổi của Tư Đồ Bất Nhị, thế nhưng… nếu thực sự bị đuổi kịp, thì hậu quả… bản thân chắc không có khả năng chịu đựng được. Phi Dương, ta đã đáp ứng cùng ngươi đi thăm thú các nơi sơn xuyên hãn hải, vậy nên ta… tuyệt đối không thể chết được! Thế nhưng… ta cũng tuyệt đối không muốn chịu loại ô nhục này! Ta còn có rất nhiều điều muốn nói với ngươi… Ta không biết… còn có cơ hội hay không…
“Đều là một đám phế vật!!!” Tư Đồ Bất Nhị thờ ơ nhìn đám hồng y hán tử lăn lông lốc trên mặt đất, khinh thường mắng “Đến một tên sắp mất công lực cũng đánh không lại! Còn bị người ta phế bỏ võ công! Đồ ngu!!!” —— ven đường truy đuổi tất cả đều là một đống người của mình hoặc ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất hoặc hỗn loạn hoặc rên rỉ không ngớt, lại còn có hơn phân nửa bị Tây Môn Dục Tú dùng ‘Ngọc cơ công’ phế bỏ một thân công phu, thành phế nhân nửa sống nửa chết. Nhưng về phần cái người mình muốn bắt kia thì lại còn chưa đuổi kịp… Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao cao, bên môi hiện lên một tia tiếu ý nguy hiểm —— càng chạy lên trên thì chỗ có thể ẩn thân càng ít —— Tây Môn Dục Tú, xem ra ngươi cũng là hoảng đến quên chọn đường rồi a…
—— Con ba ba đã bị nhốt trong vại, còn có thể chạy trốn sao? (mịa anh, so sánh cái kiểu gì vậy: ( nãy thì rùa, giờ lại ba ba @_@)
Hai lăm tháng chín.
Đúng giờ thân.
Dung Phi Dương chạy tới Dung phủ.
Hắn vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa một cái con tuấn mã chọn một trong trăm liền mệt tới mức ngã lăn tại chỗ.
Trong ngoài Dung phủ đều một vẻ hỗn loạn, hai bên địch ta chém giết túi bụi. Người Phong Kiếm môn thấy thiếu chủ đến, người người vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đều lớn tiếng hô hoán, hoan hô như sấm.
Từ Ngọc Quyên vừa thấy Dung Phi Dương liền cảm thấy tình thế không ổn, lại nhớ tới Tư Đồ Bất Nhị liền vội vàng nhân lúc Dung Phi Dương chưa thấy thì quét chân một cái, hướng lên núi thông báo.
Hai lăm tháng chín.
Sau giờ thân.
Đỉnh Liên Hoa.
Nơi đây chính là chỗ cao nhất trong toàn bộ Hoàng Sơn.
Tây Môn Dục Tú bỗng dừng chân, ngực phập phồng kịch liệt, khó bình ổn khí tức. Hắn rất rõ mình hiện giờ như nỏ mạnh hết đà, công lực trong người chỉ còn lại một hai thành, sắp tới nửa canh giờ rồi, cứ tiếp tục thế này thì một hai phần còn lại cũng sẽ tiêu thất hầu như không còn.
Một đám hồng y đại hán cầm đao kiếm trong tay bao vây quanh, mỗi người chăm chú theo dõi hắn đề phòng vạn phần, không dám có chút buông lỏng. Tây Môn Dục Tú lẳng lặng nhìn địch nhân như lang như hổ trước mặt, lại quay đầu lại nhìn mây mù lượn lờ bên vách núi dựng đứng, trong mắt toát ra vẻ bi ai thật sâu. Sau đó, hắn nỗ lực đề khí, huy kiếm xuất thủ…
Hai lăm tháng chín
Giờ thân ba khắc.
Một đám tuấn nam mỹ nữ bạch y khăn đỏ bỗng nhiên xuất hiện tại Dung Phủ.
Dẫn đầu là một thanh niên xấu xí thân hình cao lớn, mặt màu nâu, đạm mi trường mục (mày nhạt mặt dài) đang nhíu mày quan sát ——
“Lý Phong, ngươi xem bọn họ đang làm gì vậy?”
“Khởi bẩm cung chủ,” Một hán tử cao gầy đứng bên cạnh thanh niên nhìn trái nhìn phải, trả lời nghiêm trang “Theo như ý kiến của thuộc hạ, dường như là bọn họ đang đánh nhau…”
“Ngươi xem chúng ta có nên giúp bọn họ một chút không?” Thanh niên xấu xí bày ra vẻ mặt tự hỏi.
“Cái đó…” Lý Phong chần chờ “Chúng ta… giúp bên kia?”
“Chuyện này…”
Đang lúc nói chuyện, xa xa một trận tiếng vó ngựa, tiếp đó mấy người trực tiếp nhảy vào vòng chiến, đi đầu là một người mi thanh mục tú, trường thân ngọc lập, chỉ thấy hắn giơ tay chém xuống, một hồng y hán tử liền gục ngã.
??!!!!
Thanh niên xấu xí thần tình kích động, bỗng nhiên nhìn thẳng vào mặt người kia vẫn lưu lại vài phần dáng vẻ năm xưa, vô thức thốt ra “Tiểu Nặc!!!”
Nghe như ngữ thanh của người quen, Tề Nặc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên xấu xí, nhãn thần từ kinh ngạc thành vui mừng, rồi tiện đó hóa thành mừng như điên, hắn nhảy nhót “A Thứ ca ca!” vui vẻ ra mặt cố sức phất phất tay với người vẫn mang trong lòng đã lâu không gặp, vui vẻ tới mức thiếu điều nhảy lên tưng tưng, nụ cười ấm áp hiện ra phần ngây thơ.
Đinh Thứ đang định cười lại với hắn, nhưng lúc chuyển mắt thì sắc mặt phi biến quát to một tiếng “Cẩn thận!” Nói xong, kiếm trong tay đã hóa thành một đạo lệ mang (mãnh liệt – mũi nhọn), bắn chuẩn xác về phía yết hầu hồng y đại hán ở phía sau Tề Nặc đang muốn nhân cơ hội đánh lén, người cũng theo đó lướt tới cạnh Tề Nặc.
“Cảm tạ.” Tề Nặc xoay người rút trường kiếm ra trả lại cho Đinh Thứ, không tự chủ được cười khúc khích “A Thứ ca ca, mấy năm nay ngươi… có khỏe không?”
“Ta, ta khỏe.” Đinh Thứ lắp bắp “Ngươi, ngươi thì sao?”
“Ta…”
“Rất xin lỗi quấy rối hai vị ôn chuyện,” Vân Ngự Thủy bên cạnh chêm vào một câu rất đúng lúc “Bất quá bây giờ chúng ta còn có việc phải làm, cố thể mời các vị đợi sự tình xong xuôi rồi trò chuyện tiếp được không? Đến lúc đó muốn tâm tình thế nào ta cũng không phản đối.”
“A…” Tề Nặc lúc này mới nhận ra tình cảnh hiện tại, thoáng chốc đỏ mặt “Xin… xin lỗi…”
“Làm sao vậy?” Đinh Thứ không giải thích được “Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao lại loạn như thế.”
“A Thứ ca ca,” Tề Nặc khẩn thiết nói “Có thể giúp một tay hay không?”
“Ngươi nói đi.” Đinh Thứ đối với Tề Nặc luôn là hữu cầu tất ứng (cầu gì được nấy), rất ít khi cự tuyệt.
“Hồng y đại hán này là người Vô Song môn, là địch nhân của chúng ta, ngươi có thể hay không…”
“Đương nhiên có thể.” Không chờ Tề Nặc nói xong, Đinh Thứ đã ngầm hiểu “Lý Phong, động thủ.”
“Dạ.” Lý Phong tuân lệnh, cấp tốc dẫn một đoàn tuấn nam mỹ nữ nhảy vào cuộc chiến, bắt đầu giao thủ với đám đại hán.
—— Có được Huyền Tiêu cung trợ lực, bên Phong Kiếm môn tự nhiên cũng như hổ thêm cánh, không tới chốc lát đã khống chế được cục diện trong sân.
Lúc này Dung Phi Văn đã sớm tỉnh lại, đang vừa chiến đấu, vừa đỏ hồng cả vành mắt, thấy cha mẹ mình lo lắng chạy tới, nhịn không được liền khóc ‘oa’ lên.
“Cha, mẹ, đều là Phi Văn không tốt!!! Còn liên lụy Tây Môn đại ca… ô ô ô…”
Trầm Tam Nương yêu thương nữ nhi, cuống quýt ôm nàng vào lòng, một mặt vỗ về lưng nàng, một mặt ôn nhu an ủi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Đinh Thứ đường xa tới chưa thấy sư phụ mình đã thấy một cục diện lộn xộn như thế, đương nhiên trong lòng sốt ruột “Sư phụ ta ở đâu?! Dung Phi Dương đâu?! Tên kia chạy đi nơi nào rồi?!”
“Oái!!!” Dung Phi Văn vừa ngẩng đầu lên nhìn, bị dọa tới nhảy dựng lên, nam tử trước mặt da thịt màu nâu, tướng mạo cổ quái, có điều… dung mạo hắn lại rất tương xứng với Tây Môn đại ca…
“Tiểu Văn tỷ, vị này là đệ tử duy nhất của Tây Môn cung chủ – Đinh Thứ, cũng là cung chủ đương thời của Huyền tiêu cung.” Giới thiệu sơ qua xong, Tề Nặc vội kéo ống tay áo Đinh Thứ, thần sắc ngưng trọng “A Thứ ca ca, ngươi đừng vội, ta nói cho ngươi nghe.” Nói xong, đem ân oán lớn nhỏ từ trước tới nay với Vô Song môn kể rõ ra.
“Vậy sau đó thì sao?!” Việc liên quan tới an nguy của sư phụ, Đinh Thứ trong lòng nóng như lửa đốt “Sư phụ ta hiện tại thế nào rồi?!”
“Huynh ấy… trúng Thực công tán của Từ Ngọc Quyên… Ta nhớ kỹ lúc Từ Ngọc Quyên hạ lệnh với ta đã nói vậy…” Dung Phi Văn cúi đầu nói “Sau khi ta tỉnh lại… tất cả mọi chuyện đều nhớ ra… toàn bộ chỉ trách ta không tốt…” Nàng lê hoa đái vũ nói.
“Vậy Dung Phi Dương đâu?!” Đinh Thứ nhìn trái nhìn phải không thấy hình bóng Dung đại thiếu gia, không khỏi cả giận nói “Lúc trọng yếu thế này, rốt cuộc hắn chạy đi đâu?!”
“Ca ca lên Hoàng Sơn rồi.” Dung Phi Văn vội biện hộ thay cho ca ca mình “Lúc huynh ấy tới ta đã tỉnh, vừa nghe ta nói chuyện của Tây Môn đại ca liền túm lấy một người của Vô Song môn, hỏi ra được hướng Tư Đồ Bất Nhị đi, liền một mình đuổi theo…”
“Nó đuổi theo một mình?!!” Dung Bắc Tranh hít vào một hơi lạnh buốt.
“Phi Văn, sao con không…” Trầm Tam Nương xem xét sắc mặt khó coi của Đinh Thứ, cố gắng nuốt lại ba chữ ‘ngăn cản nó’.
“Lý Phong, dẫn người thủ dưới chân núi, đừng để cho một người nào của Vô Song môn chạy thoát!” Đinh Thứ trầm giọng hạ lệnh.
“Dạ.”
Thấy Đinh Thứ đứng dậy định đi, Tề Nặc vội vàng đuổi theo “A Thứ ca ca, chúng ta cùng nhau đi!” Đinh Thứ chuyển mắt hướng hắn gật nhẹ đầu, hai người một trước một sau chạy vội đi.
“Ta cũng đi xem.” Xông vào chào hỏi mọi người một cái, Vân Ngự Thủy cũng vội vã lao về hướng Hoàng Sơn.
“Ta cũng muốn đi!!!” Dung Phi Văn lau nước mắt “Ta nhất định phải thấy Tây Môn đại ca không có việc gì mới yên tâm!”
“Chuyện này…” Dung Bắc Tranh và Trầm Tam Nương nhìn nhau, trong lòng họ cũng rất lo cho nhi tử mình, thế nhưng chiến thế bây giờ vừa mới kết thúc, người Vô Song môn mặc dù đã thất bại rút lui, nhưng còn có tàn cục phải xử lý, giờ mà đi…
“Dung bá phụ, Dung bá mẫu,” Nam Cung Phong chắp tay “Nếu nhị vị tin tiểu chất, chuyện ở đây tiểu chất có thể xử lý cùng với Hồ phó đường chủ.”
“Đúng vậy.” Hồ Vạn Tài mang một cái bụng tròn mập mạp, trên cánh tay điểm vài vết đao thương, ngẩng đầu ưỡn ngực nói “Môn chủ, phu nhân, có Nam Cung thiếu hiệp trợ giúp, nhị vị cứ yên tâm đi. Cứ đi xem tình huống của thiếu chủ trước đã, Tư Đồ Bất Nhị…” Hắn nhớ tới vừa rồi Tư Đồ Bất Nhị vì bức Tây Môn Dục Tú hiện thân mà để lộ ra một tay nội lực thâm hậu, không khỏi rùng mình một cái “Ngươi này tuyệt đối không phải là hạng có thể coi nhẹ.”
Hai lăm tháng chín.
Giờ thân ba khắc
Tư Đồ Bất Nhị leo lên đỉnh núi.
Đập vào mắt là hồng y nhân nằm đầy đất.
Một thanh Thanh Phong kiếm bình thường cắm lẻ loi trên vách núi, chỉ là người dùng kiếm thì không thấy tung tích.
“Người đâu?!” Tư Đồ Bất Nhị không chút khách khí đi về phía trước đạp lung tung lên bang chúng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, lớn tiếng quát hỏi.
“A…” Những người đó lúc này mới chậm rãi tỉnh, người thì ôm đầu, người thì ôm bụng, mơ hồ chưa biết mình đang ở đâu.
“Oa!!!” Có người vận khí xong liền kêu lên thất thanh “Võ công của ta…”
“Ách… cái gì?” Một người mặt lộ vẻ không giải thích được, lúc vận công cũng kêu lên thảm thiết “Nội lực của ta… vì sao không có…”
“Hắn phế đi võ công của chúng ta!!!” Có người nghiến răng nghiến lợi thống hận.
“Phế đi võ công của các ngươi bởi vì võ công các ngươi quá tệ!!!” Một thanh âm lạnh lùng khiến kẻ khác da đầu tê dại vang lên, đám hồng y hán tử nhất thời câm như hến, không ai dám phát sinh một nửa tiếng động.
“Nói!” Hàn khí phát sinh trên người Tư Đồ Bất Nhị dù giữa ngày hè chói chang cũng đủ khiến đám người vạm vỡ rét run “Tây Môn Dục Tú đâu?”
“Chuyện này…” Đám đại hán ngươi nhìn nhìn ta, ta lại nhìn nhìn ngươi, thoáng cái đều không dám mở miệng.
“Khởi… khởi bẩm… môn, môn chủ…” Rốt cuộc có một hán tử trong đám đó cố lấy dũng khí dùng thanh âm run rẩy bẩm báo “Thuộc… Thuộc hạ… vừa, vừa mới… mơ, mơ hồ hồ… dường… dường như… thấy hắn… hắn từ trên vách núi nhảy, nhảy xuống…”
“Nga?” Tư Đồ Bất Nhị nhướn mày “Nói như vậy là hắn tự nhảy xuống?”
“Dạ… dạ… dường dường như như là như như như vậy ạ…” Đại hán mặt dính đầy bùn, mắt trái mang theo một cái sẹo xấu xí bị Tư Đồ Bất Nhị nhìn chòng chọc, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run lên cầm cập.
“Dường như?!” Tư Đồ Bất Nhị trầm giọng hỏi lại.”
“Khởi bẩm… Môn chủ, ” Hán tử mặt bùn sợ hãi rụt rè nhìn lén Tư Đồ Bất Nhị, cố sức nuốt nước bọt, lại nhìn đại hán có sẹo, mới nghẹn giọng mở miệng “.”Môn chủ… tây… Tây… Môn dục tú kia, kia… xác thực là… là… tự, mình… nhảy… Xuống phía dưới…”
“Có thật không?!” Tư Đồ Bất Nhị mắt sáng như đuốc nhìn bọn họ chằm chằm.
“Đúng… đúng vậy…” Hán tử mắt sẹo nói “Ta… không… thuộc… thuộc hạ… Không dám… Có điều… giấu diếm…”
Hán tử mặt bùn cũng gật liên tiếp, gật lia lịa.
“Các ngươi ở phân đà nào đường nào?” Tư Đồ Bất Nhị chậm rãi hỏi, từ lúc quyết định đánh Dung phủ xong hắn liền điều động không ít người từ phân đà các nơi tới, bởi Vô Song môn gần đây phát triển rất nhanh, người mới vào càng lúc càng nhiều, môn nhân trong lần hành động này chính hắn cũng có phân nửa chưa gặp qua. Có điều đối với loại tiểu nhân vật này Tư Đồ Bất Nhị hắn luôn chẳng coi ra gì, vậy nên hỏi như vậy hoàn toàn là bởi vì sự tình có điểm kỳ lạ, thế nhưng, xem dáng vẻ bọn họ lại không giống nói dối ——
“Thuộc hạ thuộc… về… Phong… Sát đường… phân đà Hoài… An…” Chỉ nói vài lời này, đại hán mắt sẹo đã sợ đến sắp té xỉu.
“Thuộc hạ… thuộc về… Tể Phong… đường… phân đà… Từ Châu…”
“Hừ.” Tư Đồ Bất Nhị hừ lạnh một tiếng, bỗng tâm niệm khẽ động —— không có khả năng… Hắn tỉ mỉ quan sát hai người này một phen, thất vọng lắc đầu. Tên ở phân đà Hoài An kia vóc người không giống; còn cái tên Từ Châu vóc người tương xứng, có điều toàn thân Tây Môn Dục Tú màu da nâu nhạt, còn người này tuy rằng mặt đầy bùn, nhưng nơi không dính có thể nhìn thấy da thịt bạch sắc, hơn nữa nhìn đường nét mặt hắn thì liền biết là khác một trời một vực với người quái dị kia. “Nói như vậy, lời bọn họ đều là thật?” Hắn nhìn lướt qua đám bang nhân đang phủ phục dưới đất, lạnh giọng hỏi.
“Đúng… đúng vậy…”
“Không… sai… Chúng ta… cũng… cũng thấy, thấy…” —— nói lời này lại là vài người Tư Đồ Bất Nhị từng gặp qua có chút ấn tượng.
“… Hừ.” Một lát sau, Tư Đồ Bất Nhị mới rít qua hàm răng một chữ “Hay cho Tây Môn Dục Tú!!! Hừ hừ, lại dám dùng chiêu này với ta! Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành… Hừ!!!” Hắn nặng nề hừ một tiếng, lại cất bước đi tới vách đá nhìn xuống thăm dò, miễn cưỡng mới có thể thấy một góc áo bạch sắc mắc ở một chạc cây cây thương tùng bên dưới mười thước, xuống chút nữa chỉ nhìn thấy một biển mây, còn lại cái gì cũng không thấy.
“Truyền lệnh xuống phía dưới,” Hắn chậm rãi nói “Mọi người lập tức đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Ách…” vách núi cao vút như thế, phải xuống thế nào để tìm a??! Mọi người ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, một lát mới đồng thanh “Dạ.”
“Thế nào?” Tư Đồ Bất Nhị cười lạnh “Đừng tưởng rằng võ công các ngươi bị phế sẽ không dùng tiếp! Vô Song môn không cần phế vật, nếu các ngươi muốn tiếp tục ở lại Vô Song môn thì mau chóng theo lệnh đi làm cho ta!”
“Dạ!” Mọi người lên tiếng, thở cũng không dám thở mạnh, tản mác ra chung quanh, truyền lệnh đi.
“Hừ,” Tư Đồ Bất Nhị lần thứ hai nhìn chuôi kiếm cắm trên vách đá, trong mắt lộ ra tiếu ý nanh ác mà điên cuồng, lẩm bẩm nói “Tây Môn Dục Tú, cho dù ngươi thực sự đã chết, ta cũng phải có được thi thể ngươi…”.